- 46 & 47 -
Khi Ajax về đến nhà thì trời đã sáng bảnh rồi. Anh đi thẳng lên lầu, thay bộ quần áo rồi rón rén bò lên giường nằm. Chiếc giường thật ấm áp, thơm mát, mang đến cho anh cảm giác thư thái vô cùng.
Mojo quay người lại, vòng tay ôm lấy cơ thể anh, hỏi với giọng còn hơi ngái ngủ. “Có chút may mắn nào không?” Cô lầm bầm bên phía vai trái của anh.
Anh nằm đó, nhìn chằm chằm lên trần nhà, biết rõ là mình chỉ còn hai tiếng để ngủ.
“Anh đã tìm được cha mẹ bà ta ở Yarm, chở họ đến bệnh viện để họ có cơ hội nói lời tạm biệt với con gái mình và bàn giao họ cho một sĩ quan phụ trách việc liên lạc với người nhà của các nạn nhân. Trong khi bọn anh đang nói chuyện thì người ta cũng bắt đầu tiến hành lấy tạng của Helen Carlton rồi.”
Mojo khẽ mở mắt nhìn anh. “Anh làm vậy là phải.”
“Chúng ta đã cử trực thăng mang theo các thiết bị cảm biến nhiệt để có thể tìm kiếm trong đêm. Lệnh của sếp đấy. Họ đã khoanh vùng một vài địa điểm khả nghi. Chúng ta sẽ tới thẳng đó vào buổi sáng. Nếu may mắn thì chúng ta có thể tìm thấy Jessica Lane, Poppy Carlton và viên phi công, như vậy là chúng ta có thể bàn giao toàn bộ hiện trường vụ án này cho các chuyên viên điều tra tai nạn rồi.”
“Anh nên ngủ luôn đấy.” Cô nói.
“Cưng à, anh không bao giờ ngủ. Em biết điều đó mà.”
Cô lướt tay mình qua ngực anh. “Thế thì nghĩ về điều gì đó tốt đẹp nhé.”
47Sáu năm trước.
Ánh sáng nhấp nháy xanh của xe cảnh sát, cộng với tiếng còi hụ liên hồi vang lên ngay phía sau xe khiến anh chẳng thể nào giả vờ như họ đang đuổi theo người khác được nữa. Ajax tấp xe vào lề đường, tắt động cơ và ra ngoài. Viên cảnh sát giao thông đang tiến về phía anh có dáng người nhỏ nhắn và mảnh khảnh. Một cảnh sát khác với thân hình to béo hơn, vẫn đang ngồi ở vị trí cầm lái trong xe.
Nhờ ánh đèn đường chiếu sáng khi viên cảnh sát giao thông đi đến nơi, anh có thể nhanh chóng xác định rõ hơn. Đó là một nữ cảnh sát có dáng người cao ráo, tuy mảnh mai nhưng trông khỏe khoắn. Trông cô ấy cứ y như một vận động viên điền kinh, một người chèo thuyền hoặc một vận động viên bơi lội với đôi vai rộng và đôi chân mảnh mai, thon dài. Chiếc quần cảnh phục màu đen ôm vừa khít cơ thể. Thường thì những bộ cảnh phục kiểu này vốn chẳng thời trang chút nào, nhưng khoác lên người cô ấy thì thật sự ấn tượng.
“Vui lòng bước tránh xa khỏi chiếc xe, thưa anh.” Cô đứng cách xe của anh vài bước chân, dáng vẻ rất điềm tĩnh. Mái tóc sẫm màu được cô buộc gọn gàng sau gáy. Hẳn cô ấy phải là một người mẫu đang đóng giả thành một nhân viên cảnh sát như trong một cuốn tạp chí hào nhoáng.
“Có vấn đề gì sao, đồng chí cảnh sát?”
“Anh có biết tốc độ tối đa cho phép ở khu vực này là dưới năm mươi ki lô mét một giờ không, thưa anh?”
