TÁM
Các doanh trại ngoài ngoại ô thường vô cùng rộng lớn. Dù cơ sở hạ tầng có quy hoạch gọn ghẽ tới đâu, xung quanh vẫn thừa ra một khoảnh đất khổng lồ. Tuy là lần đầu trực tại trại Bird, nhưng tôi đoán nơi đây cũng không phải ngoại lệ. Doanh trại như thể một thị trấn nhỏ lọt thỏm giữa khoảng đất rộng lớn khô cằn hình móng ngựa thuộc sở hữu của chính phủ với những dãy đồi thấp và thung lũng nông cùng một lớp những cây và bụi mọc lưa thưa. Suốt thời gian dài tồn tại của doanh trại, đám cây đó sẽ mô phỏng những thân cây màu xám tro của xứ Ardennes, những cây thông ở Trung Âu, và những cây cọ đung đưa vùng Trung Đông. Tất cả các thế hệ huấn luyện lý thuyết bộ binh đã đến và đi ở đó. Xung quanh còn rải rác những hào chiến đấu cùng hố cá nhân và lỗ châu mai cũ. Vẫn còn những gờ đất tập bắn súng trường và hàng rào thép gai cùng các lán biệt lập nơi các chuyên viên tâm lý thử thách trạng thái cảm xúc đàn ông. Vẫn đó những boong ke bằng xi măng và bản sao các văn phòng chính phủ được Lực lượng Đặc nhiệm dùng để tập giải cứu con tin. Vẫn còn những đường mòn dài tập chạy xuyên địa hình nơi các thanh niên đăng ký nhập ngũ có sức khỏe yếu thường sẽ lả đi và lảo đảo, có khi còn ngất xỉu hay đột tử. Toàn bộ khu vực được Bộ Quốc phòng quây lại bằng hàng rào thép gai cũ kỹ gỉ sét cứ ba cột thép lại gắn một bảng cảnh báo.
Tôi gọi một toán chuyên viên rồi tới bãi xe và tìm thấy một chiếc Humvee có gắn đèn pin bên bảng điều khiển. Tôi nổ máy đi theo chỉ dẫn của tay binh nhì về hướng Tây Nam của khu vực cư trú đến một con đường cát dẫn vào khu hoang sơ. Trời đã trở tối hoàn toàn. Tôi đi hơn một dặm thì thấy ánh đèn một chiếc xe Humvee khác ở đằng xa. Xe của tay binh nhì đó đỗ chéo cách con đường mòn khoảng hai mươi feet và đèn pha của nó quét sáng lên hàng cây tạo thành những bóng hình quái đản vào tận sâu trong rừng. Tay binh nhì đang đứng tựa lên nắp xe mình. Đầu gục xuống nhìn mặt đất chăm chăm.
Câu hỏi đầu tiên: làm sao đương đi tuần trên xe ở một khu tối mù lại phát hiện được một cái xác bị giấu tuốt ngoài đây, tận sâu trong rừng?
Tôi dừng xe bên cạnh cậu ta, lấy đèn pin rồi bước ra bầu trời lạnh, và ngay lập tức có câu trả lời. Có một vệt dài những món trang phục bắt đầu từ giữa con đường. Ngay giữa đường là một chiếc giày bốt. Loại bốt dã chiến bằng da màu đen được cấp theo tiêu chuẩn, đã cũ, sờn, và không được đánh bóng đàng hoàng. Nằm ở hướng Tây, cách chiếc giày chừng một yard, là một chiếc tất. Rồi một chiếc giày nữa, một chiếc tất nữa, đến áo khoác dã chiến, và áo mặc trong màu ô liu. Mớ trang phục được trải thành một đường, như một màn giễu nhại cái ảo tưởng anh có là khi về nhà sẽ tìm thấy quần áo lót của vợ rải rác dẫn lên cầu thang vào phòng ngủ vậy. Chỉ có điều cái áo khoác và áo trong kia đen thẫm màu máu.
Tôi kiểm tra mặt đất bên rìa con đường. Nó cứng ngắc và đóng một lớp băng mỏng. Tôi sẽ không phá hỏng hiện trường. Tôi sẽ không vô tình xóa đi dấu chân thủ phạm, bởi trên mặt đất chẳng có dấu chân nào cả. Vậy là tôi hít một hơi sâu và theo vệt quần áo đến nơi nó kết thúc. Đến đó thì tôi hiểu vì sao tay binh nhì kia phải nôn thốc hai lần. Bằng tuổi cậu ta dám tôi phải oẹ ra tới ba lần.
