- 5 & 6 -
Chiếc khinh khí cầu đã bay khá xa. Định vị nhanh một chút từ mặt trời và kiểm tra hướng gió bằng cách hít sâu một hơi, cảm nhận những mùi hương khác nhau, Patrick bắt đầu di chuyển về hướng đông, nơi có quang cảnh như ở một vùng lãnh nguyên có gió nóng thiêu đốt và cây cối trơ trụi. Chẳng có mấy ai hiểu rõ địa hình bốn trăm dặm quanh đây hơn gã, và nếu gió không đổi chiều thì gã đoán được khá chắc chắn nơi mà đám người kia sẽ hạ cánh.
Những cây thạch nam mọc dày đặc trên sườn dốc sáng lên sắc tím trong ánh bình minh, thế nhưng chiếc xe địa hình bốn bánh của gã vẫn có thể dễ dàng băng qua. Những viên đá ngầm, cứng và sắc nhọn như những lưỡi dao mang đến nhiều trở ngại. Đúng là gã đã để lại những dấu vết thật, nhưng trong khoảng gần một giờ đồng hồ nữa, bầu trời sẽ còn vương lại những đám mây xám xịt từ biển thổi vào. Trời vẫn còn tối đen. Chẳng mấy chốc mưa sẽ trút xuống, giúp gã xóa sạch dấu vết, và dù không thể xóa hết thì cũng sẽ khiến người ta khó lòng phân biệt được chúng với những dấu vết mà những người nông dân hoặc nhân viên kiểm lâm để lại.
Khi băng qua đám cây bụi, gã đã để mất dấu chiếc khinh khí cầu kia, nhưng lại nhanh chóng nhìn thấy nó khi đã đi qua chúng. Lúc này, vị trí của nó trên bầu trời đã thấp hơn nhiều. Gã bắt đầu đếm lần nữa, đầu tiên từ người phụ nữ mặc chiếc áo khoác màu xanh lục. Sáu, chín, mười, mười một. Mười hai người, gã nghĩ vậy. Chính xác, gã quả quyết, chắc chắn là mười hai người.
Quá chú ý đến vật thể trên bầu trời khiến gã suýt nữa đâm sầm vào một tảng đá trồi lên trên nền đất. Bánh xe trước phía bên trái của gã đã đập vào một hòn đá, khiến gã lảo đảo lao về phía trước, buộc gã phải dừng lại, quay đầu và tìm cách đi vòng qua đống đá. Mặt đất ở đây rất gồ ghề, những ngọn đồi dốc của dãy núi Cheviot nhường chỗ cho những bãi đầm lầy và cả những bãi đá ngầm, gã không có cách nào tăng tốc độ lên tối đa được. Hơn nữa, lúc này gió cũng không mạnh lắm và gã đã sắp đuổi kịp đám người kia rồi.
Gã nhẩm tính, gã chỉ cần thêm khoảng mười phút nữa, nhiều nhất là mười lăm phút nữa thôi. Gã xoay xở ngồi vững lại trên ghế lái. Một ngày. Hai cuộc đi săn. Gã đã từng có những buổi sáng còn tệ hại hơn ấy chứ.
6
“Không, không, không, mọi người không thể cứ nhìn lại như vậy được. Chúng ta cần phải nhìn xem chúng ta đang đi đâu. Và đứng im đi. Đừng có xô đẩy nữa!”
Chẳng ai để ý đến lời Nigel nói. Tất cả hành khách trên khinh khí cầu đều đã dán mắt về phía “cái đuôi” đằng sau giỏ hành khách kia, theo sát nút quãng đường họ đã đi qua. Trên mặt đất xa bên dưới, một người đàn ông đang cưỡi trên chiếc xe địa hình, có vẻ như đang đuổi theo họ.
“Tôi đang đưa chúng ta bay lên cao.” Vừa nói, Nigel vừa đốt lửa. “Cho đến khi chắc chắn là chúng ta đã an toàn.”
“Hắn sẽ không thể bắt được chúng ta đâu, phải không?” Cậu thiếu niên hỏi.
Lại thêm một lần ngọn lửa bùng lên. Chiếc khinh khí cầu bắt đầu bay lên cao. Nigel nói: “Có ai liên lạc được với mặt đất chưa? Có điện thoại nào có tín hiệu chưa? Walt, có chút may mắn nào về cái bộ đàm chưa?”
“Cháu đã đăng một tweet rồi.” Cậu thiếu niên nói. “Cháu không biết liệu có ai để ý đến nó chưa. Cháu chỉ có bốn mươi ba người theo dõi mà thôi.”
