- 58 -
Vậy tên của bác sĩ phẫu thuật này là gì?” Giám đốc Trung tâm cơ sở dữ liệu cấy ghép quốc gia đã cầm sẵn cây bút để sẵn sàng ghi chép lên cuốn sổ của bà ấy rồi.
Jessica cụp mắt xuống. “Lúc này tôi thực sự chưa muốn nói ra. Người cung cấp thông tin cho tôi đã vô cùng lo lắng khi kể cho tôi nghe tất cả những điều này và tôi đã hứa với cô ấy là sẽ giữ bí mật hoàn toàn.”
Bà giám đốc gấp cuốn sổ tay lại và uống nốt tách cà phê của mình. “Nếu như tôi hiểu đúng về những gì mà cô nói thì cô ấy thực sự không hề có mặt trong bất cứ cuộc gặp gỡ nào của cha cô ấy, đúng chứ? Có thể cô ấy đã hiểu nhầm những gì mà cha cô ấy nói với cô ấy.”
“Hoàn toàn có khả năng đó, nhưng trước khi tôi khép vụ này lại, bà có thể cho tôi biết rằng liệu tất cả những gì mà cô ấy nói có chút nào đáng tin không?”
Bà giám đốc lắc đầu và đặt tách cà phê của mình lên đĩa. “Chà, vấn đề là những gì cô ấy nói cũng có phần đúng. Có một cuộc khủng hoảng về việc cấy ghép tạng ở Vương quốc Anh, đặc biệt là giữa những người đến từ các nước Trung Đông, Ấn Độ và các tiểu lục địa châu Á.”
“Bởi vì việc hiến tạng được ủng hộ ở các nền văn hóa này sao?”
Bà giám đốc liếc mắt nhìn qua vách kính ngăn trong văn phòng của mình và giơ một ngón tay để ra hiệu cho ai đó bên ngoài. “Một phần thôi.” Bà ta nói. “Dù vậy việc hiến tạng luôn là vấn đề nan giải trong mỗi nền văn hóa. Nguyên nhân chủ yếu của việc thiếu nguồn dự trữ là do số lượng người da trắng ở Vương quốc Anh chiếm đa số hơn cả. Một nguyên nhân khác chính là nhóm người này thường dễ mắc một số loại bệnh nhất định làm ảnh hưởng đến các cơ quan nội tạng chính trong cơ thể họ.”
“Vậy có phải nền tảng dân tộc cũng là một yếu tố không?” Jessica nói.
“Việc này còn phức tạp hơn thế một chút. Cô nói rằng cô đã xem qua trang web của chúng tôi phải không?”
Jessica gật đầu. Cô đã đi làm từ rất sớm để tránh ách tắc vào giờ cao điểm trên tuyến đường M4 và đã đến trụ sở tại Bristol một tiếng trước giờ vào làm. Cô đã có rất nhiều thời gian để tra cứu.
“Vậy thì hẳn cô cũng biết rằng ở Vương quốc Anh đã có một trung tâm cơ sở dữ liệu cho những người cần ghép tạng và những người đã tình nguyện hiến tạng. Chúng tôi quản lý tất cả các dữ liệu đó tại đây.”
“Và các vị là người điều phối các ca cho và nhận? Một dạng cơ quan chuyên sắp xếp các ca cho nhận nội tạng ư?”
Bà giám đốc thể hiện thái độ rằng bà ta không hề cảm thấy câu hỏi có chút buồn cười nào. “Khi có nguồn dự trữ nội tạng…”
“Sau các vụ tai nạn chết người?”
“Hoặc đôi khi là từ các bệnh nhân mắc bệnh tự nhiên mà không bị tổn hại đến các cơ quan nội tạng. Khi có những trường hợp như vậy, nếu người nhà của bệnh nhân không phản đối, những bệnh viện chữa trị cho các bệnh nhân hiến tạng đó sẽ thông báo cho chúng tôi và chúng tôi sẽ tìm kiếm những đối tượng phù hợp nhất để tiến hành cấy ghép.”
Thứ quyền lực to lớn như vậy với sự sống của biết bao người. “Những người thế nào sẽ được chọn lựa? Là những người đã chờ đợi lâu nhất sao?”
