← Quay lại trang sách

- 81 & 82 -

Patrick không thể ở lại thành phố York lâu hơn được nữa. Gã chỉ còn vừa đủ thời gian. Gã rời khỏi sở cảnh sát, nửa đi nửa chạy về chỗ chiếc xe van của mình.

Họ đã giữ chân gã lâu hơn dự tính nhưng cũng không lâu đến mức như họ có thể làm. Một may mắn nho nhỏ. Bọn cớm thường không từ bỏ cơ hội nào để có thể ghim cho ai đó một tội danh nhất định, nhưng cuối cùng chúng lại chẳng có lý do nào để không tin câu chuyện rằng gã đến công viên đó để gặp bạn gái. Và với những gì đã xảy ra ở khu vực phía tây nam thành phố vào buổi tối ngày hôm nay, bọn chúng cần phải tìm kiếm một người nào đó có dáng người mảnh khảnh và nhanh nhẹn, chắc chắn phải là phụ nữ, chứ không phải là một gã thô kệch béo lùn.

Gã trở lại chiếc xe van của mình, phát hiện ra gã đã không hề khóa xe lại. Gã trèo vào trong xe, bắt đầu nổ máy và rời khỏi thành phố. Khoảng hai tiếng sau, gã đã đến vùng ngoại ô của Newcastle. Đi thêm khoảng bốn mươi phút nữa, gã rẽ vào một bến cảng nhỏ ở phía nam của Berwick-upon-Tweed. Gã lái thẳng xe xuống chỗ con đập ngăn biển.

Thủy triều đã dâng, bắn những ngọn sóng màu đen lên cao trên không trung, lấp đầy cả thế giới bằng những giọt muối đen ngòm. Một cơn gió lạnh thổi từ ngoài biển bắc và bầu trời bao phủ bởi những đám mây đen khổng lồ đang xoay tròn.

Bác Tommy của gã đang đợi gã. Một vài người đàn ông khác thì đang lảng vảng xung quanh trong bóng tối. Con tàu đã cập bến. Gã điều khiển chiếc xe van đi lùi xuống bờ trượt, sau đó quan sát qua gương chiếu hậu của chiếc xe khi một nhóm gồm sáu người đang rời khỏi khoang tàu, bước xuống bờ và trèo lên cửa sau chiếc xe van của gã. Gã cảm nhận được chiếc xe của mình rung lắc mỗi khi một người nào đó trèo vào bên trong. Gã nghe được những tiếng lê bước và những tiếng càu nhàu mỗi khi họ cố gắng tìm một chỗ nào đó thật thoải mái để có thể tựa lưng trong suốt chuyến hành trình sắp tới. Gã dán mắt vào bờ trượt khi ông cậu của gã đóng sầm cửa sau xe và biến mất vào trong màn đêm. Không nói lấy một lời, Patrick khởi động xe rồi lái đi, nghĩ rằng chiếc xe van này mới thật nặng nề làm sao, kể cả thêm đến sáu cái cơ thể mà nó đang mang theo nữa.

Trên thực tế thì có đến bảy người đang ở trên chiếc xe tải này. Một trong số đó đã lẻn vào bên trong qua những cánh cửa không khóa khi Patrick đang bị cảnh sát thành phố York giữ chân. Người đó hiện giờ đang nằm co ro, khuất tầm nhìn dưới tấm chăn phủ cho ngựa hôi hám.

Khi một trong số những người khác trong chiếc xe van, một phụ nữ, bắt đầu cất tiếng ngâm nga bằng thứ giọng cao the thé, cô bèn nhắm mắt lại.

82

Hai tháng trước.

Nhóm nữ tu di chuyển ra khỏi khu vườn suy tư và thư giãn tại tu viện Wynding để quay lại tòa nhà tu viện. Giọng nói của họ phai dần khi họ đã cách nhóm phía sau một khoảng khá xa.

Trong khu vườn, xung quanh điện thờ Đức Thánh Mẫu nằm ở chính giữa có hai chiếc ghế đá hình bán nguyệt để một vài nữ tu có thể cùng ngồi nghỉ hoặc cầu nguyện với nhau. Khu vườn này cũng là địa điểm yêu thích của những con công, mặc dù chúng cũng thích đậu trên bờ tường một cách im lìm như những bức tượng, và nhìn chằm chằm xuống những người đang đi lại hoặc ngồi nghĩ bên dưới.

