← Quay lại trang sách

- 50 & 51 -

Patrick đã nán lại để nghe ngóng cho đến khi gã biết chắc rằng cái thi thể được hạ xuống từ trên cây kia là thi thể duy nhất mà cảnh sát đã tìm được. Gã nghe ngóng từ những lời bàn tán xôn xao trong đám đông kia, rằng thi thể mà cảnh sát tìm thấy đó là một đứa trẻ. Gã nhìn cái túi đựng thi thể được đưa lên một chiếc xe tang và chở đi. Sau đó, gã quan sát lũ cớm rục rịch rời khỏi. Xem ra ở đây chẳng còn gì nữa rồi. Riêng đội tìm kiếm ở khu vực đầm lầy thì vẫn đang tiếp tục công việc của họ, nhưng gã biết chắc là cô ta sẽ chẳng thể nào rơi xuống đó được. Gã đã chứng kiến những giây phút cuối cùng của chiếc khinh khí cầu đó khi nó vẫn còn trên không trung. Nó không hề bay qua khu vực nào gần bãi đầm lầy đó cả.

Bất kể thế nào đi nữa, vẫn còn một người phụ nữ đã thoát khỏi vụ tai nạn này. Ở đâu đó ngoài kia, cô ta vẫn đang lẩn trốn.

51

“Thanh tra, xin cho tôi được nói một lời thôi.”

Thực tế là Steve Chapman đã nhảy bổ vào hành lang chắn đường đi của Ajax, và đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên, khiến cho Ajax tự hỏi rằng liệu những bức tường văn phòng được xây dựng bằng kính như thế này có hoàn toàn là một ý tưởng tốt hay không.

“Tôi đang trên đường đến gặp sếp.” Ajax nói với anh ta. “Anh ta cũng muốn một lời thôi đây, và thường thì thế có nghĩa là tôi đang gặp rắc rối rồi đấy. Ngoài ra còn cả cuộc họp báo sẽ bắt đầu vào lúc mười giờ nữa.”

Sáng nay thì Chapman lại không có tâm trạng để chấp nhận một lời từ chối như vậy. “Chẳng là thế này, thanh tra, khi tôi ở bệnh viện đa khoa Newcastle vào tối qua, tôi được đề nghị nhận báo cáo về một tai nạn chết người, và tôi cho là vụ này này cần phải được xem xét cẩn thận.”

Cánh cửa phía cuối hành lang bật mở và cảnh sát trưởng xuất hiện, đang nhìn chăm chú vào chiếc đồng hồ đeo tay của mình.

“Đã sắp xếp xong, thưa sếp.” Ajax nói khi họ bước đến gần hơn. “Nhưng anh Chappers đây thì cho rằng lúc này chúng ta còn chưa có đủ việc để làm.”

“Có nhanh không, Steve?” Cảnh sát trưởng hỏi. Ông ấy dẫn cả hai người vào văn phòng của mình. Chuyên gia y tế của đơn vị, một người đàn ông gầy gò có tên Standish, đang ngồi bên chiếc bàn họp, nghịch chiếc bút với dáng vẻ lo lắng.

“Một người phụ nữ trẻ đã được đưa đến khoa cấp cứu và tai nạn vào khoảng trưa hôm qua.” Chapman nhanh chóng vào thẳng vấn đề, như thể sợ sếp của mình sẽ thay đổi ý định ngay lập tức. “Thật không may, vào buổi sáng hôm qua, Tahmina Farah, khi đang đi bộ trên con đường sát vách đá gần Howick thì không may ngã xuống vực đá bên dưới. Chấn thương nghiêm trọng vùng đầu. Tử vong không lâu sau khi được đưa đến bệnh viện.”

Anh ta dừng lại để thở.

“Chúng tôi vẫn đang nghe đây.” Ajax khích lệ, mặc dù vẻ mặt của cảnh sát trưởng đã thể hiện rõ là họ không có nhiều thời gian cho trường hợp này.

“Cô ấy có mang theo một thẻ hiến tạng và người thân của cô ấy cũng đã đồng ý thực hiện điều đó nên cô ấy đã được đưa đến phòng phẫu thuật. Bệnh viện đa khoa Newcastle có một bác sĩ phẫu thuật lấy tạng rất giàu kinh nghiệm. Nghe có vẻ như đó là một ngày khá may mắn với họ, nếu như các anh hiểu tôi muốn nói gì.”

