Chương 18 NGÀI SMITH = ANDREYEW
Andreyew bước vào và nói: “Tôi sẵn sàng!”
Ông ta đang hút một điếu thuốc lá bọc bằng giấy carton, cầm một bộ dụng cụ vệ sinh da lợn trong tay và trông vui vẻ như khi chuẩn bị đi chơi cuối tuần.
“Sẵn sàng... làm gì?” Strickland lẩm bẩm.
“Đi theo ông.”
“Tôi không hiểu!”
“Thế là... Ngài Smith đã không phạm tội mới và ông không có ý định bắt tôi?”
“Ai nói cho ông biết ngài Smith đã phạm tội mới?”
“Không ai cả. Tôi biết ngay khi chiếc xe của ông - chiếc xe đã đưa Collins đi, sau đó là Hyde - dừng trước ngôi nhà. Và tôi đã chờ đợi bị bắt từ ngày 28 tháng Một, ngày ông Julie bị sát hại... Vì thế đó!”
Người đàn ông Nga đưa tay vào túi áo và lấy ra một tác phẩm thêu đa sắc lên bàn: “De mortuis non maledicendum… [27] Dù sao thì, ông giáo sư nhỏ bé này nên viết thêm một chữ nữa! Thế sẽ dễ phân biệt đối thủ hơn!”
Strickland thong thả xem tác phẩm thêu mà vẫn còn vết mũi kim. Sau đó, ông gấp nó cẩn thận lại: “Ông ở đâu và làm gì vào tối qua, từ tám giờ đến nửa đêm?”
“Tôi sợ rằng câu trả lời của tôi có vẻ đơn điệu. Tôi ở cùng một người phụ nữ.”
Strickland không che giấu hoài nghi: “Ở cùng người phụ nữ sống tại Belgravia và pha trà trong ấm samovar?”
“Không. Cùng một cô gái trẻ sống ở Chelsea, cocktail được ưa chuộng hơn.”
“Nhưng ông buộc phải giấu danh tính của cô ấy?”
“Thì thế!”
“Trong trường hợp này, trước khi đi xa hơn, tôi nghĩ tôi cần cảnh báo ông rằng tất cả câu trả lời của ông sẽ được ghi lại và có thể được sử dụng làm chứng cứ trước tòa... Cậu đã ghi chưa, Mordaunt?”
“Thậm chí cả những đoạn im lặng!” Mordaunt nói.
Trong khi đó, Andreyew, không nói một lời. Tuy nhiên, ông ta cười mỉa mai đầy ẩn ý: “Chúng ta đã đến đây rồi!”
Strickland tiếp tục: “Ông đã làm gì vào buổi chiều hôm qua?”
“Ông còn rõ hơn tôi. Người của ông không rời mắt khỏi tôi lấy một phút.”
“Tôi nhắc lại, ông đã làm gì vào buổi chiều hôm qua?”
“Tôi dạo chơi trong bảo tàng lịch sử tự nhiên ở South Kensington, giữa những con voi ma mút và những con khủng long.”
“Ông không hy vọng tôi sẽ tin ông chứ?”
“Không. Tất nhiên là không!”
“Tại sao ông lại nói dối?”
“Để làm cuộc trò chuyện thêm phần phong phú! Ông hỏi tôi nhiều câu hỏi mà ông đã biết trước câu trả lời!”
“Rất tốt! Ông có thừa nhận rằng ông đã gặp Ginger Lawson, ký giả của tờ Night and Day , tại quán rượu Savoy không?”
“Có. Tại sao không?”
“Với mục đích gì?”
“Chàng trai tội nghiệp - Chúa hãy phù hộ linh hồn anh ta - đã yêu cầu tôi viết một loạt bài báo về những diễn viên vô hình, như diễn viên lồng tiếng chẳng hạn, chỉ có thể tiếp xúc với khán giả thông qua giọng nói của họ. Night and Day đề nghị tôi năm bảng cho mỗi “bài viết”. Tôi muốn mười bảng. Chúng tôi đã thỏa thuận xong.”
“Ông vừa nói: Chúa hãy phù hộ linh hồn anh ta. Vì lý do gì?”
