- 44 -
Sáu năm trước.
Hai chị em ngồi trong nhà nguyện ở tu viện Wynding.
Nhà nguyện trống trơn không có ai khác ngoài hai chị em, và lạnh lẽo bởi vì máy sưởi chỉ được sử dụng trong các buổi lễ mà thôi. Isabel đã tìm được cho họ những chiếc áo choàng không tay, cả hai đều quấn nó lên người, kín mít từ đầu tới chân. Trong nhà nguyện cũng rất tối, vì Isabel không nghĩ đến, hoặc có thể là không muốn, bật đèn lên. Từ xa nhìn lại, rất khó có thể phân biệt được hai người phụ nữ đang che kín người như vậy, nhìn họ như hai nữ tu đang trò chuyện về những giáo lý hoặc những câu chuyện truyền kỳ về cuộc đời của Chúa ở bên trong nhà nguyện.
Jessica không thể tưởng tượng ra được bất cứ điều gì lại có thể tồi tệ hơn những gì cô vừa được nghe.
Cách khu vực mặt sàn được lát gạch một đoạn ngắn là phòng xưng tội được chạm khắc công phu, nơi những nữ tu sẽ phải quỳ xuống và thú nhận những tội lỗi mà họ đã phạm phải trước Chúa và các vị linh mục ghé thăm.
“Tại sao trước đây chị không nói cho em biết chứ?” Cô hỏi.
“Biết được rồi thì em sẽ cảm thấy vui vẻ hay thoải mái hơn sao?” Isabel hỏi lại.
“Đương nhiên là không rồi.”
“Đó chính là lý do tại sao chị lại không cho em biết đấy.”
“Như nhau cả thôi, nhưng em cũng có quyền được biết chứ.”
Isabel thở dài. “Khi chuyện đó xảy ra, em còn quá nhỏ. Chị không thể để em phải chịu đựng điều đó được.”
“Còn dì Brenda, chú Rob? Họ đều biết cả ư?”
Isabel khẽ nghiêng đầu. “Sau này, khi em đã trưởng thành rồi, chị cũng tự hỏi điều đó liệu còn ý nghĩa gì nữa không. Giờ đây, anh ta đã rời khỏi cuộc đời của chúng ta lâu lắm rồi và em cũng đã là một người phụ nữ trưởng thành. Anh ta sẽ không thể khiến em gặp nguy hiểm được nữa.”
Jessica đưa tay ra, mò mẫm bên dưới tấm áo choàng đen và tìm được bàn tay của chị gái mình. “Em không quan tâm điều đó.” Cô nói. “Tại sao cha lại không làm gì chứ? Hay điều đó xảy ra sau khi cha…”
Isabel thở dài. “Thật lòng mà nói, Jess này, chị đã có chút bối rối trong việc xác định thời gian mọi chuyện xảy ra. Có những khoảng thời gian dài mà chị không thể nào nhớ được tất cả mọi chuyện. Nhưng không, chị nghĩ anh ta đã nhập ngũ khi cha… ừm, khi cha đã mất rồi.”
Jessica xích ra một chút, ngồi thẳng người lên chiếc ghế gỗ cứng. “Cha có biết.” Cô nói. “Cha đẩy anh ta đi vì muốn bảo vệ chúng ta. Nhưng rồi chính cha cũng chẳng thể sống được, chứng kiến sự qua đời của mẹ, với những gì mà Ned đã làm.”
“Bình tĩnh nào, Jess.” Isabel đưa bàn tay nhợt nhạt và lạnh lẽo của mình ra. “Chúng ta không thể biết được những suy nghĩ trong đầu cha. Chúng ta cũng không thể biết được điều gì đã thôi thúc cha làm những việc đó.”
