← Quay lại trang sách

Chương 11 KHÚC “ÉLÉGIE” CỦA MASSENET

Bất chấp những cảm xúc của đêm qua, những vị khách trọ tại nhà bà Hobson thức dậy sớm hơn thường lệ, vào thứ Bảy ngày 29 tháng Một năm 193x. Ngay sau khi người bán sữa rời quảng trường Bedford, thiếu tá Fairchild nhảy ra khỏi giường và bắt đầu thực hiện mười hai động tác hít thở theo phương pháp Huntley, trước cửa sổ mở. Tiếng ồn này làm cho cô Holland bật dậy khỏi giường và khóc. Cô ta đang mơ rằng tượng Nelson, rời khỏi cột, đuổi theo cô quanh Quảng trường Trafalgar. Cô Pawter, như thường lệ, gõ vào bức tường và chào buổi sáng. Mặc dù chưa đến bảy giờ mười lăm phút, cô đã thay đồ xong, một chiếc váy hoa mua giảm giá cách đây hai ngày ở cửa hàng Roberts and Roberts. Váy ngắn hơn hai ngón tay, nhưng thật đáng yêu.

“Chào buổi sáng!” Cô Holland trả lời. “Cô đã ngủ ngon chứ?”

“Cực kì tệ! Nhưng ngược lại, tôi đã tìm ra khẩu hiệu mà nhà sản xuất dụng cụ bếp điện đã yêu cầu. Nâng niu tay nấu nướng. Dễ thương quá phải không?”

Lúc bảy rưỡi, ông Andreyew, trong áo choàng tắm màu xanh pha trắng, và thiếu tá Fairchild, trong áo choàng tắm màu cam và xanh lá cây, cả hai đều cầm theo một cái khăn tay, cùng rời khỏi phòng của họ.

“Chào ông bạn!” Người đàn ông Nga thân mật nói. “Ông thức dậy sớm vậy?”

“Như ông thấy!” Ông kia càu nhàu. “Ông định đi đâu?”

“Nhưng… đi đến phòng tắm.”

“Thật sao? Tôi cũng vậy!”

“Trong trường hợp này, làm ơn để tôi đi trước.”

Ông sĩ quan già dịu xuống, nghĩ rằng mình nên kéo dài cuộc trò chuyện: “Về việc ngài Smith ấy...”

Ông sửa lại: “Ý tôi là: Collins. Ông cứ tin tôi nếu muốn. Tôi không cảm thấy ngạc nhiên chút nào khi biết tên tội phạm thật sự đáng buồn thế nào.”

“Có thực không? Ông ấy chưa thú nhận gì hết.”

“Ông ấy sẽ thú nhận thôi! Những người tại Scotland Yard có thể hơi kém kỹ năng sống, nhưng họ biết mình phải làm gì. Lúc này, họ đang áp dụng những câu hỏi soạn trước lên Collins.”

“Hừm! Tôi tưởng mình thấy họ ngồi trong một văn phòng mù mịt khói, tổ chức một cuộc pow-wow không hồi kết.”

“ Pow-wow là gì thế?” Thiếu tá nghi ngờ hỏi. “Đó có phải là tiếng Nga không?”

“Không phải. Từ này xuất phát bởi từ vựng của người Mỹ bản địa. Nó có nghĩa là cuộc họp, cuộc thảo luận.”

“Ông đã từng đến khu của người da đỏ à?”

“Đúng vậy. Tôi thậm chí đã có một mối quan hệ thân mật với con gái của một thủ lĩnh bộ lạc Mây Trắng.”

Một dòng máu xộc lên má viên thiếu tá: “Kết hôn với một phụ nữ da đỏ nghe thật kỳ lạ! Cô ấy sẽ không theo người Anh!”

“Tôi thừa nhận.” Ông Andreyew nói. “Tôi là một người kỳ cục.”

“Sao rồi?” Phó cảnh trưởng Prior hỏi. “Ông có thể cho tôi biết, tên đó đã thú nhận chưa?”

Strickland nặng nề ngồi xuống. Buổi thẩm vấn đã kéo dài suốt cả đêm và không có dấu hiệu nào cho thấy nó sắp kết thúc. “Ngược lại! Hắn ta tự vệ mạnh mẽ như quỷ.”

“Liệu hắn có thành công thuyết phục ông không?”

“Có và không. Lời nói của hắn đầy cảm xúc. Nhưng ngược lại, hắn đã chứng minh mình không thể cung cấp được bất kì chứng cứ ngoại phạm nào.”

“Nếu vậy, có thể ông ấy vô tội?”

“Có thể không. Hắn ta não cá vàng lắm.”

“Hỏi các khách trọ khác.”

