← Quay lại trang sách

- 100 -

Không hề xi nhan hay nháy đèn cảnh báo, Jessica phanh gấp và tấp xe vào lề đường. Trước khi làm như vậy, cô hoàn toàn chắc chắn rằng con đường này vô cùng thông thoáng. Cô bước ra khỏi xe, chạy đến chỗ cái máng nước và cúi xuống, vừa đúng lúc bụng cô quặn lên và toàn bộ đồ ăn bị thốc hết ra. Gói bơ đậu phộng mà cô đã ăn lúc đầu giờ sáng bị nôn ra trước, sau đó là đến toàn bộ chất lỏng trong dạ dày. Dạ dày cô gần như đã trở nên trống rỗng ngay khi cô nghe được tiếng cửa xe đóng sầm lại phía sau.

“Chúng ta nên quay lại.” Isabel đã đứng phía sau lưng cô. “Cho dù em đã chuẩn bị thứ gì đi chăng nữa thì chúng ta cũng không thể thực hiện được nếu như em bị bệnh đâu.”

“Em không bị bệnh.” Một cơn buồn nôn khác đã chen ngang khi cô đang nói. Nhưng thực sự chẳng còn gì để nôn cả. “Trong ba lô của em có nước đấy, chị lấy giúp em nhé.”

Cô lau miệng và nhổ nốt nước bọt còn đọng lại trong miệng ra trong khi chờ Isabel lục chiếc ba lô để lấy cho cô chai nước. Cô súc miệng thật sạch rồi mới uống.

“Nếu đây là những gì mà em ăn vào bữa sáng trong những ngày gần đây thì chị cũng chẳng ngạc nhiên gì nếu em cứ bị nôn ra như vậy đâu.” Isable cầm cái vỏ bánh màu cam lên.

“Dù sao thì bánh bơ đậu phộng hiệu Reese là cái gì vậy?” Khuôn mặt nghiêm nghị của Isabel dịu lại. “Chị có thể lái xe đưa chúng ta về.” Cô nói. “Vào thời điểm này trong ngày chị lái xe rất ổn.”

Tu viện quy định rằng hiện tại phải có ít nhất ba nữ tu có bằng lái xe để có thể điều khiển chiếc xe của tu viện, một chiếc Ford Focus cũ màu bạc. Isabel đã vượt qua kỳ thi cấp phép hơn mười năm trước. Có một thời gian, cô và Jessica còn thử tính xem cô đã lái xe được tổng số bao nhiêu ki lô mét. Theo như lần gần nhất họ tính thì cô đã đi được hơn ba trăm tám mươi sáu ki lô mét.

“Chúng ta sẽ không quay lại, chị không cần phải lái xe và em cũng không bị ốm.” Khạc nốt lần cuối cùng, Jessica đã hoàn toàn ổn. Cô quay lại, đối mặt với người chị gái đang có vẻ lo lắng của mình. “Em có thai.” Cô giải thích. “Ăn bơ đậu phộng là để thỏa mãn cơn nghén thôi.”

Isabel không nói gì nhưng cái miệng của cô khẽ há hốc ra ngạc nhiên và đôi mắt thì mở to hết cỡ.

“Mười bốn tuần rồi. Tính từ cuối tháng Hai. Bọn em không định tìm hiểu về giới tính của em bé, nhưng em không dám chắc mình có thể cưỡng lại được mong muốn đó không.”

Isabel lùi lại, cho đến khi cô tựa lưng vào chiếc xe. Gương mặt cô vốn dĩ đã tái nhợt, lúc này càng trở nên trắng bệch. “Chị không sao chứ?” Jessica hỏi, không có chút mỉa mai.

Không có câu trả lời, chỉ có đôi mắt nâu thẳm của chị gái đang nhìn thẳng vào cô.

“Bella?” Jessica lên tiếng, khi hai người cứ nhìn chằm chằm nhau như vậy đã bắt đầu mang đến cảm giác đáng sợ. “Nghiêm túc đấy, gì vậy?”

Một chiếc xe tải hạng nặng chạy qua, bấm còi inh ỏi khi nhìn thấy hai người phụ nữ, một trong số đó còn là nữ tu, đang đứng bên đường. Isabel dường như đang gắng gượng tự trấn tĩnh trở lại, cố nở một nụ cười thật tươi. “Thật là một tin tức tuyệt vời.” Cô nói. “Chúc mừng em!”

