- 63 & 64 -
Mẹ có phiền nếu tôi hỏi một chuyện này không?” Ajax hỏi, khi anh lái xe rời khỏi bãi đậu xe.
“Hoàn toàn không.” Mẹ Hildegard trả lời anh. “Tuy nhiên, việc ta lựa chọn có trả lời hay không lại là một vấn đề khác.”
“Rõ ràng trong hai chị em đó, Jessica mới là người mà Mẹ yêu quý hơn, tại sao vậy?”
“Tất cả các linh hồn đều là những báu vật vô giá với Chúa của chúng ta, thanh tra Maldonado ạ. Yêu thích cá nhân là không phù hợp.”
Anh cố gắng thử thêm lần nữa. “Vậy chắc sẽ không sai khi nói rằng Mẹ thân thiết với Jessica hơn chứ?”
Trong vài giây, anh đã nghĩ rằng chắc mình sẽ không nhận được câu trả lời. Nhưng sau đó, bà thở dài. “Ta cho rằng mình luôn cảm thấy như vậy, nếu điều này nghe có vẻ không quá khoa trương, rằng chúng ta đã chọn nhầm người chị em rồi. Jessica là người có một đức tin đơn giản và mãnh liệt. Ta nhận thấy được rằng cô ấy rất vui vẻ khi ở trong nhà nguyện, rất hạnh phúc trong chính những nghi thức giản đơn. Cô ấy hiểu được tiếng nói của nữ tu mà chẳng cần phải suy nghĩ quá nhiều về nó. Và cô ấy có một tình yêu cuộc sống đến như vậy. Cô ấy vực dậy tinh thần của mọi người. Cô ấy mang đến niềm vui.”
“Còn Maria Magdalena thì không ư?”
“Chưa từng có một ai thực sự biết được xơ Maria Magdalena đang nghĩ gì trong đầu. Xơ ấy là một người phụ nữ rất mạnh mẽ. Nếu như xơ ấy không mạnh mẽ như vậy, thì những năm đầu tiên sống trong tu viện này đã khiến cho xơ ấy gục ngã rồi.”
“Nghe có vẻ đáng sợ.”
Bà liếc ánh mắt sắc lẹm nhìn anh. “Cuộc sống của một người thuộc dòng tu Thiên Chúa giáo không phải tất cả đều khoác trên người mình chiếc áo choàng đen, cầu nguyện dưới ánh nến đâu, cậu thanh tra ạ. Đó là một cuộc sống gắn liền với những kỷ luật nghiêm ngặt, không bao giờ ngừng. Rất ít khi có thể phá vỡ nó được. Ta chưa bao giờ tin rằng xơ Maria Magdalena có thể sống như vậy. Thế nhưng…” Bà khẽ nhún đôi vai của mình dưới lớp áo choàng.
“Nhưng cô ấy vẫn ở lại.”
Điện thoại reo. Là Stacey gọi. Anh tấp xe vào lề, nói tiếng xin lỗi với mẹ Hildegard rồi bước ra khỏi xe. Trong khi lắng nghe cuộc điện thoại mà cô sĩ quan cảnh sát kia gọi đến, anh vẫn quan sát vị nữ tu già đang ngồi bất động bên ghế phụ trong xe.
“Cảm ơn, Stace.” Anh nói, rồi lên xe. “Có thể tôi có một vài tin tốt cho Mẹ đây, Mẹ Hildegard.”
Bà quay sang nhìn anh. “Tin gì?”
“Chúng tôi đã nhận được tin có người nhìn thấy Jessica ở Belford sáng nay. Tôi không nói gì cho mẹ biết trước đó là vì chúng tôi vẫn chưa chắc chắn sẽ tìm được cô ấy và tôi cũng không muốn khiến mẹ hy vọng rồi lại phải thất vọng. Tuy nhiên, lúc này hình như đã có tin tức khác được đưa tới từ Wooler ngày hôm qua. Và có một nhóm người hành hương từ Buckinghamshire khá chắc chắn rằng họ đã cùng đồng hành với cô ấy trên con đường mòn hành hương St Cuthbert.”
Gương mặt vị nữ tu già thay đổi. “Jessica còn sống ư? Chắc chắn còn sống?”
“Có vẻ đúng là vậy. Không chỉ còn sống mà hình như cô ấy đang hướng về tu viện. Chúng ta hãy cùng trở về và xem cô ấy có xuất hiện không, được chứ?”
64Con tàu chạy thẳng về phía nam, hướng đến thành phố York. Mọi người lên toa hành khách và rời đi. Cô giữ đầu quay ra phía cửa sổ, không chú ý đến những người đang ngồi cạnh mình.
Khi tàu dừng ở Durham, toa tàu của cô đỗ ngay bên cạnh một quán ăn nhỏ. Qua những ô cửa quan sát lớn, cô có thể nhìn thấy một màn hình ti vi đang chiếu lại bản tin về buổi họp báo.
Ít ra cũng phải có lấy một người duy nhất trên đất nước này không hề tìm kiếm cô chứ?