← Quay lại trang sách

- 52 -

Cô dùng miếng bánh mì nướng lau sạch chút mỡ vẫn còn dính trên đĩa của mình và uống nốt ngụm trà cuối cùng. Cô vẫn còn cảm thấy đói, nhưng cô đã ngấu nghiến cả một suất bữa sáng kiểu Anh đầy ự được bày biện bắt mắt, và còn gọi thêm cả món bánh mì nướng nữa, cô biết nếu giờ mà mình lại gọi thêm đồ ăn thì thể nào cũng sẽ khiến người ta để ý.

Phía sau quầy thu ngân có một chiếc điện thoại, nếu như cô đề nghị trả tiền, rất có thể chủ quán này sẽ cho phép cô sử dụng nó.

Chủ quán đã hỏi một loạt những câu hỏi chẳng mấy dễ chịu gì như việc cô đến từ đâu, đây có phải là lần đầu tiên cô đi trên con đường St Cuthbert không và liệu cô có hy vọng mình sẽ đến được Lindisfarne vào cuối ngày không vì trời có vẻ sẽ lại bắt đầu mưa tiếp. Ồ, và liệu cô có khăng khăng rằng mình hoàn toàn có thể đi du lịch một mình được không vì những người hành hương đều rất tốt bụng, nhưng họ cũng đã gặp phải một vài kẻ du thủ du thực từng đi ngang qua ngôi làng và bà ta sẽ không muốn bất cứ đứa con gái nào của bà phải đi một mình trên con đường vắng vẻ đó cả.

Ba bà mẹ trẻ bế theo những đứa trẻ chừng tuổi chập chững biết đi lắng nghe không sót một từ nào.

Có lẽ cô nên tìm đến một bốt điện thoại công cộng nào đó thì hơn.

Trong quán cà phê này còn có một vài vị khách khác nữa. Một tài xế xe tải trông có vẻ là người ngoại quốc, một người đàn ông lớn tuổi hiếm khi ngẩng đầu lên khỏi tờ báo của mình. Bà chủ quán ăn buộc phải rời khỏi quầy tính tiền bởi phải mang đồ ăn đến chiếc bàn cách xa quầy nhất.

“Bật tiếng to lên đi, Madge.”

Phía trên bức tường tại một góc phòng ăn có treo một chiếc ti vi đang bật nhỏ tiếng chiếu kênh tin tức của đài BBC. Một người phụ nữ mặc chiếc áo khoác màu xanh lam có gương mặt rất xinh đẹp với mái tóc hoàn hảo đang đứng trước một bãi cây gỗ dẻ gai để đưa tin về việc một chuyến hành trình đáng nhớ đã biến thành chuyến đi định mệnh của mười ba con người kém may mắn.

“Có ít nhất mười người đã tử vong khi chiếc khinh khí cầu rơi xuống và số người tử nạn vẫn còn có thể tăng lên.” Mái tóc của cô phóng viên bị gió thổi tạt qua mặt và cứ vài giây một lần, cô ta lại phải dùng tay để gạt tóc ra khỏi mắt hoặc miệng mình. “Hiện tại, phía cảnh sát vẫn chưa xác nhận về thi thể thứ mười một đã được tìm thấy vào buổi sáng ngày hôm nay, tuy nhiên, các dấu hiệu đều chỉ ra rằng nhiều khả năng không còn nạn nhân nào có thể sống sót được trong vụ tai nạn thương tâm này. Phi công điều khiển chuyến bay là một người đàn ông bốn mươi tuổi tên Sean Allan, chính là một trong số những người đang mất tích.”

Một bức ảnh của viên phi công trong bộ đồng phục công ty xuất hiện trên màn hình ti vi.

“Chúng ta có lẽ sẽ không bao giờ biết chắc được chuyện gì đã xảy ra trên chuyến bay tưởng chừng rất thú vị này, hoặc tại sao một chuyến bay rất thông thường như thế này lại gặp phải sự cố kinh hoàng đến vậy.”

Bức ảnh lại thay đổi sang khung cảnh của một căn phòng lớn, hiện đại. Mọi người đang ngồi trên những chiếc ghế được bố trí như trong rạp hát, đối diện với một chiếc bàn dài. Một giọng nói vang lên, thông báo rằng họ sẽ truyền hình trực tiếp buổi họp báo diễn ra trong trụ sở cảnh sát của Northumbria ở thành phố Newcastle.