“Thời gian chờ đợi cũng là một nhân tố để xét duyệt. Nhưng quan trọng nhất phải là nhóm máu và HLA - kháng nguyên bạch cầu ở người - phải tương thích mới được. Sau đó, chúng tôi còn phải tính đến cả một ma trận gồm các yếu tố như vấn đề tuổi tác, điều kiện sống của bệnh nhân, cơ hội có được một chất lượng cuộc sống lý tưởng, cả nơi sinh sống của họ nữa.”
“Nơi sinh sống ư?”
“Đúng vậy. Nếu như chúng tôi có một người hiến tim sống ở thành phố Glasgow và hai người cần cấy ghép, một người sống ở Edinburgh, người còn lại sống ở Truro, trong trường hợp các điều kiện khác của hai người này đều tương đương nhau, thì đương nhiên chúng tôi phải ưu tiên người sống ở Edinburgh.”
“Cảm ơn bà, thông tin này rất hữu ích.”
“Vậy nên cô thấy đấy, chẳng có ca phẫu thuật cấy ghép nào diễn ra ở Vương quốc Anh mà chúng tôi lại không có thông tin, không thể quản lý, không cấp phép được. Sẽ không có bất cứ bệnh viện hay đội ngũ y tế nào dám thực hiện việc cấy ghép mà không thông qua sự điều phối của chúng tôi. Hệ thống này hết sức rõ ràng.”
Bà giám đốc vừa trao đổi, vừa hướng đôi mắt của mình về phía những khung ảnh treo trên tường phía sau chiếc bàn của bà ta. Một trong số những bức ảnh ấy là hình bà ta chụp cùng ngài Thủ tướng.
“Và với cái ý tưởng có ai đó “buôn lậu” những người hiến tạng đã chết não nhưng cơ thể vẫn sống qua một sân bay lớn ở Vương quốc Anh này thì, ừm, khá là vô lý.”
Mặt trời xuống núi vẽ lên trên những đám mây và mặt biển một thứ màu hồng nhạt và khiến những đụn cát ánh lên thứ màu ấm áp. Jessica nhấc một chân sau lên và quan sát những giọt nước bắt sáng lấp lánh rơi xuống, sau đó lại hạ chân xuống nước.
“Vô lý á? Và em đã gặp một người phụ nữ thông minh và có học thức tin rằng người cha cũng rất thông minh và có học thức của cô ấy nói đúng sự thật.” Isabel nói.
Jessica thở dài. “Bà giám đốc vô cùng bận rộn đó nói với em rằng nếu như em có thể cung cấp cho bà ấy những cái tên có liên quan đến vụ này, như tên vị bác sĩ và bệnh nhân ấy, thì bà ta có thể xem xét. Mặt khác, bà ta chỉ có thể kết luận được rằng việc này vốn chẳng có gì hơn là một ông lão lớn tuổi đang cảm thấy sợ hãi và quẫn trí mà thôi.”
“Vậy kết quả là gì? Kết thúc điều tra ư?” Isabel nói.
Từ phía xa bên dưới bãi biển bỗng vang đến một tiếng kêu đầy hoảng hốt. Một trong những nữ tu chẳng may hụt chân ngã xuống nước và đang không ngừng vùng vẫy hai tay. Những người khác nhanh chóng chạy đến, chộp lấy cánh tay của nữ tu đang hoảng loạn và kéo xơ ấy, trở lại bờ biển. Ở khu vực mép nước, bảy nữ tu trong bộ áo choàng đen khác đang lội nước, nghịch nước, hoặc đứng giữa những con sóng mà ngắm nhìn mặt biển. Phía sau họ, những ngọn đồi thấp của đảo Thánh ánh lên thứ màu vàng óng của buổi chiều tà.
“Chị nghĩ xơ Belinda đã đi ra xa hơn ý định ban đầu. Ở đó có một cái thềm, nước sẽ đột ngột sâu hơn. Tiếc là xơ ấy đã đi ra đó.”
Jessica mỉm cười khi nhìn thấy xơ Belinda lại mất thăng bằng một lần nữa, bị hụt chân ngã khiến nước ngập sâu đến tận ngực, rồi lại hét tán loạn.
“Chưa hề có cuộc điều tra nào cả.” Cô nói, để trả lời cho câu hỏi ban nãy của Isabel. “Có một đơn khiếu nại, nhưng cũng chỉ vụn vặt thôi, nhưng người phụ nữ liên quan đã quá sợ hãi để có thể chính thức trình báo và các nhà chức trách đã nói với em rằng những cáo buộc của cô ấy là rất vô lý.”