Cha cậu bé nói: “Tôi đã gọi đến số khẩn cấp, họ đã trả lời, nhưng máy của tôi lại bị mất sóng rồi.”
Jessica kiểm tra điện thoại lần nữa. Vẫn không có chút tín hiệu nào. Tuy nhiên, những bức ảnh cô chụp gã đàn ông dưới mặt đất kia và cả ảnh chụp viên phi công nữa, đã được lưu trữ an toàn. Tin nhắn cho Neil cũng đã được soạn sẵn, ngay khi có tín hiệu, nó sẽ được gửi đi.
“Hắn không thể theo chúng ta lâu được đâu.” Nigel nói. “Sẽ có những con sông chắn ngang đường hắn đi. Hoặc là những bức tường chắn, hoặc bất cứ thứ gì khác. Mọi người, tôi cần các bạn đừng nhìn về phía sau nữa. Một mình tôi không thể làm tất cả mọi việc được. Walt, trả lời tôi đi.”
“Phía trước có khu rừng.” Jessica nghe thấy tiếng chị mình. “Chúng ta cần tránh nó ra, và cả một số cột điện cao thế ở phía nam nữa.”
“Hắn biến mất rồi. Tôi không còn trông thấy hắn nữa.”
Jessica quay lại nhìn chiếc xe, và không thấy người lái xe đâu cả.
“Hắn đang ở trong thung lũng nhỏ kia.” Nhà báo về hưu nói. “Chạy lòng vòng lên và xuống dốc sẽ khiến hắn bị chậm lại. Mọi người, tiếp tục kiểm tra xem điện thoại có sóng không đi.”
Walter lúc này đã có thể đứng lên, khuôn mặt anh nhăn lại và tái nhợt. “Nigel, trong giỏ này không có cái bộ đàm nào cả.”
“Chắc chắn phải có. Chúng ta đã thấy Sean sử dụng nó.”
“Tôi đã tìm kiếm khắp nơi rồi. Tôi đã tìm kiếm mọi ngóc ngách, mọi túi xách, khắp mọi nơi. Nhưng không hề thấy nó.”
“Tôi biết nó ở đâu.”
Jessica quay lại nhìn chị gái mình, lúc này trong mắt cô ấy đang lấp lánh những giọt nước. “Nó ở trên chiếc dây đeo, Sean đã đeo nó trên cổ.” Isabel nói. “Khi không sử dụng nữa, có lẽ anh ta đã nhét nó vào túi của mình.”
“Cô đang nói gì vậy?” Một trong những người đàn ông ở đó hỏi.
“Anh không nhìn thấy nó. Không hề biết gì. Đó không phải là lỗi của anh.”
Mỗi hành khách đều nhìn chằm chằm vào gương mặt bình tĩnh của cô, ai nấy đều mất tinh thần. “Chúng ta đã ném nó đi rồi ư? Chúng ta đã ném nó cùng với Sean đi ư?”
“Tôi đã bảo anh rồi.” Natalie rên rỉ. “Tôi đã nói là đừng có làm thế rồi.”
“Không, mẹ kiếp, bà không hề nói thế.” Walter gầm lên. “Bà nói với chúng tôi rằng đừng có để anh ta ở gần bà.”
“Anh không nhất thiết phải dùng từ ngữ nặng nề đến vậy.” Chồng bà ta đốp lại.
“Chúa ơi, đầu óc ông có vấn đề hay sao? Hãy nhìn chúng ta đi. Ông có đề xuất nào khác tốt hơn không khi mà chỉ có thứ ngôn ngữ tệ hại như vậy mới phù hợp với bà ta?”
“Anh nên nói năng tôn trọng chút.” Chồng Natalie trừng mắt.
“Đủ rồi! Im lặng đi!”
Ơn Chúa! Họ đều nghe theo lời Nigel. Lúc này, anh ta là người chỉ huy.
“Giờ chúng ta không có cách nào để liên lạc được với mặt đất đúng không?” Nigel hỏi.
“Chúng ta vẫn còn điện thoại.” Bob nói. “Sớm hay muộn gì thì cũng sẽ có chút tín hiệu. Chúng ta chỉ cần ở trên cao lâu hơn một chút nữa, vậy là đủ.”
“Cháu đã đăng thêm một tweet nữa.” Cậu thiếu niên nói. “Và đã có người phản hồi lại cho cháu.”
Tạ ơn Chúa vì đã có cậu bé này, Jessica nghĩ. “Còn người đàn ông trên chiếc xe địa hình bốn bánh kia thì sao rồi?” Cô nói. “Chúng ta đã thoát khỏi hắn chưa?”
