- 54 & 55 -
Đám trẻ đang chơi đùa với một trong những lốp xe cũ. Nó từng là lốp của một chiếc xe sơn lại sặc sỡ giờ đã bạc màu và bong tróc. Chúng đuổi theo đùa giỡn với nhau, nhảy qua nhảy lại giữa những bậc thang. Patrick sải bước đi qua chỗ chúng để đến nơi chiếc xe van của gã đang đậu. Gã hy vọng có thể tránh mặt mẹ mình, nhưng bà ta lại xuất hiện vào đúng lúc gã tiến đến chỗ cửa xe. Bà ta và vài người phụ nữ khác đang ngồi tết tóc cho một trong các em họ của gã.
“Mày định đi đâu đấy?” Bà ta chẳng buồn nhìn lên. Miệng còn đang bận ngậm một dải ruy băng đỏ giữa hai hàm răng.
“Đã phát hiện ra cô ta. Người phụ nữ bỏ trốn ấy. Con phải đi đây.”
“Phát hiện ở đâu?” Bà ta kéo sợi ruy băng ra khỏi miệng và bắt đầu buộc nó lên mái tóc đen dài của cô bé đang ngồi trên chiếc thùng úp ngược. Gã rời mắt đi chỗ khác, không thể chịu nổi khi quan sát cái công việc bện tóc này.
“Ở Belford.” Gã nói.
“Chỉ cách có vài ki lô mét. Cảnh sát sẽ đến đó trước thôi.”
“Không. Họ không thể đến trước được. Không có bất cứ chiếc xe tuần tra nào ở gần đây.”
“Mày có biết người mà mày cần phải tìm trông ra làm sao không?” Mary hỏi. “Mày có ảnh của cô ta không?”
“Jimmy đang tìm và gửi nó cho con.”
Bà ta bỏ bím tóc ra và bước về phía gã. Trước mặt bọn trẻ, bà ta nói rất nhỏ. “Pat, mày đang rất mạo hiểm đấy. Thậm chí cho dù cô ta có nhìn thấy mày thì cũng không thể nhận dạng được mày. Cô ta không biết mày là ai cả. Lúc này, tốt nhất là mày nên tránh xa cô ta ra. Có quá nhiều người đang tìm kiếm cô ta. Và bây giờ đang giữa ban ngày ban mặt. Mày có thể làm được gì vào giữa ban ngày thế này chứ?”
“Hẹn gặp lại mẹ sau.” Gã trèo lên chiếc xe của mình và bắt đầu khởi động xe.
“Đây là một vấn đề chết tiệt.” Mẹ gã sải bước đến trước cửa buồng lái. Bà ta cố gắng giật cánh cửa mở ra nhưng gã đã khóa lại rồi.
“Mày không nhất thiết phải truy tìm cô ta.” Bà ta nói với theo, sau khi gã đã nổ máy đi xa. “Mày truy tìm chỉ vì mày muốn thế mà thôi.”
Bà ta cũng không định để gã nghe được những lời mình nói tiếp đó. Ít nhất thì gã cũng không nghĩ rằng bà ta muốn gã nghe được. Bà ta hạ giọng, và xoay nửa người đi. Cho dù gã có nghe thấy thật đi chăng nữa thì cũng là tai nọ xọ tai kia, gã sẽ chẳng cho vào đầu cái gì đâu.
“Có con trai chẳng tốt đẹp gì.” Bà ta nói với một người phụ nữ khác. “Chưa bao giờ tốt. Cũng sẽ chẳng bao giờ tốt cả.”
55Cô không thể chạy. Không thể chạy được. Họ chắc chắn sẽ đuổi theo cô nếu như cô bỏ chạy. Cô có thể cảm nhận được những thức ăn mà cô đã ăn ban sáng đang nhộn nhạo trong bụng mình. Cô phải tránh khỏi tầm mắt của mọi người, cho bản thân một chút thời gian để suy nghĩ. Cô rẽ xuống con phố đầu tiên mà cô bước đến, cố gắng sải bước nhanh nhất có thể. Trời lại tiếp tục mưa, điều này sẽ giúp ích cho cô rất nhiều. Người ta thường cúi thấp đầu xuống khi trời đổ mưa.
Jessica Lane đang ở York. Người duy nhất còn sống sót trong vụ tai nạn khinh khí cầu đó. Mọi người trong cả cái đất nước này đều đang tìm cô. Gã cũng đang tìm kiếm cô.
Gã sẽ tìm kiếm cô.
Con đường mà cô rẽ xuống là một ngõ cụt. Tại sao cô không nhận ra điều đó chứ? Ở cuối con ngõ có một nhà thờ.
