← Quay lại trang sách

- 122 -

Cơn mưa càng lúc càng trở nên xối xả hơn vào thời điểm Isabel đến được Berwick-upon-Tweed, những dòng nước mưa trút xuống như một sự trừng phạt mà thiên đường dành cho cô, mặc dù cô vẫn không tin vào điều đó. Cây cối bị gió tạt rạp cả xuống như thể chúng chỉ vừa đủ mạnh để có thể chống chọi lại với cơn mưa dữ dội, trong khi mặt đường cứng bên dưới lốp chiếc xe của Jessica gần như đã hòa chung với làn nước xiết.

Cô đã thấy nhà hàng và tấp xe vào. Lúc này, tiếng mưa đã dồn dập chẳng khác nào những tiếng trống không dứt, đập xuống nóc xe, xuống con đường bên ngoài, nhấn chìm cả tiếng động cơ gầm rú, tiếng cần gạt nước và cả tiếng đập rất mạnh của trái tim cô.

Cô tắt máy, để mặc nước mưa làm tấm kính chắn gió mờ dần và ngồi im lắng nghe. Cô đến sớm hai mươi phút so với giờ hẹn. Cảnh vật bên ngoài lúc này thật mờ mịt, qua tấm kính nhòe nước mưa, cô nhìn thấy một gia đình đang chạy về phía nhà hàng và nhanh chóng ào vào bên trong.

Trời vẫn tiếp tục mưa, cứ như thể thứ bóng tối mà nó cần phải gột rửa sẽ chẳng bao giờ kết thúc, cho đến khi lớp vỏ mỏng manh của chiếc xe đang bao bọc lấy cô lúc này không thể nào ngăn cản nó được nữa.

Trong quá khứ mà cô đã trải qua, có quá nhiều những đêm mưa như vậy. Cô tỉnh giấc giữa cơn mưa xối xả, tự hỏi rằng liệu các cánh cửa sổ kia có thể trụ vững được không. Hoặc giả là trái tim của cô có thể vững vàng được nữa không. Đôi khi cô tự hỏi, liệu có phải anh ta đã cố tình chọn những đêm mưa, bởi những tiếng động không ngừng đập mạnh vào bên sườn nhà ấy sẽ giúp che giấu đi những gì đang diễn ra bên trong.

Những ô cửa kính trên xe đã bị nước mưa che mờ. Cô lau sạch những giọt nước đúng lúc nhìn thấy một người đàn ông, dáng người và tốc độ di chuyển của cậu ta đã thể hiện rõ rằng cậu ta vẫn còn trẻ, đang sải bước nhanh về phía nhà hàng. Cậu ta không vội vã chạy vào trong giống như gia đình trước đó, mà đứng lặng bên ngoài vài giây, nhìn qua cửa sổ, nhìn xuống dưới con đường. Cậu ta kiểm tra đồng hồ, rút điện thoại ra, rồi như đã hạ quyết tâm, cậu ta kéo mạnh cánh cửa kính và biến mất bên trong.

Vài phút trôi qua. Trên radio đang phát bản tin thời sự nói về một phiên tòa sơ thẩm tại Newcastle ngày hôm đó. Isabel nhận ra vài cái tên và cô tắt nó đi.

Một chiếc ô tô tấp vào khu vực bên ngoài nhà hàng. Một chiếc Sedan màu lam, kiểu dáng và mẫu mã không được phổ biến cho lắm, nhưng dường như có điều gì đó ở nó trông có vẻ thu hút hơn trên con phố, và nó đã khiến cho trái tim của cô đập nhanh hơn. Khi cánh cửa phía ghế lái mở ra, cô vô thức cúi người thấp hơn trên ghế.

Ned không mặc cảnh phục. Cô cứ tưởng anh ta sẽ mặc cảnh phục đến đây. Cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ gặp người đàn ông trong bộ cảnh phục chỉnh tề mà cô đã nhìn thấy trên ti vi ở quán ăn vào buổi sáng ngày hôm ấy. Nhưng thay vào đó, anh lại mặc một chiếc áo khoác màu xanh lam bên ngoài bộ đồ jean, đi đôi bốt leo núi hầm hố. Mái tóc của anh vẫn không hề thay đổi. Mái tóc màu xám tro điểm xuyết những sợi màu đen nâu, hệt như trong trí nhớ của cô.

Cô nhìn thấy anh ta liếc mắt nhìn quanh con phố, dừng lại khoảng một giây trên chiếc xe của cô rồi mới bước vào trong.