“Chưa, hắn bị chậm lại, nhưng vẫn đang đuổi theo chúng ta.” Nhà báo về hưu nói. “Chắc chắn là chúng ta vẫn nên ở trên này.”
“Đồng ý. Ở đây có vẻ hợp lý với tình cảnh bây giờ hơn.” Nigel đang quan sát ống xi lanh khí ga để chuẩn bị đốt tiếp. “Vấn đề là cái bình khí này đang cạn dần.” Anh ta nói. “Chúng ta cần tìm ra cách để đổi ống khác.”
“Để tôi tìm thử xem.” Walt nói.
Nigel lại đốt khí. Chiếc khinh khí cầu lại bay lên cao. Khi nghe thấy tiếng lục khục phản đối từ bình khí đốt, anh ta nói: “Chúng ta sẽ ở vị trí khá cao trước khi nhiên liệu có nguy cơ cạn kiệt. Vậy nên các bạn, hãy tiếp tục tìm kiếm xem. Có ai thấy một con đường lớn nào không? Một chiếc xe chẳng hạn? Và nhớ tiếp tục kiểm tra tín hiệu điện thoại nữa.”
Nigel lại đốt khí lần nữa. Máy biến cảm đã chỉ đến con số 1.200 mét… 1.250 mét… 1.350 mét… Chiếc khinh khí cầu đang bay lên rất nhanh. Lúc này nhiệt độ đã lạnh hơn nhiều.
“Tôi nghĩ mình biết cách để điều khiển nó rồi, nhưng tôi cần thêm ai đó kiểm tra lại.” Walt nói.
“Chúng ta đang bỏ xa hắn rồi.”
“Này, hình như có gì đó.”
Đột nhiên, cả thế giới như tối sầm lại. Một bóng đen đổ thẳng xuống đầu họ. Phía trên, khí cầu rung lắc rất mạnh và hình tròn hoàn hảo của nó bắt đầu xoắn lại và méo mó.
“Thế này có vẻ không hay rồi.” Martyn nói, ngẩng đầu nhìn lên.
“Chúng ta vừa va phải một cơn gió giật.” Nigel nói. “Có lẽ chúng ta nên hạ thấp độ cao ngay, để xem chúng ta có thể thoát khỏi nó được không. Walt, để tôi thử xem xét chỗ đó.” Anh ta di chuyển sang chỗ của Walt. “Anh hãy kéo thật nhanh cái van đó nhé.”
Hai người đổi chỗ cho nhau.
“Cái này à?” Walt vừa hỏi vừa cầm lấy sợi dây.
Nigel không nhìn sang. “Tôi hiểu rồi. Chúng ta chỉ cần tháo cái van này ra và đổi lại đường ống. Tuyệt quá! Vừa khít này. Sợi dây có màu sặc sỡ ấy. Kéo nhẹ nhàng thôi.”
Walt kéo sợi dây… và cả thế giới như sụp đổ.
Trong nháy mắt, Jessica cảm thấy mình như đang ở trong trạng thái không trọng lượng, hệt như đang ở trong một chiếc thang máy bị rơi tự do vậy. Dạ dày của cô nhộn nhạo và cô nhận ra, cái giỏ đang rơi.
“Chuyện gì vậy?”
“Chúa ơi, chuyện gì đang xảy ra?”
Chiếc giỏ tiếp tục rơi. Tốc độ rơi ngày càng nhanh. Cô phải quỳ sụp xuống, toàn thân như đang lao thẳng xuống đất, tóc bay dựng thẳng lên trên đầu. Một lực cực lớn dường như đang kéo cô xuống rất nhanh, các mảnh xương sọ như bị ép chặt.
Dậy. Dậy. Dậy nào!
Cô đưa tay lên, cố nắm lấy thứ gì đó, bất cứ thứ gì cũng được, để có thể làm điểm tựa cho cô trên thế giới này, và bàn tay cô đã tìm được một thành giỏ. Như đang cố vươn mình ra khỏi dòng nước xoáy, cô cố kéo mình đứng thẳng lên.
Khi rơi xuống, chiếc giỏ bị nghiêng đi, bên phía của những hành khách có trọng lượng lớn hơn bị rơi xuống nhanh hơn. Qua thành giỏ, cô có thể thấy được những hình thù có màu sắc xám, xanh lá và nâu của trái đất đang quay tròn về phía mình.
Mọi người đều đang la hét. Có lẽ cả cô cũng vậy.
“Thả nó ra! Walt, thả nó ra!” Một cánh tay Nigel quấn quanh những sợi dây néo của chiếc giỏ, chân đặt chắc chắn xuống thứ gì đó dưới nền giỏ. “Thả nó ra!”
