- 74 & 75 -
Căn phòng phủ đầy hơi nước vốn đã tối tăm, nay lại như đang mất dần ánh sáng.
Từ trong phòng ngủ phát ra một âm thanh rất nhẹ, rất yếu ớt. Khi nghe được âm thanh đó, cô lách ra khỏi chỗ trốn của mình ở phía sau bồn tắm. Cô sẽ gọi cứu thương, thực hiện các bước sơ cứu đơn giản, nếu như việc đó có thể giúp ích được chút gì. Ở phía xa, những tiếng còi báo động vang lên. Có thể không phải tiếng xe đang truy tìm cô. Họ có thể đang tiến tới vì chuyện này. Cô phải chắc chắn. Cô sẽ tìm chiếc điện thoại đã.
Phòng ngủ vẫn phát ra ánh sáng lờ mờ. Neil vẫn đang nằm sấp trên giường. Người phụ nữ thì nằm dưới chân giường, ngã đè lên chiếc áo khoác màu xanh lục, vết thương rộng ngoác trên cổ cô ta trông hệt như một cái miệng há hốc ra vì đói. Trông cô ta cũng không có vẻ là còn sống.
Thế nhưng âm thanh đó lại vang lên. Cô quan sát vết thương vẫn đang sủi bong bóng máu của người phụ nữ. Những quả bong bóng cứ lớn dần lên rồi lại vỡ ra. Người phụ nữ này đã chết. Những tiếng động đó phát ra từ chính cái thi thể đã chết của cô ta.
Con dao mà gã đàn ông họ Faa kia sử dụng, thứ đang nằm trên tấm thảm màu xám nhạt kia, trông hệt như loại vẫn thường hay trang trí trong lễ hội Halloween, mặc dù nó có thể đã từng chỉ là một con dao làm bếp thông thường.
Nó đúng là một con dao làm bếp bình thường. Nó chính là con dao đã được sử dụng để mở chiếc phong thư màu nâu ở dưới lầu và sau đó được bỏ lại ở gần mép kệ bếp. Cô đã chạm vào nó, nhưng chưa bao giờ ngờ được rằng nó lại sớm bị sử dụng như vậy.
Gã ta đã tìm thấy cô bằng cách nào? Tại sao lúc nào gã cũng biết được vị trí của cô? Lại thêm một tiếng động khác vang lên từ phía sau. Chai rượu đã bị vỡ, rượu tràn qua ngăn tủ và chảy dài đến tận chỗ tấm thảm dưới nền nhà. Ly rượu Neil đã sử dụng giờ cũng đang vấy máu. Cả chiếc đồng hồ đeo tay của anh ta cũng vậy. Chiếc điện thoại của anh ta đã biến mất.
Cô nhìn lại về phía những người đã chết, nhìn căn phòng đầy máu, nhìn con dao đang nằm trên tấm thảm.
Con dao có dấu vân tay của cô.
Cô nhìn lại chiếc áo khoác màu xanh lá mà một nửa của nó đang nằm bên dưới người phụ nữ đã tử vong. Cô đã mặc chiếc áo đó suốt từ sáng sớm ngày thứ Tư, và giờ nó đang dính đầy máu của người phụ nữ khác.
Tiếng còi rú càng lúc càng gần.
Cô chộp lấy chiếc ba lô, lúc này đã nặng hơn nhiều vì có chiếc máy tính xách tay bên trong. Xuống khỏi cầu thang, cô xỏ chân vào đôi giày chạy bộ chuyên dụng và khoác lên người chiếc áo khoác rộng của Neil. Trong sự vội vã, cô chộp lấy gói bánh bơ đậu phộng và nhét vào túi áo. Ngay khi cô vừa bước chân vào trong một con hẻm thì có ánh đèn pin chiếu tới.
“Đứng yên! Cảnh sát đây.”
75Patrick ngồi trong chiếc xe van của gã, xịt thuốc sát trùng vào tay và dùng khăn giấy lau khô. Gã đã tìm được một chiếc túi bạt trong ngăn đựng găng tay và bỏ số khăn giấy bẩn cùng chiếc áo phông dính máu của mình vào trong đó. Gã đã định ném chúng ra đường, thậm chí là vào trong một thùng rác nào đó, nhưng gã biết nơi này vẫn ở quá gần ngôi nhà kia. Chúng rất dễ bị tìm thấy.
Gã với tay ra phía sau, tìm được một chiếc áo len gã mang theo từ nhà khi có dự cảm rằng hôm nay sẽ là một ngày hỗn loạn với gã.
Gã sắp sửa khởi động xe thì nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát vang lên. Nó chẳng gây ra rắc rối gì cho gã được. Gã đang ở cách căn nhà đó khoảng hai trăm mét, trên một con đường khác. Cách đó khoảng năm mươi mét có một chiếc xe cảnh sát đang nhấp nháy đèn và rú còi báo động yêu cầu nhường đường. Sau đó, lại thêm một chiếc nữa. Gã hạ cửa xe xuống khoảng vài xen ti mét và lắng nghe những tiếng bước chân hối hả.
Một người phụ nữ xuất hiện từ trong con hẻm, đang chạy vọt ra ngoài. Gã nhận ngay ra mái tóc của cô ta. Rồi đến gương mặt. Đây là Jessica Lane. Thế quái nào? Cô ta dừng lại một chút, rồi chạy sang phía bên phải, băng qua đường, nhảy lên một bức tường và trèo lên một triền cỏ. Cô ta đang hướng đến con đường bao xung quanh đỉnh tường thành cổ.
Chiếc xe cảnh sát thứ ba chạy ngang qua chỗ gã và rẽ vào con phố phía trước.
Vài giây sau, một sĩ quan cảnh sát vừa chạy vào con hẻm, vừa hét lên vào chiếc bộ đàm. Anh ta dừng lại, chống tay lên đầu gối để lấy hơi, sau đó anh ta chạy đến góc phố và chiếu đèn tìm kiếm xung quanh. Anh ta đã tìm thấy người phụ nữ đó, ngay đầu bãi cỏ và đuổi theo cô ta.
Lane chạy đến được chỗ bức tường thành ở trên bãi cỏ và lao đi dọc theo con đường dẫn tới phía bắc hướng về phía thành phố.
Patrick biết rõ thành phố York. Gã biết rõ từng bức tường. Gã biết giới hạn của từng lối ra và lối vào, và biết rằng khi Lane đến được đường Station, gần như chắc chắn cô ta phải chạy xuống. Gã sẽ đợi cô ta ở đó. Gã khởi động xe, chạy chầm chậm trên đường, như thể chẳng hề bận tâm gì tới thế giới. Và sau đó, gã dần tăng tốc khi lái xe về phía dòng sông; tự hỏi cô gái mà gã vừa giết trong ngôi nhà đó là kẻ chết tiệt nào chứ.