Ajax đưa mắt đánh giá xung quanh, một con đường rộng đủ cho cả ba chiếc ô tô có thể di chuyển dễ dàng, ở một khu dân cư mà những ngôi nhà của họ còn cách đường cả một khoảng sân dài phía trước. Không có chiếc xe nào đậu dưới lòng đường quanh đây. Thật ra thì chẳng có chiếc xe nào cần phải làm như vậy cả. Con đường hoàn toàn thoáng đãng. “Không thấy bất cứ biển báo nào nói vậy cả.” Anh trả lời.
“Tôi nghĩ anh sẽ nhìn thấy nó ở khoảng bốn trăm mét trở về trước.” Cô lấy ra một cuốn sổ ghi chép và nhìn vào số đăng kiểm của anh. “Và giới hạn tốc độ cho phép tại những con đường có cột đèn đường mặc định là dưới năm mươi ki lô mét một giờ. Theo những gì chúng tôi đo được thì tốc độ của anh ở đoạn đường khoảng ba trăm mét vừa qua là xấp xỉ sáu mươi ki lô mét một giờ. Mong anh vui lòng đặt bàn tay của mình ở nơi tôi có thể nhìn thấy được, thưa anh.”
Ajax đút tay vào trong túi áo khoác của mình. Phớt lờ cô, anh lôi thẻ cảnh sát của mình ra nhưng vẫn giữ nó trong tay. Tuy nhiên, cô ấy cũng đã nhìn thấy nó và điều đó khiến cho quai hàm cô càng thêm nghiến chặt lại khi bước về phía anh. Anh chú ý đến đôi hàng lông mày của cô, đôi hàng lông mày rậm và đen nhánh, cùng đôi mắt hình quả hạnh đen tuyền. Cô có đôi môi dày và căng mọng cùng chiếc cằm chẻ. Dưới ánh đèn đường, làn da cô trắng hệt như một tờ giấy tinh khôi.
“Tình yêu à, em tên là gì vậy?” Anh hỏi.
Cô nói cho anh biết tên mình, ngữ điệu nghe như thể nói ra khiến cô bị xúc phạm ghê gớm, khi cô rút chiếc thẻ cảnh sát của mình ra. Anh cúi xuống gần hơn để quan sát nó.
“Đã có ai gọi cô là Mojo chưa nhỉ?” Anh hỏi.
“Chưa, nếu họ đủ khôn ngoan.”
“Tôi là thanh tra cảnh sát cấp cao Ajax Maldonado.” Anh giơ thẻ cảnh sát của mình lên. Viên sĩ quan cảnh sát kia, người đã nghe được toàn bộ cuộc đối thoại của anh với cô cảnh sát này qua cánh cửa kính xe để mở, khẽ hạ mắt xuống.
Nữ cảnh sát giao thông đưa mắt nhìn xuống chân. “Xin lỗi ngài, tôi không biết.”
Ajax cảm thấy có chút thất vọng vì sự thay đổi đầy bất ngờ của cô. “Không sao, tình yêu à. Ai trong chúng ta mà chẳng phạm sai lầm.” Anh quay người đi vào xe. “Chúc em một buổi tối tốt lành nhé.”
“Ajax hả?” Cô đưa một tay ra giữ lấy cánh cửa xe. “Nghe cứ như tên một loại dung dịch tẩy rửa ấy nhỉ?”
Anh đặt bàn tay mình lên trên tay cô. Anh đã định sẽ đẩy tay cô ra xa khỏi chiếc xe của mình, nhưng lại cứ để nó yên lặng như vậy trong thoáng chốc. “Giống tên một anh hùng trong thần thoại của Hy Lạp mới đúng.” Anh nháy mắt với cô.
Cô đã cho anh một chiếc vé tốc hành. Chỉ sáu tháng sau đó, họ kết hôn.