- 9 & 10 -
Cơn đau ê ẩm lan khắp toàn thân cứ như cả cơ thể đã bị thay máu, Jessica có thể nghe thấy những tiếng vo ve trong đầu, và trong cả những tiếng khóc của những người xung quanh cô. Khi cái giỏ va vào cây lần thứ hai, và sau đó là lần thứ ba, cô có thể nghe rõ tiếng hộp sọ của mình va vào một bề mặt cứng, có tiếng xương bị vỡ. Kim loại cào vào kim loại. Tiếng đường dây điện rít lên trên không hệt như những con rắn đang phát cuồng. Cây liễu gai ngay trước mắt cô đã bị xé toạc và những cành cây lởm chởm như đang lao về phía cô, nó sượt qua cách cô chỉ vài phân.
Cái giỏ cứ thế đập thẳng xuống đất và lại nảy lên. Rồi lại đập xuống và nảy lên. Cứ mỗi lần như vậy là cô cảm thấy như thể mình đang bị ném vào một bức tường đá vậy. Cô đã không còn nhìn thấy Nigel ở khoang lái. Giờ thì họ thực sự không còn có bất cứ phi công nào nữa.
Bị rơi xuống sàn giỏ, cô cố nhìn thẳng vào quả khí cầu bên trên nhưng lúc này, hình dạng xinh đẹp của nó đã bị xoắn lại thành một hình gì đó kì cục và vô cùng xấu xí. Dường như nó còn đang “liếc nhìn” xuống cô khiến cô theo bản năng mà co rúm lại. Cô cố gắng cuộn tròn thân mình, co tay và chân sát cơ thể nhất có thể nhưng vẫn bị quăng quật mạnh khắp nơi.
Chỉ nhờ duy nhất chiếc đai bảo hiểm mà cô đang níu chặt lấy mới có thể giữ cô lại trong giỏ. Các thớ cơ của cô vẫn đang nỗ lực hết mức dù cảm giác chúng đang căng cứng và như đã rách toạc rồi. Những tiếng va đập chỉ dừng lại khi họ bị nảy lên thêm một lần nữa.
Trong giây lát cô đã tự hỏi liệu có phải chỉ còn một mình cô ở trong giỏ hay không, cô có phải là người duy nhất không bị ném ra ngoài không. Nhưng ngay sau đó, những tiếng la hét bắt đầu đi thẳng vào đầu cô. Vẫn còn những người khác, vẫn còn người đang níu chặt lấy những mảnh mây tre đan mỏng manh này, họ vẫn đang bám chặt lấy nó và không ngừng la hét.
Cô không biết người chị em gái của mình đang ở đâu.
Chiếc giỏ va vào thứ gì đó và nghiêng đi. Cô bị ngã đập vào một bên thành giỏ, những cạnh bên lởm chởm của cái giỏ đan bằng cây liễu gai đã rách cào vào mặt cô. Một tiếng la hét vang lên gần đó và lịm dần khi chiếc giỏ đập xuống nền đất. Sau đó, chiếc giỏ có vẻ như đã dừng lại.
“Bella!”
Một tiếng thút thít vang lên đáp lời cô. Tiếng khóc nghe không giống giọng của chị gái cô, nhưng cô cũng không dám khẳng định chắc chắn.
“Bella, em không thể nhìn thấy chị.”
Chiếc khinh khí cầu lại lơ lửng trôi lên bầu trời một lần nữa, và trong khoảnh khắc, cái giỏ được bao quanh bởi một màu xanh dương tinh khiết nhất và rõ ràng nhất.
10Hai mươi hai năm trước.
Jessica chưa bao giờ trông thấy bầu trời trong xanh đến vậy.
Một màu xanh ngắt tinh khiết, tuyệt đẹp và rõ ràng, êm đềm hơn cả màu ngọc bích, và xanh hơn cả màu của đóa thanh cúc. Đơn giản mà nói thì không sắc thái nào khác có thể so sánh được với bầu trời xanh lúc này. Một màu xanh bất diệt, thứ màu có thể khiến cho con người ta đánh mất chính bản thân mình.
