Chương 10 NGÀI SMITH = COLLINS
Thanh tra Beard kéo tay áo cấp trên. “Sao?” Strickland nói khi quay đầu lại.
“Tôi xin lỗi, thưa ông. Bên dưới có một... một.”
Beard nói thẳng: “... một ký giả muốn gặp.”
Strickland có cảm giác thảm họa đang xảy ra. “Tôi xuống đây!” Ông nói ngắn gọn. “Ông Julie có dùng cốc không?”
“Tôi nghĩ là không.”
“Còn viên thuốc, cậu đã tìm thấy chưa?”
“Không. Chắc hẳn nạn nhân đã uống nó mà không cần nước.” Strickland đã ra khỏi phòng. Quỷ quái, tin tức đã bị rò rỉ như thế nào? Ông ấy đi đến lầu khi một giọng vui vẻ phát ra từ sảnh: “Chào ông chánh thanh tra! Tôi mang cho ông ánh sáng của tôi đây!” Strickland tiếp tục đi xuống mà không vội vàng, đôi mắt nghiêm nghị. Ông sẽ phải giữ bí mật...
“Chào buổi tối, Ginger. Tôi e rằng bây giờ tôi không thể cho cậu biết nhiều được. Cuộc điều tra của chúng tôi chỉ mới bắt đầu...”
Lawson đẩy nhẹ mũ từ dưới gáy lên bằng cú hích nhẹ: “Đừng nói vậy, ông bạn già!”
“Ai báo cậu tới vậy?”
“Chính thủ phạm chứ ai! Ngài Smith Tuyệt vời! “Tôi sống ở nhà số 21, tôi sẽ gửi cậu hồi ký của tôi... Ông có thể nghe thấy từ đây!”
“Tệ thật!” Strickland nghĩ. Ông ta đã hy vọng có thể giấu giếm mọi thứ khỏi công chúng trong vài ngày nữa, rồi tiến hành cuộc điều tra như mọi cuộc điều tra thông thường, nhưng ngài Smith đã phá vỡ kế hoạch của ông!
“Cậu nhận được điện thoại lúc nào vậy?”
“Tầm chín giờ rưỡi. Percy chưa từng kinh ngạc như vậy từ vụ thảm họa đắm tàu Queen Mary!”
Strickland cân nhắc từng từ: “Tôi nói thật lòng, Ginger! Cậu có thể giữ bí mật nếu tôi yêu cầu chứ?”
Người kia lắc đầu: “Lần này thì không, bạn ạ! Malone đang theo sát tôi. Chưa đầy năm phút nữa, anh ta sẽ đến đây, và kéo theo toàn thể phố Fleet [20] nữa!”
“Tôi hiểu rồi...” Strickland u ám nói. “Hallows!” Đó là tên người cảnh sát gác ở cửa ra vào.
“Vâng thưa ông!”
“Nếu cậu còn mở cửa cho bất kì tay ký giả nào nữa, tôi sẽ bẻ cậu làm đôi!”
“Còn tôi thì sao?” Lawson hỏi.
“Cậu đã ở trong. Cậu ở lại đây!”
“Bà Hobson!”
Do ảnh hưởng của dòng khí bất ngờ, cánh cửa liên tục đập mạnh: “Bà biết ai đã gọi cho Scotland Yard không?”
“Không. Vẻ nhạy cảm nữ tính không chịu đựng được một số trường hợp. Tôi đã mất ý thức và...”
Bác sĩ Hyde đồng ý cung cấp thông tin cần thiết cho Strickland: “Thiếu tá muốn làm việc này. Andreyew đã gọi trước.”
“Ai trong số các ông ở cạnh ông ta khi ông ta gọi điện không?”
“Có tôi!” Mary rụt rè nói.
“Ông ấy làm gì sau khi cúp máy?”
“Nhưng... ông ấy không làm gì cả!”
“Ông ấy không yêu cầu gọi riêng à?”
“Không ạ, ông ấy lên lầu.”
“Điện thoại ở đâu?”
“Trong phòng tôi...” Bà Hobson nói.
Rồi bà nhắc lại, đỏ mặt: “Trong phòng làm việc cá nhân của tôi, ở cuối hành lang.”
“Điều đó có nghĩa là bất kì ai cũng có thể, trong sự hỗn loạn chung, tiếp cận và sử dụng thiết bị à?”
“Tất nhiên! Nhưng...”
Strickland không nghe nữa: “Collins, đến đây! Ông ở đâu lúc chín giờ rưỡi?”