“Đang rối trí và rất yếu.” Maldonado đã nói như vậy. Đúng là đang rất yếu, đương nhiên rồi, nhưng có thật là cô đang rối trí không? Cô nhớ lại những giọng nói ma mị đã nghe được ngày hôm trước, những ảo giác mơ hồ, không có khả năng suy nghĩ rõ ràng, không thể nhớ được chính xác những gì đã xảy ra. Cô đúng là rối trí thật rồi, điều đó rất hiển nhiên.
Cô bước qua cánh cổng nhà thờ, dọc theo con đường, biết rằng bản thân sắp kiệt sức đến nơi rồi. Cô đã nôn ra hết bữa ăn ban sáng. Cô đang phải dừng lại, tựa người vào một tấm bia để ổn định lại bản thân.
“Tôi có thể giúp gì cho cô không?”
Người đàn ông đứng nơi ngưỡng cửa nhà thờ là một linh mục. Anh ta mặc quần đen và khoác một chiếc áo choàng đen, nhưng vẫn để lộ ra chiếc cổ áo cao mà các giáo sĩ hay mặc bên dưới. Anh ta có mái tóc ngắn, màu hung đỏ, trông có vẻ sẽ hơi xoăn nếu mọc dài hơn một chút. “Cô không được khỏe phải không?” Anh ta hỏi. “Tôi có thể lấy cho cô một cốc nước chứ?”
Anh ta vẫn còn rất trẻ, nhìn không quá ba mươi lăm tuổi, lúc này một tay anh ta đang đặt trên cánh cửa nhà thờ. “Cô có muốn vào trong nghỉ ngơi vài phút không?”
Có điều gì đó ánh lên trong nụ cười chất phác và thân thiện của anh ta đã thu hút cô. Cô bước về phía trước. “Tôi theo Công giáo.”
Anh mỉm cười tươi hơn một chút. “Tôi không quá tự mãn đâu. Đương nhiên, có rất nhiều người, trên thực tế là rất nhiều người trong số các bạn sẽ nói rằng đó chính xác là vấn đề riêng của chúng tôi. Nhưng giờ tôi có muốn thay đổi thì cũng quá muộn rồi. Vậy nên, hãy vào bên trong nào, cô gái, nhấc chân lên nào.”
Cô liếc mắt quan sát xung quanh, không thấy ai lảng vảng quanh đây cả, rồi mới theo anh ta vào trong nhà thờ.
“Ở đây hơi lạnh. Hãy đến phòng áo lễ của nhà thờ đã.” Anh ta dẫn cô vào một lối đi bên cạnh.
Đi được nửa đường thì cô đứng khựng lại. “Anh không cần mất thời gian cho tôi đâu.” Cô nói. “Tôi không sao, thật đấy.”
Anh ta liếc nhìn chiếc đồng hồ của mình. “Tôi có một cuộc họp với các ủy viên quản lý tài sản của giáo hội khoảng ba mươi phút nữa. Cho đến lúc đó, tôi không bận rộn gì cả. Cô đang giúp tôi có việc để làm đấy.”
Phòng áo lễ của nhà thờ thực sự đã ấm hơn, nhưng vị linh mục vẫn bật thêm một chiếc quạt sưởi trước khi biến mất sau một cánh cửa khác. “Nước vừa mới được đun sôi.” Anh ta gọi với lại. “Cô dùng được cà phê chứ?”
Căn phòng này rất nhỏ. Có một chiếc tủ quần áo bằng gỗ lớn kê sát tường và một tấm gương đặt ở bức tường đối diện. Một cánh cửa sổ nhìn ra khoảng sân nhà thờ và cả những cánh đồng ở phía xa. Cô sẽ phải băng qua chúng để quay lại con đường dẫn tới đường St Cuthbert.
Trên chiếc bàn làm việc có đặt những bức ảnh. Một trong số đó là một bức chân dung lớn chụp một người phụ nữ trẻ có mái tóc màu đen, gương mặt trái xoan khá nhợt nhạt, được lồng trong một chiếc khung bằng bạc. Một bức ảnh khác là hình của một bé trai mới vừa đến tuổi biết ngồi, có mái tóc màu vàng sáng đang cười rạng rỡ trước ống kính máy ảnh. Cô bất chợt ngửi thấy một mùi chua chua phảng phất trước khi nhìn thấy một đôi giày thể thao ở trong góc phòng. Và cả một túi đồ tập thể dục đang để mở nữa.
Vị linh mục quay trở lại, anh ta đã cởi khóa chiếc áo choàng của mình ra và mang theo hai cốc cà phê cùng một đĩa bánh quy.