Vào những đêm đông trong tu viện, những cơn mưa kèm theo sấm sét ào ào đổ xuống mái nhà, chảy thành những dòng nước nhỏ dọc theo máng xối, rồi trút xuống mặt đất như những dòng thác nhỏ đầy dữ tợn. Cô cũng đã trải qua những đêm dài thức trắng ở đó, nhìn chằm chằm vào cánh cửa không hề được khóa, trái tim lạnh giá như muốn nói với cô rằng, bất chấp tất cả mọi thứ, rằng một đêm nào đó, anh ta sẽ bước qua nó. Rằng rốt cuộc thì cô cũng chẳng thể nào trốn thoát được; rằng cho dù là năm năm, mười năm, hai mươi năm, cũng không đủ; rằng sẽ chẳng có lối thoát nào cho cô hết, một ngày nào đó, anh ta sẽ tìm thấy cô.

Khi cô mở cửa xe ra, những vũng nước trên vỉa hè đã hòa thành một, tạo thành một cái hồ nước nông mà cô chẳng còn cách nào khác là phải tiếp tục bước qua.

Anh ta đang chờ cô trong nhà hàng đó. Anh ta đã tìm thấy cô.

Cơn mưa xối xả khiến cô ướt sũng, nước mưa đã thấm qua cả chiếc áo khoác của cô. Mái tóc của cô bết vào đầu, cô cũng có thể cảm nhận được một dòng nước nhỏ đang chảy xuống phía sau gáy mình. Nếu như cứ đứng ở đây lâu hơn nữa, cô có thể sẽ bị hòa tan mất. Cô bước về phía trước, mặc kệ làn nước lạnh đã thấm ướt đôi giày, băng qua đường và giật cánh cửa nhà hàng mở ra.

Một nhóm phụ nữ trẻ, nhìn qua cũng biết rõ là đồng nghiệp của nhau vì tất cả đều mặc đồ công sở, đang ngồi ở quầy bar. Gia đình mà cô nhìn thấy ban nãy vẫn đang tranh cãi về việc những đứa con của họ sẽ ngồi ở chỗ nào. Một trong số đó, đứa bé nhỏ nhất, vẫn đang bò bên dưới cái bàn ở giữa.

Đôi mắt nhìn thẳng vào cô khi cánh cửa nhà hàng đóng lại không phải là của người anh trai đang ngồi ở cái bàn hướng tít xa phía sau căn phòng, đó là đôi mắt màu nâu sâu thẳm. Chàng trai trẻ ngồi ở cái bàn cạnh bên cửa sổ với một cốc bia lớn đặt ngay trước mặt. Cốc bia gần như đã cạn sạch. Cậu ta có mái tóc đen và xoăn rủ xuống hai vai. Nhìn cậu chỉ khoảng mười chín tuổi, hoặc cũng có thể là hai mươi. Cậu ta có dáng người gầy, làn da xanh xao và chân tay rất dài. Đó là một cậu chàng đẹp trai, và khi nhìn cậu, trái tim cô có chút nhói đau, vì cậu ta trông rất giống với người em gái đã mất của cô.

“Bella?”

Một giọng nói trầm thấp, vẫn giữ nguyên âm điệu miền đông bắc, khiến cô bắt đầu dao động. Cô không hề mong anh ta sẽ gọi cô như vậy, thậm chí cho dù anh ta vẫn luôn gọi như thế. Cô quay lưng lại với chàng trai trẻ ngồi bên cửa sổ và đối mặt với anh trai mình.

Anh ta đang đứng đó. Cô bước về phía anh ta. Họ đã có một cuộc trao đổi ngắn với nhau vào cái đêm tất cả mọi chuyện kết thúc, nhưng cũng chỉ về những sự kiện đã xảy ra ngay lúc đó và có sự chứng kiến của các nhân chứng khác. Anh ta đã sử dụng các thuật ngữ như các thủ tục và nguyên tắc, khăng khăng rằng cần phải có một nhân viên chuyên phụ trách việc liên lạc với gia đình nạn nhân đi cùng. Và cô chấp nhận đề nghị đó bởi vì điều cuối cùng cô muốn nói là về một điều gì đó quan trọng, trước khi gặp riêng anh ta.

