← Quay lại trang sách

CHƯƠNG IV TỬ THẦN TRÊN ĐẢO

Mai đây, nếu lịch sử ngành hàng không thương mãi được thuật lại, thì chuyến bay 237 phải được coi là chứa đựng nhiều tình tiết lạ lùng nhất. Máy bay sắp rời Hạ uy di thì mọi người đều đừng tim vì có tin kẻ khủng bố gài bom nổ chậm. Rồi một người đàn bà chĩa súng bắt nhân viên phi hành đáp máy bay xuống một địa điểm bí mật…

Đó là cô gái lai Anna.

Một người đàn bà khác vùng dậy, vận dụng những thế nhu đạo tuyệt kỹ để đoạt súng của Anna với mục đích giải cứu cho hành khách. Song chỉ một phút sau, tình thế bị đảo ngược. Để rồi người đàn bà thứ ba xuất hiện.

Quỳnh Dao ngơ ngẩn quên bẵng cả thực tại. Nàng có cảm tưởng như đang ngồi ở hàng ghế gần võ đài, giật mình khâm phục trước miếng đòn kỳ dị của thiếu phụ mặc đồ trắng vừa làm Hirô rớt súng và lăn lông lốc trên nền phi cơ.

Nàng buột miệng:

-Sămbô!

Sămbô là môn võ cận chiến Nga la tư. Qua thời gian, võ sămbô đã biến thể, song tinh túy của nó vẫn tiếp tục gây xúc động trong giới võ lâm quốc tế. Võ sĩ sămbô không đánh bằng bàn tay chụm lại mà là xòe ra, cái tát sămbô có thể làm những khối thịt đồ sộ vỡ miệng, gẫy răng, đau buốt đến óc.

Tuy nhiên, Quỳnh Dao ngạc nhiên vì thế đánh sămbô của thiếu phu áo trắng thì ít, mà ngạc nhiên vì danh tính và quốc tịch của thiếu phụ áo trắng thì nhiều. Nếu không kịp lấy lại bình tĩnh, Quỳnh Dao đã la lớn « lạ thật, tại sao con bé Sôrenkốp lại cứu mình? »

Quỳnh Dao dụi mắt và nhìn thấy Sôrenkốp đang nhoẻn miệng cười với nàng. Đúng là sự thật, chứ không phải là giấc mơ. Thiếu phụ áo trắng đã quật ngã Hirô, cứu nàng khỏi chết, là Sôrenkốp. Từ lúc lên máy bay, Quỳnh Dao đã ngờ vực Sôrenkốp. Nàng đinh ninh Sôrenkốp là điệp viên Smerch của Liên Sô.

Sôrenkốp tiến lại phía Quỳnh Dao, giọng thân mật:

-Chị có hề gì không?

Quỳnh Dao lắc đầu:

-Không. Tôi thành thật cảm ơn chị. Nếu không có chị…

-Ồ, chẳng qua là bổn phận, chị ạ. Hirô nổ súng, chị chết đã đành, toàn thể hành khách trong số đó có tôi đều chết theo.

Viên phi công trưởng xoa hai bàn tay, cử chỉ trịnh trọng:

-Thưa bà, nhân danh…

Hắn định thay mặt hành khách và phi hành đoàn để cảm ơn người đẹp Sô viết. Song Sôrenkốp đã làm hắn cụt hứng:

-Tôi không ưa khách sáo. Vả lại, tôi chưa đến nỗi già để ông gọi bằng bà.

Viên phi công trưởng nhăn nhó như đang bị cơn đau răng hành hạ:

-Xin lỗi cô. Theo nội quy, chúng tôi không được phép gọi nữ hành khách có gia đình là cô.

Sôrenkốp chống nạnh nói:

-Vậy tôi là gái có chồng!

-Thưa cô…

-Hừ, ông làm cách nào mà biết được tôi là gái có chồng? Mặt tôi khác, thân thể tôi khác, phải không?

Viên phi công trưởng cuống quít:

-Không, không, tôi thấy rồi. Cô vẫn còn son giá.

Người đẹp Sôrenkốp phá lên cười:

-Thôi, ông ơi, ông trở phòng lái của ông đi, kẻo phi cơ đâm xuống biển thì khốn. Thời đại híp-py này, trai gái nghịch ngợm như quỷ sứ, tìm được người như ông thật hiếm. Cô nào có đức lắm mới được làm vợ ông.

-Tôi đã có 2 cháu. Chúng tôi lập gia đình đã được 10 năm nay.

Trông nét mặt đau khổ của viên phi công trưởng, Quỳnh Dao đoán biết hắn ta phải là hội trưởng của hội sợ vợ. Cô gái sô viết lại giáng thêm một chùy nữa khiến mọi người cười ồ, quên hẳn tai nạn vừa xảy ra:

-Đó là lý do cấp bách khiến ông quay lại phòng lái tức khắc. Ông đứng gần đàn bà, vô phúc bị dính một sợi tóc vào áo thì về nhà chết đòn. Thấy ông hiền lành, chúng tôi không muốn ông bị tan xương nát thịt. Ông lại là hoa tiêu giỏi, ông phải có đầy đủ sức khỏe để lái cho chúng tôi về Mỹ chứ!

