Chương 08 GIỮA TÁM VÀ CHÍN
Bác sĩ Hyde nhẹ nhàng bước vào, kẹp quyển từ điển y học dưới cánh tay: “Chào buổi tối, các ông!”
Ông ta châm biếm liếc nhìn những chiếc tủ mở toang, giường chiếu lộn xộn, và các ngăn kéo đang mở: “Mấy ông thấy bộ đồ ngủ của tôi thế nào? Tôi thích xanh hạnh nhân.”
Strickland, chắn ngay chiếc bàn bằng vẻ ngoài vạm vỡ của mình, cầm lên một vật bọc trong một tấm vải.
“Chào buổi tối, bác sĩ Hyde!” Ông nói với giọng trang trọng nhất. “Tôi phải thông báo với ông rằng, những câu trả lời của ông sẽ là bằng chứng chống lại ông. Ông có nhận ra cái này không?”
Nếu ông chánh thanh tra muốn khiến người đối diện bối rối, vậy thì ông ta phải thất vọng rồi. “Không gì giống dao phẫu thuật hơn một con dao phẫu thuật khác... Tuy nhiên, vẻ trịnh trọng của ông khiến tôi nghĩ nó là của tôi.”
“Vụ án được phát hiện khoảng chín giờ mười phút. Chúng tôi đến đây vào chín rưỡi. Ông dám nói ông đã không tò mò nhìn thi thể trong khoảng thời gian đó không?”
“Tôi thấy cả thi thể... lẫn hung khí! Nhưng tình trạng của bà Hobson cần được chú ý khẩn cấp hơn và người sống thu hút tôi hơn người chết. Tôi nghĩ rằng nếu con dao phẫu thuật này đến từ túi của tôi, ông vẫn sẽ tìm thấy nó sớm thôi!”
“Tức là, ông phủ nhận việc ông là thủ phạm vụ án à?”
“Hãy coi đó như một trò chơi! Nếu chúng ta tin theo lẽ thường, người đầu tiên bị tình nghi đa phần ít khi phạm tội.”
Strickland nhíu mày. Tính cợt nhả của bác sĩ Hyde đang phức tạp hóa việc này. “Trong nhà này, có ai biết nơi ông cất túi dụng cụ không?”
“Tôi đoán là ai cũng biết! Tôi có giấu nó đâu.”
“Ông có găng tay y khoa bằng cao su chứ?”
“Có. Một đôi, thực ra cũng khá cũ rồi. Nó biến mất hả? Tôi để nó cạnh túi dụng cụ trong ngăn kéo tủ gương.”
Strickland bỏ qua câu hỏi: “Ông đã làm gì sau bữa tối?”
“Tôi đã nhét bông vào tai để khỏi nghe những lời tầm phào của bà Crabtree, rồi tôi làm mới ký ức của mình bằng sự phát triển của chứng phù mặt.”
“Nếu ông không thích hòa nhập với khách trọ khác, sao ông không tránh đi?”
“Tôi cũng tự hỏi điều đó đây! Thực ra tôi sợ cô đơn.”
“Ông có rời khỏi phòng khách trong khoảng từ tám giờ đến chín giờ không?”
“Có. Tầm mười phút.”
“Để đi đâu?”
“Vào phòng ông Julie.”
Bác sĩ Hancock bật thốt lên, nhưng Strickland chỉ bình tĩnh đặt câu hỏi:
“Mấy giờ?”
“Tôi không rõ.”
“Chắc hẳn khi đó nạn nhân còn sống đúng không?”
Bác sĩ Hyde nhún vai:
“Đương nhiên! Ông ta thậm chí còn sống gấp đôi người khác nếu chúng ta chấp nhận đau khổ là yếu tố tất yếu trong cuộc đời của mỗi con người! Tôi đang lên phòng để lấy quyển vở ghi chép quan sát lâm sàng của cá nhân tôi thì ông Julie ra khỏi phòng ông ấy. Ông ta trắng bệch và tựa vào khung cửa. Tôi hỏi thăm ông ấy có cảm thấy khó chịu không và ông Julie ra hiệu tôi lại gần. Ông ấy bảo tôi là ông ấy suy tim và cuộc trò chuyện trong bữa tối làm ông ấy khó chịu đến mức muốn xỉu. Tôi đo huyết áp cho ông ấy. Không đến nỗi sẽ ngất. Tuy nhiên, tôi chẩn đoán ông ấy bị trụy tim. Tôi đề nghị ông ấy nằm xuống và đi lấy một liều thuốc mà tôi khuyên ông ấy phải dùng ngay lập tức.”
“Thuốc gì thế?”
“Một viên nén gốc amin bậc cao... Loại thuốc duy nhất tôi còn.”
“Liệu đó có phải là lựa chọn tốt trong tình huống như vậy không?” Bác sĩ Hancock xen lời.
“Đúng và không đúng. Tôi đã muốn đưa cho ông ấy một cái gì đó hiệu quả hơn. Nhưng nguồn cung cấp thuốc của tôi đang cạn kiệt.”
“Phiền ông hãy đưa cho bác sĩ Hancock tuýp hoặc hộp thuốc ông đã dùng.” Strickland nói.
Bác sĩ Hyde đến gần bệ lò sưởi và lấy một chiếc hộp tròn nhỏ: “Đây. Tuy nhiên, tôi cần báo với ông rằng sản phẩm thường được cung cấp trong một hộp khác, nhỏ hơn nhiều.”
“Ông đã làm gì nó rồi?”
“Tôi ném nó đi sau khi dùng hết ba phần tư, tôi chỉ cần chép lại thành phần thuốc lên nắp chiếc hộp này thôi.”