Standish khẽ nhướn mày.

“Tôi đã có mặt ở đó.” Ajax nói. “Đêm qua tôi đã nói chuyện với ông ta. Hình như tên là Walker hay Wallace thì phải? Lúc đó ông ta đang thực hiện một cuộc giải phẫu lấy tạng.”

“Wallace!” Chapman đồng ý. “Tôi chưa nói chuyện với ông ta, nhưng cũng đã trao đổi với một số bác sĩ trẻ khác, một bác sĩ gây mê và một người làm thủ tục đăng ký, cuộc nói chuyện không được hay cho lắm. Khi biết tin tôi có mặt tại bệnh viện, họ đã đề nghị được gặp tôi.”

“Không hay theo hướng nào?” Ajax hỏi.

“Họ cảm thấy có gì đó không đúng lắm khi cô ấy bị chấn thương nghiêm trọng như vậy ở vùng đầu, trong khi các bộ phận khác trên cơ thể lại chỉ có vài vết trầy xước và bầm tím nhỏ. Nếu cô ấy thật sự bị ngã xuống từ một độ cao như vậy, họ cho rằng lẽ ra cô ấy sẽ bị gãy xương sườn, gãy chân tay, hoặc phải có những vết rách rộng. Nhưng không hề có. Họ muốn báo lại những nghi ngờ này của mình cho nhân viên phụ trách điều tra, nhưng Wallace mới là bác sĩ phụ trách chính và ông ta không đồng ý làm như vậy.”

“Có muốn nói thêm điều gì không, Paul?” Cảnh sát trưởng hỏi chuyên gia y tế.

“Những trường hợp như thế này thường có khá nhiều hướng để giải thích.” Standish nói. “Có thể sẽ cần phải khám nghiệm tử thi. Nếu như thực sự có điều gì đó khuất tất đang diễn ra thì…”

“Phải, nhưng điều đáng lo ngại thực sự là cả hai thân nhân của cô ấy đều không liên lạc được.” Chapman nói. “Số điện thoại mà họ cung cấp không thể nào gọi được, đều đã bị khóa.”

Bầu không khí chốc lát rơi vào trầm lặng, cảnh sát trưởng và Standish khẽ cau mày nhìn nhau.

“Lập hồ sơ án đi.” Ajax nói. “Mặc dù có thể cậu đã lập xong rồi. Và cử ai đó xuống bệnh viện để lấy lời khai. Kiểm tra camera giám sát và đảm bảo việc tiến hành khám nghiệm tử thi cần phải được thực hiện khẩn trương. Dù vậy thì Chappers, có thể cậu cần tìm ai đó khác thực hiện điều tra vụ này đấy. Tôi cần cậu tham gia vào điều tra vụ án khinh khí cầu ngay bây giờ.”

Chappers gật đầu thay cho lời cảm ơn, sau đó rời khỏi phòng.

“Có lẽ chúng ta nên đi xuống dưới thôi.” Ajax nói. “Chào buổi sáng, Paul, ông thế nào?”

“Cứ để họ chờ năm phút đi.” Cảnh sát trưởng nói. “Tôi nghe nói đêm qua cậu đã lái xe đến tận Yarm và quay lại ngay trong đêm.”

Ajax im lặng.

“Phải không?”

“Cảnh sát trưởng, tôi không có ý thiếu tôn trọng, nhưng đó không phải là vấn đề gì to tát đâu.”

Cảnh sát trưởng thở ra một hơi dài. “Chúng ta đang có một tuần quá bận rộn. Dù không có vụ khinh khí cầu này thì chúng ta cũng đã đủ việc để mà làm rồi. Đặc biệt là cậu, chẳng khác nào một sợi dây bị kéo căng quá mức, vậy mà vẫn chấp nhận hy sinh giấc ngủ đêm của mình chỉ vì lời đề nghị của một nhân viên y tế mà cậu chẳng hề quen biết. Tôi có nói sai điểm nào không?”

“Không, anh gần như luôn đúng hết.”

Paul Standish đứng lên. “Hai người có cần tôi ra chờ bên ngoài không?”

“Có thể…” Cảnh sát trưởng nói.

“Không cần đâu.” Ajax ngắt lời.