Jessica chưa bao giờ ở trong khu vườn này mà thiếu vắng bóng dáng của lũ chim đó, và lần nào cũng vậy, cô luôn cảm thấy chúng thật đáng sợ. Tuy vậy, cảnh sắc và hương thơm ở nơi này, đặc biệt là vào một buổi tối mùa hè, đã khiến nơi đây trở thành địa điểm yêu thích của cô trong tu viện. Trên chiếc ghế đá ở chính giữa, cô và tám nữ tu khác đang túm tụm lại với nhau. Xơ Serapis đang vuốt ve đầu của một con công rất lớn mà trước đó xơ ấy đã giới thiệu tên nó là Vỏ Đậu.

“Vì vậy, xơ Eugenia đã cực kỳ đúng khi đề nghị kết hợp tìm kiếm các từ khóa về người da đen và việc hiến tạng trên máy tính.” Jessica nói. “Bởi nhờ có gợi ý của xơ ấy, mà tôi đã tìm được một bé gái tên là Aayat Akel.”

Một vài nữ tu khẽ mấp máy môi, như thể họ đang cố gắng học đánh vần cái tên tiếng nước ngoài vừa mới nghe được.

“Aayat qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi ở ngoại ô Liverpool.” Jessica nói tiếp. “Cô bé đang ở cùng với cha mẹ trong chiếc xe mui trần của gia đình, phần mui đã được hạ xuống, đang trên đường trở về nhà từ vườn thú Chester. Vụ việc xảy ra từ cuối năm ngoái, mặc dù tôi đã không tìm thấy bất cứ thông tin nào về nó cho đến tận tháng Ba. Dù sao thì Aayat cũng đã tự tháo dây an toàn của cô bé. Cha mẹ cô bé đã không để ý thấy. Khi người cha phải phanh gấp để tránh một con vật chạy ngang qua đường, tôi nghĩ đó là một con mèo vì dù sao cũng chẳng có thông tin chính xác nào được ghi lại và người ta cũng chẳng tìm thấy con vật nào cả, thì Aayat… ừm, tôi nghĩ các xơ cũng đã tưởng tượng được rồi đấy. Cô bé đã bị bắn ra xa và bị thương rất nặng.”

Nỗi đau buồn bao phủ lên những gương mặt xung quanh cô. Ngoại trừ Isabel.

“Người ta đã gọi cảnh sát, con đường bị phong tỏa, Aayat và mẹ của cô bé được đưa lên xe cứu thương hướng thẳng đến bệnh viện gần nhất, nhưng cô bé được xác nhận là đã chết khi đến nơi rồi.” Jessica kết thúc câu chuyện của mình.

“Vậy thì điều gì khiến cô quan tâm đến vụ việc này như vậy?” Tabitha hỏi.

“Cha mẹ của cô bé đề nghị hiến các cơ quan nội tạng của cô bé.” Isabel nói. “Cứ thế mà đề nghị, như kiểu: “Có ai muốn những thứ này không?” vậy. Xin lỗi vì đã ngắt lời, nhưng tôi đã được nghe chuyện này trước rồi.”

“Ôi Chúa ơi!” Tabitha nói.

“Trường hợp như vậy thực sự khá hiếm hoi.” Jessica nói. “Và dường như họ cũng chẳng hề thể hiện quá nhiều cảm xúc. Thế là, như một loại bản năng, một bác sĩ của bệnh viện đó đã gọi điện cho cảnh sát. Thật không may, trong khi chờ cảnh sát đến thì anh ta đã mắc phải một sai lầm khi yêu cầu cha mẹ của Aayat cho xem thẻ căn cước.”

“Họ không có sao?” Xơ Belinda, một nữ tu có dáng người nhỏ, mập mạp, khoảng độ tuổi năm mươi, đoán thử.

“Họ có rất nhiều ấy chứ. Người cha đã chìa ra một giấy phép lái xe, bà mẹ đưa ra hộ chiếu, tiếp đó là một thẻ công dân của Anh, nơi sinh là Jordan. Người cha còn cho vị bác sĩ đó xem ảnh chụp của gia đình họ trong điện thoại nữa. Người mẹ thì xuất trình thẻ hiến tạng. Tất cả đều có vẻ rất minh bạch, nhưng vẫn có chút gì đó hơi quá…”

“Dễ dàng?” Tabitha nói. “Như thể họ đã lên kế hoạch sẵn rồi?”

