- 7 & 8 -
Hai mươi tám năm về trước.
Ba đứa trẻ ngồi khoanh chân trên cát, cách biển một đoạn, xung quanh chúng có một tòa lâu đài bằng cát đã hoàn thành một nửa. Bao nhiêu nhiệt huyết của lũ trẻ để hoàn thành nhiệm vụ của mình đã gần như vỡ vụn khi chúng nhận ra rằng chúng không có xô hay xẻng, chỉ có thể làm việc bằng những đôi tay nhỏ bé của mình. Khối hình dạng mà chúng đã tạo ra còn cách rất xa so với những đoạn tường phòng hộ với lỗ châu mai, những tháp pháo mà chúng đã nhìn thấy trong sách.
Đứa trẻ nhỏ nhất, chỉ mới tám tuổi nhưng lại là đứa kiên nhẫn nhất trong ba người, nghĩ rằng chúng vẫn có thể cải thiện được cái “đống cát” của mình bằng cách trang trí thêm cho nó những chiếc vỏ sò, những hòn đá cuội và cả rong biển nữa. Thế nhưng, các anh chị của nó thì đã chẳng còn hứng thú gì nữa rồi.
“Chơi du hành thời gian đi.” Đứa trẻ lớn nhất, một cậu bé khoảng mười bốn tuổi, lên tiếng. Giống như các em gái của mình, cậu có chiều cao đúng với độ tuổi, mái tóc cậu màu đen và đôi mắt màu nâu, hàng lông mày rậm và có đôi môi dày đỏ hồng. Khi cậu mỉm cười, để lộ ra hàm răng có vẻ hơi thưa và rất trắng. “Để anh có thể quay ngược thời gian đến những thời điểm xảy ra các tội ác kinh khủng nhất, và anh có thể ngăn chặn những tội ác đó.”
“Hu ra, thế thì tuyệt vời quá.” Đứa trẻ lớn thứ hai reo lên.
Đứa trẻ nhỏ nhất thì nghĩ rằng, vâng, điều đó đúng là rất tuyệt, nhưng theo một góc độ khác thì làm vậy cũng có thể gây ra những vấn đề vượt ngoài tầm kiểm soát của những tội ác ban đầu. Cô bé mới chỉ khoảng tám tuổi, nhưng rất thông minh.
“Em muốn mình biết bay cơ.” Đứa trẻ lớn thứ hai vung hai cánh tay của mình ra giả làm đôi cánh. “Để có thể tung cánh và bay lên những đám mây. Để có thể nhìn thấy mọi thứ và đi đến bất cứ đâu.”
Đứa trẻ nhỏ nhất lại nghĩ rằng, điều đó nghe có vẻ rất hay ho, nhưng cũng rất đáng sợ.
“Còn em thì sao, Jessie?” Cậu bé hỏi. “Em muốn có siêu năng lực gì?”
Jessica suy nghĩ hồi lâu. Đôi khi, thực ra là hầu hết mọi lúc, thật là khó để có thể theo kịp được cả hai người này.
“Em muốn có thể tàng hình.” Cô bé đáp, và sau đó nói thêm, bởi vì điều đó nghe có vẻ không quá ấn tượng. “Em muốn có được sức mạnh để tàng hình. Anh biết đấy, sức mạnh tàng hình có thể dùng lúc nào cũng được, chứ không phải tàng hình mãi mãi.”
Mọi người đột nhiên lặng yên trong giây lát, và Jessica tự hỏi không biết có phải mình đã nói sai, hay thậm chí là nói điều gì ngu ngốc rồi không.
“Jessie, em cứ như một con chuột nhắt vậy. Dù sao thì một nửa thời gian trong ngày là em biến mất còn gì.” Anh trai của cô bé nói.
“Đừng trêu chọc em ấy.” Bella mỉm cười với em gái mình. “Khả năng tàng hình là một sức mạnh siêu cường đấy.”
“Chúng mình đến chỗ hồ đá đi.” Ned nhảy chân sáo và bắt đầu chạy dọc theo bãi biển. Bella cũng bật dậy đuổi theo anh.
“Thế còn giày thì sao?” Jessica nhìn về phía cồn cát, tới đống giày và tất mà họ cởi ra vẫn để ở đó.
“Không sao đâu.” Bella đang rất háo hức muốn được chạy theo Ned. “Thủy triều sẽ không dâng cao đến tận đây đâu. Với lại ở đây thì làm gì có ai lại ăn cắp giày của Ned chứ?”