Cái xác nằm sấp trên thảm lá khô đã đông cứng dưới gốc cây. Trần truồng. Cao ngưỡng trung bình, người săn chắc. Nạn nhân gốc da trắng, nhưng khắp cơ thể nhuốm máu đỏ. Khắp cánh tay và vai đầy những vết cắt sâu đến tận xương bằng dao. Từ đằng sau tôi thấy gương mặt của nạn nhân bị dập nát và sưng phù. Má lồi ra. Thẻ định danh bị mất. Quanh cổ quấn chặt một thắt lưng da nhỏ. Khóa thắt lưng bằng đồng còn phần đuôi dài quấn tiếp trở xuống. Trên lưng vương lại thứ dịch gì đó sền sệt màu trắng hơi ngả hồng. Nạn nhân bị một nhánh cây gãy đâm ngập hậu môn. Mặt đất bên dưới nhuộm máu đen kịt. Tôi đoán nếu lật thi thể lại chúng tôi sẽ phát hiện ra cơ quan sinh dục nạn nhân cũng đã bị cắt mất.
Tôi trở lại theo vệt quần áo ra đường. Bước đến tay binh nhì. Cậu ta vẫn dán mắt xuống đất.
“Chính xác thì ta đang ở vị trí nào?” tôi hỏi cậu ta.
“Sao ạ?”
“Ta vẫn trong khu vực doanh trại chứ?”
Cậu ta gật đầu. “Ta đứng cách hàng rào biên một dặm. Theo mọi phía ạ.”
“OK,” tôi bảo. Quyền hạn đã rõ. Nạn nhân là quân nhân, chết trên đất quân đội. “Ta đợi ở đây. Không ai được vào hiện trường nếu tôi chưa cho phép. Rõ chưa?”
“Thưa rõ,” cậu ta trả lời.
“Cậu làm tốt lắm,” tôi nói.
“Sếp nghĩ vậy ư?”
“Cậu vẫn đứng vững đấy thôi,” tôi bảo.
Tôi trở về xe Humvee của mình và gọi cho cô trung sĩ. Tôi thông báo tình hình cho cô và nhờ cô nhắn trung úy Summer gọi ngay cho tôi trên kênh liên lạc khẩn. Rồi tôi đợi. Hai phút sau một xe cứu thương tới nơi. Xong đến lượt hai chiếc Humvee nữa chở toán chuyên viên hiện trường mà tôi đã yêu cầu trước khi rời văn phòng. Họ xuống xe. Tôi dặn họ chờ đó. Không có việc gì phải gấp gáp.
Summer điện cho tôi trên bộ đàm chừng năm phút sau.
“Có người chết trong rừng,” tôi bảo cô. “Tôi muốn cô tìm ngay cô đào tạo tác chiến tâm lý kia.”
“Trung tá Norton ư?”
“Tôi muốn cô đưa cô ta ra đây.”
“Willard cấm sếp làm việc với tôi rồi mà.”
“Chỉ cấm việc của đội đặc nhiệm thôi. Đây là việc quân cảnh bình thường.”
“Sao sếp muốn đưa cô Norton ra đó vậy?”
“Tôi muốn gặp cô ta.”
Cô tắt đài và tôi bước ra khỏi xe. Tôi tham gia đoàn khám nghiệm và chuyên viên hiện trường. Chúng tôi đứng quanh trong trời lạnh. Chúng tôi để máy chạy để nạp ắc quy và cho máy sưởi hoạt động. Từng khóm khói diesel bốc lên và gom lại thành một lớp dày trải khắp, như sương mù. Tôi dặn chuyên viên hiện trường bắt đầu liệt kê mớ trang phục trên đường. Tôi dặn họ không được động vào chúng cũng như không được rời con đường.
