← Quay lại trang sách

- 57 -

Đó là vào khoảng hai tháng trước khi có “điều gì đó khác thường” xuất hiện.

Vườn Kensington ở Khu vui chơi tưởng niệm công nương Diana tại London tràn ngập tiếng nô đùa của những đứa trẻ đang độ tuổi mẫu giáo cùng cha mẹ và các bảo mẫu của chúng. Jessica đã phải bước xung quanh một nàng tiên cá khóc nhè và một người nhện đang tè bậy vào một bụi cây để có thể đến được chỗ mô hình khổng lồ của một con tàu cướp biển. Cô đã hai lần phải tránh đường cho những cậu bé con đang mải miết “đua xe”.

Khi cô đến gần khu vực trung tâm hơn, cái lạnh đã len lỏi được vào cả túi áo khoác để cứa lên các đầu ngón tay cô. Lẽ ra cô nên đeo găng tay và đội mũ mới phải. Sân chơi xung quanh cô đã được trồng thêm những bụi cây xanh, nhưng hầu hết những nơi khác trong công viên này, cây cối chủ yếu vẫn như chìm trong không khí của mùa đông lạnh giá. Trên đường đến đây, cô đã đi qua những khóm cây hoa thủy tiên vẫn còn chưa hé nụ bên rìa đường. Nụ hoa vẫn còn xanh và khép chặt, như không muốn trưng ra vẻ diễm lệ của chúng trong cái lạnh đầu xuân.

Cạnh mép bãi cát đang bao quanh con tàu, cô nhận ra một người phụ nữ mặc áo khoác màu đỏ. Người phụ nữ gốc Ấn đang ở độ tuổi giữa ba mươi, gương mặt cô ta trông có vẻ rất căng thẳng. Đôi mắt cô ta nhìn như dán chặt lên boong con tàu cướp biển. Thấy Jessica, cô ta vẫy tay ra hiệu, sau đó giơ chiếc điện thoại của cô ta lên và chụp một tấm ảnh.

Jessica bước tới gần và ngồi xuống bên cạnh cô ta trên một băng ghế, hơi lạnh của nó thấm cả vào cô xuyên qua lớp quần áo đang mặc. Người phụ nữ không lên tiếng. Jessica kéo chiếc túi rộng quá khổ lên trên đùi và lấy ra một con gấu bông màu xanh lam. Cô đặt chiếc túi xuống nền đất và lôi ra một bịch tã trẻ em vẫn còn nguyên kiện được quấn trong một tờ báo.

“Tôi đã hơi lo lắng vì sợ cô sẽ không được phép đi vào đây.” Jasmine Sharma nhìn qua. Cô ta có đôi mắt màu hổ phách. “Tôi quên mất quy định ở đây là không cho người lớn vào nếu không có trẻ em đi cùng.”

“Tôi có chút mánh khóe.” Jessica nói. “Tôi làm ra vẻ căng thẳng, giả vờ nghe điện thoại và lẩm bẩm điều gì đó về việc cứ ra ngoài đã là sẽ tốt hơn.”

“Sẽ không ai thấy chúng ta nói chuyện ở đây đâu.” Jasmine liếc nhìn về phía boong của con tàu cướp biển. “Quy định này cũng có mục đích cả, để ngăn chặn những người có ý đồ với trẻ em.”

Trên chỗ cột buồm của con tàu, một cậu bé da nâu, dáng vẻ gầy gò đang vẫy tay với họ. Jasmine vẫy tay lại với cậu bé. Jessica cũng vẫy tay, rồi cầm cả con gấu màu xanh lam lên vẫy vẫy về phía cậu bé nữa. “Khi trao đổi với tôi qua điện thoại, cô có nói cô lo lắng về một bác sĩ ở phố Harley mà cha của cô đang nhờ tư vấn.” Jessica nói. “Rằng cô nghĩ ông ta có thể đang hành xử không đúng với y đức, thậm chí là có những hành vi bất hợp pháp.”

Jasmine im lặng. Jessica nhét con gấu bông vào lại trong cái túi. Nó đã thực hiện xong sứ mệnh của mình rồi. “Tôi vẫn đang chờ nghe đây.” Cô giục.