“Cậu nên cảm thấy cực kỳ vui mừng vì cha mẹ của Helen Carlton đã không khiếu nại cậu về lối xử sự vô cảm ấy.” Cảnh sát trưởng nói. “Làm như họ chưa đủ cú sốc để mà vượt qua ấy.”

“Ralph Wallace đã gọi cho tôi vào sáng sớm hôm nay.” Ajax nói. “Ông ấy cho rằng sẽ có bảy mạng người được cứu sống, hoặc sức khỏe của họ sẽ được cải thiện rõ rệt. Đây chính là kết quả của việc Eileen và Tom đã đồng ý để người ta giải phẫu cơ thể con gái họ.”

“Tôi không nghi ngờ gì về điều đó.” Cảnh sát trưởng đi đến góc phòng và lấy chiếc áo khoác của mình từ trên giá xuống. “Nghe này, Ajax, tôi biết những việc kiểu này luôn là vấn đề đối với cậu, nhưng cách hành động cảm tính kiểu vậy không có chỗ trong ngành cảnh sát đâu.”

“Tôi chỉ cố gắng giúp đỡ họ mà thôi. Và, một lần nữa, tôi không hề có ý thiếu tôn trọng đâu cảnh sát trưởng, chúng ta chỉ còn ba phút thôi đấy.”

“Được rồi, đó cũng là lý do tại sao Paul lại có mặt ở đây. Ngồi xuống chút đã.”

Ajax ngồi xuống.

“Tôi không chắc chắn lắm về cuộc họp báo lần này, Ajax.” Cảnh sát trưởng nói. “Tôi đã trao đổi với Paul về khả năng sống sót của Jessica Lane và Sean Allan sau vụ tai nạn đó và tình hình hiện tại của họ như thế nào. Nói cho cậu ấy biết những gì mà ông vừa mới trao đổi với tôi đi, Paul.”

“Thẳng thắn mà nói thì có lẽ là khá tồi tệ, theo như mức độ nghiêm trọng của những chấn thương mà các hành khách khác đã phải chịu đựng.” Standish nói. “Không có một ai bị văng ra khỏi chiếc khinh khí cầu đó mà lại không bị thương cả. Có khả năng là họ vẫn còn đang ở đâu đó trong khu vực công viên quốc gia, có thể là đã chết hoặc đang gặp chấn thương nghiêm trọng.”

“Tôi không phản đối, nhưng đó cũng không thể là lý do để ta hoãn cuộc họp báo lần này.” Ajax nói. “Đã quá hai mươi bốn tiếng đồng hồ rồi mà chúng ta mới cho công bố họp báo. Nếu lúc này chúng ta hủy bỏ thì sẽ gây ra những thiệt hại nghiêm trọng.”

“Vậy khi họ muốn câu trả lời cho việc một sĩ quan cảnh sát đã làm gì trên chuyến bay đó và tại sao cô ta lại xuất hiện ở Northumberland thì sao?” Cảnh sát trưởng hỏi. “Và vì Chúa, cậu đừng có nhìn đồng hồ nữa. Tôi biết chúng ta đang rất gấp rồi.”

Ajax thở dài. “Chúng ta chưa từng công bố cụ thể về nghề nghiệp của Jessica Lane, cho nên tôi nghĩ khả năng câu hỏi đó xuất hiện sẽ không cao. Nhưng theo như chúng tôi biết thì cô ấy đã đến thăm chị gái mình và chuyến du lịch đó là món quà sinh nhật bất ngờ của cô ấy dành cho chị gái. Tôi không thấy có vấn đề gì ở đây cả, thưa sếp.”

“Vậy nếu như Jessica Lane vẫn còn sống sót sau vụ tai nạn đó thì tại sao cô ta lại không liên lạc với ai? Bất cứ sĩ quan cảnh sát nào rơi vào hoàn cảnh tương tự đều sẽ ở lại hiện trường vụ tai nạn, cố gắng cứu chữa cho mọi người, liên lạc với trung tâm cứu hộ khẩn cấp. Tại sao cô ta lại không làm gì cả?”

“Các câu hỏi thật sự đều rất hay, thưa ngài, điều đó dẫn đến khả năng rằng có thể cô ấy cũng không còn sống nữa.”

