- 73 -
Tiếng chó sủa ngoài đường đã đánh thức cô. Cô ngồi dậy, cảm thấy nóng bức và không thể thở nổi, nhưng tiếng sủa chói tai nói cho cô biết đây là tiếng sủa của một chú chó con chứ không phải của con chó vẫn đang truy lùng cô. Trong khi cô còn đang ngủ, ngôi nhà đã bắt đầu chìm trong bóng tối.
Vẫn nắm chặt sợi dây trắng mảnh trong tay, cô đứng dậy, theo thói quen kéo phẳng lại chiếc ga trải giường, đặt lại thanh nhựa về đúng chỗ trong phòng tắm trước khi quay sang tắm táp cho sạch sẽ.
Trở lại phòng ngủ, cô mất vài phút để tìm được quần dài, một chiếc áo len và một chiếc áo khoác lông cừu rộng, đồ lót và tất chân. Cô bỏ quần áo bẩn của mình vào chiếc giỏ đồ đan bằng sợi gai. Lục lọi mất vài giây nữa, cô tìm được chiếc điện thoại di động của Neil nằm trong ngăn kéo trên cùng tủ đồ của anh, đúng như anh đã bảo. Đặt điện thoại lên trên nóc chiếc tủ thấp, nơi cô có thể nhìn thấy ngay khi rời khỏi phòng tắm. Cô mặc vào chiếc áo choàng được treo phía sau cửa phòng tắm, nhặt chiếc ba lô lên rồi quay trở lại đầu cầu thang.
Phòng ngủ nhỏ dành cho khách đã được cải tạo lại thành phòng làm việc. Trong ngăn kéo hộc tủ dưới cùng, cô tìm được khá nhiều tiền mặt. Ba trăm bảng Anh. Cô nhét cả vào trong ba lô.
Trên bàn có một chiếc máy tính xách tay.
Em đang gửi Neil mật khẩu máy tính của em. Trong đó có nhiều thứ quan trọng lắm.
Toàn bộ kết quả của cuộc điều tra đã tiêu tốn rất nhiều thời gian và công sức trong suốt hai năm qua đều được lưu giữ một cách chi tiết trong chiếc máy tính này. Và chỉ có trong chiếc máy tính này thôi.
Cô nhét luôn chiếc máy tính xách tay mỏng vào trong ba lô của mình, nhìn xung quanh để tìm dây sạc và nhét nốt vào ba lô. Sau đó, cô trở lại phòng tắm và cởi áo choàng ra.
Bồn tắm được quây quanh bởi những tấm rèm dày, tạo thành một không gian kín sực nức hương thơm khi cô bước vào trong. Trên cơ thể cô đầy những vết trầy xước và bầm tím. Một vài vết vẫn còn dính lại vệt máu khô, khi bị nước ngấm vào, chúng khiến cô phải kêu lên vì đau. Cô ngồi xuống, nghiến răng chịu đau và cầm bánh xà phòng lên. Sau một lát, các vết thương trên người cô cũng không còn đau nữa.
Làn nước ấm, hơi nước bốc lên và căn phòng mờ tối khiến cô cảm thấy mơ màng buồn ngủ bất chấp việc cơ thể cô đang ướt sũng và đầu đang được gội. Cô lơ mơ ngủ cả khi bọt bong bóng xà bông vẫn còn đang lấp lánh trong làn nước trước mắt cô.
Tiếng động phát ra từ cửa chính khiến cô choàng tỉnh. Đó là tiếng cánh cửa đóng sầm lại, làm cả căn nhà rung lên. Cô nghe thấy tiếng bước chân đang bước dọc theo sàn nhà lát gạch. Tiếng bước chân nặng nề. Tiếng bình bịch của gót giày thấp.
Neil đã về.
Cô không muốn bị phát hiện trong tình huống này. Cô ngồi thẳng dậy, cố không làm động làn nước để không gây ra bất cứ âm thanh nào. Cô vắt một chân sang bên thành bồn trước khi cả những giọt nước bắt đầu trượt khỏi cơ thể, rồi với lấy một chiếc khăn tắm.