Trên bàn đã đặt sẵn chai rượu và hai cái ly. Anh ta cao hơn trong tưởng tượng của cô, cao hơn trong trí nhớ của cô, cũng to lớn và vững chắc hơn nhiều. Dù sao thì vào lần cuối cùng mà cô nhìn thấy anh ta trước đây, anh ta mới có mười tám tuổi.

“Anh cởi áo khoác cho em nhé?” Anh ta hỏi.

Áo khoác của cô đang ướt sũng, nặng gấp đôi trọng lượng bình thường của nó và còn đang nhỏ nước xuống sàn gạch nữa. Cô lắc đầu.

Anh ta có vẻ hơi lưỡng lự trong giây lát rồi mới ra hiệu cho cô ngồi xuống ghế đối diện với mình. Nhưng cô vẫn đứng nguyên tại chỗ. Chỉ khi anh ta đã ngồi xuống chỗ của mình rồi, cô mới làm theo. Anh ta rót rượu cho cô. Là rượu vang đỏ. Nhưng cô không hề động vào nó.

“Anh rất tiếc về chuyện của Jess.” Anh ta nói. “Em ấy vẫn là người tuyệt vời nhất trong chúng ta.”

Chỉ cần nghe đến cái tên đó thôi là cô cũng đã cảm giác như bị đâm thẳng vào tim rồi. Thật dễ dàng để có thể tự nhủ với lòng rằng thời gian qua đi, mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi, nhưng cô vẫn chẳng thể nào xác định được trong vài giờ tới, cô sẽ phải vượt qua chuyện đó bằng cách nào nữa.

“Phiên điều trần đầu tiên đã diễn ra vào ngày hôm nay.” Anh trai của cô nói, cố gắng thay đổi chủ đề. “Hẳn là em cũng đã nghe qua rồi. Phiên tòa địa phương. Maldonado và năm thành viên trong gia đình họ Faa đã bị tạm giam trong khi chờ xét xử tại phiên tòa sơ thẩm. Không được bảo lãnh.”

Anh ta đang kéo dài thời gian. Bằng cách cho cô biết chi tiết về vụ án.

“Còn Ralph Wallace thì sao?” Cô hỏi. Ý tưởng đó cũng không tồi. Cô cũng sẽ làm như vậy.

“Khoảng vài ngày nữa. Có thể ông ta sẽ được xét xử riêng. Những bằng chứng về việc phạm tội trong vụ án của ông ta rất khác.”

Cô biết thi thể của viên phi công đã được tìm thấy, được kéo lên từ một cái hồ cách nơi gia đình nhà họ Faa sinh sống không xa. “Còn cô gái mà chúng tôi đã trông thấy bị giết nữa.” Cô nói. “Vào buổi sáng hôm đầu tiên ấy. Anh có…”

Anh ngắt lời cô. “Buổi sáng ngày hôm đó, có một phụ nữ trẻ đã được đưa đến bệnh viện đa khoa Newcastle. Gia đình của cô ấy đã khẳng định rằng cô ấy bị tai nạn khi đang leo núi. Wallace đã phẫu thuật lấy tạng của cô ấy và thẻ căn cước của cô ấy thì không thể đối chiếu được.”

“Cô ấy vẫn còn sống sao? Khi tôi đang chạy trốn, cô ấy vẫn còn sống sao?”

Anh nghiêng người về phía trước, chỉ một chút, và trong một giây mà thôi. Ngay khi thấy cô co người lại, anh lại ngồi thẳng người lên. “Bella, em không thể cứu được cô ấy. Thậm chí cho dù em có báo cho bọn anh biết tất cả những gì em đã nhìn thấy thì bọn anh cũng không bao giờ có thể nghĩ đến việc tìm kiếm trong các vụ tai nạn và cấp cứu tại các bệnh viện địa phương. Cô ấy đã thiệt mạng kể từ lúc rơi vào tay những kẻ đó rồi.”

Cô đưa tay ra cầm lấy ly rượu, rồi lại đặt nó xuống. Đã nhiều năm rồi cô không động đến rượu. Lúc này cô chỉ cần uống nước, cô chưa bao giờ nghĩ cổ họng của mình lại có thể cảm thấy khô rát đến vậy, nhưng cô sẽ không hỏi xin bất cứ thứ gì từ anh ta.

“Em hãy nghĩ nó là rượu trong Lễ ban thánh thể nếu như nó thực sự có ích cho em.” Ned nở một nụ cười gượng gạo với cô. “Mặc dù anh vẫn cần phải nhắc em rằng luật uống rượu khi lái xe ngày càng được thắt chặt hơn trong suốt hai mươi năm qua đấy.”