“Có vẻ như tôi tin vào sự sống sau cái chết!”
“Tôi hiểu. Nhưng nếu việc chúng tôi xuất hiện từ sáng sớm đã giúp ông kết luận rằng ngài Smith đã có thêm nạn nhân mới, thì cũng không thể nói rằng việc đó đã tiết lộ cho ông danh tính của nạn nhân! Ai đã cho ông biết?”
“Một cấp dưới của ông.”
“Một cấp dưới của tôi! Đứa nào?”
“Tôi không biết. Họ gồm hai người đang hỏi một người khách trọ ở tầng trệt, trong lúc tôi đang đi xuống cầu thang. Họ tránh xa khi tôi đến gần. Nhưng hơi muộn một chút!”
Một tiếng gõ cửa ngăn Strickland không thể tiếp tục nói về vấn đề này. Fuller bước vào, mang trên tay chiếc áo khoác của người Nga. Gương mặt bình thường của anh ta truyền đạt niềm vui vì khám phá mới.
“Rồi sao?” Strickland nói.
Ông duỗi tay ra. Fuller đưa ông chiếc áo với các đường may bị rạch và từ đó rơi xuống hàng chục tấm danh thiếp như bướm trắng. “Ngài Smith!” Viên chánh thanh tra đọc to. “Ngài Smith... ngài Smith...”
Ánh mắt của ông dừng lại trên người ông diễn viên: “Cái này cần một lời giải thích, Andreyew!”
“Tôi rất vui khi nghe ông nói vậy!” Andreyew trả lời không chút vội vã.
Ông ta lấy một tờ danh thiếp lên và xem xét các mặt: “Kỳ quái! Mấy mẩu giấy này nằm ở trong túi hay trong tay áo tôi?”
Strickland ra hiệu Fuller trả lời.
“Ở dưới cùng của áo khoác... Giữa lớp vải và lớp lót.”
“Tôi hiểu rồi...” Người đàn ông Nga trầm ngâm nói. “Sau rốt, trong nhà này, chỉ có tôi biết cầm kim chắc?”
Strickland nhướng mày. “Đến giờ ông còn có thể bảo không biết sao mấy cái danh thiếp này ở trong áo ông hả?”
“Thì đúng rồi! Tôi cảm thấy nó hơi nặng một chút, nhưng tôi không hề nghĩ...”
“Mỉa mai đủ rồi đấy, ông Andreyew!”
“Mỗi ngày, áo khoác của tôi đều treo ở giá trong nhiều giờ... và cả đêm. Vậy thì ai cũng có thể để đống danh thiếp này vào đó.”
“Xui cho ông, sự việc đã chứng minh ông Collins và bác sĩ Hyde vô tội. Và chúng tôi chưa bao giờ nghi ngờ nghiêm túc những khách trọ khác, cáo buộc của ông Julie chỉ áp dụng cho ba ông.”
“Thật sao? Tuy nhiên, tôi nghĩ không thiếu những động từ tiếng Pháp bắt đầu bằng chữ b!”
“Không. Nhưng ông không tìm thấy sáu động từ mà kẻ hấp hối chỉ tên hung thủ. Với bégayer hoặc bafouiller (nói cà lăm), boiter (đi cà nhắc) và broder (thêu thùa), chúng tôi cạn suy nghĩ rồi.”
Andreyew thổi một hơi khói lên trần nhà: “Ồ, hôm nào tôi phải mua một quyển từ điển Littré [28] mới được!”
“Tôi e rằng ông sẽ không có cơ hội. Những tờ danh thiếp này là bằng chứng thép... Ông nên thú tội!”
Người đàn ông Nga ngồi lại, đặt một đầu gối vào trong đôi bàn tay đan chéo: “Xin lỗi! Chúng sẽ là chứng cứ mạnh mẽ nếu có dấu vân tay... Nhưng chúng không có!”
“Làm sao mà ông biết điều đó được?”
“Hôm nay là lần đầu tiên tôi thấy chúng, tôi cũng không để lại dấu vân tay của mình trên đó. Và thủ phạm thực sự không ngốc đến mức tự làm mình lộ như vậy.”
