- 59 -
Thứ Năm, ngày Hai mươi mốt tháng Chín.
Cô vẫn đứng đó, giữa đường đi ra cửa. “Tôi không thể liên lạc với cảnh sát được.” Cô nói với vị linh mục. “Không phải ở đây. Không phải ở Northumberland này.”
Vị linh mục khẽ cau mày. “Tôi không hiểu.”
“Tôi không thể tin tưởng họ.”
“Cảnh sát ư?” Anh ta tỏ ra khó hiểu.
“Tôi không thể nói cho anh biết tại sao, nhưng tôi thực sự có lý do chính đáng để không tin tưởng họ.”
Anh ta hít một hơi thật sâu, rồi khe khẽ thở ra qua đôi môi đang mím lại. “Có phải liên quan đến nguyên nhân vụ tai nạn khinh khí cầu đó không?”
Ngay từ lúc bắt đầu, những hành động của cô đã nói cho anh biết tất cả rồi.
“Tôi đã xem tin tức trên iPad trước khi cô đến đây. Tôi thực sự cảm thấy rất mừng khi cô vẫn ổn, Jessica.”
Cô lại ngồi xuống.
“Cô có nghĩ rằng mình đang bị sốc không? Trên thái dương của cô có một vết bầm lớn, có thể cô còn bị chấn động nữa. Cô thậm chí còn phải chịu đựng những căng thẳng sau chấn thương hoặc thứ gì đó tương tự. Có thể cô cũng đang tự phóng đại sự nguy hiểm mà mình đang gặp phải. Có thể cô đã hiểu nhầm điều gì đó chăng.”
“Còn hơn thế.” Cô nói. “Tôi đã phạm phải một sai lầm khủng khiếp. Tôi đã làm một chuyện, và tôi đã không nhận ra hậu quả của nó mãi cho đến tận bây giờ. Tôi cần phải đặt mọi thứ vào đúng vị trí của nó.”
“Tôi hiểu rồi.” Anh ta nói, mặc dù rõ ràng vẻ mặt của anh ta thì không có vẻ như vậy chút nào.
Cả hai đều giật mình khi một lần nữa tiếng cửa nhà thờ lại mở ra.
“Có thể là ủy viên quản lý nhà thờ của tôi.” Anh ta đứng dậy. “Cô cứ chờ ở đây.”
Anh ta thò đầu ra khỏi phòng. “Chào buổi sáng, Stan. Chào buổi sáng, Olive. Có thể chờ tôi một phút không?”
Anh ta nghiêng người lại. “Tôi sẽ đi gặp hai người này một chút, nhưng nếu như cô chờ tôi ở đây, tôi có thể chở cô đi ngay sau khi tôi kết thúc cuộc họp. Tôi cần phải trở lại Bamburgh trước bốn giờ chiều để đón con trai, nhưng trước lúc đó, tôi có thể giúp cô.”
Cô đứng dậy. “Tôi không thể làm phiền anh như vậy được.”
“Thực sự không sao cả. Cô muốn đi đâu?”
Trong thoáng chốc cô đã nghĩ về nơi đó. Chỉ trong thoáng chốc mà thôi.
“York!” Cô nói. “Ở đó có những thứ mà tôi cần tìm, và người mà tôi cần gặp. Tôi phải đến thành phố York.”
“Cô có tiền chứ?”
“Đương nhiên rồi.”
“Nơi này có một ga xe lửa ở Belford, nhưng thành thật mà nói, tôi khuyên cô không nên sử dụng nó. Nếu như cảnh sát đang tìm kiếm cô, họ nhất định sẽ cử người túc trực tại đó. Tôi sẽ lái xe chở cô đến con đường dẫn tới Berwick-upon-Tweed. Từ đó cô cứ đi thẳng là đến York, ở đó cũng có nhiều tuyến xe lửa chạy qua hơn.”
“Cảm ơn anh.”
“Ngoài ra, tôi cũng không dám khẳng định mình là một chuyên gia trong việc lẩn tránh cảnh sát đâu, nhưng nếu như cô sử dụng điện thoại di động, thẻ tín dụng hoặc rút tiền tại ngân hàng, họ hoàn toàn có thể tìm được cô rất nhanh. Cô cần phải thuộc nằm lòng điều đó đấy.”
Cô mỉm cười. “Anh thật sự rất tốt bụng.”
Anh ta kéo cánh cửa phòng áo lễ. “Phía sau gian giữa của giáo đường có một căn phòng dẫn tới một cửa ngách, đó là nơi tụ họp của một nhóm các bà mẹ dẫn theo những đứa con nhỏ của họ. Ở đó có những chiếc ghế tựa và cả một cái lò sưởi nữa. Cô hãy đợi tôi ở đó.”
“Anh còn chưa cho tôi biết tên.”
“Harry.” Anh ta trả lời, mỉm cười lần nữa. “Harry Laycock, cha đạo của giáo xứ Thánh Mary tại Belford.”
Đầu cúi thấp, tránh nhìn thẳng vào mắt hai ủy viên quản lý nhà thờ, cô đi theo lời chỉ dẫn và tìm đến căn phòng mà vị linh mục kia vừa nói ban nãy. Căn phòng có tổng cộng ba cánh cửa sổ hẹp, một trong số đó nhìn ra cổng vòm của nhà thờ.
Một người đàn ông có mái tóc màu đen, dáng người chắc nịch, đội chiếc mũ phớt bằng da đang đi trên lối vào nhà thờ. Patrick Faa đã tìm thấy cô.