- 79 & 80 -
Cô chờ suốt một lúc rất lâu. Ngay cả khi Patrick Faa đã bị dẫn đi thì cô vẫn tiếp tục chờ ở đó. Cô nhắm mắt lại và giữ cơ thể thật im trong khi cảnh sát tiếp tục lùng soát xung quanh tòa nhà cổ kiểu Tudor. Họ chiếu đèn pin vào mọi ngóc ngách, chọc đầu kia của chiếc đèn vào các bụi rậm. Họ dành một khoảng thời gian rất dài để kiểm tra thật kĩ lưỡng dòng sông Ouse, như thể cô đang ẩn mình bên dưới đó và họ đang chờ đợi cô nổi lên.
Họ đã không tìm kiếm triệt để. Họ không chiếu đèn pin lên những ngọn cây hoặc những chỗ cao. Nếu như làm vậy, có thể họ đã tìm được cô rồi.
Khi chắc chắn rằng những người bên dưới đã đi hết, cô mới gắng sức di chuyển, đẩy cơ thể mình ra khỏi gờ đá nhô ra của ô cửa sổ thời trung cổ, đứng dậy trên gờ cửa sổ gồ ghề và không mấy dễ chịu để leo từ độ cao gần năm mét xuống đất.
Hai lần rồi, gã ta đã phạm cùng một sai lầm. Gã không hề nhìn lên. Không hề.
Cô không quay lại con đường mà cô đã chạy vào khu vườn. Cô đâu phải đồ ngốc. Thay vào đó, cô thực hiện một lộ trình dài hơn, băng qua khu tàn tích của tu viện, vòng ra phía sau bảo tàng, vượt qua bức tường dẫn tới St Leonard. Quay trở lại thành phố, cô tiếp tục đi về phía cây cầu.
Gã đàn ông họ Faa đó đã thực sự, thực sự khiến cô sợ phát khiếp.
Cô tiếp tục trốn chạy.
80Ajax nói tên của mình cho viên sĩ quan đang bảo vệ hiện trường án mạng và được phép đi xuống con phố. Đó là một dãy nhà liền kề, trước đây vốn là một nơi khá bình dân, nhưng giờ đã trở thành niềm mơ ước của người dân thành phố này. Các căn nhà đều được xây bằng gạch đỏ, mỗi căn đều có cổng và hai cánh cửa sổ nhỏ trên cao. Khu vườn nhỏ xinh phía trước nhà được rào bằng hàng lan can màu đen. Khi bước đến ngôi nhà, anh cảm nhận được có vài người đang quan sát mình từ những ngôi nhà gần đó.
Một người phụ nữ cao ráo, mặc bộ đồ bảo hộ chống hóa chất màu trắng đến mắt cá chân rảo bước qua cửa trước ngôi nhà. Bà ta có mái tóc đen ngắn, khuôn mặt có vẻ chất phác. Bà ta kiểm tra thẻ cảnh sát của anh.
“Anh có quen biết Jessica Lane không?” Bà ta hỏi anh. “Anh đã từng gặp cô ấy chưa?”
“Tôi đã xem ảnh chụp của cô ấy suốt hai ngày nay rồi. Và tôi đã thấy thi thể của chị gái cô ấy trước đó. Họ trông rất giống nhau.”
Bà ta quan sát anh từ đầu đến chân. “Tốt hơn là anh nên mặc đồ bảo hộ vào đã.”
Anh theo Dickinson qua một hành lang hẹp ở phía trước, đi ngang qua chỗ các sĩ quan đang điều tra và chụp ảnh hiện trường, qua phòng khách vào đến trong bếp. Có một phòng vệ sinh nhỏ nằm khuất phía sau cửa hậu của ngôi nhà.
“Đó là áo khoác của cô ấy.” Ajax nói khi nhìn thấy chiếc áo khoác gió có mũ trùm màu xanh lam treo trong phòng vệ sinh. “Cô ấy đã mượn nó từ một người leo núi nào đó.”
“Đúng vậy, chúng tôi cũng nghĩ thế. Được rồi, Alan, bọc nó lại. Và cả đôi giày nữa.”
Ngay bên dưới chiếc áo khoác là một đôi giày leo núi chuyên dụng đã rách nát và dính đầy bùn đất.
“Tôi được thông báo rằng sẽ có người để mắt đến căn nhà này, phòng trường hợp cô ấy có quay lại đây.”
“Chúng tôi đã cử xe tuần tra thường xuyên kiểm tra khu vực này. Chúng tôi không có đủ người để có thể canh giữ một người nào đó hai tư trên bảy được. Không phải là chỉ có một trường hợp mất tích, đó là tất cả những gì đã diễn ra, cho đến thời điểm này.”
“Vậy thì chuyện gì đã xảy ra?”
“Tốt hơn là anh hãy lên tầng trên mà xem.”
Ajax đi theo Dickinson quay trở lại sảnh chính, lên cầu thang và bước vào căn phòng ngủ ở phía trước. Cảnh tượng cũng như mùi vị mà căn phòng đó mang lại thật chẳng khác nào một cái lò mổ. Một trong số các thi thể, là thi thể nam, đã được đặt vào trong túi đựng thi thể. Thi thể khác thì đang nằm úp mặt trên tấm thảm.
“Đây là hiện trường nguyên bản khi chúng tôi tìm thấy cô ấy.” Dickinson nói.
Mất đến vài giây, Ajax chẳng thể nhìn thấy được gì khác ngoài máu. Sau đó, anh buộc mình phải quan sát kĩ hơn các đặc điểm bên dưới đống máu của người đang nằm kia. Đó là một người phụ nữ độ tuổi khoảng giữa ba mươi, có gương mặt hấp dẫn, có lẽ còn có chút hoang dại nữa. Cô ta có một cái mũi khá cao, chiếc cằm dài. Xương gò má cao nhưng đôi mắt lại rất to và có màu xanh lam. Cô ta có mái tóc xoăn màu nâu sẫm, dài đến ngang cằm, có lẽ chính điều này đã gây ra sự nhầm lẫn. Cô ta đang nằm đè lên một nửa chiếc áo khoác màu xanh lục dính đầy máu.
“Chiếc áo này trông rất quen.” Ajax nói. “Và cô gái này chắc chắn cũng có vài điểm tương đồng với Jessica Lane, nhưng không phải cô ấy.”
“Không phải. Chúng tôi cũng nghĩ vậy.” Dickinson nói. “Tôi không muốn những suy đoán của mình làm ảnh hưởng đến anh dù là theo hướng nào đi chăng nữa, nhưng sau khi gọi cho anh, chúng tôi đã tìm được chiếc túi xách của người phụ nữ ở dưới lầu, trong túi có một thẻ tín dụng đề tên Zara Jenning. Nếu anh hỏi tôi có phán đoán gì không thì tôi sẽ nói rằng có thể quý cô Lane mà anh đang tìm kiếm đã trở về nhà, trong tình trạng vẫn còn chút sang chấn sau những gì mà cô ấy đã phải trải qua, lại phát hiện ra vị hôn phu của mình đang quan hệ với một người phụ nữ khác và cô ấy đã phản ứng lại.”
“Chà.” Ajax nói. “Ít nhất thì tôi đã biết tại sao lần này cô ấy lại chạy trốn rồi.”