Một người phụ nữ trẻ bước vào trong căn phòng, theo sau là hai người đàn ông có dáng người cao ráo. Người đàn ông đi phía sau khá to cao, ít nhất cũng phải cao đến một mét chín mươi hoặc hơn với đôi vai rộng. Anh ta có làn da sẫm màu, mái tóc xoăn đen. Anh ta trông có vẻ như người đến từ vùng Địa Trung Hải, hoặc cũng có thể là người Bắc Phi. Anh ta ngồi xuống vị trí phía sau tấm biển đề tên thanh tra Ajax Maldonado. Người đàn ông đi phía trước, cảnh sát trưởng của sở cảnh sát, mặc bộ cảnh phục được đính đầy những chiếc huân huy chương bóng loáng. Ông ta có mái tóc ngắn và hơi ngả xám. Đường nét khuôn mặt ông ta rất tinh tế, đẹp trai cùng đôi mắt màu nâu đen ấn tượng. Ông ta ngồi xuống vị trí của mình, nói tiếng cảm ơn những người đã đến tham dự buổi họp báo và liếc xuống nhìn qua một số tài liệu trên bàn.

Tiếng chiếc cốc của cô khi đặt xuống mặt bàn bỗng lớn đến mức chỉ trong chốc lát, tất cả mọi người trong quán đều quay lại nhìn cô.

“Tôi rất tiếc khi phải thông báo với các bạn rằng sáng hôm nay, đội đặc nhiệm của chúng tôi đã tìm được thi thể của Poppy Carlton, mười lăm tuổi, tại địa điểm xảy ra tai nạn.” Cảnh sát trưởng bắt đầu, mọi người trong quán ăn cũng dời sự chú ý của mình lại màn hình ti vi. “Kiểm tra sơ bộ cho thấy cô bé tử vong tại chỗ, nâng tổng số những người thiệt mạng trong vụ tai nạn thảm khốc ngày hôm qua lên mười một người. Chúng tôi xin được chia buồn với gia đình của tất cả các nạn nhân, những người đã được thông báo về sự ra đi của người thân họ.”

“Ngài nghĩ vẫn còn hy vọng tìm được những người sống sót chứ?”

“Đương nhiên là chúng tôi vẫn luôn hy vọng còn ai đó sống sót. Nhưng dựa vào mức độ nghiêm trọng của vụ tai nạn này và những thương tích để lại trên thi thể của mười một người tử nạn thì chúng ta cũng nên suy nghĩ thật thận trọng và thực tế.”

“Các ngài có cho mở rộng khu vực tìm kiếm không?”

Lần này, cảnh sát trưởng thông báo rằng thanh tra cấp cao của họ sẽ trả lời câu hỏi này.

“Chúng tôi đã thực nghiệm lại tiến trình bay của chiếc khinh khí cầu từ lúc cất cánh tại một địa điểm gần St Boswells đến nơi xảy ra tai nạn.” Thanh tra Maldonado nói. “Công ty tổ chức chuyến bay đó đã giúp chúng tôi thực hiện việc này. Tuy nhiên, cũng không thể đảm bảo chính xác hoàn toàn được vì chúng ta rất khó có thể dự đoán chính xác hướng gió để có thể tái hiện lại.”

Một người đàn ông mặc bộ vest màu xám ngồi ở góc cuối phòng đang gõ nhịp một bên chân mình. “Có phải thật sự đã có ai đó bị kẹt lại trên ghế lái khi chiếc khinh khí cầu đó rơi xuống không? Thế có nghĩa là khi đó viên phi công đã không còn trong khoang lái?”

“Không có ghế lái cho phi công.” Maldonado nói với anh ta. “Nhưng chúng tôi cũng đang xem xét về khả năng phi công có thể đã rời khỏi chiếc khinh khí cầu trước khi nó bị rơi và việc vắng mặt của phi công có kinh nghiệm trên chuyến bay đó là một yếu tố then chốt dẫn tới thảm họa đó.”

Một phụ nữ ngồi phía trước giơ tay. “Ngài có giả thuyết nào về lý do tại sao phi công lại nhảy ra khỏi chiếc khinh khí cầu đó không?”

Maldonado nhìn thẳng vào cô ta. “Không. Tôi không thể đưa ra giả thuyết nào cả.”

“Vậy là ngài không có bất cứ manh mối nào về nguyên nhân của vụ việc ư?”

Maldonado cau mày. “Còn quá sớm để có thể đưa ra bất cứ thông tin chính xác nào và tôi thì không thể chỉ đưa ra suy đoán.”

Một người đàn ông ngồi ở hàng ghế thứ hai giơ micro lên. “Vậy còn những hành khách vẫn đang mất tích thì sao?”