Không hiểu sao, đôi mắt của Jessica như dán chặt vào màn hình máy biến cảm: 1.200 mét… 1.000 mét… Càng lúc mặt đất càng gần hơn rồi.
Walter đã bị ngã sụp xuống sàn giỏ, hai bàn tay đã không còn cầm thứ gì nữa. “Tôi đã thả rồi.”
“Anh đã kéo cái quái gì vậy?” Nigel hét lên với anh ta.
Walter, vẻ mặt lúc này đã xám ngắt, chỉ vào sợi dây mảnh màu đỏ.
… 900 mét… 750 mét…
Như thể bị một bàn tay vô hình giáng cho một cái tát đau điếng, vẻ mặt Nigel lúc này trở nên vô cùng hoảng loạn. “Không phải cái đó. Đó không phải là sợi dây mà tôi đã bảo anh kéo.”
Ngay phía trên đầu họ, khí cầu đã gần như biến dạng, đang sụp dần xuống, gần đến mức họ đã có thể chạm vào nó.
… 600 mét… 500 mét… 400 mét…
“Không, không, không!” Nằm sụp xuống bên trong một khoang khác, Natalie đang không ngừng rên than.
“Sử dụng lò đốt.” Jessica nghe thấy tiếng nói phát ra từ trong đầu mình. Cô không chắc chắn lắm liệu có ai nghe được những lời này trong tiếng gió đang thét gào và những tiếng la hét xung quanh. “Tôi không thể với tới nó được. Nigel, mau sử dụng lò đốt.”
Đặt một tay bên trên lò đốt lửa, Nigel lần mò đến công tắc và làm bùng ngọn lửa. Ngọn lửa bắn lên cao. Mười giây. Cô không dám chắc rằng họ có nổi mười giây không. Lúc này, họ đã sắp sửa chạm đất, mặt đất như đã sẵn sàng để nuốt chửng họ rồi. Nigel lại đốt lửa lần nữa, nhưng ngọn lửa, dù rất lớn, rất sáng và rất nóng, vẫn không tạo ra bất kì sự khác biệt nào. Chiếc khinh khí cầu đã mềm oặt và không thể hoạt động được nữa, chỉ có thể duy trì vị trí của nó phía trên họ nhờ tốc độ lao xuống đất mà thôi.
… 300 mét… 150 mét…
Cô đang nhìn chằm chằm vào cái sợi dây màu đỏ đã khai tử chiếc khinh khí cầu. Cách đó không xa chính là sợi dây có sọc màu sặc sỡ mà Nigel đã kéo.
“Có hai sợi dây.” Cô hét lên với anh ta. “Kéo sợi còn lại.”
… 100 mét… 75 mét…
“Có thể chúng ta sẽ khiến mọi thứ tồi tệ hơn thôi.”
“Còn có thể tồi tệ hơn nữa à?” Jessica lao tới, trong giây lát cô đã nghĩ rằng mình sẽ rời khỏi cái giỏ này để nắm lấy sợi dây có sọc màu sặc sỡ và giật mạnh.
Độ cao tiếp tục giảm. Sự im lặng rơi xuống, như thể tất cả mọi người xung quanh cô đã quá kinh hoàng đến nỗi chẳng thể hét lên được nữa. Cô ngẩng đầu nhìn lên.
Khí cầu giật mạnh và lắc lư, sau đó bung ra thành hình dạng vốn có. Giỏ hành khách nảy lên một lần nữa, rồi sau đó treo mình lơ lửng giữa không trung, như thể có những bàn tay khổng lồ vừa bắt nó lại vậy. Cảm giác như bị rơi tự do đã dừng lại.
… 60 mét… 55 mét… 50 mét…
Họ vẫn tiếp tục rơi xuống đất, nhưng tốc độ đã chậm hơn nhiều. Nigel đốt lò khí ga thêm lần nữa… 42 mét… 36 mét…
Cô bắt đầu đếm. Bảy, tám, chín, mười.
… 22 mét… 15 mét… 17 mét… 19 mét… Họ đã ổn định hơn. Ai đó đã bắt đầu nôn thốc nôn tháo.
“Tạ ơn Chúa.” Mồ hôi đổ đầm đìa trên khuôn mặt Nigel. “Đừng có ai động vào sợi dây đỏ kia lần nữa.” Anh ta thở hồng hộc, quay sang nói với Walter. “Tiếp tục đốt. Tôi sẽ đổi bình nhiên liệu.”
Lúc này, chiếc khinh khí cầu cứ như trêu ngươi họ vậy, nó bay lơ lửng gần mặt đất. Họ hoàn toàn có thể trông thấy từng chi tiết của những ngọn cây bên dưới. Và tít phía xa, họ có thể nhìn thấy những tòa nhà và ánh sáng phản chiếu trên bề mặt của một con đường.
