← Quay lại trang sách

Chương 09

"Anh gọi chúng tôi đến hả, thanh tra?”

“Không hẳn!” Mordaunt nói khi đẩy ghế của mình ra sau. “Tôi muốn hỏi riêng từng người một.”

Bà Crabtree vẫn tiếp tục mạnh mẽ tiến lên: “Thật sao, thanh tra? Chồng tôi chẳng có bí mật nào với tôi cả! Anh hãy thẳng thắn hết khả năng, Ernest.”

“Chắc chắn rồi, em yêu.”

Mordaunt kiên nhẫn nói: “Tôi e rằng hai người đang hiểu nhầm. Tôi...”

“Chúng tôi hiểu rõ lắm! Anh muốn biết chúng tôi làm gì vào buổi tối! Chẳng có gì bất thường cả! Nhưng anh sẽ mất cả tiếng để Ernest trả lời! Đã mười tám năm kể từ khi tôi bắt đầu chăm sóc anh ấy. Từ đó anh ấy có thói quen dựa dẫm vào tôi trong mọi chuyện. Đàn ông là những đứa trẻ to xác. Và cũng cực kì ích kỷ! Dĩ nhiên tôi không nói anh, thanh tra! Anh trông thật quyết đoán, thật mạnh mẽ! Còn Ernest, tôi đã quen biết anh ấy tại một cửa hàng lớn, ở khu chuyên kinh doanh áo ngực. Anh ấy đến đó để mua một ống xà phòng cạo râu. Tôi đã nắm lấy tay anh ấy và tôi có thể nói rằng từ đó tôi chưa bao giờ buông tay!”

Mordaunt thả mình xuống ghế, mệt mỏi: “Ông Crabtree, ông có rời khỏi phòng khách sau bữa tối không?”

“Không…” Ông Crabtree ngập ngừng. “Tôi muốn nói là có!”

Rồi ông ta im lặng.

Bà Crabtree nghĩ mình phải cổ vũ ông ta: “Bình tĩnh, Ernest. Thanh tra không ăn thịt anh đâu. Nếu cần thì anh hãy dành thời gian ngẫm nghĩ. Nhưng, vì tình yêu của Chúa, xin đừng nói lắp!”

“Đương nhiên, em yêu.”

Một khoảng im lặng ngượng ngùng nảy sinh. Mặt người đàn ông nhỏ bé hết đỏ rồi lại tái. Còn bà Crabtree trở thành hiện thân của chiến thắng.

“Chúng ta kết thúc nào!” Bà ta bỗng dưng nói. “Tôi thích chơi xếp bài, đặc biệt là trò chơi Nam Mỹ tên là cataracte . Thật ra, tôi đã cố hoàn thành nó từ ba tuần nay rồi. Tối nào cũng thế, tầm tám giờ, Ernest sẽ lên phòng chúng tôi và mang ba bộ bài tây xuống. Rồi ông ấy ngồi cạnh tôi và chẳng đi đâu nữa. Ông ấy nhìn tôi hàng tiếng chẳng chán... Một bằng chứng ngoại phạm kép hoàn hảo, đúng không?”

“Chồng bà ở trên tầng trong bao lâu?”

“Ồ! Nhiều nhất là tầm chục phút thôi! Anh ấy giải thích với tôi là cô hầu phòng đổi vị trí bộ bài nên anh ấy không tìm thấy chúng ở đâu.”

Bà Crabtree lo lắng: “Anh nghi ngờ anh ấy à? Ernest tội nghiệp! Anh hãy nhớ xem anh ấy định mua xà phòng cạo râu ở đâu đi.”

“Tôi không nhanh quên đến vậy đâu!” Mordaunt nói.

***

Trong căn phòng diễn ra tội ác mà thi thể vừa được đưa đi, Strickland tựa lưng vào lò sưởi, hỏi ông Collins: “Ông đã làm gì sau bữa tối?”

“Tôi... ở trong phòng khách... cùng với những khách trọ khác.”

“Không ra khỏi đó chút nào à?”

“Tại... sao ông hỏi vậy?”

“Để biết.” Strickland lạnh lùng đáp.

Rồi, ông ta nghĩ nên bổ sung thêm: “Đừng sợ. Nói cho rành rọt vào.”

