← Quay lại trang sách

- 65 -

Được rồi. Tình hình là thế này…” Ajax nói. “Trên cơ sở…” Anh dừng lại khi cánh cửa phòng họp mở ra và cảnh sát trưởng bước vào. “Trên cơ sở chúng ta không tìm thấy được bất cứ thi thể nào tại nơi xảy ra vụ tai nạn, cũng như không tìm thấy bất cứ tư trang nào, bao gồm cả những chiếc điện thoại di động; đồng thời, đã có ba trường hợp khác nhau, nhưng cũng rất đáng tin cậy, đã nhìn thấy Jessica Lane, thì giờ đây chúng ta có thể xác định được rằng cô ấy là một nạn nhân mất tích đang gặp nguy hiểm.”

Anh dừng lại, chú ý đến một tấm ảnh khác đang được ghim trên bảng thông báo. “Tương tự như vậy, Sean Allan cũng đang mất tích. Mặt khác, túi đồ nghề của anh ta đã được tìm thấy bên trong chiếc khinh khí cầu, và chúng ta vẫn chưa nhận được bất cứ tin tức gì về việc có ai đó đã trông thấy anh ta.”

“Ajax, rất xin lỗi vì phải yêu cầu cậu nhắc lại, nhưng cậu có thể tóm lược nhanh cho tôi biết về việc có người đã nhìn thấy Jessica Lane sáng nay không?” Cảnh sát trưởng đang nhìn đăm đăm xuống mặt bàn.

Ajax quay sang nhìn Stacey và gật đầu với cô.

“Sự việc diễn ra tại quán Birdcage ở Belford.” Stacey nói. “Lúc đến, cô ấy trông như sắp sửa gục xuống chết đến nơi. Đây là lời của bà chủ quán đó nói, không phải của tôi. Cô ấy đã dành rất nhiều thời gian ở trong nhà vệ sinh, có vẻ là để vệ sinh sạch sẽ, sau đó cô ấy gọi món và ngấu nghiến hết cả đống đồ ăn sáng. Khi buổi họp báo đang được chiếu trên màn hình ti vi của quán, cô ấy đã lập tức đứng dậy và rời khỏi đó. Một vài người đi theo cô ấy ra ngoài, nhưng đã nhanh chóng mất dấu. Sau đó, họ lập tức gọi cho chúng ta. Nhưng có vẻ như số phận đã an bài, chiếc xe tuần tra gần nhất của chúng ta cũng phải mất đến bốn mươi phút mới đến được đó. Khi nó đến nơi thì cô ấy đã biến mất rồi.”

Cảnh sát trưởng nhíu mày. “Vậy là cô ấy biết chúng ta đang tìm kiếm. Cô ấy cũng biết rằng mọi người sẽ lo lắng. Nhưng cô ấy vẫn cố tình lẩn tránh chúng ta?”

“E là chúng ta cũng khó có thể đưa ra một giả thuyết nào khác được.” Ajax nói. “Tại thời điểm này, chúng tôi cho rằng có thể cô ấy đang muốn trở về tu viện. Mặc dù tuyến đường St Cuthbert không đi qua Belford nhưng một con đường mòn nổi tiếng khác, tuyến đường ven biển Northumberland thì có, mà tuyến đường này lại giao với đường St Cuthbert chỉ khoảng vài ki lô mét về phía bắc. Từ điểm đó, cả hai con đường này đều dẫn về phía đông bắc, hướng về Fenwick và đảo Thánh. Tôi đã tự mình đến tu viện Wynding, nhưng không phát hiện ra chút dấu hiệu nào của cô ấy cả. Bây giờ, một vài người của chúng ta đang đi dọc theo cả hai hướng trên con đường đó. Chúng ta cũng đã cắm chốt một chiếc xe tại tu viện.”

“Tại sao cô ấy lại đến tu viện?” Cảnh sát trưởng hỏi.

“Câu hỏi rất hay.” Stacey nói. “Tôi đã có một cuộc trò chuyện nhanh với Paul Standish. Giả thiết hợp lý nhất mà ông ấy đưa ra lúc này là có thể cô ấy đang bị sốc, có thể là do chấn thương ở đầu và theo bản năng, cô ấy sẽ hướng đến nơi mà bản thân cảm thấy an toàn. Cô ấy đã thường xuyên đến thăm tu viện trong suốt hai mươi năm qua. Người thân duy nhất trong gia đình của cô ấy sống ở đó và cô ấy rất thân thiết với mẹ Hildegard.”

