← Quay lại trang sách

- 78 -

Tránh dưới cái bóng của cây cầu, Patrick hướng ống nhòm của mình về phía con đường. Gã nghĩ mình có thể thấy được thứ gì đó đang chuyển động, ngay giây sau, gã hoàn toàn chắc chắn về nó. Cô ta đến thật đúng giờ. Cô ta cũng rất khỏe và nhanh nữa. Có vẻ như cô ta đang định nhảy từ con đường bộ trên cao để xuống phố, nhưng cô ta đã rẽ ngoặt đi và chạy tiếp.

Trong khoảnh khắc, gã cảm thấy chắc chắn rằng cô ta đã nhìn thấy mình. Sau đó gã phát hiện ra chiếc xe cảnh sát vẫn đang chạy dọc theo triền cỏ đuổi theo cô ta. Nếu như lúc này cô ta nhảy xuống, họ sẽ tóm được cô ta. Với chút kính sợ, gã nhìn cô ta trèo lên cánh cổng và nhận ra rằng cô ta thực sự có cơ hội trốn thoát, cảnh sát chẳng thể dùng xe bám theo cô ta nữa bởi vì kể từ lúc đó, con đường trên bức tường thành cổ này sẽ chạy về hướng cách xa khỏi đường lớn bên dưới. Nếu như muốn có được cơ hội nữa để tóm cô ta, hẳn là phải ở chỗ dòng sông. Rõ ràng là cảnh sát cũng đã nhận thức rõ được điều này nên họ đã quay xe vào đường Station, rồi rẽ về phía nhà thờ Minster.

Gã sẽ nhanh chân hơn. Gã xuống xe, bỏ chiếc xe van lại và chạy tới cây cầu. Con đường đó sẽ kết thúc ở bờ sông. Sau đó cô ta sẽ phải đi xuống. Chạy được vài mét, gã bắt đầu thở dốc. Không giống như Jessica Lane, gã không giỏi khoản chạy bộ này.

Không có dấu hiệu nào cho thấy cô ta có mặt trên cầu. Sau những trận mưa gần đây, nước sông Ouse đã dâng cao và tháp Barker với phần mái lợp hình nón hầu như không thể nhô ra khỏi mặt nước. Sóng nước đang vỗ ì oạp lên những bậc thang dẫn đến cánh cửa phía trên. Bức tường thành phố vào thời điểm này hình tháp pháo, trông rất tinh xảo. Từ bức tường thành có những bậc thang dẫn đến con sông, đến những con hẻm nhỏ và cả những ngõ cụt. Ở phía bên kia cây cầu, xuống gần chỗ mặt nước, là một loạt các cổng vòm kín. Có quá nhiều nơi có thể ẩn nấp. Một chiếc xe cảnh sát vừa lướt ngang qua chỗ gã, dừng lại một giây khi gặp tín hiệu giao thông, sau đó lại tiếp tục chạy.

Khu vực thành phố ngay trước mắt gã lúc này vô cùng nhộn nhịp với những khách du lịch đến thăm quan, người dân địa phương ra ngoài dạo phố vào buổi tối và cả đám sinh viên, khiến cho cây cầu lúc nào cũng đông đúc. Gã cố gắng lách qua đám người qua lại xung quanh, tìm kiếm một chuyển động khác biệt với dòng người. Cô ta sẽ không đi bộ bình thường, cô ta sẽ không có gan làm như vậy, không khi đang có cảnh sát đuổi theo sát phía sau. Cô ta sẽ phải di chuyển nhanh hơn những người khác.

Không thấy gì cả. Gã băng qua con sông, kiểm tra nhanh những nơi có thể ẩn nấp của tháp Lendal, tiếp tục tìm kiếm dọc theo phố Museum, khi những thanh rào chắn của cây cầu nhường chỗ cho một bức tường đá.

Sau đó, gã phát hiện ra một cặp vợ chồng trẻ đi bên cạnh gã nhìn chằm chằm qua một bức tường trong các khu vườn của bảo tàng. Rồi họ lại nhìn nhau. Cô gái nhún vai một cái. Dường như họ đã nhìn thấy gì đó.

