← Quay lại trang sách

- 83 & 84 -

Thứ Năm, này Hai mươi mốt tháng Chín.

Cô nghĩ những người cùng chia sẻ không gian với cô ở phần sau của chiếc xe van chủ yếu là phụ nữ, nhưng thỉnh thoảng, cô cũng bắt gặp những âm thanh trầm thấp của một người đàn ông, hoặc những tiếng lanh lảnh của một đứa trẻ còn rất nhỏ. Những thanh âm trong suốt chuyến đi tạo thành một bản đồng ca của những tiếng ho hắng, tiếng thở nặng nhọc, tiếng khạc hoặc một vài ngôn ngữ mà cô không hề biết.

Cô có thể ngửi thấy đủ mọi mùi, mùi mồ hôi, nước tiểu, chất nôn, tã bẩn… những thứ mùi hôi thối đã đủ để tố cáo một sự giam cầm và suy thoái. Cách đây chưa lâu, cô còn đang ngâm mình trong bồn tắm đầy hương hoa. Có khả năng họ cũng ngửi được mùi hương từ cô. Họ có thể phát hiện ra một cái “đống” có hình thù kỳ lạ bên dưới tấm chăn, họ có thể kéo tấm chăn ra và khiến cô bị lộ.

Có tiếng một đứa trẻ đang khóc. Tiếng mẹ đứa trẻ đang ngâm nga hát ru. Gã đàn ông họ Faa đấm vào thùng xe và quát lên yêu cầu mọi người phải im lặng. Đứa trẻ vẫn tiếp tục khóc, cứ tiếp tục như vậy cho đến khi cả đầu cô đều tràn ngập âm thanh tiếng khóc của một đứa trẻ mà thôi.

84

Hai năm trước.

Xơ Belinda phát hiện ra Jessica và Isabel đang ngồi trên băng ghế cạnh cửa sổ của phòng giải trí nên đã ghé qua. Bà ấy dừng lại, ngay trước mặt Jessica và đẩy cái bộ ngực đẫy đà của mình về phía trước. Trên ngực phải của bà ấy gắn một cái huy hiệu, có ghi dòng chữ: Hỏi tôi về cháu trai mới đi nào.

“Xin chào, xơ Belinda, xơ có gì mới à?” Jessica hỏi.

“Max Lionel Hartnell, hơn ba ki lô gam, sinh vào lúc mười giờ năm mươi lăm phút sáng ngày mùng Năm tháng Năm.”

“Tôi chắc là xơ có một hoặc hai tấm ảnh đấy nhỉ?” Jessica nói.

Belinda lần mò một lúc bên trong chiếc áo của mình và đưa ra một bức ảnh. Jessica chưa bao giờ có thể chắc chắn được làm thế nào mà các nữ tu có thể kết hợp được đống váy áo đó với nhau.

“Ôi, thằng bé kháu khỉnh quá. Isabel, nhìn cái nắm tay xíu xiu này. Cả cái mũi nữa. Sao lại có được cái mũi thế này cơ chứ. Bella, nhìn này!” Jessica đưa bức ảnh ra cho chị mình xem.

“Chị đã xem rồi.” Isabel không hề di chuyển, cũng không hề nhìn tấm ảnh.

“Xơ đã được gặp thằng bé chưa?” Jessica hỏi Belinda.

“Tôi chắc rằng cha mẹ thằng bé sẽ đưa nó đến đây khi nó đủ cứng cáp để có thể đi xa được.” Giọng nói của xơ Belinda dịu lại. Nụ cười của bà ấy cũng tắt dần khi Isabel đứng dậy, im lặng rời khỏi căn phòng.

“Bella!” Jessica bắt kịp chị gái mình trong khu vực vườn rau của tu viện. “Có chuyện gì vậy?”

“Không có gì đâu.” Isabel cúi người hái một ngọn hoa khô khỏi thân cây. “Nhưng em phải biết rằng hiện giờ đứa trẻ đó đã được bốn ngày tuổi rồi, và bọn chị chẳng nghe được bất cứ tin tức nào khác về nó kể từ ngày nó đến với thế giới này. Và lúc này mà hỏi về việc ghé thăm là một điều rất thiếu khôn ngoan. Em biết là bọn chị sẽ không thể rời khỏi nơi này trừ những trường hợp đặc biệt mà.” Cô đứng thẳng người dậy, bước xuống con đường lát sỏi hẹp.

Jessica theo sát phía sau chị gái mình. “Xơ Belinda đã bỏ lại hai đứa con và vài đứa cháu để nghe theo đức tin của mình.” Cô nói khi đang đối diện với cái lưng của chị gái. “Chuyện này thật chẳng dễ dàng với xơ ấy chút nào.”

“Con cái của Belinda đều đã trưởng thành cả rồi.” Isabel có vẻ không hứng thú lắm với cuộc trò chuyện này. “Và xơ ấy có thể đã có nhiều thời gian ở bên chúng hơn những bà mẹ sống trong các gia đình có con cái đang trưởng thành khác. Chị dám đảm bảo với em, sẽ chẳng ai cần phải cảm thấy tiếc nuối cho xơ ấy đâu.”

“Nói năng thế này thật không giống chị chút nào.”

Isabel dừng chân trên con đường sỏi đá. “Chị đã sống ở đây từ khi chị mười tám tuổi, Jessica à. Có thể em cũng không còn hiểu về con người thực của chị nữa.”

“Em không tin vậy đâu.”

Chị gái của cô lại tiếp tục bước đi. “Tùy em thôi.”

Jessica để Isabel đi được khoảng nửa đường rồi mới tiếp tục đuổi theo chị gái. Tim cô lúc này đang đập rất nhanh. Cô sẽ thử lại trước khi phải từ bỏ một lần nữa. Cô sẽ hỏi chị ấy.

“Khi chị mười sáu tuổi, chị đã bỏ đi và suốt hàng tháng trời em không thể nào gặp được chị.” Khi trong cơn kích động, giọng nói của cô cũng trở nên to quá mức cần thiết. “Chị đã đi đâu chứ? Em biết là không phải chị đến đây. Sau đó cũng không.”

Isabel đã đi đến góc đường và quay ngoắt chín mươi độ để xoay về phía ngôi nhà. “Thời điểm đó cách đây đã lâu lắm rồi, chị gần như không nhớ được gì về những ngày đó nữa.”

“Nhảm nhí. Chị đã mang thai đúng không?”

Isabel vẫn tiếp tục đi.

“Đó chính là lý do tại sao chị không thể chịu đựng được khi nhắc đến những đứa trẻ đúng không? Có phải chị đã mang thai đứa con của anh ta không?” Jessica ngừng lại, kinh ngạc trước sự việc đáng sợ đã xảy ra với chị ấy. “Chúa ơi, em thật khó mà có thể tưởng tượng được. Bella, có phải chị đã phá thai không?”

Khi Isabel quay lại, đôi mắt cô rực lửa và gương mặt cô đã co rúm lại. Jessica chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt đó xuất hiện trên khuôn mặt chị gái mình trước đây. Trong một giây, đã nghĩ rằng thể nào Isabel cũng sẽ tấn công mình. Thế nhưng, gương mặt chị ấy lại dần dãn ra và Jessica thoáng bắt gặp một nét già nua trên gương mặt của chị gái.

“Không, Jessica.” Isabel buông một tiếng thở dài nặng nhọc. “Chị không hề phá thai. Chị vốn là một tín đồ Công giáo sùng đạo, em nhớ chứ?”