← Quay lại trang sách

- 121 -

Thứ tư, ngày Hai mươi lăm tháng Mười.

John Jones

Theo Wikipedia, bách khoa toàn thư mở.

John Edward Jones là một cảnh sát trực thuộc lực lượng cảnh sắt của Vương quốc Anh, hiện đang giữ chức cảnh sát trưởng của sở cảnh sát Northumbria. Jones sinh năm 1974 tại Stanhope, hạt Durham. Năm mười bảy tuổi, anh gia nhập lực lượng quân đội và gắn bó với Trung đoàn Hoàng gia Fusiliers cho đến năm hai mươi tuổi, khi quân đội tài trợ cho anh theo học Đại học Durham. Anh có bằng cử nhân Triết học và Chính trị học. Sau đó, anh theo học và tốt nghiệp Viện Tội phạm học Cambridge. Sự nghiệp trị an của Jones bắt đầu khi anh rời khỏi lực lượng quân đội và gia nhập lực lượng cảnh sát Leicestershire vào giữa những năm 1990. Anh đã dành mười hai năm phụng sự dưới cương vị cảnh sát điều tra, vươn lên hàng ngũ thanh tra cảnh sát trước khi quay lại với lực lượng vũ trang vào năm 2008 và đảm nhiệm một số vai trò ở khu vực Đông Yorkshire và hạt Northamptonshire. Tại sở cảnh sát Northampton, anh giữ chức trợ lý cảnh sát trưởng phụ trách các hoạt động đặc biệt và được bổ nhiệm làm phó cảnh sát trưởng vào năm 2012. Vị trí cảnh sát trưởng của anh dự kiến sẽ sớm được xác nhận chính thức.

Tháng Sáu năm 2013, anh được nhận Huân chương cảnh sát Hoàng gia. Anh kết hôn với Sarah và có hai con gái nhỏ.

Mẹ Hildegard gỡ mắt kính ra, dụi mắt và ngả người ra xa khỏi chiếc máy tính để bàn. “Vậy là xơ cũng không biết phải không? Cả hai người đều không hề biết gì ư? Ta không hiểu lắm về việc này. Jessica cũng là một sĩ quan cảnh sát.”

Ngồi bên bàn làm việc của Mẹ Hildegard, Isabel nói. “Cả xứ Wales và nước Anh này có đến gần một trăm ba mươi ngàn sĩ quan cảnh sát trực thuộc bốn mươi ba lực lượng khác nhau. Ai có thể biết hết tên của họ chứ? John Jones lại là một cái tên rất phổ biến, và chúng tôi vẫn luôn gọi anh ta là Ned, vì cha của chúng tôi cũng tên John rồi. Tôi cũng nghĩ rằng Jessica không hề biết gì về việc này cho đến khi em ấy nhìn thấy anh ta ở sở cảnh sát vào đêm hôm đó.”

Hildegard gật đầu vẻ lơ đãng. Bà nhìn chằm chằm xuống khoảng vài giây và khi ngước nhìn lên, ánh mắt bà lóe sáng lạ kỳ.

“Xơ ạ, khi xơ bắt đầu gia nhập vào hàng ngũ của chúng ta, hầu như năm nào cũng vậy, dì của xơ đã nói với chúng ta rằng có thể xơ đã bị hãm hại. Bà ấy khẳng định rằng bà ấy không hề biết chuyện là thế nào, hay ai đã gây ra chuyện đó, nhưng ta nhớ rất rõ ràng, bà ấy nghĩ rằng xơ đang lẩn trốn.”

Isabel nhìn lại vào đôi mắt màu xám đầy khôn ngoan của bà, rồi lướt ánh nhìn qua đôi vai của người phụ nữ già để quan sát những giọt mưa đang rơi trên cửa sổ. Thời gian cứ thế trôi đi. Và cô biết đã đến lúc phải rời khỏi đây rồi.

“Tôi đã trốn tránh hơn hai mươi năm qua, thưa Mẹ.” Isabel nói. “Tôi xin lỗi vì đã không thể nói cho Mẹ biết sự thật trước đây.”

Hildegard lại đeo kính lên và dường như đang đọc lại thông tin trên trang Wikipedia một lần nữa. Khi nhìn lại, bà nói: “Vậy giờ xơ cảm thấy mình có cần phải gặp lại anh ta nữa không? Để đối diện với anh ta?”

“Không hẳn là vậy. Có lẽ.” Isabel ngừng lời. Cô cũng không thể lý giải được điều này với chính bản thân mình, chưa bao giờ để tâm đến việc lý giải với bất kỳ ai khác. “Tôi không biết, có lẽ đó là việc tôi cần làm để chứng minh với bản thân mình rằng tôi không còn sợ nữa. Hoặc có thể tôi sẽ làm vì Jessie. Một giọt máu đào hơn ao nước lã, em ấy đã nói như vậy. Em ấy biết rằng anh ta sẽ đến vì tôi. Bất kể trong quá khứ anh ta đã làm gì, thì tôi cũng không thể còn đứng ở đây lúc này được nếu như không có anh ta.”

“Chà, cảm ơn Chúa vì cô ấy đã đoán đúng chuyện đó.” Hildegard đứng dậy. “Vậy thì xơ sẽ ổn chứ?”

Cô có ổn không? Cô là người kế thừa duy nhất của Jessica. Cô có một chiếc xe hơi, đủ tiền để có thể sống qua ngày cho đến khi có cơ hội để đưa ra một số quyết định. Nhưng cô biết, Hildegard không phải đang nói đến chuyện tiền bạc.

“Tôi đoán mình chỉ có một cách duy nhất để tìm ra đáp án mà thôi.” Isabel nói.

“Nơi này luôn có chỗ dành cho xơ. Ngay cả khi cuối cùng, xơ quyết định sẽ xóa bỏ lời thề của mình đi chăng nữa.”

“Cảm ơn, thưa Mẹ.”

Hildegard đột ngột quay lại phía cửa sổ. Cặp kính của bà đã vương những vệt nước, nhưng chúng quá nhỏ để có thể phát hiện ra được, đặc biệt là từ phía bên kia của căn phòng. Thật khó để có thể xác định được rằng những giọt nước đang chảy xuống trên gương mặt của Hildegard có phải là hình ảnh phản chiếu của những giọt nước mưa hay không.

“Thứ lỗi cho ta vì đã không thể tiễn xơ, xơ ạ.” Bà nói. “Ta thừa nhận, có vài điều khiến ta bị bất ngờ. Ta chỉ nghĩ rằng việc phải chứng kiến xơ lái xe rời khỏi nơi này có thể sẽ làm trái tim ta vỡ vụn.”