Chúng tôi đợi. Trời không trăng. Không sao. Không chút ánh sáng hay âm thanh nào ngoài đèn pha trên xe và tiếng động cơ diesel chạy không. Tôi nghĩ về Leon Garber. Hàn Quốc là một trong những nhánh lớn nhất mà Lục quân Hoa Kỳ có thể đưa ông ta tới. Dù không phải nơi hào nhoáng nhất, nhưng là nơi hoạt động sôi nổi cũng như khó khăn nhất. Chỉ huy Quân cảnh ở đó là một nhiệm vụ đáng tự hào. Điều đó nghĩa là ông ta có thể sẽ về hưu với hai ngôi sao, một điều vượt quá mọi mong tưởng của ông ta. Nếu anh tôi nói đúng và sắp có cắt giảm, thì Leon đã lành lặn thoát ra. Tôi mừng cho ông ta. Trong chừng mười phút. Rồi tôi nhìn nhận tình trạng của ông ta từ khía cạnh khác. Tôi lo lắng thêm mười phút nữa và chẳng suy ra được gì thêm.
Summer tới nơi khi tôi vừa dứt suy nghĩ. Cô lái chiếc Humvee với một người phụ nữ tóc vàng mặc đồ dã chiến để đầu trần ngồi ngay ghế lái phụ cách cô chừng bốn bộ. Cô dừng xe ngay giữa con đường với đèn pha rọi thẳng vào chúng tôi. Cô ở yên trong xe, trong khi cô gái tóc vàng kia bước ra đảo một vòng mắt khắp đám đông rồi tiến vào mớ ánh sáng đèn pha hỗn độn tới trước tôi. Tôi giơ tay chào cô ta vì lịch sự rồi nhìn bảng tên. Nó ghi: Norton. Ve áo cô ta đính lá sồi của bậc trung tá. Cô ta có vẻ hơn tuổi tôi, nhưng không nhiều lắm. Tướng cô ta cao và gầy và có gương mặt có thể đưa cô ta lên làm diễn viên hay người mẫu gì đó.
“Tôi giúp gì được anh đây, Thiếu tá?” cô ta hỏi. Giọng cô ta nghe như dân Boston và có vẻ không ưa gì việc bị lôi ra tận đây giữa đêm.
“Có cái này tôi muốn cô xem qua,” tôi bảo.
“Vì sao?”
“Vì có thể cô có góc nhìn chuyên môn.”
“Sao lại là tôi?”
“Bởi sẵn có cô đang ở Bắc Carolina này. Sẽ phí nhiều tiếng đồng hồ nếu tôi muốn nhờ ai đó ở tít nơi khác.”
“Anh muốn nhờ người thế nào?”
“Người nào trong chuyên ngành của cô ấy.”
“Tôi biết mình chỉ dạy lý thuyết rồi,” cô nói. “Tôi không cần bị nhắc mãi nữa đâu.”
“Sao cơ?”
“Hình như trại này lấy trò đó làm vui, luôn nhắc Andrea Norton nhớ mình chỉ là một giáo sư lý thuyết, trong khi người ta bận rộn làm những việc thực tế.”
“Làm sao tôi biết gì về việc đấy được. Tôi là người mới mà. Tôi chỉ muốn nghe nhận định đầu tiên từ người nào có chuyên môn như cô, vậy thôi.”
“Anh không có ý đồ gì sao?”
“Tôi đang cần giúp đỡ thôi mà.”
Cô ta chun mũi. “OK.”
Tôi đưa cô ta đèn pin. “Nhờ cô men theo vệt quần áo này đến cuối. Xin đừng động vào vật gì cả. Cứ tập trung vào nhận định của mình. Sau đó tôi muốn bàn lại với cô.”
Cô ta không đáp. Chỉ cầm lấy đèn pin của tôi và đi. Chừng hai mươi bước đầu tiên lưng cô ta còn được đèn pha từ xe tay binh nhì chiếu sáng rực. Xe cậu ta vẫn đối diện với khu rừng. Bóng của cô ta ngả ra phía trước người. Rồi cô ta bước ra khỏi tầm chiếu của đèn pha và tôi chỉ thấy ánh đèn pin tiến tới, ngả nghiêng trong bóng tối. Sau đó tôi không nhìn thấy nữa. Chỉ còn vệt sáng mờ mờ hắt lên mặt dưới của những nhánh cây không lá, ở tít đằng xa, phía trên cao.
Cô ta đi mất khoảng mười phút. Rồi tôi thấy ánh đèn pin quét trở về hướng chúng tôi. Cô ta bước ra từ khu rừng, đi ngược lại theo hướng cũ. Cô ta đi thẳng đến tôi. Mặt tái mét. Cô ta tắt đèn pin rồi trả lại cho tôi.