Isabel không nói gì.
“Chuyện này thực sự kỳ quái.” Jessica liếc nhìn dọc theo bãi biển. Hai mươi nữ tu, gần bằng nửa số nữ tu của tu viện, đã ra ngoài vào giờ giải trí buổi tối. Tất cả họ, ngoại trừ hai người, đều đã tháo giày và tất để chơi đùa cùng làn nước. “Chị làm thế nào để có thể thuyết phục Mẹ Hildegard đồng ý thế?”
“Tất cả các xơ trong tu viện, ngoại trừ chị, đều bị nhiễm trùng chân. Bị mụn cóc, nấm chân, móng chân bị vàng. Vào giờ giải lao, họ thường tháo giày của mình và cùng so sánh các loại bệnh về chân với nhau.”
Jessica nhăn nhó. “Chị có nhận ra là em chắc sẽ chẳng bao giờ có thể ăn nổi nữa không.”
“Chị đã xoay xở thuyết phục Mẹ là nếu được thường xuyên tiếp xúc với nước biển thì có thể giải quyết được đến chín mươi phần trăm các vấn đề. Bà ấy đã hạn chế không cho bọn chị được bơi lội. Cho đến bây giờ.” Isabel cười rất tươi. “Chị cứ từ từ giới thiệu cho bà ấy biết những lợi ích của việc được ngâm nước muối thường xuyên. Đó là những lợi ích rất ảo diệu với các loại nhiễm trùng do nấm.”
“Thôi, làm ơn đi, chị đừng nói nữa.”
“Thực sự em không thể làm được gì khác à?”
“Về vấn đề sức khỏe của các nữ tu trong tu viện á?”
“Về vị bác sĩ trên phố Harley ấy. Em không thể cử người xâm nhập vào đó, em biết đấy, kiểu tay trong ấy?”
“Bọn em gọi việc này là giám sát bí mật. Thông thường, bọn em sẽ cử ai đó trà trộn vào trong nhóm nhân viên dọn dẹp vệ sinh hoặc hành chính, nhưng có thể phải mất vài tháng để khám phá ra được điều gì đó. Nếu như thực sự có điều gì đó.”
“Nhưng em sẽ để mắt đến vụ này chứ?” Isabel hỏi. “Em sẽ không để nó chìm vào quên lãng chứ?”
Jessica mỉm cười. “Em có đến tận hai cái lương tâm cơ. Một cái của em, còn một cái của chị gái em, một nữ tu Dòng Cát Minh.”
“Em nên cảm thấy vui mừng, thật đấy. Em có một bộ não thông minh và có thể thoải mái sử dụng nó bất cứ khi nào em muốn. Có Chúa mới biết, chỉ chút đó thôi cũng đủ để sử dụng trong hầu hết thời gian rồi.”
“Bella, chị không bao giờ cảm thấy thôi thúc muốn được ra ngoài nhiều hơn ư? Em biết, chị đã nói với em cả chục lần rồi, chị không muốn rời khỏi đây. Nhưng cũng có rất nhiều các nữ tu vẫn làm việc trong cộng đồng. Họ có thể dạy học, cũng có thể làm y tá nữa.”
Gương mặt Isabel lại một lần nữa trở nên trầm buồn. “Chị không phải là một giáo viên hay y tá.”
“Chị có thể làm việc văn phòng, với những chiếc máy tính.”
“Chị chỉ có thể sử dụng một chiếc máy tính mà bất cứ ai trên thế giới này cũng sẽ coi đó là đồ cổ lỗ sĩ và làm các công việc văn phòng trong các trang tiểu thuyết của nhà văn Dickens. Tất cả những gì chị có thể làm chỉ là suy ngẫm và cầu nguyện mà thôi.”
Jessica dừng bước. “Và lẩn tránh ư?”
Isabel lại liếc mắt nhìn về phía bãi biển, tới chỗ mà hầu hết các nữ tu đều đã lên bờ. “Chúng ta nên quay lại thôi.” Cô nói. “Chị còn có việc phải làm nữa.”
Họ rời khỏi làn nước và quay lại nơi mà họ đã tháo giày để lại ở chỗ các cồn cát phía xa.