Cô lại cầm cái ly lên, quan sát thứ chất lỏng đang xoáy tròn bên trong đó. Rượu Lễ ban thánh thể luôn được đựng trong một cái chén bạc và mang đến cảm giác lạnh lẽo như băng cho những người nhấm nháp. Nhưng cô có thể cảm nhận được độ ấm của thứ rượu vang này thông qua chiếc ly thủy tinh.

“Dù vậy, trong tuần này bọn anh đã giải cứu được một nhóm người từ hai nhà xe di động bị khóa chặt ở khu vực ngoại ô thành phố Stirling.” Anh trai cô nói. “Họ bị bỏ đói, ốm yếu, kiệt sức, nhưng họ sẽ không sao cả. Suýt chút nữa thì họ sẽ bị định đoạt chịu chung số phận với những người trước đó.”

“Thật là tốt. Không phải vì họ đã phải chịu đói khát và bệnh tật, mà là vì anh đã tìm được họ, và họ không sao cả.”

Anh mỉm cười. “Ừ, đúng vậy.”

Cô đưa ly rượu lên môi. Nó không có vị ngọt ngào giống như thứ rượu vang mà các nữ tu đã uống trong buổi Lễ ban thánh thể. Thứ rượu này nồng hơn, như dính chặt vào răng cô. Cô cảm thấy hơi ấm của nó đang lan tỏa nơi lồng ngực mình.

“Anh biết những gì mà em đã nghĩ là anh làm.” Ned nói.

Bàn tay cô bỗng trở nên run rẩy khi cô đặt cái ly xuống. Vậy là họ sẽ nói về nó bây giờ, ở đây, vào tối nay. Cô không dám chắc là mình có thể làm được việc đó hay không nữa.

“Anh đã đến gặp dì Brenda khi anh rời khỏi quân ngũ.” Anh ta nói tiếp. “Dì ấy chẳng muốn dính líu gì đến anh cả. Dì ấy từ chối nói cho anh biết nơi ở của em hoặc Jessica. Anh đã không thể hiểu được tại sao.”

Dì Brenda, người phụ nữ có chất giọng thô lỗ đó, người đã lao vào và cứu vớt cô cùng Jessica khi cả thế giới đang sụp đổ trước mắt họ. Dì ấy lẽ ra không cần phải đối phó với…

Anh ta đã không thể hiểu được tại sao ư?

Ned cũng cầm ly rượu của mình lên và nhấp một ngụm. Bất chấp việc anh ta đã nói cho cô biết về luật uống rượu khi lái xe, thì dường như đây chẳng phải là ly đầu tiên của anh ta cho đến lúc này. Chai rượu trước mặt anh đã vơi đi phân nửa rồi.

“Đêm hôm đó, anh cứ quanh quẩn xung quanh nơi đó và anh đã nhìn thấy chú Rob ở trong một quán rượu.” Anh nói với cô. “Chú ấy đã uống một chút và rồi đã ra tay với anh. Chú ấy nói cho anh biết những gì mà người ta nghĩ là anh đã làm. Chú ấy nói là sẽ treo anh lên nếu như anh còn dám xuất hiện lần nữa. Chú ấy dùng những từ ngữ tồi tệ nhất mà anh có thể nghĩ đến hoặc hiếm hoi lắm mới có thể nghe được trước đây, thậm chí là sau cả bốn năm trời anh ở trong quân đội, để gọi anh.”

Sắc mặt Ned đã đỏ lên thấy rõ. Tay anh run rẩy. Anh cũng đang vật lộn với những chuyện này. Thậm chí là…

Nghĩ là anh đã làm?

“Anh đã tìm ra Jess vài năm sau đó.” Anh nói tiếp. “Một khi anh đã gia nhập lực lượng thì việc đó cũng không khó khăn gì. Anh biết là con bé cũng đã gia nhập lực lượng cảnh sát London. Anh đã đứng nhìn từ phía sau nhà thờ khi con bé kết hôn. Thế nhưng anh lại không thể nào tìm được em. Sau một thời gian, anh cuối cùng đã quyết định chấm dứt việc hành hạ bản thân mình.”

Cô không thể nghe được gì tiếp nữa.

Nghĩ là anh đã làm?