“Gặp lại trong văn phòng tôi,” cô ta bảo. “Chừng một tiếng nữa.”
Cô ta leo lên xe Humvee của Summer và Summer lùi xe, quay đầu và phi vào bóng tối.
“OK, mấy cậu, bắt đầu vào việc được rồi,” tôi nói. Tôi ngồi trong xe nhìn khói và ánh đèn pin quét rọi khắp mặt đất cùng ánh chớp xanh của máy ảnh bắt lấy mọi thứ xung quanh. Tôi điện cho nữ trung sĩ và dặn cô báo nhà xác doanh trại mở cửa. Dặn cô báo một chuyên viên khám nghiệm sẵn sàng sáng sớm hôm sau. Sau ba mươi phút xe cứu thương lùi ra mé đường và người của tôi khênh lên một hình hài dưới lớp khăn trắng. Họ đóng cửa rồi vỗ lên thành xe và xe trờ máy chạy đi. Các túi nhựa trong đựng chứng cứ và dán nhãn chi tiết. Băng hiện trường được giăng vòng quanh các gốc cây. Họ quây lại thành một hình chữ nhật với kích thước chừng bốn mươi nhân năm mươi yard.
Tôi để họ tự thu dọn và lái xe qua màn đêm trở về tòa nhà chính. Tôi được binh sĩ canh gác chỉ đường đến bộ phận tác chiến tâm lý. Nơi đó là một tòa nhà thấp bằng gạch với cửa và cửa sổ màu xanh lá như thể đã từng là văn phòng xưa của sĩ quan hậu cần từ thời mới được xây dựng vậy. Nó cách khá xa trụ sở chỉ huy, có lẽ cách khu vực nghỉ ngơi của Lực lượng Đặc nhiệm nửa đoạn đường. Xung quanh tối và im ắng nhưng trong hành lang chính và một cửa sổ văn phòng vẫn còn ánh đèn. Tôi dừng xe và vào trong. Tôi đi qua các hành lang lát gạch u ám tới một cánh cửa gắn kính mờ. Đằng sau lớp kính mờ ấy có ánh đèn tỏa ra và trên kính khắc dòng chữ Tr. tá A. Norton. Tôi gõ cửa và bước vào trong. Trước mặt tôi là một văn phòng nhỏ nhưng gọn gàng. Nó sạch sẽ và vương mùi phụ nữ. Tôi không đưa tay chào lại nữa. Tôi nghĩ tôi và cô ta đã vượt quá giai đoạn nghi thức rồi.
Norton ngồi sau chiếc bàn gỗ sồi lớn được quân đội cấp và trên đó trải đầy những quyển sách đang mở. Cô ta đặt nhiều sách lên bàn đến nỗi phải bỏ điện thoại xuống đất. Trước mặt cô ta là một tập giấy vàng với vài dòng viết tay. Tập giấy hứng ánh sáng từ đèn làm việc rồi phản chiếu màu vàng của mình lên mái tóc cô ta.
“Xin chào,” cô ta nói.
Tôi ngồi xuống ghế khách.
“Nạn nhân là ai vậy?” cô ta hỏi.
“Tôi không biết,” tôi bảo. “Tôi không nghĩ ta tìm được thẻ căn cước nào. Mặt nạn nhân bị dập nát. Ta phải dựa vào dấu vân tay thôi. Hoặc răng. Nếu nạn nhân còn cái nào trong miệng.”
“Sao anh lại muốn tôi kiểm tra nạn nhân?”
“Tôi bảo rồi mà. Tôi muốn nghe nhận định của cô.”
“Sao anh biết tôi sẽ có một nhận định nào đó?”
“Vì tôi nghĩ sẽ có manh mối mà cô hiểu được.”
“Tôi đâu phải chuyên gia thiết lập hồ sợ tội phạm đâu.”
“Tôi không cần cô phải là chuyên gia. Tôi chỉ cần vài đầu mối, ngay bây giờ. Tôi muốn biết mình có đang nhìn đúng hướng hay không.”
Cô ta gật đầu. Rồi vén tóc vương trên mặt.
“Hiển nhiên nạn nhân là người đồng tính,” cô ta nói. “Đó có thể là động cơ gây án. Hoặc nếu không, thì hung thủ cũng là người biết được chuyện đó.”