“Khoảng hơn một năm trước, cha tôi được chẩn đoán bệnh suy tim tiến triển nặng thêm.” Jasmine nói. “Ông đã được gắn máy trợ tim, phải áp dụng một chế độ ăn kiêng đặc biệt, uống thuốc theo đơn, nhưng tình trạng của ông lại ngày càng tệ hơn. Các bác sĩ đã thông báo rằng ông chỉ còn sống được vài tháng, chứ không phải vài năm, và phương pháp điều trị tốt nhất lúc này chỉ có thể là ghép tim.”

“Tôi rất tiếc về điều đó.”

“Thật không may, như ông ấy nói với chúng tôi, là số lượng tim hiến tặng dự trữ mỗi năm đều rất ít ỏi. Hầu hết các bệnh nhân trên đất nước này đều chết trước khi được phẫu thuật cấy ghép và hầu như không có trái tim nào thực sự phù hợp với người gốc Á và gốc Ấn.”

Một tiếng hét vang lên gần đó đã thu hút sự chú ý của Jessica. Cô quay lại nhìn với vẻ cảnh giác cao độ. Hóa ra chỉ là một đứa trẻ.

“Cha tôi vẫn còn rất trẻ.” Jasmine nói. “Mới chỉ sáu mươi tư tuổi. Ông không muốn chết. Ông bắt đầu hỏi thăm bạn bè và đồng nghiệp của mình. Sau vài tháng, có ai đó đã nhắc đến một bác sĩ phẫu thuật chuyên cấy ghép ở phố Harley.” Jasmine tiếp tục. “Một bác sĩ tên Ralph Wallace. Cha tôi đã hẹn gặp ông ta.”

Jessica ghi nhớ tên của người này. “Cô có đi cùng với cha cô không?”

“Không, nhưng ông ấy đã kể cho tôi nghe sau đó. Ông ấy bảo rằng bác sĩ Wallace đã động viên ông rất nhiều.”

“Động viên thế nào?”

“Ông ta nói với cha tôi rằng ở một số quốc gia khác, luật pháp không quá nghiêm ngặt và người dân cũng ít câu nệ hơn. Ông ta nói ở nước ngoài người ta sẵn sàng hiến tạng nếu được trả giá xứng đáng, điều mà hoàn toàn bất hợp pháp ở đây.” Jasmine nói. “Ông ta bảo, ví dụ như, có một thanh niên chết do tai nạn giao thông, bệnh viện sẽ trả cho gia đình anh ta một khoản hậu hĩnh để mua các cơ quan nội tạng và bán cho những người cần cấy ghép. Những gia đình đó đều rất thực tế. Họ đã mất một người thân yêu thật đấy, nhưng nếu có tiền thì sẽ giúp được cho cuộc sống của những người còn lại.”

“Chà, tôi phải thấy được sự logic này chứ.” Jessica nói. “Nhưng thế có nghĩa là cha cô sẽ đến một nơi nào đó, như Ấn Độ, để thực hiện phẫu thuật tim.”

“Không, không phải vậy. Ông ấy vẫn ở đây. Trái tim sẽ được mang đến đây cho ông ấy.”

Jessica liên tưởng đến hình ảnh một chiếc trực thăng cứu thương, những nhân viên cứu hộ chạy trên nóc nhà, trên tay nắm chặt những cái hộp màu trắng. Chỉ ngoại trừ việc… “Sao có thể như vậy được? Không phải nội tạng buộc phải được ghép trong vòng vài giờ đồng hồ thôi sao? Cô không thể mang một trái tim từ Ấn Độ đến đây mà nó vẫn còn sử dụng được.”

“Điều đó là không thể. Tôi cũng đã tra thử rồi. Sau khi lấy ra khỏi cơ thể, người ta chỉ có thể bảo quản một trái tim tối đa trong vòng mười giờ đồng hồ. Cho nên không cách nào nó có thể được vận chuyển từ Ấn Độ.”

“Rồi sao nữa?”

“Người hiến tặng sẽ trực tiếp bay qua đây.”

“Người hiến tặng đã chết ư?”

Jasmine khẽ rùng mình một cái. “Không, không phải đã chết, dù thế nào thì cũng không hoàn toàn đã chết. Người đó có thể đã bị chết não, hoặc ở trong tình trạng vẫn có thể hiến tặng được. Người ta sẽ sử dụng máy móc để duy trì sự sống cho người hiến tặng. Người đó sẽ bay cùng với một đội ngũ y tế, trên một chuyến bay đặc biệt được chuẩn bị mọi điều kiện thích nghi tốt nhất, tới Vương quốc Anh. Nhờ vậy mà việc lấy tạng và ghép tạng sẽ được thực hiện ở cùng một bệnh viện.”