Ông Collins càng bối rối hơn: “Tôi cũng... muốn lắm! Nhưng tôi... nói lắp... bẩm sinh.”

Strickland có chút xấu hổ. Rồi ông ta tiếp tục hỏi: “Ông làm gì lúc tám giờ ba mươi lăm, trong cầu thang dẫn xuống tầng hầm?”

“Tôi không muốn... trả lời ông.”

“Ông nhầm rồi, Collins!” Bác sĩ Hyde thân mật nói. “Ai chả biết tối nào ông cũng xoáy một, hai quả cam dưới mũi bà Daphné.”

“Đó... không phải sự thật!”

“Chúng tôi sẽ giữ bí mật. Hãy thú nhận khi ông còn có cơ hội.”

Strickland tỏ ra tức giận: “Can thiệp vào cuộc thẩm vấn như vậy không hay chút nào, bác sĩ Hyde! Ông hãy tự hạn chế đừng trả lời mấy câu hỏi của tôi... Về phần ông, Collins, tốt nhất là thú nhận chuyện ăn cắp vặt đó còn hơn là dính tội nặng.”

“Tôi e là tôi... không hiểu.”

“Tốt thôi. Để tôi giải thích. Chúng tôi rất chắc chắn rằng kẻ giết ông Julie đã đeo găng tay cao su và đốt chúng trong bếp lò. Nếu ông từ chối đưa ra lý do xuất hiện ở trong bếp, chúng tôi sẽ nghiêm túc điều tra tội lỗi của ông.”

“Nhưng tôi...”

“Ông đã rời khỏi phòng khách và quay lại đó vào lúc nào?”

“Tôi... không nhớ.”

“Cố lên! Đó là lợi ích của ông cả thôi.”

“Kệ đi! Hỏi người khác... nếu ông muốn!”

“Họ đã khai hết rồi.”

“Họ... nói gì?”

“Lời khai của họ khớp nhau. Theo họ, ông đã rời khỏi phòng khách từ tám giờ hai mươi lăm đến tám giờ bốn mươi.”

“Thế... thì tin họ đi!”

“Ông làm gì trong mười lăm phút đó?”

“Chẳng có gì quan trọng cả! Tôi lên phòng, rồi vào.. vào bếp.”

“Tôi muốn ông kể chi tiết.

“Điều này thật. thật ngớ ngẩn! Tôi không biết có án mạng sắp xảy ra! Tôi không cắm... đồng hồ đếm thời gian cho mọi lần ra vào được.”

“Nhưng ông lên phòng mình với mục đích cụ thể nào chứ?”

“Đúng và không! Tôi không nhớ... nhớ những vị khách hàng ngày mai tôi phải gặp. Tôi muốn... xem lại lịch trình.”

“Ông có vẻ dễ bị mất trí nhớ một cách kỳ lạ. Và tôi không hiểu tại sao ông lại đột nhiên muốn xem lại?”

“Để sắp... sắp xếp lại hành trình.. trong đầu...”

“Nhưng! Liếc mắt xem lịch trình làm gì mà đến mười lăm phút.”

“Không. Tôi... tôi đi hút điếu... thuốc trong khi đang nghĩ về công việc, rồi tôi... xuống bếp...”

“Để làm gì?”

Ông Collins mặt đỏ bừng như cà chua:

“Ông đang… đang giễu cợt tôi làm vui à! Bác sĩ Hyde đã nói cho ông biết tại... tại sao!”

Strickland lườm ông bác sĩ.

“Thế ông đã ấp ủ ý đồ trộm hoa quả hả?”

“Không thể... gọi việc đó là.. trộm! Bà Hobson khá cảnh... cảnh giác và chế... chế độ ăn uống của tôi yêu cầu tôi... uống một ly nước cam mỗi sáng trước... bữa sáng.”

“Ông không bao giờ nghĩ đến việc mua những gì ông cần à?”

Tiếng nói sắc bén của bác sĩ Hyde lại lần nữa trở nên rõ ràng: “ Non possumus ! Nếu bà Hobson là người cảnh giác vì cần thiết, thì Collins lại cảnh giác vì bản tính của mình!”

“Đủ rồi, bác sĩ Hyde! Ông đã lấy bao nhiêu quả, Collins? Những quả nào?”