Tôi gật đầu.
“Bộ phận sinh dục bị cắt bỏ,” cô ta nói tiếp.
“Cô kiểm tra rồi à?”
“Tôi có xê dịch nạn nhân một chút,” cô ta đáp. “Tôi xin lỗi. Anh có dặn tôi không được làm như vậy rồi.”
Tôi nhìn cô ta. Cô ta khi nãy còn không đeo găng. Đúng là gan dạ. Có lẽ cái tiếng chỉ biết sách vở của cô ta không hoàn toàn đúng.
“Không sao đâu,” tôi bảo.
“Theo tôi đoán thì anh sẽ tìm được tinh hoàn và dương vật bị nhét trong miệng nạn nhân. Tôi không nghĩ má anh ta sẽ sưng phồng như vậy chỉ vì bị đánh. Rõ ràng đây là một tuyên bố có tính biểu tượng, từ góc nhìn của một kẻ thủ ác ghê sợ đồng tính, cắt bỏ bộ phận sinh dục, rồi mô phỏng hành động quan hệ bằng miệng.”
Tôi gật đầu.
“Việc nạn nhân bị lột trần và thẻ định danh bị lấy cắp cũng vậy,” cô ta nói tiếp. “Xóa bỏ mối liên quan giữa nạn nhân đồng tính và quân đội.”
Tôi gật đầu.
“Ngoại vật đâm vào nạn nhân cũng vậy,” cô ta nói. “Xuyên hậu môn ấy.”
Tôi gật đầu.
“Rồi thứ dịch trên lưng nạn nhân nữa,” cô ta nói.
“Sữa chua,” tôi bảo.
“Có vẻ là sữa chua vị dâu,” cô ta nói. “Hoặc vị mâm xôi. Một câu đùa xưa như trái đất. Một người đồng tính giả cực khoái như thế nào?”
“Anh ta vờ rên rỉ,” tôi bảo. “Rồi ném sữa chua lên lưng người tình.”
“Phải,” cô ta đáp. Cô ta không cười. Và nhìn tôi, để xem tôi có cười hay không.
“Vậy còn vết cắt và vết đánh đập?” tôi hỏi.
“Vì kỳ thị,” cô ta trả lời.
“Còn thắt lưng siết cổ?”
Cô ta nhún vai. “Nó ám chỉ một kỹ thuật tự kích thích. Ngạt thở một chút sẽ khiến cơn cực khoái mạnh hơn thường.”
Tôi gật đầu.
“OK,” tôi bảo.
“OK gì cơ?”
“Đó là các nhận định ban đầu của cô. Cô có ý kiến nào dựa trên chúng không?”
“Anh có hả?” cô ta hỏi.
“Có chứ,” tôi nói.
“Anh nói trước đi,”
“Tôi nghĩ chúng vớ vẩn hết.”
“Vì sao?”
“Vì có quá nhiều thứ,” tôi tiếp. “Có tới sáu thứ trong này. Lột trần này, cướp thẻ định danh này, cắt bỏ bộ phận sinh dục này, cành cây này, sữa chua này, rồi thắt lưng nữa. Chỉ cần hai trong số sáu là đủ rồi. Cho luôn là ba đi. Cứ như thể hung thủ đang cố gắng thể hiện một điều gì đó, thay vì cứ thế thể hiện ra thôi. Giống như là cố gắng quá lố vậy.”
Norton không nói gì.
“Quá nhiều thứ,” tôi lặp lại. “Giống như bắn một người, rồi siết cổ người ta, rồi đâm người ta, rồi nhấn nước người ta, rồi làm ngạt thở người ta, rồi đánh đập người ta đến chết. Như thể hung thủ đang trang trí cây thông Giáng sinh bằng cả mớ manh mối vậy.”
Cô ta vẫn im lặng. Cô ta quan sát tôi, trong ánh sáng từ đèn làm việc. Có lẽ đang đánh giá tôi.
“Tôi có nghi vấn về chiếc thắt lưng,” cô ta nói. “Tự kích thích không chỉ dành riêng cho người đồng tính, về sinh lý nam giới có các kiểu cực khoái như nhau, dù đồng tính hay không.”
“Toàn bộ vụ này là giả cả,” tôi nói.