Còn với cô, cô biết nó sẽ luôn là một màu của nỗi buồn thương.
Đại dương cũng màu xanh đấy, nhưng nó là màu xanh bình lặng hơn mà Jessica từng thấy. Khi một con mòng biển sà xuống thấp, cái bóng trắng của nó phản chiếu hoàn hảo trong làn nước.
Chị gái của Jessica đang chạy trước, cách cô khoảng một hoặc hai mét. Cô bị tụt lại phía sau và bắt đầu khóc.
“Em không theo kịp, Bella.” Cô gọi to.
Isabel ngừng chạy, nhưng cũng không quay lại, trọng lượng cơ thể cô vẫn không hề phân bổ đều lên hai chân. Cô chỉ chậm lại, chứ không hề dừng bước. Đây không phải là một cuộc tranh luận, chỉ đơn giản là cô nhắc lại những quan điểm của mình mà thôi.
“Chị không hy vọng em sẽ hiểu, Jess. Chưa từng hy vọng.”
Jessica đã không còn muốn tranh luận nữa. Tất cả những gì cô có thể làm được lúc này là khóc và than vãn như một đứa trẻ. “Đầu tiên là mẹ, rồi đến Ned, rồi đến cha. Bây giờ là chị. Em đang mất tất cả mọi người.”
Trong đầu, cô đang tưởng tượng mình giậm chân bình bịch trên cát. Nỗi đau trong lòng cô dần trở thành cơn cuồng nộ. Và hơn thế, cô đang sợ. Cô mười bốn tuổi, nhưng vẫn là một đứa trẻ với bản năng sợ bị bỏ rơi.
Thế rồi Bella quay lại, cô bước đến và ôm lấy Jessica. Chị ấy vẫn cao hơn cô. Trong suốt những năm qua, Jessica luôn mong đợi mình sẽ cao như chị. Giờ thì cô đang tự hỏi, liệu mình có bao giờ được như vậy hay không.
“Em sẽ ổn thôi mà, Jess. Dì Brenda và chú Rob đều yêu quý em cả. Chú và dì sẽ chăm sóc cho em thật tốt. Chỉ bốn năm thôi, rồi em sẽ vào đại học. Em sẽ tỏa sáng và khiến chị cảm thấy tự hào. Và em sẽ kết hôn rồi sinh con đẻ cái. Em sẽ sống thật hạnh phúc, và những nỗi buồn này dù đã từng tồn tại, nhưng cũng sẽ nhanh chóng qua đi thôi.”
“Còn Ned thì sao? Tại sao anh ấy không thể trở về nhà để chúng ta có thể sống với nhau. Chị, em và anh Ned nữa?”
Vòng tay của Bella bỗng nhiên siết chặt lại. “Điều đó không thể nào xảy ra đâu, Jess. Em đừng hỏi chị về chuyện này thêm nữa.”
“Tại sao chứ? Anh ấy đã làm gì? Tại sao anh ấy cứ phải đi xa? Anh ấy đã đi đâu rồi?”
Bella bắt đầu đẩy người ra. Jessica lại giữ chặt lấy, nhưng Bella khỏe hơn cô nhiều. Chị ấy luôn luôn như vậy, khiến cô bị giật ra khỏi vòng tay của chị gái mình.
“Đến đúng thời điểm, chị sẽ nói cho em biết nhiều hơn, Jess à.” Chị ấy nói. “Khi nào em lớn hơn. Còn bây giờ, em cần phải chấp nhận chuyện như nó đã diễn ra vậy thôi.”
“Mọi người đều rời bỏ em.”
“Jess, ngay lúc này, chị không thể sống cùng em được, nhưng chị sẽ không bao giờ bỏ rơi em. Không bao giờ.”