“Tất cả đều là triết lý giả dối! Ông chỉ có một cách để thuyết phục chúng tôi rằng ông vô tội.... Nói cho chúng tôi tên cô gái mà ông bảo là đã ở cùng vào tối qua. "
“Không thể, tôi rất lấy làm tiếc.”
“Thế tên của người phụ nữ mà ông gặp vào chiều thứ Ba thì sao?”
“Không được.”
“Không một tòa án nào có thể chấp nhận việc ông liên tục gặp gỡ những phụ nữ bị hạn chế bởi tình trạng xã hội của họ nên không thể làm chứng cho ông, trong khi tình huống có thể đặt ông vào tình thế bắt buộc phải cung cấp một bằng chứng ngoại phạm cho chúng tôi bất kì lúc nào.”
“Ai biết được? Không phải tất cả các hội đồng xét xử đều bao gồm những người cứng nhắc và ngu đần sao?”
“Tại sao ông giết Lawson? Để cướp tài sản giống như các nạn nhân trước đó của ông hay vì anh ta đã nảy sinh nghi ngờ cụ thể về ông?”
“Trong hai động cơ đó, cái nào thuận tiện hơn cho ông?” “Không phải về điều tôi thích. Hãy trả lời câu hỏi của tôi!”
“ Choroscbo [29] ! Tôi đã giết Lawson ở thế giới khác vì anh ta đề xuất hợp tác với tôi để kiếm ít nhất là một trăm bảng.”
Điện thoại đã đổ chuông một thời gian. Ai đó bắt máy, sau đó nghe thấy tiếng bước chân nhanh chóng và bà Hobson mở cửa.
“Của ông, thanh tra.”
Nhưng bà chỉ nhìn vào Andreyew.
“Tôi cảm ơn.” Strickland nói.
Một chốc sau, ông nhấc ống nghe: “Alô!”
“Tôi đang ở quán rượu Savoy.” Giọng Storey trả lời ngay lập tức. “Adams, người đứng quầy, nhớ rất rõ rằng chiều hôm qua, khoảng năm giờ, ông thấy anh Lawson, mà ông biết đã lâu, đang ở cùng một người đàn ông có những đặc điểm của người Nga. Cậu ký giả đã trả tiền cho đồ uống bằng một tờ năm bảng và ví của anh ấy, tôi nghe nói, chứa rất nhiều tờ tiền mệnh giá tương tự.”
“Adams có đang ở gần cậu không?”
“Có.”
“Hỏi anh ta ước tính số tiền trong ví đi.”
Một lúc sau.
“Adams không dám khẳng định gì. Tuy nhiên, anh ta cho rằng Lawson hẳn đã mang theo một số tiền tương đương năm mươi bảng.”
“Tốt lắm. Người bạn của cậu, người đứng quầy, sẽ được trích dẫn trong cuộc điều tra.”
Strickland cúp điện thoại và trở lại phòng khách. “Chúng ta sẽ tiếp tục cuộc trò chuyện này tại Scotland Yard, ông Andreyew!” Ông nói khi bước vào. “Cái chết của Lawson - chỉ là người phát ngôn cho báo của mình - không gây thiệt hại cho ông. Nó đã mang lại cho ông khoảng năm mươi bảng tiền mặt.”
“Ồ, thế ư?”
“Trước đó, tôi luôn tự đặt câu hỏi tại sao ông chọn nạn nhân dựa trên vẻ bề ngoài. Không ai thích làm việc không mục đích gì, giống như trong vụ việc Derwent... Tôi hiểu rõ hơn về hành động của ông ngày hôm qua! Khi gặp nhau vào buổi chiều, ở một nơi Lawson phải mở ví tiền trước mặt ông, người mà ông định giết lúc sau. Hết sức tinh vi! Vậy ông không cần phải trả lời câu hỏi tôi đã hỏi trước khi ra khỏi phòng. Ông Adams, người đứng quầy của Savoy, đã trả lời câu hỏi đó thay ông. Việc ăn cắp ví Lawson không lừa được chúng tôi. Chắc chắn ông đã sát hại anh ta vì tham lam, giống như những người khác.”
“Rất vui được biết điều đó!” Ông Andreyew nói. “Chúng ta đi được chưa?”