Cuối cùng, cô ta cũng gật đầu.
“Tôi đồng ý với anh,” cô ta bảo. “Anh sắc sảo lắm.”
“Đối với một tay cớm phải không?”
Cô ta không cười. “Nhưng là quân nhân ta biết việc cho phép người đồng tính nhập ngũ là phạm luật. Vì vậy ta nên chắc chắn mình không để việc bảo vệ quân đội làm mờ óc phán xét của mình.”
“Việc của tôi là bảo vệ quân đội,” tôi bảo.
“Chính vì vậy đó,” Norton đáp.
Tôi nhún vai. “Nhưng tôi không bênh vực ai. Tôi không quả quyết rằng nạn nhân không đồng tính. Có thể hắn ta đồng tính thật. Tôi thực sự không quan tâm. Có thể hung thủ biết nạn nhân đồng tính, hoặc không. Dù sao đi nữa, đó không phải động cơ gây án. Chúng muốn khiến sự việc trông có vẻ như vậy. Nhưng chúng dàn cảnh mà không thực sự hiểu. Chúng hiểu theo một kiểu khác. Nên chúng nhồi vào đó một đống manh mối, theo một cách thiếu tự nhiên.”
Rồi tôi ngưng lại.
“Một cách khá sách vở,” tôi bảo tiếp.
Cô ta cứng người.
“Một cách sách vở sao?”
“Các cô có dạy mấy việc kiểu này trong lớp không?”
“Chúng tôi không dạy cách giết người,” cô ta đáp.
“Tôi không hỏi việc đó.”
Cô ta gật đầu. “Chúng tôi có bàn luận qua. Điều đó là bắt buộc. Cắt bỏ dương vật của địch là hình thức công kích giới tính nguyên thủy nhất. Xuyên suốt lịch sử đều có. Chiến tranh Việt Nam cũng có. Phụ nữ Afghanistan vẫn hành hạ tù nhân Xô Viết bằng cách đó suốt mười năm qua. Chúng tôi bàn luận về ý nghĩa của việc đó, nó ám chỉ thông điệp gì, và nỗi sợ hãi mà nó gieo rắc. Ngoài kia họ viết cả tấn sách về nỗi khiếp đảm trước các vết thương kinh khủng. Đó luôn là một thông điệp gửi tới một nhóm người nhất định. Chúng tôi bàn về sự xâm phạm cơ thể bằng vật thể ngoài. Chúng tôi bàn về sự phơi bày các cơ thể bị xâm phạm công khai một cách có chủ đích. Vệt quần áo ngoài kia là một hình ảnh vô cùng kinh điển.”
“Các cô có nói về sữa chua không?”
Cô ta lắc đầu. “Nhưng dù sao nó vẫn là một câu đùa cũ rích rồi.”
“Còn vụ ngạt thở kia?”
“Trong lớp tác chiến tâm lý thì không. Nhưng quân nhân ở đây cũng có thể đọc trên tạp chí. Hoặc xem phim khiêu dâm.”
“Các cô có bàn về việc tra khảo đời sống tính dục của kẻ thù không?”
“Đương nhiên rồi. Công kích đời sống tính dục kẻ thù là trọng tâm của lớp học mà. Định hướng tính dục của địch, nam tính của địch, khả năng và giới hạn của địch. Đó là chiến thuật trọng tâm. Vẫn luôn là vậy, xuyên suốt lịch sử, ở khắp nơi trên thế giới. Nó vốn được thiết kế để đạt hiệu quả hai chiều. Hạ đối phương xuống, đồng thời nâng vị thế của ta lên.”
Tôi không nói gì.
Cô ta nhìn thẳng vào tôi. “Có phải anh đang hỏi tôi có nhận ra bài giảng của mình, được trình bày ngay khu rừng ngoài kia không?”
“Chắc là vậy đó,” tôi bảo.
“Anh đâu cần ý kiến của tôi, phải không?” cô ta hỏi. “Anh chỉ đang đánh tiếng thôi. Anh nhìn là đã hiểu sự việc rồi.”
Tôi gật đầu. “So với một Quân cảnh, thì tôi cũng thông minh đấy.”
“Câu trả lời là không,” cô ta nói. “Tôi không nhận ra bài giảng của mình, trong khu rừng kia. Không rõ ràng lắm.”
“Nhưng cũng có thể chứ?”