Nói xong cô bé chạy đi mất, bằng một tốc độ mà Jessica biết chắc là mình sẽ không thể nào theo kịp được. Dù vậy, cô bé cũng bắt đầu chạy theo thật nhanh. Bella sẽ đợi cô. Chị ấy luôn đợi cô.
8Thứ Tư, ngày Hai mươi tháng Chín.
Người phụ nữ mà gã đang dõi theo đã văng ra khỏi chiếc khinh khí cầu, rơi theo đường xoắn ốc xuống mặt đất, hạ cánh ngay trên người đàn ông đã rơi xuống trước cô ta. Đầu của cô ta quay về hướng ngược lại với người đàn ông đó, đôi chân của cô ta vắt ngang qua phần thân trên của người đàn ông. Khi Patrick tiến lại gần, trông bọn họ giống như những con rối bị nhét vào một cái hộp quá nhỏ hơn là con người. Tứ chi của họ mềm oặt, rơi xuống đất ở một vị trí kỳ lạ với một góc độ rất quái dị.
Họ không còn cử động nữa.
Gã đỗ chiếc xe địa hình bốn bánh của mình cách họ khoảng hai mươi mét và xuống xe. Gã bỏ lại khẩu súng ở trên ghế để không bị thôi thúc mà sử dụng tới nó, rồi tiến về phía họ. Vừa đi, gã vừa quan sát xung quanh, để ý đến những tảng đá dễ vỡ, những vũng bùn sâu, hoặc một nhân chứng nào đó có thể bất ngờ xuất hiện. Shinto đã đến chỗ họ trước gã, đang gí sát mũi của nó vào họ mà hít hà.
Người phụ nữ này không phải là người mà gã hy vọng sẽ thấy ở đây. Không phải người phụ nữ mặc chiếc áo khoác màu xanh lục đã nhìn chằm chằm vào gã như thể để ghi nhớ từng đường nét trên gương mặt gã. Hoặc như thể cô ta đã biết gã. Gã lắc đầu, gạt bỏ những suy nghĩ ấy. Người phụ nữ này nhìn có vẻ già hơn, vào khoảng cuối độ tuổi năm mươi, mái tóc nhuộm màu nâu và chân tóc có màu xám. Người phụ nữ này có thân hình mập mạp, làn da xám ngoét và nhiều xương trên người đã gãy nát.
Người phụ nữ mặc chiếc áo khoác màu xanh lục thì mảnh mai hơn, nhìn cũng cân đối hơn. Nhìn cô ta có vẻ sẽ đủ khả năng để trốn chạy, thậm chí là chiến đấu nữa. Vừa nghĩ, gã vừa kìm nén cảm giác phấn khích trong lòng.
Gã không còn trông thấy chiếc khinh khí cầu kia đâu nữa, nhưng nó cũng không thể đi quá xa. Nó sẽ không thể đi được xa sau khi đã va chạm với đường dây điện cao thế. Gã ngẩng đầu nhìn lên. Một người đàn ông vẫn đang treo lơ lửng trên không trung, ngay trên đầu gã. Có đến hơn một đường dây điện đã bị đứt. Một sợi dây đang lắc lư qua lại, tia lửa điện bắn tung tóe ra xung quanh. Mùi vị nơi đây gợi cho gã nhớ đến cái đêm mà cả gia đình của gã quây quần bên nhau trong một bữa ăn nấu ngoài trời.
Ít nhất thì cũng không cần phải lo lắng nhiều nữa. Nếu như gã đúng rằng trên chiếc khinh khí cầu kia đang có mười hai người, ba người đã gục, vậy thì chỉ còn chín người nữa thôi. Gã cúi xuống, bắt đầu lục soát người cặp đôi đã chết, tìm thấy một chiếc điện thoại bên trong túi áo của gã đàn ông cục mịch. Ngay bên dưới người đàn ông bị treo trên dây điện, gã tìm thấy một chiếc điện thoại khác bọc trong ốp điện thoại màu đỏ rực. Gã lấy luôn cả hai chiếc.
Gã gọi con chó của mình rồi quay lại chỗ chiếc xe địa hình. Gã đi trên những khoảng đất cứng, hoặc đạp trên những bụi cây thạch thảo, cố gắng không để lại dấu chân của mình. Gã nổ máy và lại lần nữa lên đường. Tâm trí của gã đã khóa chặt vào người phụ nữ có mái tóc màu đen, mặc chiếc áo khoác màu xanh lục.
Gã hy vọng cô ta không chết! Chưa chết!