“Hoặc vẫn còn điều gì đó hơn thế mà chúng ta chưa biết.”

Một lần nữa, Ajax lại nghĩ về những mảnh nhỏ có thể là mô não vương trên thành chiếc giỏ. Không, anh chưa thể tiết lộ thông tin đó được. Chưa thể cho đến khi anh biết chắc chắn điều gì đó.

“Cảm ơn vì đã bớt chút thời gian đến đây, Paul, tôi sẽ liên lạc sau.” Cảnh sát trưởng đã cài xong chiếc áo khoác của mình và đang tìm mũ từ trong tủ áo. Ông ấy có thể làm một hành động đơn giản như việc đội chiếc mũ lên thôi mà vẫn có thể truyền đạt sự không tán thành của mình.

Ajax theo sau cảnh sát trưởng bước dọc hành lang. Ông ấy cao hơn anh khoảng vài xen ti mét và lực lưỡng hơn anh nữa. Theo như anh thấy thì nước da của ông ấy cũng góp phần khiến cho ông ấy trông vô cùng nổi bật, đặc biệt là ở vùng đông bắc nước Anh này. Và lúc này đây, với vai trò của một cảnh sát trưởng, ở ông ấy toát ra khí chất mà anh biết chắc rằng mình sẽ không bao giờ có được. Thậm chí là cả cái cách mà ông ấy bước vào phòng họp báo, quan sát xung quanh trước khi cẩn thận tháo mũ ra, đều thể hiện chính xác một sự quyền uy và lịch sự. Khi cách cửa ra vào một đoạn ngắn, ông ấy bước chậm lại để Ajax có thể theo kịp mình.

“Ajax, tôi muốn nói với cậu về chuyện tối nay.” Ông ấy nhỏ giọng nói, vì bất cứ ai có mặt ở đây đều có thể nghe được những điều họ nói. “Chúng ta nhận được một tin mật khác từ tay trong gần khu vực vùng biển rằng có một chiếc thuyền chở dân di cư có thể cập bến tối nay.”

“Cập bến tối nay ư?”

“Có vẻ là vậy. Người canh giữ bến tàu đã được lệnh phải tan ca sớm và về nhà. Vẫn được trả thù lao đầy đủ. Theo tin tức thì ông chủ của anh ta là một tên khốn vô cùng bủn xỉn, chắc chắn sẽ không bao giờ trả tiền cho anh ta như vậy, trừ khi có chuyện gì đó xảy ra.”

“Và anh muốn tôi rút toàn bộ cảnh sát khỏi công viên St James?”

“Tôi sẽ yêu cầu làm vậy nếu như chúng ta đảm bảo không chừa lại bất cứ nguy cơ nào.”

“Chúng tôi có thể làm được, và gần như chúng tôi chắc chắn sẽ thành công. Không có ai thực sự tin rằng đó là lời cảnh báo nghiêm túc cả. Nhưng…”

Anh để ngỏ chữ “nhưng”.

Cảnh sát trưởng liếc mắt về phía căn phòng sắp diễn ra cuộc họp báo, nơi mà trưởng phòng truyền thông, một phụ nữ trẻ có gương mặt nghiêm nghị trong bộ trang phục công sở màu xám, đang đợi để dẫn họ vào trong. “Nếu như có bất cứ chuyện gì xảy ra, tin tức được truyền ra sẽ là chúng ta đã chỉ đạo cho các sĩ quan cảnh sát rời đi để truy bắt những người xin tị nạn - khi xuất hiện trên mặt báo ngày hôm sau, họ sẽ là những người xin tị nạn chứ không phải là dân nhập cư bất hợp pháp - thống nhất vậy được không?”

“Giả thiết hay lắm, cảnh sát trưởng.”

Trưởng phòng truyền thông đẩy cánh cửa mở ra và dẫn họ vào trong, cảnh sát trưởng dừng lại giây lát bên ngưỡng cửa, quan sát một lượt quanh căn phòng và bỏ mũ xuống.

“Xin chào quý vị!” Ông mở lời. “Cảm ơn các vị đã đến đây.”

Cả căn phòng dường như lắng xuống, để rồi sau đó nhất loạt vang lên tiếng rì rầm của sự thỏa mãn và cả đề phòng. Cảnh sát trưởng luôn mang đến hiệu ứng như vậy.