“Không gì là không thể.”
“Cô có gặp thiếu tướng Kramer khi còn ở trại Irwin không?” tôi hỏi.
“Một vài lần thôi,” cô ta đáp. “Vì sao?”
“Lần cuối cô gặp ông ta là khi nào?”
“Tôi không nhớ.”
“Không phải gần đây chứ?”
“Không. Không phải gần đây. Có việc gì vậy?”
“Cô gặp ông ta như thế nào?”
“Về mặt công việc thôi,” cô ta nói.
“Cô cũng dạy lớp của mình cho Binh chủng Thiết giáp à?”
“Trại Irwin đâu chỉ có mỗi Thiết giáp. Nó cũng là Trung tâm Huấn luyện Sĩ quan Quốc gia, đừng quên. Hồi trước học viên tới đó tìm chúng tôi. Giờ chúng tôi ra ngoài tìm học viên.”
Tôi không nói gì.
“Anh thấy việc chúng tôi dạy cho bên Thiết giáp đáng ngạc nhiên lắm à?”
Tôi nhún vai lần nữa. “Cũng có một chút. Nếu tôi đang cưỡi trên lưng con chiến xa nặng bảy mươi tấn thì tôi không nghĩ mình cần phải giỏi môn tâm lý học.”
Cô ta vẫn không cười. “Chúng tôi có đào tạo cho họ. Và theo tôi nhớ thì tướng Kramer không thích việc bộ binh được hưởng gì đó mà quân ông ta thì không. Ganh đua ghê lắm.”
“Giờ cô dạy cho ai?”
“Lực lượng Delta,” cô ta đáp. “Chỉ riêng họ thôi.”
“Cảm ơn cô đã giúp đỡ,” tôi nói.
“Hồi nãy tôi không nhận ra được điều gì mà phía chúng tôi phải chịu trách nhiệm cả.”
“Không rõ ràng thôi.”
“Sự việc không có yếu tố tâm lý nào đặc biệt,” cô ta nói.
“OK,” tôi bảo.
“Và tôi rất ghét bị hỏi như vậy.”
“OK,” tôi nói lại. “Chúc ngủ ngon, thưa cô.”
Tôi đứng dậy khỏi ghế và bước ra cửa.
“Động cơ gây án thực sự là gì vậy?” cô ta hỏi. “Nếu những gì ta thấy là giả mạo?”
“Tôi có biết đâu,” tôi đáp. “Tôi đâu thông minh đến vậy.”
Tôi dừng bước ở phòng ngoài văn phòng và cô trung sĩ có đứa con trai đưa cho tôi cà phê. Rồi tôi vào phòng và thấy Summer đang đợi. Cô đến thu hồi đống danh sách, bởi vụ điều tra gã Kramer đã kết thúc.
“Cô có kiểm tra những phụ nữ còn lại chưa?” tôi hỏi cô. “Ngoài Norton ra?”
Cô gật đầu. “Tất cả đều có chứng cứ ngoại phạm. Đêm đó là thời điểm tuyệt vời nhất năm nếu anh cần chứng cớ ngoại phạm. Đâu ai đón Giao thừa một mình.”
“Có tôi này,” tôi đáp.
Cô không trả lời. Tôi gom xấp giấy cho gọn rồi bỏ chúng vào hồ sơ và tháo mẩu giấy bên ngoài ra. Mong mẹ sếp vẫn khỏe. Tôi bỏ mẩu giấy vào ngăn tủ rồi trả lại cô tập hồ sơ.
“Norton nói gì với sếp vậy?” cô hỏi.
“Cô ta đồng ý với tôi rằng đấy là một vụ giết người được dàn xếp cho giống một vụ kỳ thị người đồng tính. Tôi hỏi cô ta hiện trường vụ án có xuất hiện biểu tượng nào từ trong bài giảng của lớp tác chiến tâm lý hay không thì cô ta trả lời mập mờ. Cô ta bảo rằng không có gì bất thường về mặt tâm lý học. Và cô ta ghét bị hỏi.”
“Vậy giờ thì sao sếp?”
Tôi ngáp một hơi. Tôi mệt quá rồi. “Ta vẫn điều tra như thường mà thôi. Ta còn chưa biết nạn nhân là ai nữa. Tôi nghĩ ngày mai ta sẽ tìm ra. Mai bảy giờ sáng có mặt, OK?”