“Chúng ta sẽ bị muộn mất.” Jessica bước trở lại con đường, chui vào xe ô tô. Cô bắt đầu khởi động máy khi Isabel vào trong.

“Neil hẳn là hồi hộp lắm nhỉ?” Isabel nói.

Jessica quan sát gương và lái xe nhập vào đường.

“Em đang trì hoãn có vẻ lâu hơn mong đợi của chị đấy.” Isabel nói.

Jessica đã nghĩ đến việc đưa ra một số lý do thông thường như: Anh ấy có quá nhiều việc cần phải lo nghĩ vào lúc này. Em không chắc anh ấy đã thực sự sẵn sàng đón nhận điều này chưa. Chị biết mà, đàn ông thường khá bị sốc trước vai trò làm cha mẹ to lớn như vậy. Thêm vào nữa, đây là điều mà Isabel cũng từng trải qua.

“Khi em nói cho anh ấy biết tin tức này, anh ấy cũng im lặng mất một lúc rồi mới nói: Thật là một điều tuyệt vời!” Jessica đáp.

Isabel nghĩ ngợi giây lát. “Em hẳn là đã chờ đợi rất lâu để có được điều này. Có thể cũng cần chút thời gian để anh ta tiếp nhận nữa. Có thể ngày mai anh ta sẽ trở về nhà với một con gấu bông trên tay cũng nên.”

Họ lại đi thêm gần hai ki lô mét nữa.

“Anh ấy đã để điện thoại ở nhà.” Jessica nói. “Trong ngăn kéo bàn trên cùng của anh ấy, anh ấy nói với em như vậy. Anh ấy đã gọi cho em vào tối qua, bằng điện thoại cố định, để nói rằng em đừng nên tìm anh ấy cho đến khi anh ấy quay về. Đương nhiên điều đó cũng có nghĩa là em không thể gọi cho anh ấy trước được.”

“Vậy, đó có phải là vấn đề không? Anh ta chỉ đi vắng có hai ngày thôi mà.”

“Em cũng không thể sử dụng ứng ụng tìm kiếm điện thoại để lần ra tung tích của anh ấy nữa.”

Khi cô nhìn sang bên cạnh thì phát hiện ra vẻ mặt Isabel có vẻ bối rối, có thể chị ấy cũng không biết cái ứng dụng ấy là gì.

“Không, đương nhiên là không có vấn đề gì rồi.” Jessica nói. “Chị đừng để ý đến những gì em vừa nói.”

Họ tiếp tục đi, giữ im lặng khoảng một đến hai phút. Phía trước, bầu trời sáng dần, đêm đen đang chuyển sang màu xám nhạt như màu đôi cánh của những chú chim bồ câu.

“Mặt trời sắp lên rồi.” Isabel nói. “Chúng ta đang làm gì vậy - việc ngoại đạo à?”

Jessica mỉm cười. “Kiên nhẫn nào!”

Con đường chuyển hướng về phía tây, đối diện với đường chân trời tối đen, tĩnh lặng, hai người phụ nữ đã nhìn thấy một ngọn lửa bùng lên.

“Em có thấy không?” Isabel ngồi thẳng lên trên ghế.

Jessica lại mỉm cười. “Em thấy rồi.”

Isable ngả người về phía trước, gần như ấn cả mũi của mình vào tấm kính chắn gió. Dây đai bảo hiểm đã kéo cô lại khiến cô phải tháo nó ra. “Lại nữa kìa. Đó là gì vậy? Cái gì đang cháy vậy?”

“Cái đó, chị gái yêu quý của em ạ, sẽ là chuyến đi dành cho chị đấy.”

Họ đến quán rượu để tập trung cùng với những hành khách khác và gặp người của công ty khinh khí cầu. Khi Isabel đọc được tấm biển ghi tên công ty Land Rover, cô đã buông một tiếng thở dài và bật khỏi ghế như một đứa trẻ đầy phấn khích. “Ồ!” Đó là tất cả những gì cô có thể thốt ra.

“Chúc mừng sinh nhật, Bella.” Jessica nói.