“Mời cô ngồi, cô cứ cởi áo khoác ra và nhấm nháp chút cà phê nóng xem sao. Chỉ vài phút nữa cô sẽ cảm thấy dễ chịu ngay thôi.” Anh ta đặt khay đồ xuống bàn. Bên trong anh ta mặc một chiếc áo len dài tay. “Nếu cảm thấy ở đây quá nóng, cô cứ nói với tôi. Cô ăn chút bánh gừng nhé?”
Cô nhìn chằm chằm anh ta. Anh ta đặt đĩa bánh xuống và đưa cho cô một hộp khăn giấy.
Trong một lúc, cô cứ thế lặng lẽ khóc. Đón lấy hộp khăn giấy, cô cố gắng ấn chặt nó vào mặt mình để kìm nén không cho bất cứ tiếng nức nở nào thoát ra. Khi cô đã bình tĩnh hơn, anh ta thay hộp khăn giấy bằng một tách cà phê và quan sát cô uống từng ngụm một.
“Cảm thấy tốt hơn chưa?” Anh hỏi.
Cô lắc đầu. “Người chị em gái của tôi đã chết hôm qua.”
Dù sao thì đó cũng là sự thật. Cuối cùng thì cô cũng đã nói được ra và khiến nó trở nên thực tế.
Anh ta im lặng trong giây lát, sau đó nói: “Tôi rất tiếc khi nghe điều đó.”
“Tôi không nghĩ mình có thể tiếp tục sống mà không có cô ấy.” Cô lại bắt đầu nức nở, không thể kiềm chế được những âm thanh nghẹn ngào ấy nữa.
Anh ta để cho cô khóc một lúc lâu. Khi cô dừng lại, qua tiếng khóc của chính mình, cô nghĩ đã nghe được điều gì đó vang lên bên trong nhà thờ. Cô hỉ mũi và hít thở sâu vài hơi, rồi liếc nhìn ra cửa.
“Có phải cô đã nói cô là một phụ nữ giàu đức tin không?” Vị linh mục hỏi.
Cô sụt sịt. “Tôi đã nói với anh rồi. Tôi là người theo Công giáo.”
Trên khóe miệng anh ta lại hiện ra những nếp nhăn với vẻ thích thú. “Rất nhiều người cũng đã nói như vậy. Điều đó không có nghĩa là họ đều tin tưởng vào Chúa.”
“Người chị em gái của tôi thì có. Đó là người thông minh nhất và nhạy cảm nhất mà tôi từng biết.”
Anh ta đã nhận ra cô đang lảng tránh câu trả lời, nhưng cũng không dồn ép. “Tôi có thể làm gì để giúp cô?” Anh ta hỏi.
Cô lắc đầu. “Tôi không biết nữa. Không gì cả. Thậm chí tôi còn không nên ở lại đây. Tôi nên đi thôi.”
“Tôi có thể giúp cô gọi cho người thân không? Cha mẹ cô? Bất cứ người họ hàng nào khác? Khi gia đình gặp chuyện đau buồn, mọi người nên ở bên nhau.”
Cô không thể kiềm chế được cơn run rẩy khắp toàn thân, đành phải chờ cho nó qua đi. “Tôi không có người thân nào hết.” Cô nói. “Cha mẹ tôi đã mất từ nhiều năm trước rồi. Tôi chẳng còn gia đình nào nữa cả.”
Anh nhìn về phía cánh cửa. “Cô đang gặp nguy hiểm phải không?”
“Điều gì khiến anh hỏi như vậy?”
“Cô đang ngồi rất thẳng lưng. Cô không thể ngồi yên được. Cô thường xuyên nhìn về phía cánh cửa hoặc nhìn qua tôi hướng về phía cửa sổ ngoài kia. Tôi đã thấy cô đau buồn nhiều lần và tôi còn thấy cả nỗi sợ hãi nữa. Ở cô có các dấu hiệu rất đặc trưng của cả hai điều đó.”
Cô hít một hơi thật sâu. “Tôi đã chứng kiến một tội ác khủng khiếp ngày hôm qua. Tôi là người duy nhất còn sống sót biết rõ chuyện gì đã xảy ra.”
“Vậy thì, chúng ta có nên gọi cho cảnh sát không?” Anh ta nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại ở chỗ điện thoại đang đặt trên chiếc bàn phía sau. Khi nhìn trở lại, anh ta bèn giơ tay lên, giọng nói đầy vẻ báo động. “Không, đừng sợ. Tôi sẽ không làm vậy, tôi hứa đấy. Ngồi xuống đã, từ từ thôi.”
Cô dừng lại ở cửa.
“Cô không muốn gọi điện cho cảnh sát sao?” Anh ta hỏi.
Cô lắc đầu mạnh đến nỗi đầu cô lại bắt đầu cảm thấy đau trở lại. “Đó sẽ là điều tồi tệ nhất mà tôi có thể làm.” Cô nói với anh ta.