“Chỉ thành phần thôi à?”
“Trời, đúng là vậy! Mấy thứ thuốc khác lạ này có tên gọi man rợ tới mức, tốt hơn hết là nên nhanh chóng quên chúng đi.”
“Thật không may! Loại thuốc không rõ này... có phải thuốc ngủ không?”
“Nó là thuốc kích thích.”
“Nhưng ông Julie có thể ngủ khi ngấm thuốc chứ?” Bác sĩ Hyde tỏ vẻ không rõ.
“Ông có khuyên nạn nhân hòa tan thuốc trong chất lỏng hay gì không?”
“Không. Tôi đặt nó trước mặt ông ta, trên bàn, rồi tôi đi.”
“Thế tôi có thể giả định rằng ông ấy uống nó với nước không?”
“Các ông cứ giả định thoải mái! Tôi không có năng lực tiên tri như thầy Lalla-Poor đâu!”
Strickland viết vội một vài từ lên một miếng giấy và gấp đôi, rồi chuyển nó đến bác sĩ Hancock. Ông Hancock đọc và gật đầu đồng ý. Tờ giấy được viết như sau: Tìm kiếm dấu vết thuốc khi khám nghiệm tử thi .
“Thật lòng mà nói, tôi không rõ lý do nào đã thúc đẩy ông quan tâm đến số phận của ông Julie.” Strickland tiếp tục. “Ông đã ngừng hành nghề y rồi, đúng chứ? Tôi muốn nói là: ông đã mất quyền hợp pháp để hành nghề y?”
“Ông biết thông tin đó từ đâu?”
“Tôi đã đọc trong báo cáo chiều nay. Ngoài ra tôi còn biết ông bị kết án phạt khổ sai.”
“Thế là ông bắt đầu điều tra trước cả vụ án mạng cơ à?”
Strickland cắn môi. Chưa đến lúc để lật bài và công khai đổ tội cho ngài Smith. London sẽ gào thét - không thiếu lý do - về sự bất lực của cảnh sát.
“Trả lời câu hỏi của tôi! Ông không phải người dễ mủi lòng. Vậy thì sao?”
Bác sĩ Hyde thẳng lưng: “Ông nhầm! Vì mủi lòng thương một người phụ nữ mà cuộc đời tôi bị hủy hoại.”
Lúc này, thanh tra Beard gõ cửa và đi vào: “Tôi đã tìm thấy ví của nạn nhân, thưa ông. Nhưng nó trống rỗng.”
“Ở đâu?”
“Trong góc sân.”
“Hẳn hắn ta đã ném nó qua cửa sổ. Harris sẽ phải làm việc. Ít nhất là tôi hy vọng thế!”
Beard chuẩn bị ra ngoài. Strickland gọi anh ta lại: “Lục soát lại phòng ông Julie lần nữa. Tôi muốn cậu tìm ra một viên thuốc nén to bằng đồng xu penny . Tôi cũng muốn biết nạn nhân có dùng cốc không.”
Beard gật đầu và đi ngược lại phòng của ông Julie, va vào đồng nghiệp Storey vừa sải bước tù cầu thang lên.
“Tôi vừa ở dưới hầm.” Storey nói. “Bà đầu bếp Daphné đã ngửi thấy mùi cao su cháy từ bếp lò vào khoảng tám giờ năm mươi phút.”
Đôi găng tay! Đó là suy nghĩ đột ngột xuất hiện trong tâm trí của Strickland.
“Có bao nhiêu khách trọ đã đến gần bếp?”
“Ba, thưa ông, theo tôi được biết.”
“Những ai?”
“Đầu tiên là cô Holland đến xin bà Daphné đĩa sữa cho mèo vào tầm tám giờ. Sau đó là thầy Lalla-Poor. Ông ta được bà Hobson ưu ái đặc biệt cho phép nuôi một gia đình thỏ trắng trên gác mái và hôm nào ông ta cũng lên cho chúng ăn xà lách vào hai buổi sáng tối. Cuối cùng là ông Collins. Mary tình cờ gặp ông ta, vào khoảng tám giờ ba mươi lăm phút, khi ông ta đang đi xuống cầu thang. Ông ấy có vẻ bối rối - cô ấy nói với tôi thế - và xin lỗi một cách khó hiểu.”
“Tốt quá! Mau nhốt ông ta vào phòng xảy ra tội ác rồi đưa tôi đệm cũng như đồ đạc của ông ta đi.”
Bác sĩ Hyde ngồi lên tay vịn ghế bành, nhìn trần nhà.
“Về Collins...” Ông ta lo đễnh nói. “Ông ấy muốn xem túi dụng cụ của tôi sau bữa trưa.”
Không hề biết gì về diễn biến ở tầng trên, thanh tra Mordaunt kết thúc thẩm vấn thầy Lalla-Poor: “Thầy không nhất thiết phải trả lời câu hỏi này. Tôi muốn biết quê ông ở vùng nào của Ấn Độ nhỉ?”
Nhà ảo thuật trả lời không chút do dự: “Đương nhiên là ở Sirsa.”
“Sirsa... thuộc Bengal à?”
“Thuộc Punjab [19] .”
“Lạ nhỉ! Thiếu tá Fairchild nói rằng ông ấy đã nói chuyện với ông bằng tiếng Punjab và ông đã không trả lời như ông ấy mong đợi.”
Lần đầu tiên, một nụ cười nở trên làn môi mỏng của người đàn ông Ấn Độ: “Tôi chắc chắn không thể làm được, thanh tra.”
“Tại sao?”
“Phúc đức cho người đàn ông bị ảo tưởng. Ông thiếu tá thân mến nghĩ mình biết nói tiếng Punjab!”