- 76 & 77 -
Cô cắm đầu chạy dọc theo mặt sau của dãy nhà san sát, không suy nghĩ gì, cố gắng thoát khỏi ánh đèn pin.
“Cảnh sát đây!”
Cô không dừng lại. Phía bên kia đường, cô nhìn thấy một chiếc xe van màu trắng lớn có một người ngồi trên ghế lái. Patrick Faa. Cô chuyển hướng, chạy băng qua đường, vượt qua phần thấp của bức tường và đến một triền cỏ dốc. Những tiếng hét bên dưới bảo cô phải dừng lại. Nhưng thay vì làm theo, cô trèo lên và lấy đà bật lên đỉnh bức tường.
Thở hổn hển, cô lao về phía con đường có gắn cờ dành cho người đi bộ chạy dọc theo tầng trên cùng của bức tường thành đá cổ. Một bên là bờ cỏ mà cô vừa mới trèo qua, bên kia là bờ vực.
Nơi đây cách nhà ga không xa. Cô có thể nhảy lên một chuyến tàu bất kỳ nào đó. Hớp lấy một ngụm không khí, cô chạy tiếp. Băng qua ngôi nhà. Từ bên khóe mắt, cô liếc thấy những ánh sáng màu xanh dương nhấp nháy. Rất nhiều cảnh sát mặc áo phản quang quanh đây, đang đập thình thịch vào cửa nhà. Hàng xóm hai bên đều tràn cả ra đường, tò mò quan sát.
Cô đánh liều liếc nhanh lại hai người đàn ông trong bộ cảnh phục đã trèo lên triền cỏ. Cô chạy nhanh hơn. Băng qua quán bar Micklegate. Hướng về góc đường phía tây. Cô chạy vòng qua nơi đó và giờ có thể nhìn thấy được nhà ga lớn. Nhưng không có đường nào xuống đó cả.
Tiếng hét lại vang lên phía sau cô. Cảnh sát chưa thể bắt kịp được cô ngay, nhưng chẳng sớm thì muộn cô cũng sẽ bị dồn vào đường cụt. Sau khi mặt trời lặn, những cánh cổng dẫn lên trên tường đều bị khóa cả. Cảnh sát thì lại có bộ đàm, họ sẽ gọi người chờ sẵn ở lối ra tiếp theo. Cô chẳng còn cách nào khác ngoài việc phải rời khỏi bức tường thành cổ này. Cô đã lên tinh thần sẵn sàng để nhảy xuống khỏi tường, thế nhưng chỉ khoảng vài giây trước khi quyết định làm thế, cô trông thấy một chiếc xe cảnh sát ở ngay trên con đường phía dưới.
Cô chạy tiếp, nhận ra rằng chiếc xe cảnh sát vẫn giữ một khoảng cách nhất định khi đèn pha rọi từ những tòa tháp của nhà thờ Minster xuất hiện trong tầm mắt. Tất cả những gì cô có thể làm được lúc này chỉ là chạy. Tuy vậy, phía trước cô giờ lại xuất hiện một cánh cổng bằng sắt nung màu đen, cao gần một mét chín, được chạm khắc một bông hồng màu trắng biểu tượng cho thành phố York, chắn ngang lối. Không có cách nào để vượt qua nó được.
Ngoại trừ, với những người không còn gì để mất như cô thì khác. Cô chạy đến cánh cổng, nắm chặt lấy nó, đặt chân trái lên trên ổ khóa bằng sắt cũ kĩ, lấy đà và nhảy bật lên. Chân phải của cô đã tìm được một thanh sắt gắn chéo trên cổng làm điểm tựa. Cô nắm chặt lấy cánh cổng để giữ thăng bằng, rồi xoay người, ngã xuống phía bên kia cổng. Sau đó cô lại tiếp tục chạy. Lần này là chạy xuống dốc. Xuống dốc thì dễ hơn.
77Khi Ajax đang xem đến những phút cuối của bản tin thời sự lúc mười giờ thì điện thoại reo. Trong tay anh cầm một ly rượu whisky Scotland vẫn còn từ bữa tối. Lúc này, anh đã hơi mơ màng buồn ngủ.
Từ đầu dây bên kia vang lên giọng nói xa lạ. Là giọng của một người phụ nữ, tuổi khoảng gần năm mươi, nói giọng vùng Yorkshire. “Xin hỏi có phải là thanh tra Maldonado đúng không? Tôi là cảnh sát điều tra Dickinson, gọi đến từ Bắc Yorkshire. Tôi biết anh đang tìm kiếm một người tên là Jessica Lane.”
Anh lập tức tỉnh táo lại. “Đúng vậy, chúng tôi đang tìm cô ấy.”
“Cô ấy ở đây. Ở thành phố York. Hiện giờ tôi đang đứng bên ngoài ngôi nhà của cô ấy.”
“Em tưởng chúng ta đã cử một xe cảnh sát túc trực bên ngoài ngôi nhà đó rồi chứ?” Mojo đang nằm trên xô pha, gác chân lên đùi Ajax.
Anh đặt một ngón tay lên môi ra hiệu cho cô im lặng. “Có phải cô ấy đang bị bắt giữ không?” Anh hỏi.
“Không hẳn. Tôi rất tiếc khi phải thông báo với anh rằng cô ấy đã chết rồi.”
“Thú vị đấy. Em cứ nghĩ là cô ấy phải cầm cự được lâu hơn thế chứ.” Mojo nói.
“Bị đâm chết ngay trong nhà ở thành phố York.” Dickinson vẫn đang nói tiếp. “Cùng với vị hôn phu của cô ấy, Neil Fishburn. Hàng xóm nghe thấy những tiếng la hét và gọi cho chúng tôi. Thi thể vẫn còn ấm khi chúng tôi đến nơi.”
“Vậy là cuối cùng thì cô ấy cũng về nhà.” Mojo nói.
“Thanh tra Maldonado?” Dickinson có vẻ thiếu kiên nhẫn, bà ta còn nhiều việc khác phải làm.
“Không, không, không được. Anh không thể lại ra ngoài nữa đâu.” Mojo nói.
“Tôi sẽ đến ngay.” Ajax nói.