Người đàn ông nhỏ bé bật lên một cử chỉ tuyệt vọng hài hước, một cử chỉ mang ý nghĩa: “Ôi, nó lại bắt đầu nữa!”
“Tôi... Tôi không biết!” Ông ta lắp bắp.
“Lên trên, với những người khác? Hay xuống dưới?”
“Lên... Tôi đoán vậy!”
“Trong trường hợp này, ông sẽ không gặp khó khăn để đưa ra một nhân chứng có thể chứng minh lời ông nói phải không?”
“Nếu... Tôi... Tôi e rằng... Chúng tôi đã quá hoảng sợ để chú ý... đến hành động và cử chỉ của nhau... Ngay cả tôi còn không dám chắc liệu ai ở bên tôi trong thời gian đó...”
Strickland càu nhàu. Ông ta cảm thấy mình đang bước vào một mê cung, nơi những chướng ngại vật giống nhau xuất hiện ở mỗi góc rẽ.
May mắn thay, các nhà báo can thiệp cho phép ông ta thay đổi chiến thuật. Giờ ông không chỉ hỏi người đàn ông về các sự kiện trong buổi tối, mà là về những gì đã xảy ra trong những tháng qua.
Ông ta lấy ra một quyển sổ từ túi áo, lật qua: “Ngày 10 tháng Mười một năm ngoái, vào lúc mười một giờ tối, ông đang làm gì?”
“Làm sao mà tôi có thể nhớ điều đó?”
“Ông có dành buổi tối ở nhà bạn bè không? Ông có nghỉ trên giường của ông không? Hay ông ở xa khỏi London?”
“Tôi... Tôi không biết! Tại sao ông hỏi thế?”
“Và vào ngày 12 cùng tháng, khoảng năm giờ chiều?”
“Tôi... Tôi không biết!”
Strickland bắt đầu thấy hy vọng. Mỗi câu trả lời “Tôi không biết” là một lời động viên để tiếp tục.
“Và vào ngày 18, khoảng chín giờ rưỡi tối?”
“Tôi... Tôi không biết!”
Gần như vào thời điểm đó, thanh tra Fuller - người đã được Strickland giao nhiệm vụ tìm lại số tiền bị đánh cắp của nạn nhân - nảy ra một ý tưởng có thể quyết định sự nghiệp của anh ta. “Kẻ sát nhân.” Anh nghĩ. “Không thể giấu số tiền của mình trong phòng, mà phải ở một khu vực vô chủ, mà tất cả khách trọ trong nhà đều có thể tiếp cận...” Anh đi ngang qua phòng tắm. Anh ấy bước vào đó.
Bất chấp hoàn cảnh sạch sẽ và gọn gàng, có ngay cái cảm giác rằng ai đó vừa mới sử dụng bồn rửa mặt. Thanh tra lục soát xung quanh, nâng tấm thảm xốp gây ra một vết vàng trên lớp gạch đen trắng, kiểm tra đồ đạc trên một giá treo nhỏ sơn mài. Anh ta có một hành động cố hữu nữa - gỡ nắp cống của bồn - và anh ấy không khỏi cảm thấy hài lòng. Một sợi dây buộc miếng chắn nhỏ nhằm ngăn không cho bất kì vật thể rắn nào vào đường ống thoát nước.
Bằng cách sử dụng một cái nhíp, tìm thấy trên giá, Fuller kéo dây về phía anh ấy. Anh ấy gặp một chút khó khăn khi cố gắng rút vật thể được câu lên từ lỗ thông thoát này. Nhưng chỉ việc nhìn thấy nó đã đủ đền đáp lại công sức của anh ấy. Đó là một cuộn vải bọc sáp mỏng nhẹ.
Strickland đếm số tiền - có ba tờ mười bảng và hai tờ năm bảng - rồi ném chúng lên bàn: “Tổng số tiền vẫn còn nguyên vẹn. Điều quan trọng bây giờ là xác định ai đã vào phòng tắm trong buổi tối.”
Thanh tra Mordaunt, người đã có mặt trong buổi thẩm vấn được một lúc, kích động: “Ông Andreyew có thể giúp ông điều đó. Ông ấy đã ở trong cầu thang giữa tám, chín giờ và...”
“Dẫn ông ấy đến đây.”
Ông Collins ngày càng giống một con thú bị săn đuổi. Nghe tới tên Andreyew, ông ta dường như sắp sập xuống.