“Chính xác. Vị bác sĩ để cha mẹ của cô bé lại trong phòng bệnh và cầm theo giấy tờ của họ về phòng làm việc của ông ấy. Khi cảnh sát tới, ông ấy dẫn họ đến gặp cặp vợ chồng đó nhưng họ đã biến mất. Hóa ra, giấy phép lái xe và hộ chiếu đều là giả cả. Đúng là có một gia đình khác đang sống tại địa chỉ mà hai người đó cung cấp. Tên của cô bé Aayat Akel thực sự đã xuất hiện trong cơ sở dữ liệu của ngân hàng cấy ghép, nhưng cảnh sát lại không thể tìm được bất cứ thông tin xác thực nào về việc cô bé đã được sinh và cuộc sống của cô bé trước khi vụ tai nạn xảy ra. Và người ta cũng không thể nào tìm ra cặp vợ chồng được cho là cha mẹ của cô bé kia.”

“Có thể họ là một gia đình nhập cư bất hợp pháp, khi vị bác sĩ kia bắt đầu kiểm tra thẻ căn cước, họ đã trở nên hoảng loạn chăng?” Xơ Fiorentina, một trong những nhà làm vườn giỏi giang nhất, đang thu hoạch những bông hoa hồng to đẹp nhất. Xơ ấy khẽ vung vẩy chúng xung quanh khi đang nói, và Jessica, người ngồi gần xơ ấy nhất đã ngửi được hương thơm nồng của chúng.

“Vậy là họ đã bỏ lại con gái của mình sao?”

“Cô con gái đã chết của họ.” Isabel nhắc nhỏ mọi người. “Có lẽ, mọi cảm xúc đều chẳng thể tồn tại quá lâu khi con người ta trở nên tuyệt vọng. Vậy chuyện gì đã xảy ra với đứa trẻ đó? Ý chị là, với thi thể của cô bé.”

“Vẫn đang ở trong nhà xác.” Jessica nói. “Đến một lúc nào đó cô bé sẽ được đưa đi hỏa táng nếu như không có ai đến nhận.”

“Nhưng chúng ta hoàn toàn không biết cô bé này thực sự là ai, hoặc liệu cặp vợ chồng đi cùng có phải là cha mẹ của cô bé đó thật không.” Fiorentina hỏi.

“Không. Đây vẫn là một vụ việc bị bỏ ngỏ.” Jessica trả lời.

Xơ Belinda nghiêng người về phía trước. “Nhưng đứa trẻ đó đã chết hoặc là, về mặt chuyên môn, là chết não, khi những người được cho là cha mẹ của cô bé đặt cô bé lên xe hơi. Bất cứ nguyên nhân ban đầu nào đã giết chết cô bé, có thể đó là một vết thương ở vùng đầu, đều có thể được ngụy trang bằng những vết thương trong lần tai nạn này.”

“Không hẳn vậy.” Xơ Eugenia xen ngang. “Một nhà nghiên cứu về bệnh học hoàn toàn có thể phân biệt được những vết thương cũ với những vết thương gần đây. Cơ thể con người sẽ bắt đầu tự chữa lành vết thương ngay lập tức và các dấu hiệu của quá trình chữa lành vết thương sẽ được thể hiện rõ ràng trong suốt quá trình khám nghiệm tử thi.”

Tất cả mọi người đều quay sang nhìn Eugenia. Xơ ấy nhún vai một cái với vẻ rất cường điệu. “Tôi đã biết những điều này sau khi xem năm tập phim Công lý thép[24] lúc các xơ bị cảm cúm vào mùa đông năm ngoái.”

“Chính tôi cũng thấy băn khoăn vì điều đó.” Jessica nói. “Nhưng, thứ nhất, xơ Eugenia đã nói đúng. Thứ hai là, một người chết não chỉ có thể duy trì sự sống bằng cách sử dụng các biện pháp nhân tạo mà thôi. Nếu như sau chiếc xe mui trần đó thực sự có một công cụ hỗ trợ sự sống nào, tôi nghĩ cảnh sát giao thông sẽ phát hiện ra thôi.”

“Họ đã không thể phát hiện ra con mèo nào.” Xơ Tabitha nói.

Một trong những con công đang đậu trên các bức tường lúc này bỗng nhiên xòe đuôi và phát ra tiếng kêu chói tai. Cả chín người phụ nữ đều nhìn lên. Các nữ tu thì mỉm cười trìu mến, riêng Jessica lại phải cố gắng kìm nén một cái rùng mình.

Isabel đang ngồi đối diện với Jessica. “Người ta sẽ sống được bao lâu sau khi gỡ bỏ các thiết bị duy trì sự sống?” Cô hỏi.