“Tôi đã làm rồi. Họ đi ra ngoài, mỗi người một ngả trong ngày và buổi tối không có chuyện gì đáng chú ý. Tôi không thể tìm thấy ký ức cụ thể nào từ bất kì ai.”

“Collins bao nhiêu tuổi?”

“Ba mươi ba tuổi.”

“Ông ấy đã làm gì trước khi lắp đặt thiết bị phát thanh?”

“Ông ấy làm nghề chế tác dụng cụ ăn uống hợp kim. Cha ông ấy là một giáo sĩ ở Northumberland và muốn ông ấy học thần học. Nhưng khả năng của Collins không cho phép ông ta thuyết giảng trôi chảy được, điều đó thúc đẩy ông ấy nổi dậy. Ông ấy đã bỏ trốn khỏi ngôi nhà của cha và kinh qua đâu đó cỡ hai mươi nghề khác nhau rồi.”

“Cha mẹ ông ấy còn sống không?”

“Rất tiếc. Cả hai đã qua đời vào năm ngoái, cách nhau sáu tháng, để lại cho ông ấy ba trăm hai mươi bảng.”

“Một cuộc đời tầm thường.”

“Đúng vậy, tới mức đáng ngờ.”

Robert Prior, còn được gọi là Robin, đã trầm tư trong một khoảng thời gian dài, đôi mắt xanh của ông nhìn vô thần vào một góc trời. Hình ảnh của Irène Phelps, khi cô xuất hiện trước mắt ông vào tối hôm trước, trong vai Jane Eyre, hiện lên trong tâm trí. Ông đẩy nó ra khỏi đầu. “Điều mà tôi không thể hiểu, đó là tại sao ngài Smith lại tấn công ông Julie vô tội. Sau cùng, ông Julie đã từ chối giúp chúng ta.”

“Có lẽ Collins tưởng ông Julie đã đồng ý?” Strickland đề xuất lý do không mấy thuyết phục. Từ khi phát hiện ra vụ án, ông đã cố gắng vô ích để hiểu được động cơ của nó.

“Không thể, ông bạn già à! Điều đó có nghĩa ông ấy phải biết về những việc làm của giáo sư. Thế nhưng, Beard khẳng định rằng không ai đã theo dõi họ, từ Viện bảo tàng Anh đến đây.”

“Collins có thể đã đi ngang qua Scotland Yard khi ông Julie ra khỏi đó...”

“Ông đang đùa phải không? Thêm vào đó, giáo sư chỉ trở lại nhà trọ Victoria để thông báo rằng ông sẽ ra đi.”

“Còn vụ cướp tiền.”

“Đúng, nhưng nó không giải thích gì cả. Tôi thấy đó chỉ là kết quả, không phải mục tiêu của tội ác.”

“Ông muốn nói là sau khi ngài Smith đã hoàn thành việc của mình, hắn không thể không cướp của nạn nhân?”

“Đúng vậy. Nhưng hắn không giết ông Julie với mục đích đó. Nếu hắn chỉ định cướp của đơn giản, thì hắn có thể đợi đến một ngày sương mù và tấn công một người qua đường lần nữa.”

“Trừ khi hắn cần tiền gấp?”

“Không có khả năng. Hãy nhớ lại hắn đã đạt được những gì từ tội ác trước đây. A! Nếu ông Julie khoe rằng mình có áo may bằng vàng, nếu ông ấy khoe chiếc ví ấn tượng! Nhưng người đàn ông bất hạnh chỉ có bốn mươi bảng. Một khoản tiền hơi nhỏ đối với một số người, tôi cũng hiểu... Nhưng không phải đối với ngài Smith!”

“Có thể hắn nghĩ rằng giáo sư giàu hơn?”

“Với thói tham lam không đáy của mình, chắc chắn hắn nghĩ vậy! Nhưng một lần nữa, lòng tham không thể làm hắn bất chấp đến mức phát rồ như thế.”

Robin trở nên sôi nổi: “Vì một trong hai điều này, Strickland! Hoặc ngài Smith nhận ra nhà trọ Victoria đã bị giám sát và khi giết chết ông Julie, hắn đã cố tình xác nhận nghi ngờ của chúng ta. Hoặc hắn không biết rằng mình đã bị phát hiện, và rằng hắn cố tình khiêu khích chúng ta theo cách không kém phần cố tình cố ý!”

Strickland đã nghĩ về cùng một ý tưởng này tù trước.

“Ông đã đưa ra từ “điên”. Theo tôi, đó là giải thích duy nhất hợp lý. Ngài Smith, giống như tất cả những bệnh nhân tâm thần cùng loại, đã nhượng bộ một nhu cầu thực sự: nhu cầu thách thức chúng ta.”

“Tâm thần thật tốt đẹp!” Robin nói.