Loạt tiếng bước chân thứ hai vang lên, lần này thì cao và rõ ràng hơn, khiến cô phải ngừng lại. Có ai đó mang giày cao gót đang đi theo sau Neil. Hé cửa phòng tắm ra một chút, cô có thể nghe được những tiếng sột soạt cởi áo khoác, tiếng tháo giày và sau đó là những giọng nói, hoàn toàn xác nhận cho những phỏng đoán của cô. Neil đang ở dưới lầu, nói chuyện với một người phụ nữ. Và người phụ nữ đó không phải là một cảnh sát vì cảnh sát sẽ không bao giờ tháo giày khi họ đến thăm nhà của công dân.
Cô nghe tiếng cánh cửa tủ lạnh mở, tiếng cốc thủy tinh lách cách, tiếng chất lỏng được rót vào cốc và ý thức được sâu sắc về tình trạng khỏa thân của mình. Cô mặc vào đồ lót, quần dài và áo len, đi đôi tất thật dày vào chân. Cô gần như không có thời gian để chấn chỉnh lại trang phục khi mà họ đã bước đến đầu cầu thang rồi. Cô đặt bàn tay lên trên cánh cửa phòng tắm.
“Em không nên đến đây.” Tiếng người phụ nữ vang lên. “Cô ấy có thể quay về bất cứ lúc nào.”
Cứ như thể hơi nước trong phòng tắm đã làm khuếch đại âm thanh. Cô nghe được tiếng loảng xoảng của đồ vật bằng thủy tinh tiếp xúc với một bề mặt cứng, ai đó đang mở một cánh cửa tủ quần áo.
“Nếu như cô ta có thể về thì đã về rồi.” Neil nói. “Anh chán phải vụng trộm rồi. Chúng ta có thể đừng nói về chuyện này trong buổi tối nay không?”
Có tiếng anh ta vén những bức rèm cửa lên.
“Làm thế này có vẻ hơi tàn nhẫn.” Người phụ nữ nói. “Cô ấy chỉ vừa mới mất chị gái. Chưa kể đến việc…”
“Ừ. Anh biết.”
Trong phòng ngủ lại im lặng.
“Em nên đi.” Người phụ nữ nói.
Tiếng giường kêu cót két.
“Cô ta không về đây đâu.” Neil nói. “Cô ta sẽ về cái tu viện đó. Rõ ràng đó mới là nơi cô ta sẽ đến khi người ta trông thấy cô ta lang thang ở Wooler. Cô ta luôn thân thiết với các nữ tu. Anh hoàn toàn chẳng bất ngờ chút nào nếu như cô ta đến ở với họ trong thời điểm này.”
Chiếc giường lại kêu lên cót két.
“Neil, chúng ta không thể. Không phải lúc này. Không được, em nghiêm túc đó.”
Ngay cả khi đang đứng nấp sau cánh cửa phòng tắm, cô cũng có thể nghe được tiếng quần áo bị cởi ra, vứt xuống dưới sàn, và cả những tiếng rên khe khẽ mà người ta thường tạo ra mỗi khi đang hôn nhau. Cô nghe được cả tiếng chiếc giường như đang hưởng ứng theo mỗi chuyển động của hai người họ.
Cố nín thở, cô bước đến cánh cửa và khi lách người qua khoảng trống đang để ngỏ của nó, cô thoáng thấy hai người ở trên giường. Neil vẫn đang mặc chiếc quần jean, phần thân trên và chân để trần. Người phụ nữ chỉ còn mặc trên người bộ đồ lót màu đỏ. Quần áo bị vứt rải rác trên thảm. Trên mặt chiếc tủ đặt cạnh cửa là một chai rượu vang đỏ và một cái ly. Chiếc điện thoại nằm ngay sau chai rượu. Nếu như người đặt chai rượu kia xuống là cô gái kia thì có thể Neil vẫn chưa nhìn thấy điện thoại của anh ta. Anh ta sẽ không nhận ra rằng cô đã thay đổi vị trí của nó.