“Tôi có một đứa con.” Cô nói cho anh, cảm nhận được cảm xúc đang dâng trào trong lồng ngực, điều đó là có thể, rất có thể sẽ nhẹ nhõm đi khi lần đầu tiên cô có thể nói ra được điều đó.

Bên kia bàn, anh trai cô khẽ cau mày, trong khoảng một giây, ánh mắt anh rời khỏi cô để nhìn về thứ gì đó phía sau lưng cô.

“Mang thai khi mới mười sáu tuổi.” Cô nói. “Tôi không hề tin vào cái gọi là sự thụ thai tinh khiết[29]. Dù có là hai ngàn năm trước hay hai mươi tư năm trước cũng vậy. Anh đã làm điều đó với tôi, Ned. Và anh cũng đừng có giả vờ như chuyện đó chưa bao giờ xảy ra vậy.”

“Đó không phải là anh. Đó là ông ta.”

Trống rỗng. Đầu cô hoàn toàn trống rỗng. Cô không biết nói gì. Cô thậm chí còn không dám chắc chắn vào những điều mà cô nghe được từ anh.

“Sao anh dám…”

Anh ta giơ cả hai tay lên, như thể ngăn không cho cô bỏ chạy, rồi nghiêng người qua chiếc bàn, nói thật nhỏ và thật nhanh. Cô có thể ngửi được mùi rượu từ hơi thở của anh ta.

“Anh đã không hề biết.” Anh nói. “Anh thề là anh không hề biết chuyện đó. Nếu như anh biết, anh đã làm gì đó rồi. Anh không biết mình có thể làm được gì, nhưng anh sẽ không bao giờ để ông ta làm như vậy với em.”

Cô cũng nghiêng người về phía trước, cho đến khi mặt họ chỉ còn cách nhau có vài xen ti mét. “Đó không phải là ông ta, đó là anh.”

“Hãy nghĩ kĩ xem, Bella. Chúng ta đều đau buồn về việc của mẹ. Tất cả chúng ta đều như tan vỡ. Và sau đó, một người mà em cho rằng mình có thể dựa dẫm vào đã bắt đầu làm việc đó. Đó là một dạng cơ chế tự vệ. Em không hề muốn tin rằng ông ta lại có khả năng làm chuyện gì đó tệ hại, thế nên em đã quy chụp tất cả những chuyện ông ta đã làm cho một người khác. Phải thừa nhận rằng làm vậy cũng chẳng thể nào khiến mọi thứ tốt hơn, nhưng cũng có tác dụng đáng kể.”

“Lúc ấy tôi đã mười sáu tuổi, lúc chuyện bắt đầu thì tôi cũng đã mười lăm. Tôi đã hoàn toàn có đủ nhận thức rồi đấy, Ned.”

“Thật sao? Anh và ông ta có cùng cân nặng, cùng tạng người, cùng màu da. Ở một căn phòng tối. Một cô gái đang kinh sợ. Thật sự có thể phân biệt được sao?”

“Không!”

“Em nghĩ tại sao ông ta lại tự kết liễu đời mình chứ, Bella? Ông ta đã không thể nào sống tiếp được với những chuyện mà ông ta đã gây ra.”

Anh ta không nên tiếp tục nói những chuyện này với cô. Chẳng có gì anh ta nói ra lại có thể khiến cho mọi chuyện khác đi được.

“Anh có thể chứng minh điều đó.” Anh ta nói.

“Bằng cách nào?”

Ned quay sang bên, thò tay vào chiếc áo khoác của mình. Anh lấy ra một chiếc phong bì màu trắng mỏng từ túi áo trong. Cô nhận lấy nó và mở một tờ giấy ra.

Giấy xét nghiệm quan hệ phụ tử.

Dòng đầu tiên là một dãy số tham chiếu ngắn được in đậm. Dòng thứ hai cũng ghi dãy số tương tự, tiếp đó là tên của người cha: John Edward Jones. Dòng thứ ba cũng bao gồm một dãy số tương tự khác, tiếp đó là tên của…

Đôi mắt cô ngước lên để nhìn thẳng vào mắt của anh trai mình. “Anh biết.” Anh ta nói với cô. “Đọc tiếp đi.”

Tên của đứa trẻ: Adam Rupert Townsend, sinh ngày 15/10/1992.

Tờ giấy trượt khỏi tay cô. “Anh… Thằng bé…”

“Bella, em cần phải đọc nó.”

Toàn bộ trang giấy được chia thành một bảng gồm ba cột, gồm các ký tự và những con số. Một số công thức đối chiếu được tính toán. Nó chẳng có ý nghĩa gì.