“Một... thôi!”

Lời chân thật miễn cưỡng thoát ra từ môi người đàn ông bé nhỏ: “Một quả... quả cam…”

“Beard!” Strickland ra lệnh. “Hỏi Storey xem cậu ta có thấy quả cam nào trong phòng ông Collins không.”

Viên thanh tra - người vẫn đang lục lọi với hy vọng mong manh tìm thấy viên thuốc nén được kê cho ông Julie - không có thời gian để làm theo lệnh.

“Vô dụng thôi! Tôi ăn... ăn rồi.”

“Ăn rồi! Tôi tưởng ông ăn cắp trái cây trong bếp để dùng khi thức dậy?”

“Mọi... mọi quy tắc đều có... ngoại lệ!”

“Tốt thôi. Ông không thể ăn vỏ, giờ nó ở đâu?”

Ông Collins ngơ ngác nhìn quanh: “Tôi... vứt rồi.”

“Ở đâu?”

“Tôi không biết nữa!”

“Một vài bài tập luyện trí nhớ chắc chẳng hại gì đâu! Ông ăn cam ở đâu?”

“Ở… ở trong bếp luôn! Rồi tôi... tôi đốt hết chỗ còn lại trong... bếp lò!”

“Để tiêu hủy mọi dấu vết ăn trộm của ông?”

“Ừ... Không... Chỉ là động tác... máy móc thôi!”

“Chẳng ai mở và đóng cửa lò một cách máy móc cả, ông Collins!”

“Tôi không mở... mở nó! Chiếc... cái cửa đó không đóng chặt.”

“Lúc đó, Daphné đang ở đâu?”

“Ở… tầng trệt. Cùng… với bà Hobson.”

“Cứ cho rằng ông đang nói thật. Ông có gặp ai khác ngoài Mary khi đi lang thang quanh nhà không?”

“Chẳng ai cả.”

“Bếp lò có mùi cao su cháy không?”

“Tôi... tôi không biết. Tôi bị... cảm cúm.”

Strickland im lặng một lúc. Khuôn mặt ông không biểu lộ điều gì. Mặt khác, ánh mắt xám xịt của ông ta dường như muốn nhìn thấu những suy nghĩ thầm kín nhất của người đối diện.

“Tôi nghe nói ông làm nghề lắp đặt thiết bị phát thanh nhỉ?”

“Đúng... vậy.”

“Nhưng ông quan tâm tới phẫu thuật?”

“Không... không quan tâm lắm.”

“Vậy, tại sao ông lại yêu cầu bác sĩ Hyde cho xem túi dụng cụ của ông ấy sau bữa trưa?”

Ông Collins có vẻ sửng sốt: “Tôi... tôi không làm thế!”

Ông ta giật mạnh cúc áo khoác: “Tôi... tôi ở trong phòng từ đầu... đầu giờ chiều.”

“Chúa ơi!”

Bác sĩ Hyde nhanh chóng rời khỏi cửa sổ nơi ông lặng ngắm ánh sáng của quảng trường Russel: “Ông chối việc vào phòng tôi lúc hai giờ chiều hả?”

“Chắc... chắc chắn!”

“Thằng dối trá chết tiệt! Tôi không biết điều gì đang ngăn cản tôi...”

Strickland mạnh tay kéo bác sĩ ra: “Không cần phải phẫn nộ, bác sĩ Hyde! Có ai trong hai người có bằng chứng về những gì mình đang nói không?”

“Không…!” Ông Collins nói. “Tôi đã chợp mắt một chút và...”

Bác sĩ Hyde thấp giọng chửi: “Ông không thể tin lời tôi sao? Tôi bịa chuyện vì mục đích gì cơ chứ?”

“Hung khí giết người là của ông. Trong trường hợp này, ông có thể biện minh cho bản thân bằng cách vu oan cho người khác.”

“Nực cười! Không có gì ngăn tôi thó con dao catlin trước khi ông đến.”

“Ông cũng đâu giải thích được tại sao nó biến mất khỏi túi dụng cụ của ông. Và tại sao nó lại ở trong vết thương!”

“Chẳng ai giết người bằng thứ vũ khí sẽ dễ dàng buộc tội người ta hết!”