“Chị đang suy nghĩ.” Isabel vừa nói vừa ngồi xuống để phủi cát khỏi chân mình. “Có số liệu thống kê nào mà em có thể kiểm tra không? Ý chị là, số lượng thực tế của các ca phẫu thuật được thực hiện theo từng nhóm dân tộc khác nhau ấy. Nếu như số lượng những ca phẫu thuật cấy ghép của người da đen và người châu Á gia tăng đáng kể hoặc là nếu như có một nhóm người cụ thể theo khu vực nhất định, thì điều đó cũng có thể phần nào chỉ ra được chuyện gì đang xảy ra.”
Đi xong giày, hai người phụ nữ đứng dậy. Jessica ra hiệu cho chị gái mình đi lên cồn cát trước. Lúc này các nữ tu đã rời khỏi bãi biển, và cuộc trò chuyện của họ đành phải bỏ lại phía sau. “Chị có thường suy nghĩ về những thứ thế này không?” Cô hỏi.
“Tất nhiên là không rồi. Các nữ tu luôn được dạy bảo phải luôn đặt suy nghĩ của mình vào các vấn đề liên quan đến Chúa mọi lúc mọi nơi.”
“Vậy ra chỉ khi em ở đây thôi sao?”
“Đúng vậy, chỉ khi có em ở đây thôi. Vậy thì, em có thể thử không?”
“Em đã thử tìm hiểu. Và em đã nhận ra có một vài sự thay đổi bất thường hằng năm. Vấn đề là, con số tổng thể có liên quan đến vụ việc này lại quá nhỏ để có thể đưa ra bất cứ lập luận có ý nghĩa nào. Và với các hoạt động phi pháp như vậy, nếu chúng thực sự có diễn ra, thì cũng sẽ không có giấy tờ số liệu chính thức, đúng không nào?”
“Chị đoán là không.”
“Có một chuyện mà em đã tìm hiểu được là vị bác sĩ Wallace này có cả phòng tư vấn ở khu vực đông bắc và cả phố Harley.”
Isabel quay lại nhìn. “Ở gần đây ư?”
“Cách không xa. Ở Newcastle. Ông ta thường phân bổ thời gian thăm khám của mình cho cả nơi này và London.”
“Vậy đó có phải là… nham hiểm không?”
“Không hẳn. Em đã đối chiếu số liệu các ca cấy ghép nội tạng ở London và khu vực đông bắc với số liệu trung bình trên toàn Vương quốc Anh, và thực tế là, chúng chỉ nhỉnh hơn một chút thôi. Tuy nhiên, với thực tế là ở các thành phố như London và Newcastle có các nhóm tộc người rất phong phú thì sự chênh lệch đó cũng không có gì là lạ. Điều đó chưa đủ để đưa ra lời cảnh báo được.”
“Ngoại trừ với em?”
“Đúng vậy, ngoại trừ với em. Nhưng em vẫn chưa thể lý giải cho điều đó được, Bella. Em biết Jasmine đã nói cho em nghe sự thật.”
Lúc này, họ đã đi lên đến đỉnh đụn cát. Những nữ tu khác đã sắp sửa bước vào đến khuôn viên của tu viện rồi. “Đúng vậy, nhưng có thể Wallace thì không.” Isabel nói.
“Ý chị là gì?”
“Có thể ông ta đã thỏa thuận một thương vụ hấp dẫn, nhận tiền rồi sau đó để mặc bệnh nhân chết trong khi chờ đợi cơ quan nội tạng phù hợp xuất hiện một cách thần kỳ chăng.”
Jessica giả vờ cau mày. “Một nữ tu có nên nói ra những lời đó không?”
“Cơ quan nội tạng ư?”
“Một cách thần kỳ cơ.”
“Nếu như cô ấy, hay đúng hơn là cha cô ấy, đã nói sự thật và nhớ chính xác thông tin, thì hẳn là ông ta cũng sẽ tư vấn tương tự cho những bệnh nhân khác nữa. Em có nắm được danh sách bệnh nhân của ông ta không?”
“Không, nếu như không có lệnh của tòa án, và em cũng không đủ thẩm quyền để thậm chí là đề cập vấn đền này với sếp của em nữa.” Jessica thở dài. “Nó sẽ chẳng đi đến đâu cả, Bella. Em nên từ bỏ vụ này thôi. Em sẽ phải từ bỏ nó.”
Isabel cười lớn. “Không đâu. Em sẽ không từ bỏ.”