Gã nghe thấy tiếng bước chân nặng nhọc vang lên phía sau và nhanh chóng tránh sang một bên để nhường đường cho cảnh sát chạy qua. Khi bóng dáng họ đã khuất hẳn tầm mắt ở phía bên kia cây cầu rồi, gã mới rảo bước về phía bức tường của công viên và nhảy xuống.

Ngay lập tức, cả thành phố dường như đã thay đổi. Âm thanh dịu hẳn, mùi khói xăng và nhựa đường ướt được thay thế bằng các thảm thực vật và mùi đất. Ánh sáng gần như biến mất. Gã nhận thức được dòng sông đang ở rất gần, các mái vòm cổ khổng lồ của tàn tích tu viện Abbey ở ngay phía trước, chứng tích cho sự lộng lẫy có từ thời các vua George của khu vườn bảo tàng này. Đây không chỉ là một công viên rộng lớn. Mà còn hơn thế rất nhiều.

Cuộc săn chính thức bắt đầu.

Gã ngồi xổm xuống và phân tích tình hình. Xung quanh đây vẫn còn quá ồn, khiến cho thính giác của gã không thể hoàn toàn phát huy được tác dụng. Gã phải dựa vào trực giác để phát hiện ra cô ta. Khi những người trốn chạy biết chắc rằng những kẻ săn lùng mình đang lảng vảng quanh đây, họ sẽ lẩn trốn, chờ đợi cho nguy hiểm qua đi, và họ cũng tận dụng thời gian đó để hồi phục lại thể lực sau cuộc rượt đuổi. Sau đó, họ sẽ lại tiếp tục chạy. Cô ta chỉ ở đâu đó quanh đây thôi, không thể cách gã quá xa được. Cô ta đang lẩn trốn, chờ đợi cơ hội của mình.

Gã hít một hơi thật sâu để làm cho nhịp tim đập chậm lại, sau đó lại hít sâu một hơi nữa, cố gắng bắt lấy mùi hương mà gã đã ngửi được trong phòng tắm của căn nhà đó. Gã không thể lần theo dấu vết của ai đó chỉ bằng cách đánh hơi được, gã đâu phải Shinto, nhưng việc này sẽ giúp gã có thể quen được với môi trường xung quanh và nó luôn luôn hữu ích.

Gã cũng phải tránh để không gây chú ý, đề phòng trường hợp cảnh sát quay lại. Một cuộc đi săn kép. Rời khỏi bóng tối của những bức tường, gã di chuyển nhanh, tránh hết các lối đi chính vì gã biết rằng tiếng sỏi đá lạo xạo sẽ khiến gã bại lộ. Gã chạy đến chỗ một cái cây lớn, đứng nấp ở phía sau để không ai có thể trông thấy gã từ phía đường, hơn nữa, bộ trang phục tối màu của gã đã giúp gã có thể hòa mình vào trong khung cảnh của công viên này. Gã yên lặng chờ đợi.

Sau khoảng mười phút, cô ta xuất hiện, vào chính lúc gã bắt đầu nghĩ rằng mình đã lỡ mất cô ta rồi. Cách khoảng năm mươi mét phía dưới chân đồi, gã bắt gặp một dáng người mảnh khảnh lao ra từ một bụi cây, vòng ra phía sau tòa công trình cổ nằm bên bờ sông.

Gã theo cô chạy xuống dưới đồi và dừng lại ngay dưới cái bóng của tòa nhà. Tòa nhà được xây dựng theo phong cách kiến trúc thời Tudor, hình chữ nhật với phần mái nhọn cao. Tầng dưới được xây dựng bằng đá, tầng trên được sơn màu trắng với những chiếc rầm màu đen. Bên trái gã, kề sát tòa nhà chính là những tàn tích cũ nát hơn nhiều.