“Tất nhiên, đấy đơn thuần chỉ là giả định…” Ajax nói. “Nhưng chúng tôi biết rõ chiếc xe của cô ấy vẫn còn để ở bãi đậu xe của công ty khinh khí cầu đó, và chưa thấy ai xuất hiện tại căn nhà của cô ấy tại York cả.”

“Vậy là cô ấy vẫn đang bị chấn động, tâm trí không được tỉnh táo do quá đau buồn, chẳng ít thì nhiều hiện cô ấy vẫn đang lang thang ngoài kia một cách vô định, nhưng theo hướng là trở về tu viện sao?” Cảnh sát trưởng hỏi.

“Đó là giả thuyết mà chúng tôi đang hướng tới.” Ajax nói. “Cho đến khi Chappers nghe ngóng được gì đó từ Liên đoàn cảnh sát quốc gia.”

“Chúng tôi đang chờ nghe đây, Steve.” Cảnh sát trưởng nói.

“Vâng, tôi đã liên hệ với Liên đoàn cảnh sát quốc gia tối hôm qua, sau khi thanh tra yêu cầu tôi thử liên hệ và lần theo dấu vết của Jessica Lane.” Chapman nói. “Vì việc này không phải khẩn cấp nên họ nói rằng có lẽ sẽ phải chờ đến sáng hôm sau. Tôi đã phải cố gắng gọi đến ba lần, cuối cùng họ mới cho tôi một câu trả lời vào khoảng nửa giờ trước.”

“Ngài sẽ thích điều này cho xem.” Ajax nói.

“Jessica Lane đã làm việc với Cơ quan tội phạm quốc gia khoảng hơn một năm.” Chapman nói. “Khi tôi muốn tìm hiểu thêm thông tin chi tiết, chẳng hạn như chức vụ là gì, có thuộc bất kỳ đơn vị cụ thể nào không, cấp bậc của cô ấy, đồng phục hoặc chi nhánh nào, thì người ta cho tôi hay rằng cô ấy công tác tại Scotland Yard[18], mặc dù tính chất công việc của cô ấy liên quan đến các nhiệm vụ trên phạm vi toàn bộ Vương quốc Anh. Cấp bậc của cô ấy là hạ sĩ. Ngoài ra họ không thể cung cấp thêm thông tin nào khác ngay được.”

Cảnh sát trưởng có vẻ vẫn chưa hiểu lắm. “Nói lại được không?”

“Họ cảm ơn tôi vì đã báo cho họ biết tin và đề nghị tôi thông báo thêm cho họ nếu như có tin gì mới.”

“Cô ấy không hề liên hệ với họ sao?”

“Theo như họ nói thì không.”

“Cô ấy vẫn giữ điện thoại chứ?”

“Chúng tôi không tìm thấy điện thoại của cô ấy. Chúng tôi đoán là cô ấy vẫn giữ nó.”

“Theo như tin từ Scotland Yard là vậy, nhưng Cơ quan tội phạm quốc gia lại chơi trò “không có thông tin” với chúng ta. Vậy tôi cược rằng cô ấy thuộc dạng tình báo viên bí mật.” Ajax nói. “Vấn đề đặt ra là, cô ấy có liên quan gì đến vụ tai nạn của chiếc khinh khí cầu này hay không?”

“Tôi không thích vụ này chút nào.” Cảnh sát trưởng nói. “Một hoạt động điều tra bí mật đang diễn ra ngay dưới mũi chúng ta mà chúng ta lại chẳng hề hay biết gì. Và một trong những sĩ quan cảnh sát có liên quan đến một vụ tai nạn chết người kỳ lạ lại là đầu mối để giải thích mọi chuyện. Tôi đoán rằng chúng ta vẫn chưa nghe ngóng được gì về chuyện này từ phòng điều tra đúng không?”

Không ai trả lời. Đây không thật sự là một câu hỏi thông thường.

Ajax thở dài. “Tôi vẫn chưa nói cho mọi người biết điều này vì tôi không muốn đưa ra một hướng điều tra sai lầm, nhưng một trong những thành viên của đội điều tra hiện trường trực tiếp tham dự vào việc điều tra cho rằng có thể cô ấy đã phát hiện ra một ít mô não bên trong chiếc giỏ khinh khí cầu. Nhưng cô ấy cũng không dám khẳng định.”