Sôrenkốp nói liến thoắng như cái máy hát đĩa. Lối nói của nàng luôn luôn pha vẻ châm chọc sỗ sàng, chứng tỏ nàng đã quen với nếp sống bừa bãi trắng trợn. Trong khi ấy, cô gái lai và chàng họa sĩ giả hiệu Hirô đã được dồn vào một góc. Họ bị còng chung với nhau, vẻ tự đắc và hung hăng đã biến đâu mất.

Sôrenkốp tạt qua ghế của Bôlin, ngoảnh nhìn nhà bác học bằng cặp mắt sáng rực. Song nàng không mỉm cười, cũng không nói lời nào. Nàng đang bỏng cháy như khí trời xích đạo bỗng lạnh ngắt như tảng băng Bắc cực. Nàng quay lại chỗ ngồi, không thèm để ý đến ai, đeo kiếng râm vào mắt, rồi lựa dưng, lim dim ngủ.

Quỳnh Dao cũng cố ngủ song không tài nào ngủ nổi. Hình bóng cô gái Liên Sô mặc đồ trắng, có lối đánh sămbô thần tốc và kiến hiệu vẫn lởn vởn trong tâm trí nàng. Sôrenkốp mặc đồ trắng, không phải vì thích giản dị và có tính tiết kiệm. Bộ đồ trắng, may bó thân thể, cài bên hông, cao lên gần háng nàng, được cắt trong một loại hàng đắt tiền, nền trắng ngà, nổi những bông hoa tròn to bằng cái bát. Hình tròn của hoa làm tăng thêm hình tròn gợi cảm của ngực và mông nàng.

Chắc Sôrenkốp đã từng nhiều ngày ở Ba Lê để sắm sửa. Vì bộ đồ của nàng khó thể được may ở đâu, ngoài Ba Lê. Quỳnh Dao quả quyết là cô gái Liên Sô đã lưu lại đất Pháp vì miệng nàng, da thịt nàng, tóc nàng toát ra một mùi thơm độc đáo. Mùi thơm của dưa leo, của lê tàu, của hoa cúc, của hoa bồ đề, của vỏ cam tươi, và của vỏ nhân sâm…Tất cả các mùi thơm này hòa trộn với nhau. Sôrenkốp phải ghé lại Pháp mới có được mùi thơm riêng biệt ấy, mùi thơm của mỹ phẩm do hãng Yves Rocher chế tạo. Vì Yves Rocher là người đầu tiên trên thế giới sáng lập trên đất Pháp một công ty mỹ phẩm chuyên rút ép nhựa thảo mộc để làm son phấn cho đàn bà. Mỹ phẩm này chưa được bán tại Hoa Kỳ hoặc trên đường bay của phi cơ T.A.I.

Nghĩa là Sôrenkốp đi từ Liên Sô đến Tahiti để nghỉ mát. Ở Liên Sô, thiếu gì nơi nghỉ mát. Và thiếu gì nơi nghỉ mát ở Âu chân. Sôrenkốp phải qua Thái bình dương với một sứ mạng quan trọng nào đó. Vậy tại sao nàng lại cứu Quỳnh Dao?

Đầu óc Quỳnh Dao nhức như búa bổ. Tuy vậy, nàng vẫn nghe rõ tiếng nói của Bôlin:

-Cô vú hết mệt chưa?

Gã đàn ông mắc bệnh maxôsít lại dùng danh từ « cô vú » ỡm ờ để gọi nàng. Chân tướng của nàng đã bại lộ, nàng không thể nặng lời với hắn được nữa. Vả lại, trong giọng nói của Bôlin, nàng vừa nhận thấy một sự dịu dàng có khả năng làm nàng trút bỏ hết ưu tư và mỏi mệt.

Nàng mỉm cười:

-Không, tôi có sao đâu. Tôi vẫn khỏe mạnh như thường.

-Thật may cho tôi. Vì nếu cô bị đau, tôi sẽ là người thiệt thòi nhiều nhất.

Quỳnh Dao định mắng nhẹ cho một câu « ông có liên quan gì đến tôi mà bị thiệt thòi? » song lại thốt ra miệng:

-Cám ơn ông.

Không hiểu sao vừa nói xong, Quỳnh Dao lại thở dài. Cổ nhân có câu « gái thở dài, trai nằm sấp » để chỉ những thanh niên nam nữ đến tuổi dậy thì.

Quỳnh Dao đã qua tuổi dậy thì từ lâu, nàng cũng không còn là cô gái trinh nguyên nữa, song mỗi khi tâm hồn xúc động mạnh mẽ, người lại bất giác thở dài.

Bôlin nói rót vào tai nàng:

-Cô đau thật sự rồi đấy. Tại sao cô lại giấu tôi?

Quỳnh Dao ngơ ngác:

-Tôi đã nói một lần là tôi chẳng đau gì cả.

Bôlin nhìn vào giữa mắt nàng:

-Rồi cô sẽ đau.