Di chuyển về phía bên trái, gã đi qua một cái cổng vòm nằm dưới bức tường đổ nát để đến con sông chỉ cách có vài mét phía trước. Không có dấu vết nào của cô ta cả. Vẫn tiến sát những bức tường, gã rón rén đi về phía mặt nước, mắt vẫn đảo quanh góc tường, vẫn không thấy gì. Gã tựa lưng vào tường, nhìn chằm chằm lên bầu trời đêm, nghĩ xem tiếp theo cần phải di chuyển thế nào. Gã cố gắng đoán định hành động của cô ta.

Chạy đến đây là một việc làm rất kỳ quái. Hoàn toàn bất ngờ. Muốn cắt đuôi những người theo đuổi thì ở trong những con phố cổ của thành phố sẽ dễ dàng hơn nhiều. Có lẽ cô ta cũng có ý định quay lại, hướng đến các ga tàu hoặc bến xe buýt. Việc nhảy vào khu vườn này có thể là vì cô ta biết rằng nơi này có những cây to, những cây bụi và cả những nơi có thể lẩn trốn nữa. Cô ta cho rằng đây chính là nơi tốt nhất để có thể cắt đuôi ai đó, mà không phải đi quá xa.

Và cô ta đã thực sự cắt đuôi được cảnh sát.

Cô nàng thông minh. Gã rất thích đi săn một con mồi thông minh.

Sau đó, nụ cười của gã càng toe toét hơn. Gã đã biết cô ta đang ở đâu rồi. Chỉ cách chỗ gã đứng chưa đầy vài mét, nơi có những chiếc quan tài bằng đá nặng nề vốn chẳng còn chút giá trị sử dụng nào, nhưng vẫn còn giữ được các giá trị lịch sử của nó. Một số quan tài ở đó vẫn còn nắp đậy. Cô ta đang nằm trong một trong số chúng, đánh cược rằng gã sẽ không thể nào nhìn thấy cô ta trong bóng tối thế này, hoặc rằng gã sẽ kiểm tra một cách vội vàng qua quýt mà bỏ lỡ cô ta.

Chỗ này rất gần con sông. Gã có thể nghe được tiếng sóng đang thì thầm với mình. Gã có thể kéo cô ta đến đó, ấn đầu cô ta xuống nước. Cô ta sẽ không đủ khỏe để có thể chống lại gã, nếu như gã dùng toàn bộ sức lực của mình để ấn đầu cô ta xuống. Sau đó, gã sẽ để cho dòng sông cuốn lấy thi thể của cô ta đi.

Ở đây có năm chiếc quan tài. Ba chiếc có nắp đậy, nhưng cô ta sẽ không đủ khỏe để nâng và hạ những chiếc nắp quan tài bằng đá đó được. Một chiếc lại quá nông. Vậy là chỉ còn hai chiếc. Gã bước tới gần hơn và cảm nhận được hơi ấm trong bụng lúc này bỗng trở nên lạnh lẽo khi gã nhận ra rằng gã đang phải lần theo từng chiếc quan tài để săn lùng được con mồi của mình.

Cô ta đã hai lần đánh lừa được thần chết. Dường như ở cô gái này có điều gì đó không thật sự bình thường. Gã tiếp tục rón rén bước lại gần hơn.

“Jessica!” Gã gọi. Gã không thể cưỡng lại được ham muốn đó. Những con mồi của gã luôn hoảng hốt mỗi khi gã gọi tên họ như vậy, tiếng gọi vừa trầm thấp lại vừa dịu dàng.

Gã quan sát xung quanh, quan sát những bức tường trắng cao và phần mái nhọn, quan sát bức tường đổ nát của tòa nhà cổ, tới những bụi cây gần đó, rồi đến cả dòng sông lấp lánh đen ngòm. Gã không hề muốn đến quá gần chỗ những chiếc quan tài đó. Nhưng gã chẳng còn sự lựa chọn nào khác nữa. Gã tiến thêm một bước. Rồi lại thêm bước nữa.

“Đứng yên! Cảnh sát đây!”

Một luồng ánh sáng chiếu thẳng vào mặt gã. Sau đó là một luồng khác đến từ phía đối diện.

