← Quay lại trang sách

- 45 -

Thứ Năm, ngày Hai mươi mốt tháng Chín.

Patrick trở lại dinh thự nhà họ Faa lúc ba giờ sáng.

Ánh lửa bên ngoài nhà xe lưu động của mẹ gã chỉ còn le lói cho đến khi ngọn lửa bùng lên cao bốn thước vào không trung. Khi tiến đến gần, phổi của gã như bị bóp nghẹt lại trong lồng ngực do hít phải khói than và khói thuốc lá.

Những thành viên trưởng thành trong gia đình gã đang ngồi quây thành một vòng lớn xung quanh ngọn lửa. Một vài chiếc ghế gấp làm từ kim loại rỗng và nhựa rẻ tiền. Một số khác thì lấy từ nội thất ô tô, một số lại được tạo ra từ những chiếc lốp xe xếp chồng lên nhau. Chẳng còn chỗ trống nào cho gã cả. Cũng chẳng có ai mời gã ngồi.

“Con đã ném hai cái xác đó ở khu vực nằm giữa đám cột điện và con sông.” Gã nói. “Một cái trong đầm lầy gần chỗ của một trong những thi thể mà họ phát hiện. Cái còn lại ở giữa các lùm cây nơi chiếc khinh khí cầu đó rơi xuống. Bọn chúng sẽ tìm thấy họ vào ngày mai và sẽ tự trách móc nhau vì đã bỏ sót họ vào hôm qua.”

Lén lút quanh khu vực hiện trường xảy ra vụ tai nạn, bỏ lại tất cả những chiếc điện thoại mà gã đã lấy từ những hành khách đã chết hoặc đang hấp hối, là công việc cuối cùng của gã trong suốt một ngày dài. Khi cảnh sát tìm thấy những chiếc điện thoại đó, họ sẽ cho rằng chúng vẫn nằm trong tay những hành khách từ trước và đã bị văng ra khi chiếc khinh khí cầu rơi xuống. Như vậy là hợp lý rồi.

“Và Jimmy này, đã đảm bảo là xóa hết dấu vết rồi chứ?” Mary hỏi. Càng già bà ta càng thiếu tin tưởng vào công nghệ và những thứ kiểu vậy.

Jimmy là một cậu bé mười lăm tuổi, thiên tài công nghệ. Từ lúc đi học về, cậu đã sử dụng máy tính cá nhân để xâm nhập vào điện thoại của mỗi hành khách, tìm kiếm những đoạn tin nhắn bằng chứng đã được gửi đi trong suốt vài phút cuối hoặc những bức ảnh chụp Patrick. Hai trong số những chiếc điện thoại đó đã chụp được những bức ảnh rất nhòe, hình ảnh không rõ ràng, nhưng chúng cũng đã được xóa sạch rồi. Cậu thiếu niên đã gửi một số tweet và vài tin nhắn văn bản, nhưng chúng đều không có gì đặc biệt để xác định được vụ tai nạn xảy ra như thế nào.

“Sạch sẽ nhất có thể.” Cha của Jimmy đang giữ một điếu thuốc lá giữa ngón trỏ và ngón cái, giấu đầu thuốc trong lòng bàn tay để gió khỏi tạt. “Vẫn còn những dấu vết sót lại nếu như có ai đó đào đủ sâu, chúng ta chỉ có thể hy vọng là bọn chúng không làm như vậy mà thôi.”

“Dù vậy thì chúng ta vẫn chỉ có thể dọn dẹp được tám cái thôi.” Mary nói. “Tính cả của viên phi công nữa là chín. Trên chiếc khinh khí cầu đó có mười ba người. Như vậy vẫn còn bốn cái nữa ở đâu đó ngoài kia.”

“Đâu phải ai cũng mang theo điện thoại mà, mẹ.” Charles nói.

“Các anh xoay xở thế nào rồi?” Patrick hỏi các anh mình. Charles và William có nhiệm vụ xử lý thi thể viên phi công kia.

“Khoảng mười hai mét dưới hồ Hoselaw rồi.” Charles nói. “Tốn thêm hai giờ đồng hồ để dọn sạch chiếc xe của mẹ nữa.”

“Vậy thì chúng ta ổn rồi nhỉ?”

“Không, chúng ta chưa ổn.” Mary cắt ngang. “Vẫn còn hai hành khách nữa chưa tìm thấy.”

“Bọn chúng sẽ đi tìm họ vào buổi sáng mai.” Patrick nói. “Chập tối nay chúng đã điều trực thăng đi tìm kiếm rồi. Phát hiện ra hai “điểm nóng” mà chúng tin chắc là những thi thể. Chúng sẽ điều một chuyến bay sớm vào sáng mai ra mang họ về. Họ đã chết cả rồi, mẹ à. Nếu chưa chết thì chúng ta đã tìm thấy họ hôm nay rồi. Vào giờ này ngày mai, tất cả mọi chuyện sẽ kết thúc.”

“Tốt nhất là nên như vậy.” Mẹ gã đứng dậy, thả điếu thuốc xuống chân và dụi tắt lửa. Bà ta quay người lại, chẳng nói chẳng rằng tiến thẳng về phía nhà xe lưu động của mình. Hành động đó của bà ta cũng có thể coi là một tín hiệu cho việc cuối cùng thì một ngày dài đã kết thúc, những người khác cũng đứng dậy theo. Một số người còn chúc nhau ngủ ngon mấy tiếng, những người khác chỉ đơn giản là bỏ đi, cho đến khi chỉ còn lại một mình Patrick bên đống lửa.