“Em biết.” Jessica nói. “Em sẽ không bận lòng đến những gì chị kể đâu. Em biết.” Cô hít một hơi thật sâu để ổn định lại bản thân, sau đó cô nắm lấy bàn tay của chị gái. “Và đây chính là lý do tại sao chị lại trốn tránh trong suốt những năm qua.”
Sau một lúc lặng thinh, Isabel nói tiếp: “Theo như cách gọi của chị thì đó là một lý do vô cùng ích kỷ, Jessica.”
“Chị từng là người mạnh mẽ nhất mà em biết. Chẳng có chuyện gì chị không làm được hết, thế mà giờ…” Cô ngừng lại.
“Giờ thì sao?” Isabel hỏi dồn.
“Giờ thì chị chẳng làm gì cả.”
“Lúc đó em là một đứa trẻ mà, Jess. Phải thừa nhận khả năng là em đã nhớ nhầm một số chuyện và chị chưa bao giờ là người mà em từng tưởng tượng ra cả. Ngoài ra, Mẹ Hildegard thường xuyên nói với bọn chị rằng bọn chị là những người phụ nữ mạnh mẽ nhất. Khi bọn chị đập băng lấy nước để rửa mặt vào mỗi sáng mùa đông, hoặc khi bọn chị vác theo những bó củi kiếm được từ một nơi rất xa về nhà, chị tin rằng bà ấy nói những lời ấy cũng phải dựa trên lập trường nào đó.”
Jessica nhận ra rằng mình đang siết chặt tay Isabel. Cô phải dừng lại. Cô sẽ khiến chị mình, người mà cô rất mực yêu quý, bị thương mất. “Chúng ta nên tìm anh ta.” Cô nói. “Anh ta sẽ không thoát khỏi sự trừng phạt đâu.”
“Anh ta sẽ phải trả lời trước Chúa, Jess.” Isabel nói, vẫn giữ tông giọng đều đều và cứng rắn. “Ít nhất thì đó là những gì mà bọn chị vẫn tự nhủ mỗi ngày, rằng những kẻ mang trong mình tội lỗi sẽ phải trả lời trước Chúa.”
“Chị có tin vào điều đó không?”
Không có câu trả lời.
“Em vẫn muốn tìm anh ta.” Jessica nói. “Em muốn anh ta phải trả lời em. Và cả luật pháp nữa.”
Isabel đứng dậy. “Đúng là những lời nói của một nữ cảnh sát. Sứ mệnh của một nữ tu là tha thứ. Chị đã tốn nhiều năm để học được điều này.” Cô tiến lên phía trước, tới chỗ tay vịn chắn trước thánh đường. Khi đến nơi, cô quỳ gối và cúi đầu xuống kế sát đôi bàn tay mình.
Jessica cũng đứng lên. Đôi giày cao gót gõ trên nền gạch khi cô đến gần chỗ Isabel đang quỳ gối.
“Có thể anh ta sẽ hối lỗi.” Cô nói với tấm lưng của người chị gái mình. “Có thể anh ta muốn làm điều đó vì chị.”
Không có phản ứng gì.
“Một giọt máu đào hơn ao nước lã, Isabel à.”
Khuôn mặt chị gái cô hơi nghiêng sang. “Em dám ra vẻ kẻ cả với chị sao, Jess. Chuyện đó không hề xảy ra với em, em đừng có dạy chị phải đối mặt với nó thế nào.” Isabel đứng lên. “Em có thể tìm kiếm anh ta nếu em muốn.” Cô nói với Jessica vẫn còn đang đứng đó với vẻ sững sờ. “Chị không thể và cũng sẽ không ngăn cản em, nhưng em đừng bao giờ tự cho mình cái quyền làm một đặc phái viên hòa bình, hay người hòa giải cho chị và anh ta. Chị sẽ không bao giờ gặp lại anh ta, hoặc nghe về anh ta một lần nữa. Và nếu như em vẫn cứ ép chị phải chấp nhận anh ta, chị sẽ không bao giờ gặp lại em nữa đâu.”