Người phụ nữ mặc bộ đồ lót màu đỏ có dáng người mảnh khảnh với mái tóc màu đen lượn sóng đột nhiên ngừng lại. “Gì vậy?” Cô ta hỏi.
Neil vẫn đang hôn một bên cổ của cô ta. “Gì cơ?”
“Em nghe thấy gì đó.”
Neil nghiêng đầu hướng lên để chạm vào tai người phụ nữ. Cô ta hơi đẩy anh ta ra xa. “Neil, em nghĩ rằng có ai đó đang ở dưới lầu.”
Anh ta lại kéo người gần vào. “Không thể nào.”
Không, không thể nào. Kẻ đột nhập đang ở trên lầu, trong phòng tắm, cố gắng lấy đủ can đảm để bước ra ngoài và nói những gì cần phải nói. Không thể có ai đó khác ở dưới lầu được. Phải không? Đột nhiên cảm thấy vô cùng sợ hãi, cô lùi lại, tránh xa khỏi cánh cửa phòng tắm.
“Em nghĩ em nghe thấy có tiếng cửa sau mở.” Người phụ nữ ở trên giường khẳng định. “Chết tiệt, đó là Jessica.”
Cô ta đã quên không khóa cửa sau.
“Em nghĩ anh nên đi kiểm tra.”
“Anh không thể xuống dưới lầu lúc này được. Anh cứng quá rồi. Em tự cảm nhận đi.”
Một tiếng cười khúc khích vang lên, rồi tiếng rên rỉ càng thêm dồn dập.
Nếu như cảnh sát có đang theo dõi cô thì họ cũng sẽ không lén lút xâm nhập vào nhà người khác từ lối cửa sau. Họ sẽ gõ cửa, lớn tiếng gọi ở cửa trước. Và lúc này, cô cũng nghe thấy gì đó rồi. Tiếng bước chân rất nhẹ như thể có ai đó đang leo lên cầu thang.
Cái cảm giác như đã bị loại bỏ khỏi thực tại lớn dần theo từng bước chân cô nghe được. Từ phòng ngủ truyền ra nhiều tiếng động hơn, không tiếng động nào có thể khiến người ta yên lòng được. Cô nghển cổ lên để nhìn vào trong phòng qua khe hở nhỏ xíu.
Người đàn ông đang đứng trong phòng ngủ, cách chỗ cô đứng chưa đầy hai mét, chính là Patrick Faa. Gã đã cởi bỏ chiếc áo khoác da và chiếc mũ phớt, thay vào đó, gã chỉ mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản. Trên cổ gã đeo một chuỗi tràng hạt có treo một cây thánh giá đã bị gã quay ra phía sau lưng. Trên bắp tay phải của gã có xăm hình một cây thánh giá Celtic. Cổ tay trái đeo chiếc vòng tay được bện từ những sợi tóc mà cô đã để ý thấy trong đêm hôm trước, tại nơi mà hầu hết đám đàn ông đều thường đeo đồng hồ. Tay phải của gã đeo găng, đang nắm chặt một con dao, lưỡi dao ánh lên một thứ màu đỏ chói mắt. Dưới chân gã là chiếc áo khoác màu xanh lục gã đã tìm được dưới lầu. Đây chính là chiếc áo mà hiện giờ có lẽ cả một nửa người dân của đất nước này đang kiếm tìm.
Ngoài gã ra, cô không thể quan sát được gì nhiều hơn ngoài các cạnh của chiếc giường, và cô cảm thấy rất biết ơn vì điều đó. Tuy nhiên, cô vẫn có thể nghe được âm thanh phát ra từ căn phòng. Tiếng hét kinh hoàng của người phụ nữ và một sự im lặng hoàn toàn của Neil, điều đó thực sự là vô cùng tồi tệ.
Gã đàn ông họ Faa bắt đầu di chuyển, không hề rời mắt khỏi chiếc giường, nhưng lại di chuyển gần về phía cánh cửa, như thể gã sợ người phụ nữ sẽ chạy trốn.
