← Quay lại trang sách

- 61 & 62 -

Khi nào đã sẵn sàng thì hãy nói cho tôi biết nhé, Mẹ Hildegard.”

Ajax đứng bên cạnh vị nữ tu già. Anh luôn chắc chắn rằng mình có thể thấy được gương mặt của một người mỗi khi họ đến nhận diện tử thi. Chỉ cần một cái nhìn thoáng qua ban đầu, bất kể đó là nỗi sợ hãi tồi tệ nhất, hay một cú sốc đầy miễn cưỡng vì vẫn còn hy vọng mong manh, thì đều sẽ nói cho anh biết tất cả những gì anh muốn biết.

Bà ấy đang đứng cách cánh cửa sổ có màn che của nhà xác khoảng chừng vài xen ti mét. Đôi mắt bà nhắm nghiền, môi hơi co giật. Bà hít thở nặng nhọc, đôi tay bà cũng nắm chặt lại.

Anh tiếp tục chờ đợi. Đợi đến khi bà có thể ổn định lại tinh thần và mở mắt ra.

“Ta đã sẵn sàng.” Bà nói.

Những tấm màn che bằng nhung màu tím nặng nề được mở ra. Dáng người mảnh mai của một phụ nữ trẻ nằm khuất phía sau tấm kính khoảng một vài bước chân. Phụ tá nhà xác vén tấm vải che lên để lộ ra đầu cô gái ấy.

Ajax quan sát Hildegard, chờ xem phản ứng của bà.

Không có phản ứng nào cả. Anh chưa bao giờ thấy trường hợp này trước đó. Không có bất cứ kiểu phản ứng nào hết. Vị nữ tu nhìn chằm chằm vào cái xác. Chớp mắt. Nhìn chằm chằm thêm chút nữa. Cuối cùng, bà tiến lên một bước để đứng gần tấm kính hơn, gần như áp sát vào nó. Bà đưa tay lên, chạm những đầu ngón tay của mình lên trên tấm kính và dựa vào đó.

Cứ như thể bà ấy đang nhìn vào một con rắn bên trong sở thú, tuy rằng bị nó hấp dẫn thật đấy, nhưng đồng thời cũng sợ hãi mà muốn tránh xa. Cuối cùng, Ajax cũng không nhịn được mà nhìn vào cái xác.

Mái tóc sẫm màu của cô gái đã được gội sạch vết máu và trở lại màu sắc nguyên bản vốn có, hơi xoăn trên tấm vải liệm mà cô đang nằm, trải rộng như những đám mây đen. Làn da trên mặt, cổ và vai của cô nhợt nhạt như mặt trong của một chiếc vỏ ốc, ngoại trừ những chỗ bị cháy sém trước đó.

Anh quay lại nói với Hildegard. “Nếu như Mẹ muốn, Mẹ có thể vào trong đó.” Anh đưa ra một gợi ý hiếm hoi trong trường hợp này. Việc Mẹ Hildegard đang mất dần kiểm soát dường như có chút gì đó hơi nguy hiểm.

“Không cần đâu, cảm ơn cậu, ta hoàn toàn ổn. Vết thương trên gương mặt của xơ ấy thật là kinh khủng.”

“Mẹ Hildegard, Mẹ có thể xác nhận được đây là người phụ nữ mà Mẹ biết, xơ Maria Magdalena không?”

Cuối cùng thì vị nữ tu già cũng đã thể hiện một chút cảm xúc của mình, nhưng tất cả những gì mà Ajax có thể mô tả được đó chỉ là sự mệt mỏi mà thôi. Bà lại nhắm mắt, khuôn mặt dãn ra.

“Tất nhiên rồi.” Bà nói. “Đây là người chị em gái đáng yêu của chúng ta. Chúng ta sẽ cầu nguyện cho linh hồn của xơ ấy.”

“Cảm ơn Mẹ.” Ajax nói. “Tôi sẽ đưa Mẹ về tu viện ngay bây giờ.”

Bà bỗng lại mở to đôi mắt. “Vậy còn Jessica thì sao? Cô ấy cũng ở đây sao?”

62

Đường A1 như một con quái vật khổng lồ giận dữ, đang gầm lên ngay cả khi cô còn chưa trông thấy nó. Giờ thì cô có thể dễ dàng tìm được nó, có thể nghe thấy tiếng của nó từ phía sau nhà thờ. Cô băng qua những cánh đồng, lúc này cô đang ở ngay bên dưới nó, tiếp theo cô chỉ cần di chuyển dọc theo nó về phía bắc.

Nhưng cánh đồng mà cô đang cố gắng để vượt qua đã bị cày xới và đầy bùn đất. Chỉ sau có vài phút, đôi giày của cô đã nặng gấp đôi do bị bùn đất bám vào. Cô liên tục bị buộc phải dừng lại, nhưng gần như vẫn không thể làm sạch chúng hoàn toàn trước khi bị bùn đất bám lại lần nữa. Cô vội vã bước, biết chắc rằng nơi này có thể cách Berwick-upon-Tweed khoảng gần hai mươi tư ki lô mét nữa.

Mỗi lần có một chiếc xe tải lớn chạy qua, người cô lại bị bùn đất và nước bẩn, thậm chí là những viên đá nhỏ bắn văng tung tóe vào người. Hàng rào chắn có thể bảo vệ được cô ở một mức độ nào đó, chắn lại những thứ văng ra từ những chiếc xe con, nhưng những chiếc xe tải thì lại quá lớn.

Chẳng biết đến bao giờ mới có thể vượt qua được cánh đồng đầu tiên. Phải đến hơn một lần, đầu gối của cô đã khuỵu xuống, bẩn thỉu vô cùng, cảm giác vô vọng lại bắt đầu ùa về trong cô.

“Jessica!”

Tim đập thình thịch, cô quay người lại. Ở bờ ruộng ngay phía trên đầu cô, có một hàng rào bằng kim loại có thể trèo qua được, vị cha xứ của nhà thờ Thánh Mary đang đứng đó.

Chuyện này là sao? Anh ta đã gọi cho cảnh sát sao? Tên Faa đó đi cùng anh ta sao?

Harry bắt đầu trượt xuống bờ ruộng. “Tôi đậu xe phía trên đó.” Anh ta nói khi đến gần cô. “Tôi đã lái đi ngay khi có thể.”

“Làm thế nào anh có thể tìm được tôi?”

“Qua cánh cửa sổ phòng họp, tôi đã nhìn thấy cô chạy đi, hướng về khu vực cánh đồng.” Anh ta nhìn xuống đôi giày của mình và nhăn mặt. “Khi các ủy viên quản lý tài sản giáo hội rời khỏi, tôi đã nhìn thấy một gã thô kệch ở trong nhà thờ và tôi thật sự không hề thích cái cách hành xử của hắn ta. Vì lý do nào đó mà hắn ta đã chốt cửa trước lại. Tôi quyết định chạy là thượng sách và nhanh chóng rời khỏi phòng áo lễ. Đi nào, tôi sẽ lái xe đưa cô đến Berwick.”