Ông Collins, trán ướt mồ hôi và mí mắt nhấp nháy, sửng sốt nhìn những tên đao phủ đầy cảnh giác đã quấy rầy ông hàng giờ đồng hồ. “Tôi... Tôi không biết!” Ông ngập ngừng.

“Ông đã làm gì với cái túi cát của ông?”

“Tôi... Tôi không biết!”

“Vậy thì, ông có một túi cát phải không?”

“Không... Không... Tất nhiên là không có!”

“Ông kiếm được bao nhiêu tiền mỗi tháng?”

“Tùy... Tùy tình hình!”

“Nhiều không?”

“Không, không... Không nhiều lắm!”

“Tóm lại, ông có vấn đề về tài chính?”

“Cũng... cũng hơi hơi.”

Mỗi người đặt ra một câu hỏi của riêng họ, ngay cả khi điều đó dường như không liên quan tới tội ác. Trò chơi làm người tù mất trí, buộc ông phải lộ diện. Họ có thể đặt ra câu hỏi như: ông có biết trượt băng không, ông thích trà đặc không...

“Ông sống ở nhà bà Hobson bao lâu rồi?”

“Trong vòng... Trong vòng năm tháng.”

“Trước đó ông sống ở đâu?”

“Trong khách sạn... trên đường Odessa.”

“Là cái nào?”

"Gil... Gilchrist."

“Tại sao ông rời khỏi đó?”

“Vì... Vì nó đắt quá.”

“Rồi sao?” Strickland hỏi khi ông quay lại. Thanh tra Storey vẫy tay thất vọng. “Hết cách!” Strickland đọc trên môi anh. Mặc dù vậy, ông vẫn ra lệnh: “Tiếp tục đi, các cậu! Chúng ta không cần vội!”

“Ông có nợ nần không?” Storey tiếp tục.

“Nợ... nợ một số thứ.”

“Nợ ai?” Beard hỏi tiếp.

“Nợ... nợ thợ may.”

“Hết chưa?” Fuller hỏi.

“Vâng, tôi... Tôi nghĩ vậy.”

“Vậy sao ông lại nói một số thứ?” Tôi... Tôi đã nhầm!”

“Bác sĩ điều trị của ông là ai?”

“Bác sĩ Co-Coleman.”

“Ông không nợ ông ấy tiền à?”

“Ồ, có...”

“Bao nhiêu?”

“Ba... Ba mươi bảng.”

“Ông sẽ lấy từ đâu để trả?”

Đột nhiên, một điều kỳ diệu đã xảy ra. Ông Collins ngừng trả lời câu hỏi và đặt hai bàn tay lên trán. Cuối cùng, ông nói với giọng điệu run hơn vì xúc động: “Ngày... Ngày 4 tháng Một... ắt hẳn là thứ Ba, phải không?”

“Đúng vậy.” Strickland nói. “Và rồi sao?”

Vào ngày 4 tháng Một, khoảng chín giờ hai mươi, ông Leighton đã bị giết tại phố Goldsmith.

“Vậy thì, tôi… tôi biết! Vào... vào đêm đó, tôi đã ở cùng với những khách trọ khác suốt..”

“Làm sao ông có thể khẳng định điều đó?”

“Bà Hob... Hobson đã chơi bản nhạc Élégie của... của Massenet trên đàn piano . Và cô Hol... Holland đang lật trang nhạc.”

Storey, Beard và Fuller trông như bị sốc.

“Tiếp tục hỏi bất cứ điều gì!” Strickland bảo họ và chỉ vào tù nhân. “Tôi sẽ sang nhà trọ một chút.”

Ông quay lại bốn mươi phút sau và tiến thẳng đến chỗ Collins: “Dường như không ai có thể chứng minh cho ông. Ngược lại, bác sĩ Hyde cho rằng ông đã rời khỏi phòng khách khi bà Hobson ngồi chơi đàn piano. Ông ấy nghe thấy tiếng cửa ra vào đóng lại và ông ta đã thấy ông, vào khoảng mười giờ kém mười, treo nón và áo khoác lên cây móc.”

Ông Collins khẽ kêu: “Ông ấy... ông ấy nói dối!”

“Người đó là ai?”

“Bác sĩ Hyde!”

Strickland kéo một chiếc ghế đến và cưỡi lên nó: “Rõ ràng họ đều nói dối! Điều gì đã khiến ông ra ngoài vào đêm đó, Collins?”

“Nhưng... nhưng không có gì!”

“Có thể là vì sương mù chăng?”

“…”

“Có lẽ ông không thích bản Élégie của Massenet?”

“…”

“Hoặc có lẽ ông muốn mua cam?”

Ba ngày sau, sau một sự kháng cự khác thường, ông Collins vẫn chưa thú nhận gì.