“Giơ hai tay lên, đặt nó ở nơi mà chúng tôi có thể thấy được.”

Hai sĩ quan cảnh sát, cả hai đều mặc áo phản quang, đang tiến đến chỗ gã từ hai phía.

“Có chuyện gì vậy?” Gã vừa hỏi vừa làm theo lời họ, tự cảm thấy thật may mắn vì đã thay áo trong xe và lau tay sạch sẽ rồi.

“Anh là ai? Đang làm gì ở đây?” Một trong hai sĩ quan cảnh sát lục soát người gã, từ hai cánh tay cho đến toàn thân, rồi đến chân và quanh khu vực eo gã.

“Tôi hẹn gặp một người. Bây giờ cả việc này cũng trở thành tội ác rồi sao?”

“Công viên này đã đóng cửa sau khi trời tối rồi.”

“Thì vì thế nên tôi mới hẹn ở đây. Tôi nghĩ như vậy sẽ không bị quấy rầy. Các anh thực sự đang truy đuổi tên tội phạm nào đó sao?”

Cả hai sĩ quan cảnh sát đều đang đứng đối diện gã. “Tên anh là gì? Có mang theo thẻ căn cước không?”

“Ví của tôi nằm ở túi trong áo khoác ấy.” Gã lại giơ cả hai tay lên lần nữa để họ có thể lấy ví của gã ra.

“Anh Patrick Faa, thường trú tại Kirk Yetholm.” Viên sĩ quan cảnh sát soi đèn đọc thông tin ghi trên giấy phép lái xe của gã. “Anh đến thành phố York này để làm gì vậy, anh Faa?”

“Tôi đến gặp một người đàn ông để bàn về một con ngựa.”

Viên sĩ quan quan sát xung quanh. “Tôi không thấy con ngựa nào cả.”

“Nó chỉ nên ở trong sân giết mổ thôi. Tôi cũng đâu phải kẻ ngốc.”

“Anh hẹn gặp ai ở đây?”

“Một quý ngài thích giữ bí mật.”

Bị dồn vào thế bí, hai người kéo nhau sang bên cạnh và thì thầm trao đổi. Sau đó, viên cảnh sát thứ ba xuất hiện từ phía công viên, một viên cảnh sát thứ tư kiểm tra dọc bờ sông. Lúc này công viên đã đầy rẫy cảnh sát.

“Được rồi. Tôi có tội là đã có ham muốn bất chính với một phụ nữ đã có gia đình. Các anh cứ việc bắt giữ tôi đi. Tôi đang sắp sửa chết cóng rồi đây!” Gã đút tay vào túi quần và lôi ra chiếc bao cao su mà gã luôn cất sẵn trong người. “Ai trong các anh thấy thứ này hữu dụng thì cứ lấy mà dùng vì tôi chắc chắn mình chẳng thể sử dụng nó ở trong phòng giam được.”

Một trong những sĩ quan lùi lại, người khác thì chiếu đèn pin tìm kiếm quanh tòa nhà, các phế tích và cả về phía dòng sông nữa.

“Từ lúc đến đây anh có thấy ai khác nữa không?” Viên cảnh sát hỏi.

“Chẳng thấy gì. Tôi nghe tiếng bước chân của các anh và tôi cứ nghĩ rằng vận may của mình đã đến. Chỉ vậy thôi.”

Viên cảnh sát trả ví lại cho gã. “Xem ra buổi hẹn hò của anh bất thành rồi. Tôi hy vọng anh sẽ không phiền nếu cùng chúng tôi đến nhà ga và trả lời một số câu hỏi chứ.”

Gã giơ tay lên. “Chết tiệt, các anh đùa tôi sao.”

“Mời anh đi lối này, thưa anh.”

Một sĩ quan cảnh sát đã giữ lấy cánh tay của Patrick. Trong khoảnh khắc, gã đã có một ham muốn đánh lại họ, nhưng ngay lập tức gã nhận ra rằng đó sẽ là một hành động hoàn toàn sai lầm. Gã đành phải lặng lẽ đi theo.

Mẹ sẽ giết gã cho mà xem.