“Hiểu rồi, nghe có vẻ có chút tàn nhẫn.” Jessica nói.

“Tàn nhẫn? Chắc chắn là bất hợp pháp, đúng không?”

“Thế cha cô có hỏi vặn lại điều gì không?”

“Đương nhiên là có rồi. Cha tôi đâu phải là kẻ tàn nhẫn chứ. Bác sĩ Wallace trả lời ông ấy rằng, việc mua bán này thực chất diễn ra ở Ấn Độ, nên việc này là hoàn toàn hợp pháp. Và việc cấy ghép sẽ được thực hiện rất kín đáo, ở đất nước này, đó chỉ là vấn đề giữa bác sĩ phẫu thuật và bệnh nhân mà thôi.”

“Nhưng cô không cảm thấy thoải mái về điều đó?”

“Không, cả tôi và cha tôi đều không. Ông ấy muốn được sống tiếp, nhưng không phải bằng bất cứ giá nào.”

“Sao cha cô không báo cảnh sát?”

“Cha tôi cũng đã nghĩ đến việc đó. Thành thật mà nói, tôi nghĩ ông ấy đang muốn suy nghĩ kĩ hơn trước khi đưa ra quyết định của mình. Nhưng sau đó tình trạng của ông ngày càng trở nên tồi tệ hơn. Cha tôi đã mất khoảng hai tuần trước.”

“Tôi rất tiếc.”

Im lặng. Jessica lại quan sát xung quanh một lần nữa, về phía những cái cây và khóm cây bụi, về phía hàng rào, và rồi nhìn xuống con gấu màu xanh lam ở trong cái túi của cô.

“Vậy thì, tại sao cô lại sợ hãi?” Cô hỏi.

Nhưng không có câu trả lời.

“Tại sao cô lại muốn gặp tôi ở đây, nơi mà ai nhìn vào cũng chỉ nghĩ chúng ta là hai bà mẹ đang ngồi nói chuyện phiếm?”

Lần đầu tiên, Jasmine rời mắt khỏi con trai mình và nhìn xuống nền cát. “Tôi đã đến gặp bác sĩ Wallace vài ngày trước. Tôi vẫn thấy trăn trở về những gì mà cha đã nói với tôi. Tôi cảm thấy rằng mình không thể để nó trôi qua như vậy được.”

“À!”

“Ông ta nói với tôi rằng chuyện đó thật vô lý. Ông ta khẳng định chính cha tôi mới là người đề cập đến việc liệu có thể mua tạng ở nước ngoài không. Và rằng ông ta, vị bác sĩ Wallace mà tôi đang nói tới lúc này, mới là người phản đối ý tưởng đó, bởi vì việc phẫu thuật như vậy rất không an toàn. Ông ta nói rằng có lẽ cha tôi đã bị lẫn lộn, rằng người ta thường trở nên tuyệt vọng trong những ngày cuối cùng của cuộc đời mình.”

“Thực ra điều đó cũng có thể đúng.”

Jasmine mở khóa chiếc túi của mình, thò tay vào trong. “Sáng hôm qua, tôi đã nhận được thứ này trong hòm thư.”

Cô ta đưa cho Jessica một bao thư màu vàng. Jessica lật ngược phong thư lại và trông thấy một bức ảnh vừa bị rơi ra. Là bức ảnh của một cậu bé khoảng năm tuổi mặc đồng phục học sinh, đang được dẫn qua các thanh chắn hàng rào của một sân chơi.

“Đó là Raffy.” Jasmine nói. “Con trai lớn của tôi. Bức ảnh được chụp tại trường của nó và gửi nặc danh cho tôi. Nó được gửi đến ngay sau khi tôi tới gặp bác sĩ Wallace. Tôi không thể không liên hệ hai sự việc này với nhau được, không thể không coi đây là một lời đe dọa được. Có phải tôi rất ngu ngốc không?”

Jessica cất bức ảnh vào lại phong bì. Cô có thể kiểm tra dấu vân tay có trên bức ảnh dù cô có cảm giác sẽ chẳng tìm ra được thứ gì cả. “Không hẳn đâu.” Cô nói.