Neil vẫn đang nằm úp mặt xuống, bất động. Hẳn là anh ta đã chết rồi. Không có ai bị mất nhiều máu như vậy mà vẫn còn sống được. Máu thấm đẫm cả ga giường, phủ khắp người phụ nữ bán khỏa thân đang ép chặt mình vào những chiếc gối, văng cả lên những bức tường, trần nhà, thậm chí là cả rèm cửa. Faa đã cắt đứt động mạch chính ở cổ Neil, chỉ có như vậy mới giải thích được tại sao anh ta lại mất nhiều máu nhanh đến như vậy. Gã đã lẻn vào trong phòng ngủ khi hai người họ vẫn đang quấn lấy nhau, túm lấy tóc của Neil và gần như cắt cổ họng của anh ta đứt lìa. Còn bây giờ, gã đang dành thời gian để nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang cố bò lết ra xa, chạy khỏi giường và ngã xuống tấm thảm. Cô ta không còn đứng vững nổi trên đôi chân mình nữa, cô ta nắm chặt lấy tấm rèm cửa, như thể cô ta sắp sửa vọt ra ngoài ô cửa sổ kính.
Faa rời khỏi ngưỡng cửa, sải bước quanh chiếc giường, cẩn thận tránh giẫm lên những giọt máu vẫn đang nhỏ xuống tấm thảm. Tiếng la hét lại vang lên khi gã túm lấy mái tóc của người phụ nữ kia. Cô ta quỳ xuống, cố vặn vẹo người tránh khỏi gã.
Gã nghĩ người trong phòng ngủ lúc này chính là cô. Gã nghĩ gã đang giết cô.
Cô cảm nhận được lớp men cứng đang ấn chặt vào đầu gối mình khi tiếng kêu thét đột ngột dừng lại. Cô nhích người vòng ra sau chiếc bồn tắm khi tiếng rên rỉ của người phụ nữ lại vang lên. “Không, không, làm ơn đừng.”
Chiếc bồn tắm rời nằm cách bức tường khoảng chừng mười ba xen ti mét. Lúc thanh âm nghẹn ngào cuối cùng phát ra, cô đã ép mình vào cái khoảng không bé tí đó và phải trông chờ vào tấm màn che lùng nhùng trong phòng tắm có thể che chắn cho cô. Nhắm chặt mắt lại, cô cố gắng đứng thẳng người, hít thở thật khẽ khàng, cố gắng hết mức để không làm tấm rèm lay động.
Hẳn là đã có người nghe thấy rồi. Hai bên đều có những ngôi nhà liền kề. Tường ở đây lại không đủ dày để có thể hoàn toàn cách âm được. Người ta có thể nghe thấy những tiếng la hét đó. Hàng xóm hai bên có thể sẽ nhìn nhau trong sự ngạc nhiên. Và cả với vẻ báo động.
Căn phòng ngủ đã chìm vào im lặng.
Trong phòng tắm, một tiếng tõm nhỏ xíu như tiếng nước rơi xuống bồn tắm từ tấm rèm chắn, cửa phòng tắm bật mở. Ánh sáng từ phòng ngủ hắt tới, đổ bóng gã xuống ngay nơi ngưỡng cửa. Cô có thể hình dung ra được phần đầu của gã, đôi vai gã, và thậm chí là cả con dao gã cầm. Dường như gã đang nhìn thẳng về phía cô.
Cô nghe được tiếng bước chân của gã vang lên trên nền gạch, tiếng sột soạt khi tấm rèm ở phía bên kia bị gã vén sang. Cô nghe thấy cả tiếng nước xao động khi gã thò tay vào bồn để kiểm tra nhiệt độ của nước.
Cô nghe thấy tiếng gã hít vào một hơi thật dài và sâu.
Gã xoay người. Cô nghe được tiếng gã đi qua phòng ngủ, tiếng bước chân nặng nề của gã khi bước xuống cầu thang và sau đó, là tiếng gã rời khỏi căn nhà theo lối cửa sau.