- 60 -
Cố gắng chống lại thôi thúc được giơ chân lên đá văng cánh cửa nhà thờ, một hành động mà gã biết chắc sẽ khiến mẹ gã điên tiết, Patrick xoay tay cầm và đẩy cửa ra. Cánh cửa này có vẻ thường xuyên được tra dầu mỡ cẩn thận nên nó không hề phát ra tiếng động nào khi gã bước vào trong.
Như một thói quen, gã nắm lấy cây thánh giá đeo trên chiếc dây chuyền của mình và làm dấu thánh.
Ngay trước mắt gã, nơi ngăn cách thánh điện với gian giữa của nhà thờ, là một vòm đá cao. Phía bên trái gã, một bức tường sơn trắng đang chống đỡ cho một phòng quan sát lớn. Nơi đó cũng có một tòa tháp, ở đây quả là có rất nhiều nơi để ẩn náu.
Cô ta đã ở đây. Trong không khí vẫn còn vương lại một mùi hương mà theo bản năng, gã biết nó thuộc về cô ta. Nó là thứ mùi xà bông rẻ tiền nhưng sạch sẽ, phảng phất cùng mùi đồ chiên rán. Theo mấy thằng cha trong quán, những kẻ cực kỳ tin rằng gã là một thám tử, thì cô ta đã ở trong nhà vệ sinh rất lâu để vệ sinh sạch sẽ trước khi ăn sáng.
Có tiếng nói. Cô ta không ở một mình. Điều đó đúng là tạo ra sự khác biệt đấy.
Ở phía sau nhà thờ, ở cả hai bên nơi gã đang đứng, có hai cánh cửa lớn. Từ kết cấu của những bức tường gã có thể thấy là bên trong còn có những căn phòng khác nữa. Những giọng nói ấy, mặc dù vừa nhỏ lại chẳng rõ ràng, càng không phân biệt được là của nam hay nữ, đến từ phía trước, từ phía sau chiếc đàn organ, hay có thể là từ căn phòng nơi các vị linh mục cất giữ những chiếc áo choàng của mình nữa.
Gã đi về phía bên trái, liếc nhìn một lượt quanh nhà bếp và nhà vệ sinh nhỏ. Ở đây có một cánh cửa dẫn ra ngoài, nhưng đã bị chốt từ bên trong. Căn phòng nằm phía bên kia lối vào là một phòng vui chơi cho trẻ em có dán đầy những tấm áp phích ngộ nghĩnh và tươi sáng trên tường cùng một hộp đựng đồ chơi ở phía góc phòng. Mùi nước hoa rẻ tiền ở đây khá nồng.
Căn phòng có một cánh cửa sổ nhìn ra hướng cổng vòm bên ngoài nhà thờ.
Có chút bực bội, gã rời khỏi phòng chơi dành cho trẻ em và bước vào lối đi nằm giữa các hàng ghế. Gã kiểm tra tất cả các hàng ghế và dừng lại trước cánh cửa của phòng áo lễ.
“Vậy thì, nếu như cậu có thể cùng chúng tôi thờ phụng tại đây vào tuần tới, Stephen.” Giọng của một người đàn ông vang lên. “Và Olive sẽ bắt đầu vào tuần tiếp theo, thì tôi nghĩ chúng ta có thể đảm đương được hết cho đến khi George quay lại.”
Gã nghe thấy những tiếng đồng thuận rất nhỏ. Theo sau là tiếng lầm rầm trao đổi về một điều gì đó như sẽ luân phiên thực hiện theo bảng phân công hằng tuần.
“Được rồi, thế thôi chứ nhỉ? Tôi rất xin lỗi vì phải vội vã tiễn các vị ra ngoài, nhưng có người đang đợi để gặp tôi.”
Có tiếng người đứng dậy, tiếng những chiếc ghế bị đẩy ra. “Xin lỗi, thưa cha, lẽ ra cha nên nói sớm hơn mới phải.”
“Không, không có gì đâu. Đây cũng là việc bất ngờ mà. Có một người đường đột ghé thăm, một chút rắc rối nhỏ, tuy nhiên tôi cũng không muốn bắt cô ấy phải chờ đợi quá lâu.”
Cánh cửa phòng họp mở ra và Patrick lùi lại, đứng khuất phía sau cây đàn organ. Gã quan sát một người đàn ông và một người phụ nữ, không phải người mà gã đang tìm kiếm, đi về phía sau của nhà thờ, đẩy cánh cửa ra và rời khỏi. Còn vị linh mục vẫn đang di chuyển một cách rất ồn ào bên trong phòng áo lễ.
Patrick bước xuống cầu thang, không tạo ra bất cứ tiếng động nào. Sau đó, gã đi xuống gian giữa của nhà thờ, tiếp tục đi cho đến khi gã đến chỗ cửa trước của nhà thờ. Gã giật cái chốt cửa ở phía trên ra, rồi đến cái phía dưới. Cho dù cô ta có đang trốn ở bất cứ chỗ nào đi chăng nữa, thì cô ta cũng chưa thể ẩn nấp kĩ càng được.
Gã kéo vạt áo khoác của mình sang bên, tìm được con dao mà gã luôn thủ sẵn, rồi bước quay lại phòng áo lễ.
Trước đây, gã chưa từng giết một vị linh mục nào cả.