Jessica lắc đầu. “Chị phải hỏi một bác sĩ chứ không phải là một cảnh sát điều tra.”

“Mẹ tôi sống được ba ngày.” Xơ Alfreda nói. “Và bà đã chín mươi tám tuổi.”

Xơ Belinda đang nhìn chằm chằm xuống chân. “Hẳn là đã có những dấu hiệu chứng minh rằng não đã không còn hoạt động khoảng vài ngày trước khi đứa trẻ kia chết, nhưng mà… người ta gọi là gì nhỉ? Các bác sĩ chuyên mổ xẻ các thi thể ấy?”

“Bác sĩ phẫu thuật.” Xơ Eugenia nói.

“Đúng rồi, cảm ơn. À, nhưng mà bác sĩ phẫu thuật không nghĩ đến việc kiểm tra điều đó đã ư, tại sao vậy? Jessica, cô nói rằng đứa trẻ đó vẫn còn nằm trong bệnh viện. Ông ta có thể thực hiện tiếp một cuộc khám nghiệm tử thi nữa mà, đúng không?”

“Tôi tin chắc là có thể, nhưng tôi lại không có thẩm quyền để yêu cầu làm việc đó được.”

Xơ Basilia vẫn im lặng nãy giờ. Lúc này xơ ấy mới giơ tay lên. “Những người nhập cư bất hợp pháp mà lại đi xe mui trần sao?”

Jessica quay sang phía xơ ấy. “Ừm, tôi cũng đã nghĩ về nó. Và mọi người đoán điều gì đã xảy ra nào. Cảnh sát lại không thể nào lần theo được dấu vết của chiếc xe đó.”

“Nhưng vấn đề mấu chốt là gì?” Isabel nói. “Thậm chí nếu như vụ tai nạn đó chỉ là dàn dựng, nếu như những người được coi là cha mẹ đó đã cố tình giết đứa trẻ kia để họ có thể hiến tạng của cô bé, thậm chí có ai đó thực sự bị bệnh nặng ở một bệnh viện gần đó sẵn sàng trả cả gia tài để được ghép tạng, thì những cơ quan nội tạng của đứa trẻ đó vẫn sẽ được lưu trữ trong hệ thống. Những cơ quan đó có thể được đưa đến bất cứ đâu mà.”

“Không nhất thiết.” Jessica nói.

“Ý em là gì?”

Jessica nhìn tám khuôn mặt vừa háo hức lại vừa có chút lo lắng xung quanh. Và cả ánh mắt giống như loài bò sát tò mò của đám chim công nữa. “Em nghĩ rằng có những người đang thâu tóm cả hệ thống, biến hệ thống đó thành công cụ làm việc cho họ. Em nghĩ rằng…”

“Chào buổi tối, các xơ.”

Hơn một nữ tu đã nhảy dựng lên. Ba trong số những nữ tu trẻ nhất nhanh chóng đứng dậy.

“Các xơ vừa bỏ lỡ một tập phim có tính giải trí cao của chương trình Thuyết Big Bang khi Sheldon và Howard đã có cuộc khẩu chiến về một chỗ đỗ xe trong trường đại học. Sheldon đã miễn cưỡng từ bỏ một trong những đặc quyền tại văn phòng của mình, mặc dù chẳng hề có chút hứng thú nào với việc lái xe hoặc sở hữu một chiếc xe hơi. Amy đã đậu xe của cô ta ở đó để cản trở Howard, sau đó Bernardette đã kéo nó đi. Penny đã gặp một chấn thương bất ngờ ở mũi.”

Jessica bị ấn tượng trước khả năng che giấu cảm xúc trên khuôn mặt của những người phụ nữ này. Mỗi nữ tu đều trông như thể họ đang mải miết suy nghĩ điều gì đó mà chẳng buồn để ý xung quanh. Chỉ có một mình Isabel là dám nhìn thẳng vào mẹ bề trên mà thôi.

“Ngoài ra, tôi nghĩ mình cần phải nhắc nhở các xơ rằng giờ giải trí sẽ kết thúc trong vòng năm phút nữa. Cũng phải nhắc các xơ rằng các xơ cần ít nhất từng đó thời gian để có thể cho lũ công đi ngủ. Và rằng để cho mình rơi vào trạng thái phấn khích cao độ sẽ không phải quyết định khôn ngoan chút nào khi các xơ sắp phải quay trở lại với không gian yên tĩnh tuyệt đối đâu.”