“Liều lĩnh đấy, nhưng cũng khôn khéo nữa.”

Bác sĩ Hyde trả lời bằng tiếng gào: “Tôi có nhân chứng! Andreyew cũng vào phòng khi Collins đến phòng tôi. Chúng tôi còn chào hỏi nhau nữa.”

“Được...”

Strickland nhìn Collins. Người đàn ông nhỏ bé dường như đang chiến đấu hết mình với chính bản thân.

“Tôi... tôi thú nhận!” Cuối cùng, ông ta lên tiếng, đôi mắt sáng lên. “Mấy câu... câu hỏi của ông làm tôi loạn... loạn trí... Tôi tự thấy mình đã... đã bị bắt... Tôi… tôi không biết Andreyew đang ở cầu thang.”

Ông ta lên giọng: “Nhưng tôi... tôi không hứng thú với bộ dụng cụ! Tôi chỉ... muốn trò... chuyện một lúc. Cuộc đối… đối thoại chuyển hướng sang... phẫu thuật... Một... chút, chỉ... chỉ thế thôi!”

Strickland định nói chuyện. Bác sĩ Hyde, đang cúi xuống bàn nơi mà phần trên của cơ thể ông Julie nằm ở đó, đã lên tiếng trước: “Ông có thấy cái này chưa, thanh tra?”

Strickland lại gần. Một tấm thảm hẹp với nút dây dịch chuyển khi cơ thể bị đưa đi và trên bề mặt gỗ mịn có những vết xước mới tạo thành ký hiệu như sau:

“Kỳ lạ!” Strickland lẩm bẩm. “Nhưng trông giống như chữ cái...”

“Phải... Nếu Julie chưa chết ngay, có thể đây là của ông ấy.”

Bác sĩ Hyde cúi xuống và đứng dậy, nhẹ nhàng cầm một cây bút chì vót nhọn: “Thật sự, ông ấy đã sử dụng thứ này làm dùi!”

Strickland không e ngại nữa: “Cẩn thận dấu vân tay! Beard, gọi bà Hobson và cô hầu phòng lên đây.”

Khi họ vào phòng: “Vết xuớc này có từ trước rồi hay mới đây thôi?”

“Đây là lần đầu tiên tôi thấy chúng.” Bà Hobson nói.

Mary khẳng định chắc nịch: “Tôi đã đánh bóng bàn sáng nay. Nó ở trong tình trạng hoàn hảo.”

Mọi con mắt đổ dồn vào bác sĩ Hancock và Strickland hỏi câu hỏi mong đợi: “Ông Julie có thể còn vài giây hành động trước khi chết không?”

“Cá nhân tôi, tôi cá là không!”

Strickland kiểm tra những vết xước một cách cẩn thận hơn: “Ồ, nếu như ông đánh cược như vậy, ông đã thua rồi.”

“Căn cứ vào đâu mà ông chắc chắn vậy?”

“Đó không phải một từ vựng tiếng Anh mà là từ tiếng Pháp... Vì không thể chỉ ra kẻ giết người theo tên của hắn - nhớ rằng hầu hết những người ở nhà trọ đều được giới thiệu vội vàng và theo nhóm, nên ông Julie có thể đã muốn ghi chú một đặc trưng - một đặc điểm ngoại hình, tôi đoán là vậy - để xác định hắn... Ông ấy đã nắm lấy vật nhọn đầu tiên trong tầm tay - cây bút này - và đã bắt đầu một câu bị cái chết gián đoạn: IL B...”

“Theo ông, nó nghĩa là gì?”

Strickland không trả lời.

Tuy nhiên, trong tâm trí ông, cáo buộc này đã rõ ràng. Nó giới hạn trong hai từ: IL Bégaie (Anh ta Cà lăm).

“Chào buổi tối, cảnh sát!” Ginger Lawson nói khi mạnh mẽ bước vào. “Ông có nhớ tôi không? Ginger Lawson, ký giả tờ Night and Day . Người đã tìm ra Phu nhân Trevor-Mere ở chỗ Đội quân Cứu thế và lật mặt con Hổ vùng Lambeth đây mà... Ra khỏi đây đi, ông bạn già! Ngài Smith đang đợi tôi!”