Strickland, không đưa mắt nhìn ông ta, mà tiến tới đón người đàn ông Nga: “Ông Andreyew? Sau bữa tối, ông đã rời khỏi phòng khách phải không?”
“Phải.”
“Ông đi bao lâu?”
“Khoảng bảy hoặc tám phút là cùng.”
“Ông đã lên phòng của mình?”
“Đúng.”
“Ông thấy ai đó vào hoặc ra khỏi phòng tắm không?”
“Có… có.”
“Đó là ai?”
Người đàn ông Nga có vẻ khó chịu. Ông ấy quay về phía Collins: “ Mea culpa [21] . Tôi sợ tôi nói quá nhiều, bạn thân mến!”
“Lúc đó là mấy giờ?” Strickland tiếp tục.
“Thanh tra Mordaunt đã hỏi tôi rồi... Tôi nghĩ là tám giờ bốn mươi, hoặc bốn mươi lăm.”
“Cảm ơn ông! Ông định vào phòng tắm làm gì, Collins?”
“Tôi... Tôi đi rửa tay.”
“Hãy cho tôi thấy chúng!”
Ông Collins, khi nghe yêu cầu mới này, có một cử chỉ trẻ con, gần như khiến người khác xúc động: ông ta giấu hai bàn tay sau lưng, giống như một đứa trẻ sợ bị phạt. Sau đó, như bị một ý chí mạnh mẽ hơn trấn áp, ông ta từ từ duỗi tay ra trước mặt thanh tra.
Viên chánh thanh tra xem xét từng bàn tay một. Sau đó: “Theo lời khai của chính ông, ông đã ở trong phòng mình một thời gian dài. Tại sao ông không rửa tay ở đó?”
“Tôi không nghĩ đến... đến điều đó!”
“Nói đầy đủ sự thật đi, Collins! Điều đó sẽ tốt hơn.”
“Sự... sự thật gì?”
“Ông biết rồi đấy! Thứ nhất: xà phòng của người khác không tốn tiền. Thứ hai: mẹ ông là người thuộc gia tộc Mac Tavish [22] !"
Ông Andreyew và Mordaunt mỉm cười. Strickland thì không. Ông ta rời khỏi phòng, làm cho mọi người bất ngờ, và chưa đến một phút sau đã quay lại: “Ông dùng loại mực gì, Collins?”
“Nhưng tôi... Loại mực bình thường.”
“Màu gì?”
Người đàn ông nhỏ bé do dự.
“Xanh hay đen?”
“X... anh.”
Strickland gật đầu, hài lòng: “Lời nói dối cuối cùng này khiến ông thất bại, Collins! Ông đã dùng mực tím. Tấm lót bàn trên bàn làm việc của ông đã bị vấy... và một trong số các tờ tiền mất cắp của ông Julie cũng thế!”
Khi mọi người ngạc nhiên, cảnh sát Hallows bước vào, rõ ràng là trong tình trạng hoảng loạn: “Xin lỗi, ông! Nhưng các ký giả đang định xâm nhập vào cửa. Bây giờ đã có gần hai mươi người...”
“Rất tốt. Cho họ vào!”
Hallows ban đầu tưởng mình nghe nhầm. Sau đó, anh ta đi xuống, đành lòng chấp nhận tình hình tồi tệ. Những cú đánh làm rung chuyển cửa. Anh ta bỏ dây an toàn, mở của. Ngay lập tức, một đám quỷ dữ đẩy anh ta vào tường, lao vào cầu thang, Ginger Lawson và Teddy Malone dẫn đầu, xông vào hiện trường vụ án.
Strickland đứng ở cửa sổ: “Các cậu muốn gặp ngài Smith? Đây là ông ấy!”
Kẹp giữa Beard và Fuller, bàn tay che kín, ông Collins chưa từng trông thấp bé hơn thế.
“Đó... Đó là một sự nhầm lẫn thảm hại!” Ông ta lắp bắp. “Tôi... tên Collins và tôi là một kỹ sư lắp máy thu thanh!”
Ginger Lawson thay mặt các đồng nghiệp của mình: “Nói cho tôi nghe, bạn ơi! Vào lần đầu tiên giết người, cảm xúc nào trong bạn thôi thúc nhất?”
***
Kết thúc cơn ác mộng
Những tờ báo của tòa Night and Day , “tờ báo không bao giờ tự mâu thuẫn”, đã in ngay trong đêm đó:
Đúng ba giờ sau khi gọi điện thoại thách thức chúng tôi. “ngài Smith” đã rơi vào tay Scotland Yard.