Maldonado liếc mắt nhìn cảnh sát trưởng, ngừng lại một chút trước khi trả lời câu hỏi. “Hành khách vẫn còn mất tích là Jessica Lane, ba mươi sáu tuổi, sống tại York. Cô ấy cùng ở trên chiếc khinh khí cầu đó với chị gái của mình.”

Trong quán, cô trượt người thấp xuống trên chỗ ngồi của mình.

Người đàn ông ở phía sau lại đứng lên lần nữa. “Nếu như hai người này, Jessica Lane và Sean Allan, vẫn còn sống sau chuyến bay đó thì tại sao họ lại không liên lạc với các nhà chức trách? Tại sao các ngài vẫn chưa tìm thấy họ?”

Maldonado ngồi dựa lưng lên ghế, trông có vẻ rất thoải mái tiếp tục nhiệm vụ của mình. “Hai câu hỏi rất hay, và cả hai đều ngăn không cho chúng ta được phép suy nghĩ quá lạc quan. Dù vậy thì rất có thể một trong hai người họ, hoặc là cả hai người đều đang bị chấn động. Cũng có thể họ đã rời khỏi hiện trường tai nạn trong tình trạng rối bời và rất yếu ớt. Có thể họ đã bị chấn thương ở đầu, hoặc có thể là hàng loạt những tác động không thể đoán trước nào đó khác. Họ có thể đã đi được một khoảng cách ngắn trước khi phải dừng lại, nhưng khoảng cách đó cũng đủ xa để rời khỏi khu vực tìm kiếm của chúng tôi. Hôm qua ngay sau khi chiếc khinh khí cầu đó rơi xuống, trời đã đổ mưa rất lớn. Có thể họ đã tìm được một nơi trú ẩn nào đó, nhưng lại quá yếu để có thể đi tiếp.”

“Tôi nghĩ chúng ta cần phải nhớ rằng…” Cảnh sát trưởng ngắt lời. “Công viên quốc gia Northumberland có diện tích lên tới hơn một nghìn ki lô mét vuông. Bao quanh nó còn là một vùng nông thôn rộng lớn hơn thế nhiều. Ở đó không có thị trấn và có rất ít làng mạc cùng những trục đường lớn. Điều chúng tôi muốn nhấn mạnh ở đây là phạm vi tìm kiếm của vụ tai nạn là vô cùng lớn, thậm chí là kể cả với các trang thiết bị tìm kiếm tinh vi nhất mà chúng ta có thể có.”

Chiếc ti vi màn hình phẳng nằm trên bức tường ở phía sau hai người đàn ông bắt đầu thay đổi, phát lên hai bức ảnh chân dung. Bức chân dung bên phải là ảnh của viên phi công mặc bộ đồng phục của công ty. Bức chân dung còn lại là ảnh của một người phụ nữ với mái tóc xoăn đen, được kẹp gọn cho khỏi xõa xuống mặt bằng những chiếc ghim lấp lánh, trông cô trẻ hơn tuổi ba mươi sáu của mình. Trong bức ảnh, Jessica Lane đang mỉm cười với vẻ rất tự tin. Cô trang điểm, đeo hoa tai và mặc một chiếc áo khoác màu xanh lục bảo.

Lúc này, cô trông chẳng khác gì một sinh vật lạnh lẽo, nhớp nháp và đáng thương đang cố chìm sâu xuống bên dưới chiếc bàn cà phê. Ngoại trừ việc cô đang mặc trên mình chiếc áo khoác màu xanh lục tươi.

“Hôm nay, chúng tôi đã đề nghị bất cứ ai ra vào công viên quốc gia đều phải hết sức chú ý.” Thanh tra Maldonado tiếp tục. “Tương tự vậy, nếu như có ai phát hiện ra bất cứ điều bất thường nào vào chiều ngày hôm qua, xin hãy vui lòng liên hệ với chúng tôi. Chúng tôi rất cần trao đổi với viên phi công đó và cả hai người này đều cần phải được chữa trị.”

Cô phải rời khỏi đây. Cô chộp lấy chiếc áo khoác màu xanh lam mượn tạm (đánh cắp) đang vắt trên lưng chiếc ghế tựa và mặc trùm nó lên chiếc áo khoác xanh lục của mình. Kéo chiếc mũ sụp xuống mặt, cô lẻn ra khỏi quán. Khi cánh cửa phía sau lưng đóng sầm lại, cô ngoái đầu nhìn vào bên trong qua tấm kính chắn.

Cả sáu người có mặt trong quán đều đang nhìn chằm chằm vào cô.