“Phần kết luận sẽ giúp em hiểu.” Ned nói với cô. “Đọc phần kết luận đi.”

Ông Jones mặc dù có một số tương đồng trong hệ thống DNA, nhưng không phải là cha đẻ của Adam Rupert Townsend. Việc loại trừ này dựa trên thực tế là DNA của ông không thể hiện các dấu hiệu di truyền cần phải có trong hệ thống DNA phức hợp của cha đẻ đứa trẻ có tên Adam Rupert Townsend. Mặc dù DNA đã thể hiện mối quan hệ huyết thống gần, nhưng ông Jones không phải là cha đẻ của Adam Rupert Townsend.

Giấy xét nghiệm có ký tên của hai bác sĩ phụ trách.

Mọi thứ đã thay đổi. Niềm tin vững chắc nhưng đầy nghiệt ngã mà cô đã ghim trong trái tim mình suốt hơn hai mươi năm qua đã bị nghiền nát hết, giống như mảng băng đen nằm dưới bánh chiếc xe đang chạy với tốc độ cao nhất. Thế nhưng, lúc này chỉ có một điều là quan trọng mà thôi.

“Anh đã nhìn thấy thằng bé rồi sao? Đã gặp thằng bé phải không? Hẳn là anh đã phải làm vậy thì mới có được thứ này.”

“Bella, em có hiểu điều đó có nghĩa là gì không? Anh và thằng bé đã kiểm tra hai lần, một lần là chỉ có mình Adam làm thôi. DNA của thằng bé rất đặc biệt. Đủ để cho thấy nó là kết quả của một… Em biết đấy.”

“Adam. Tên thằng bé là Adam sao?”

Ned vò tay lên đầu mình. “Anh đã lo lắng về việc nó sẽ tiếp nhận tin này như thế nào. Làm tổn thương một đứa trẻ chẳng phải là một chuyện dễ dàng gì. Nhưng thằng bé lại khá vững vàng. Nó đã tự nhủ với lòng từ khi nó được nhận nuôi, nó đã biết rằng quá khứ của nó có gì đó không bình thường rồi.”

Isabel không còn nghe được lời anh trai của cô nói nữa. Cô nhìn chằm chằm vào cái tên in trên tờ giấy. Adam Rupert Townsend. Sinh vào ngày Mười lăm tháng Mười. Cô nhớ rõ, hôm đó trời đổ mưa to. Giống hệt như ngày hôm nay. Những giọt mưa đập vào cánh cửa sổ phòng bệnh viện, chảy dọc theo máng xối qua các ống tràn. Cái ngày mà con trai cô bước vào thế giới của cô, cả thế giới như ngập tràn bởi nước. Chỉ khoảng chưa đến một giờ đồng hồ.

Phía sau cô, cánh cửa của nhà hàng bị mở ra, và chỉ trong vài giây, âm thanh của cơn bão ngoài trời càng thêm rõ rệt.

“Khi anh biết thằng bé sắp đủ mười tám tuổi, anh đã liên lạc với cơ quan phụ trách việc cho nhận con nuôi.” Ned tiếp tục nói. “Anh đã cung cấp thông tin chi tiết của mình trên hệ thống đó để phòng trường hợp thằng bé muốn tìm hiểu về gốc gác của mình. Không còn cách nào khác cả. Dì Brenda và chú Rob đã qua đời. Jessica thì không hề biết chuyện và họ cũng chẳng có thông tin nào về việc hiện giờ em đang ở đâu.”

Adam. Con trai của cô tên là Adam.

“Thằng bé đã liên lạc với anh.” Ned nói với cô. “Thằng bé đã trở thành thành viên của gia đình anh khoảng bốn năm nay. Nhưng em mới là người mà nó đang chờ đợi.”

Cô nuốt một ngụm nước miếng. “Thằng bé có biết không? Nó có biết chuyện anh đã tìm được tôi không?”

“Biết.” Một giọng nói vang lên phía sau lưng cô. Giọng nói mà trước đây cô chưa từng được nghe bao giờ, thế nhưng cô lại có thể nhận ra ngay lập tức.

Cô quay đầu lại và ngước nhìn lên. Là chàng trai trẻ ngồi cạnh chiếc bàn bên cửa sổ, chàng trai có đôi mắt rất giống với Jessica, đang đứng ngay cạnh cô.

HẾT