“Có ai nhìn thấy gã đó đâu không?” Bob lần nữa trèo lên trên thành giỏ. “Ở độ cao này, chúng ta vẫn trong tầm ngắm của hắn.”
“Chúng ta phải lên cao hơn.” Isabel hét lên. “Chúng ta sẽ đâm vào cột điện cao thế mất. Nhanh lên!”
Tất cả đều quay đầu lại. Họ đang ở rất gần một đường dây điện cao thế bắc qua công viên.
Walter bắt đầu đốt lửa. Rồi lại đốt lần nữa. Cứ mỗi giây qua đi, cột điện cao thế lại gần hơn, mà phải cần thêm nhiều giây nữa thì họ mới có thể bay lên cao hơn nó được. Chiếc khinh khí cầu đang từ từ, chậm rãi bay lên.
“Giữ chặt!” Martyn hét lên. “Mau giữ chặt thứ gì đó.”
Họ vừa kịp bay qua đỉnh cột điện cao thế, gần đến mức Jessica chỉ cần nghiêng người là đã có thể chạm vào nó. Mọi người trên chiếc khinh khí cầu đều đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, chỉ ngay khi phần đáy của cái giỏ chạm vào đường dây điện.
Tiếng nổ inh tai nhức óc. Những tia lửa điện bắn tung tóe, tràn ngập bầu không khí xung quanh họ. Cái giỏ nảy lên và nghiêng ngả, ném Natalie và chồng bà ta ra ngoài như thể họ tống khứ rác ra khỏi thùng vậy. Họ dạt đi giữa không trung, vẫn nắm chặt tay nhau, để lại một mùi cháy khét lẹt. Có tiếng thét chói tai như tiếng còi báo động vang lên, cô bé tuổi vị thành niên bắt đầu la hét.
Chiếc giỏ lại chạm vào đường dây điện lần nữa. Bob đang chênh vênh một cách nguy hiểm trên thành giỏ, bị mất thăng bằng và văng ra ngoài không trung, hai tay nắm chặt lấy thành giỏ, nhưng rồi cũng rơi xuống. Chưa đầy ba mét bên dưới chiếc giỏ, anh ta rơi xuống đường dây điện. Anh ta nằm đủ gần cột điện cao thế để dòng điện có thể phóng sang, chạy qua người anh ta và tạo thành một mạch điện hoàn chỉnh. Cơ thể anh ta bắt đầu rung lên, co giật và khói trắng bốc ra từ trang phục của anh ta như những con rắn đang tìm đường tẩu thoát. Tiếng gào thét của anh ta chẳng khác nào tiếng tia lửa điện chói tai đang tác động lên họ.
Ở phía bên dưới anh ta, Natalie và chồng của bà ta đã rơi xuống đến mặt đất rồi.
“Ôi Chúa ơi, ôi Chúa ơi, ôi Chúa ơi.” Những ngón tay trắng bệch của người mẹ đang ôm chặt lấy bờ vai những đứa con của mình.
“Cột chắc dây an toàn của em lại.” Anh chàng kế toán nghiêng người qua để đến gần gia đình của mình hơn. “Tất cả mọi người, hãy bám thật chặt vào.”
Nigel vẫn đang ra sức đốt, nhưng ngọn lửa quá nhỏ để có thể cứu vãn tình hình lúc này. “Các bạn, chúng ta đang hạ cánh. Tôi không thể kiểm soát được nữa rồi. Hãy bám thật chắc.”
“Chúng ta sẽ va phải những cái cây đó mất.”
“Bella, em đang giúp chị thắt dây an toàn. Chết tiệt, đừng có cử động nữa.”
Jessica đang sẵn sàng chờ đợi một cú va chạm. Cô đã nhìn thấy những tán lá vàng óng ả khi họ lao về phía những cái cây to bên dưới. Tuy nhiên, lực va chạm vẫn khiến cô bị bất ngờ, cô bị hất văng ra sàn giỏ, toàn thân đau điếng, đầu bị đập mạnh vào chốt kim loại rắn chắc của sợi dây bảo hiểm. Chỉ khoảng một giây trước khi thế giới chao đảo trước mắt, cô đã kịp nhìn thấy người chị em của mình, người mà cô đã cô gắng thắt chặt dây an toàn cho, bị váng ra khỏi giỏ. Chiếc váy màu đen của chị ấy trôi đi phía sau, Bella đã bay vút lên không trung và nhanh chóng mất hút khỏi tầm mắt.
Bella đang bay.