Anh dừng lại chờ đợi.

“Có thể mô não đó không phải của bất cứ hành khách nào có mặt trên chiếc khinh khí cầu đó.” Anh nói thêm. “Tất cả thi thể mà chúng ta tìm được đều có hộp sọ lành lặn.”

“Hiện tại chúng ta xác định theo hướng Jessica vẫn còn sống và đang lang thang đâu đó, cho nên mô não kia có thể là của viên phi công tên Sean Allan.” Stacey nói.

“Nếu đó thực sự là mô não.” Ajax nói.

“Viên phi công đã bị thương hoặc bị giết trước khi vụ tai nạn xảy ra.” Chappers nói. “Nếu không cơ thể của anh ta vẫn phải còn ở trong cái giỏ chứ.”

“Nếu đó thực sự là mô não.” Ajax nhắc lại lần nữa.

“Điều gì có thể xảy ra trong chiếc khinh khí cầu đến mức nó có thể làm vỡ hộp sọ của một người đến mức đó?” Stacey hỏi. “Nếu chỉ là một cú đánh vào đầu cũng không thể gây ra tổn hại đến thế được.”

“Một phát súng thì sao?” Chapman nói.

“Tôi biết chắc sẽ xảy ra chuyện này mà.” Ajax lắc đầu. “Chúng ta thực sự cần phải đợi cho đến khi có kết quả từ phòng thí nghiệm.”

“Còn một việc nữa.” Chapman lên tiếng. “Như chúng ta đã biết, vị hôn phu của Jessica Lane, Neil Fishburn, cũng là một sĩ quan đương nhiệm. Anh ta đã xin nghỉ phép vài ngày và hiện không liên lạc được, nhưng anh ta sẽ trở về nhà vào tối nay.”

“Tôi lại nghĩ cô ấy đang hướng đến thành phố York.” Stacey nói. “Hầu hết những người phụ nữ đều sẽ trở về nhà của mình. Đặc biệt là khi vị hôn phu của cô ấy đã trở về.”

Cảnh sát trưởng đứng dậy. “Tôi sẽ gọi một cuộc điện thoại cho Cơ quan tội phạm quốc gia để xem họ có thể sẵn sàng giúp đỡ thêm chút thông tin nào nữa không.”

“Nếu như người phụ nữ này thực sự liên quan đến một vấn đề nào đó.” Ajax nói. “Thì cô ta có thể đi tới bất cứ đâu.”

“Chính xác. Và trong khi chúng ta tin rằng cô ấy vẫn còn ở trong khu vực mà chúng ta quản lý thì chúng ta vẫn có quyền tìm kiếm cô ấy.” Cảnh sát trưởng nói. “Tôi muốn chúng ta phải nắm được thông tin kịp thời nếu như cô ấy sử dụng điện thoại hay bất kỳ loại thẻ tín dụng nào. Tôi muốn những người phụ trách theo dõi camera giám sát phải để mắt đến cô ấy. Đặc biệt lưu ý đến các trạm tàu hỏa và cả các bến xe buýt nữa.”

“Nếu như cô ấy thực sự cố tình muốn trốn tránh thì cô ấy sẽ biết tất cả những mánh khóe đó thưa sếp.” Stacey nói. “Tôi cho rằng chúng ta nên dồn tất cả sự tập trung của mình vào thành phố York thì hơn.”

“Hợp lý.” Cảnh sát trưởng nói. “Chuyển hướng về Bắc Yorkshire. Yêu cầu họ theo dõi cẩn thận nhà của cô ấy. Nếu như họ thấy quá áp lực, chúng ta có thể cử thêm người đến hỗ trợ.”

“Tất cả lực lượng dự phòng của chúng ta đều đã được lệnh đến công viên St James vào tối nay rồi.” Ajax nói.

Cảnh sát trưởng trông có vẻ mệt mỏi. “Tôi quên mất chuyện này đấy. Được rồi, chúng ta đành tin tưởng vào các đồng nghiệp ở Yorkshire vậy. Tôi nghĩ là cô đúng đấy, Stacey. Tôi cũng cho rằng cô ấy đang đi đến York.”