“OK,” cô đáp, và hướng ra cửa, trong tay cắp theo tập hồ sơ.
“Tôi có gọi đến Rock Creek,” tôi bảo. “Để nhờ tìm bản thuyên chuyển công tác của tôi từ Panama tới đây.”
“Rồi sao sếp?”
“Tay thư ký nói chính Garber ký duyệt.”
“Nhưng?”
“Việc đó là không thể. Garber gọi tôi ngay đêm Giao thừa và còn ngạc nhiên khi biết tôi ở đây.”
“Sao tay thư ký kia phải nói dối?”
“Tôi không nghĩ hắn ta nói dối. Tôi đoán chữ ký đó là giả mạo.”
“Có thể làm vậy sao sếp?”
“Chỉ có cách lý giải đó thôi. Garber không thể quên việc thuyên chuyển công tác của tôi trong vòng bốn mươi tám giờ đồng hồ được.”
“Vậy chuyện này là sao?”
“Tôi chịu. Ai đó đang chơi một ván cờ. Anh trai tôi dặn nên tìm hiểu xem ai cần tôi đến đây tới mức phải kéo tôi ra khỏi Panama và để một tay khốn nạn nào đó tiếp quản. Nên tôi cố tìm hiểu thôi. Và giờ tôi đoán chúng ta cũng nên hỏi một câu tương tự về Garber. Ai lại muốn kéo ông ta ra khỏi Rock Creek đến mức để một tay khốn nạn khác tiếp quản chứ?”
“Nhưng được chuyển đến Hàn Quốc là một dạng thăng cấp mà, phải không sếp?”
“Garber chắc chắn xứng đáng rồi, không phải bàn cãi,” tôi bảo. “Nhưng quá sớm. Đó là việc của tướng một sao. Bộ Quốc phòng phải bàn với Thượng viện. Công đoạn đó để dành cho mùa thu, chứ không phải trong tháng Giêng. Đây là một nước cờ hoảng loạn, vô cùng hấp tấp.”
“Nhưng nước cờ đó vô nghĩa,” Summer nói. “Sao phải đem sếp đến và kéo ông ta ra? Bù qua sớt lại, cũng như không.”
“Vậy có thể do ván cờ này có hai người chơi. Như trò kéo co. Bên thiện, bên ác. Bên thắng, bên thua.”
“Nhưng bên ác đã có thể thắng cả hai nước cờ ấy, một cách dễ dàng nữa. Hắn đã có thể cho sếp giải ngũ này. Hoặc ném sếp vào tù. Hắn có đơn tố cáo dân sự để đối phó với sếp mà.”
Tôi không nói gì.
“Việc này thật vô lý,” Summer nói. “Người nào đang chơi bên phe sếp sẵn sàng đưa Garber đi nhưng đủ quyền lực để giữ sếp lại, dù có đơn tố cáo dân sự ngay trên bàn. Quyền lực đến nỗi Willard không dám động đến sếp, dù có thể ông ta muốn lắm. Sếp biết điều đó nghĩa là gì không?”
“Có,” tôi bảo. “Tôi biết.”
Cô nhìn thẳng vào tôi.
“Nghĩa là họ coi sếp còn quan trọng hon cả Garber đó,” cô nói. “Garber đi rồi, mà sếp còn ở đây.”
Rồi cô quay đi chỗ khác và im lặng một hồi lâu.
“Cho phép cô phát biểu đấy, Trung úy,” tôi bảo.
Cô quay lại nhìn tôi.
“Sếp không quan trọng hơn Garber được,” cô nói. “Không thể được.”
Tôi ngáp lần nữa.
“Tôi không có ý kiến gì đâu,” tôi bảo. “Nhất là đề tài ấy. Đây không phải là về sự lựa chọn giữa tôi hay Garber.”
Cô im lặng. Rồi gật đầu.
“Không,” cô nói. “Không phải. Đây là về sự lựa chọn giữa trại Bird và Rock Creek. Trại Bird được coi là quan trọng hơn. Việc diễn ra tại đây được coi là nhạy cảm hơn việc đang diễn ra tại trụ sở chỉ huy đội đặc nhiệm.”
“Đồng ý,” tôi đáp. “Nhưng chuyện quái gì đang xảy ra ở đây chứ?”