- 53 -
Họ đã chuyển hướng chú ý sang viên phi công.”
Trưởng phòng truyền thông nói khi cô ta, Ajax và cảnh sát trưởng đã lui vào khu vực hành lang để nhường chỗ cho một cuộc họp báo thông thường. “Sau vụ tai nạn Germanwings[11] và những bí ẩn xung quanh vụ việc đã xảy ra với chiếc máy bay của người Malaysia[12], thì việc một phi công tự sát sẽ trở thành đề tài lớn cho mà xem.”
“Ngoài việc sẽ làm tăng thêm nỗi đau cho cha mẹ anh ta, thì tôi vẫn không thấy việc làm này có thể giúp ích được gì cho chúng ta.” Cảnh sát trưởng nói.
“Vào thời điểm này thì tôi cũng thấy vậy.” Cô trả lời. “Nghe này! Chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi chúng ta buộc phải thú nhận và xác minh rằng Jessica Lane là một sĩ quan cảnh sát. Nếu như đến lúc đó mà chúng ta thậm chí còn chưa biết cô ấy phục vụ trong đơn vị nào, thì chúng ta sẽ trở nên vô cùng ngớ ngẩn cho xem. Và tiếp đó sẽ là bí ẩn về những chiếc điện thoại không cánh mà bay nữa.”
“À, xin lỗi.” Ajax nói. “Tôi đang định nói cho cô về việc tôi đã nhận được một cú điện thoại trước khi bước vào phòng họp báo. Sáng nay chúng ta đã tìm được sáu chiếc điện thoại, nằm rải rác xung quanh khu vực. Mỗi chiếc đều lưu một số cuộc gọi lỗi đến các số cứu hộ khẩn cấp. Đến nay vẫn chưa có tin gì khác rõ ràng cả. Thôi nào, cả hai người phải bỏ qua cho tôi đấy. Cũng bởi tôi đã phải đưa Mẹ Hildegard đến nhà xác và trở về rất muộn.”
“Cậu buộc phải làm việc đó sao?”
Ajax đưa tay cào qua tóc. “Tôi đã hứa là sẽ đón bà ấy. Tôi sẽ sẵn sàng lắng nghe nếu như ai đó cần đến tôi mà.”
“Thanh tra!”
Ajax quay lại, trông thấy Stacey đang thò đầu ra khỏi văn phòng chính.
“Có một cuộc điện thoại từ chủ một quán cà phê nằm ở tận Belford.” Cô nói. “Một thị trấn rất nhỏ nằm cách bờ biển khoảng tám ki lô mét.”
Anh gật đầu. “Tôi biết nơi đó.”
“Bà ta nói rằng Jessica Lane đã đến quán của bà ta ăn sáng. Cô ấy đã xem được tin tức và nhanh chóng lao ra khỏi quán.”
“Cách đây bao lâu rồi?”
“Chưa đầy năm phút.”
Ajax sải bước về phía văn phòng chính. Những người khác theo sát phía sau.