Tất cả các nữ tu lí nhí những tiếng đáp “Vâng, thưa Mẹ!”; “Tất nhiên rồi, thưa Mẹ!”, rồi cùng nhau đứng dậy và xoay người rời khỏi khu vườn.

“Chỉ một phút thôi, xơ Maria Magdalena và Jessica, nếu không phiền, hai người vui lòng ở lại một chút.”

Ba người phụ nữ đợi cho đến khi các nữ tu khác rời khỏi khu vườn, cho đến khi họ nghe được tiếng ríu rít của xơ Serapis gọi lũ chim công về tổ để ngủ.

Lúc này, Hildegard mới lên tiếng. “Vụ việc này của cô đang làm ảnh hưởng đến các xơ đấy, Jessica.”

“Không phải là lỗi của Jessie. Họ đã theo chúng tôi đến đây. Họ đã hỏi em ấy về việc đó.” Isabel nói.

“Không cần phải bao biện cho Jessica, xơ ạ. Ta cũng không hề buộc tội gì cô ấy cả.”

Giọng của Isabel trở nên lí nhí. “Tôi xin lỗi.”

“Chúng ta sống tách biệt với thế giới bên ngoài là có lý do.” Hildegard nói. “Tâm trí của chúng ta hoàn toàn tự do, không bị ảnh hưởng bởi những sự ràng buộc vẫn đang diễn ra xung quanh, giúp mang chúng ta đến gần với Chúa hơn. Jessica, ta không mong cô có thể hiểu được điều này, nhưng xơ Maria Magdalena là một phần trong cộng đồng của chúng ta suốt hơn hai mươi năm qua. Xơ ấy biết, như rất ít người khác nữa cũng biết về những tác động đáng lo ngại khi đề cập đến những vấn đề như vậy.”

“Mong Mẹ hãy tha thứ cho tôi, Mẹ…”

Hildegard đưa tay lên. “Đừng lo lắng, xơ ạ. Ta biết chính xác những gì mà xơ chuẩn bị nói đây. Ta cũng có lỗi vì đã khuyến khích xơ chia sẻ vấn đề của Jessica với các xơ khác. Ta hầu như không hề mong đợi họ lại hứng thú với vấn đề đó như vậy. Nhưng bây giờ, ta cần phải chấm dứt chuyện này. Jessica, ta cho rằng tốt nhất là trong khoảng thời gian tới, cô tạm thời đừng ghé thăm nơi này nữa.”

“Mẹ Hildegard, điều đó thực sự cần thiết sao? Tôi hiểu rõ những sự lo lắng của Mẹ. Tôi sẽ không bao giờ đề cập đến công việc của mình một lần nào nữa. Thậm chí là với cả Bella… Ý tôi là với xơ Maria Magdalena.”

“Cô gái yêu quý ạ, ta thực sự đã quá yêu quý cô đến nỗi điều đó khiến ta mù quáng trước những sự sao nhãng mà cô mang lại. Cô luôn được chào đón ở đây, nhưng sẽ thực sự tốt hơn khi cô có thể tạm thời rời xa xơ Maria Magdalena một thời gian và để xơ ấy có thể suy nghĩ kĩ càng một chút.”

Đôi mắt Isabel dán chặt lên mặt đất, gương mặt cô cũng trở nên cứng đờ.

“Cuối mùa hè này là sinh nhật của xơ ấy.” Hildegard nói. “Một dịp rất quan trọng. Ta chắc rằng đến lúc đó xơ ấy đã sẵn sàng để chào đón cô quay lại.”

Sinh nhật của Isabel là vào tháng Chín. Còn gần tám tuần nữa.

“Cô còn nhớ vấn đề nho nhỏ đã thảo luận với ta vào lần ghé thăm gần đây nhất không?” Hildegard dừng bước và quay sang Jessica. “Về điều bất ngờ mà cô muốn dành tặng sinh nhật xơ yêu quý của chúng ta?”

“Mẹ nói rằng mẹ sẽ suy nghĩ về chuyện đó.” Jessica nói trong khi Isabel đang nhíu mày với vẻ khó hiểu.

“À, ta đã nghĩ về việc đó, và ta cho rằng đó là một ý kiến hay. Một điều gì đó đáng để mong chờ.”

Tiếng chuông bắt đầu vang lên. “Và sự yên lặng lại đến với chúng ta rồi.” Hildegard nói. “Cô có thể tự mình rời đi phải không, cô gái yêu quý? Tạm biệt, hẹn đến tháng Chín.”