← Quay lại trang sách

- 113 & 114 -

Hildegard, Fiorentina và Isabel đã đến góc phía đông bắc của tu viện nằm dưới những tán cây rậm rạp. Isabel cởi bỏ chiếc khăn trùm và bộ trang phục nữ tu mượn tạm trên người ra và đưa chúng cho Fiorentina.

“Chắc chắn là xơ không định trèo qua bức tường đó chứ?” Fiorentina nhét bộ đồ cho Isabel mượn vào trong người. “Trông nó cao lắm đấy.”

“Xơ ấy đã trèo nhiều lần rồi.” Hildegard nói. “Phải hết sức cẩn thận trong vòng ba mươi phút tới đấy, xơ ạ.”

“Tại sao chỉ có ba mươi phút thôi?” Isabel hỏi khi cô tìm kiếm một vài điểm tựa để có thể đặt chân lên.

“Chúng ta sẽ mất tầm đó thời gian để trở lại nhà nguyện.” Hildegard trả lời. “Sau đó, chúng ta có thể bắt đầu cầu nguyện rồi.”

114

Patrick đã mất đến mười lăm phút ở trong cái chuồng của đám chim công đó trước khi có thể trốn thoát được. Một viên cảnh sát đã ngăn không cho gã rời khỏi nhà kính trong khi con chim công thì rúc vào bên dưới cánh tay gã, đã chấp nhận lời giải thích của gã rằng gã được tu viện thuê để chăm sóc cho đám chim công này. Viên cảnh sát đã giám sát gã đưa con chim vào chuồng, rồi chứng kiến những con chim khác vây quanh gã như thể đang chờ gã cho ăn. Patrick tìm được ít hạt ngũ cốc bên trong những cái xô nhựa và rắc chúng xung quanh cho lũ chim ăn, khi những con chim tiến đến quá gần, gã nhảy bật ra xa để tránh. Khi gã ngẩng đầu nhìn lên, viên sĩ quan cảnh sát đã rời khỏi đó. Lại một lần nữa, người mà bọn họ tìm kiếm không phải là một người đàn ông.

Gã nhìn thấy vài nữ tu đang đi vòng quanh trong khu vực tu viện, nhưng chẳng có ai trong số họ nhìn về phía gã. Khi không còn thấy người nào xung quanh nữa, gã rời khỏi chuồng chim và bước nhanh về phía bức tường. Quan sát nhanh xung quanh một lượt, gã nhảy bật lên và đáp xuống bãi đất đầy cát ở phía bên kia tường.