Quỳnh Dao vội quay sang bên. Không hiểu sao nàng không dám đối diện với Bôlin. Một cảm giác khó hiểu dâng lên cuồn cuộn trong lòng nàng. Có lẽ hắn nói đúng. Nàng chưa đau nhưng rồi sẽ đau. Trước giờ lên đường, nàng cũng nghe nữ trưởng ban Thu Thu nói ỡm ờ như vậy. Thu Thu cũng nhìn vào giữa mắt nàng rồi nói:

-Tahiti là hòn đảo có một không hai trên trái đất. Khí trời, núi non, nước biển, cây cỏ ở đó thường gây một tâm bệnh kỳ quặc: bệnh lãng tử. Nhiều người mỏi gối chồn chân giang hồ tìm đến Tahiti để nghỉ khỏe, không ngờ lại mê thú giang hồ hơn trước. Đàn bà thất tình, ghét đàn ông đến Tahiti bỗng nhiên mắc bệnh si tình. Mỗi lần chị nhắc đến em lại lắc đầu tỏ vẻ không tin. Nhưng trước em đã có người không tin như em, để rồi phải tin mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Sở có một nhân viên thượng thặng, một đại tá nổi danh…

Quỳnh Dao cười miệt thị:

-Chắc ông đại tá này thuộc loại xí trai, chuyên môn bị đàn bà ruồng rẫy, lấy vợ thì bị cắm sừng.

Thu Thu nghiêm nét mặt:

-Em lầm rồi. Vị đại tá này được liệt vào loại đẹp trai nhất nhì ở Viễn đông, nếu chưa muốn nói là trên thế giới. Em thử tưởng tượng một thanh niên cao trên thước bảy, mặt khôi ngô như tài tử điện ảnh Rudolph Valentino, thân hình cân đối, lực lưỡng, võ nghệ siêu quần bạt tụy, quyền Anh, quyền Tàu, quyền Nhật, quyền sămbô, bắn súng, đấu dao, đua ngựa, lái xe hơi, máy bay, bơi lội…môn nào cũng vô địch. Em là phụ nữ, nếu được gặp một thanh niên hội đủ điều kiện như vậy, em sẽ thương yêu hay ghét bỏ?

-Em tin rằng ông đại tá này chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng.

-Không, đại tá này có thật bằng xương, bằng thịt. Bí số của chàng trong Sở Mật Vụ là Z.28.

-Đại tá Tống Văn Bình?

-Phải. Em cũng quen Văn Bình ư?

-Em chỉ nghe nói chứ chưa hề gặp mặt. Tuy nhiên, các bạn trong khóa huấn luyện Bùi thị Xuân cho biết Văn Bình là một thanh niên đẹp trai kinh khủng và tài giỏi kinh khủng.

-Ấy thế 18 tháng trước, Văn Bình thất tình đến Tahiti với lời thề đoạn tuyệt với đời sống gián điệp hành động, nhưng con vi trùng « phiu » trên đảo đã làm chàng thay đổi ý địch.

-Vi trùng "phiu" là gì, hả chị?

-Đó là một tâm bệnh khác thường. Dân chúng Tahiti cũng không hiểu "phiu" là gì nữa. Người thợ đang xây tường hoặc lợp nhà, cô gái đang chuẩn bị hôn lễ, công việc sắp sửa hoàn thành bỗng nhiên bỏ đi. Họ xuống thuyền lặng lẽ ra khơi. Họ không biết đi đâu, và đi đến bao giờ mới về. Như vậy gọi là "phiu". Không riêng người địa phương, người ngoại quốc cũng mắc bệnh "phiu". Cách đây mấy năm, một nhà doanh nghiệp Mỹ giàu nứt đố đổ vách đã thuê một chuyến phản lực cơ riêng, đưa vị hôn thê và bè bạn đến Tahiti để thay đổi không khí trước ngày làm lễ thành hôn. Hàng chục chuyến bay khác chở đồ đạc và thực phẩm tới: đầu bếp và hoa hồng phải từ Pháp quốc, cà phê, xì gà phải từ Nam Mỹ, caviar từ Nga sô, còn nhân sâm thì từ Cao ly. Tất cả đều đầy đủ, chỉ còn chờ ngày lành tháng tốt nữa thôi.

Vị hôn thê của nhà triệu phú là con nhà nghèo, ai cũng cho là nàng tu hàng chục kiếp mới vớ được ông ta. Mà ông ta có xấu cho cam. Riêng cái mã của ông ta cũng đủ làm đàn bà con gái tơ tưởng.

Phương chi ông ta còn một sản nghiệp khổng lồ. Vậy mà 24 giờ đồng hồ trước đại lễ, cô dâu đùng đùng lái ca-nô đến một hòn đảo kế cận. Thiên hạ đổ xô đi tìm, và sau cùng bắt gặp cô nàng nằm trên bãi cát ở Bora Bora…thân thể trần như nhộng ngoại trừ một cái váy ngắn bằng lá cây bu-rao màu vàng, trên đầu đeo một vòng hoa san hô màu đỏ. Và bên nàng là một thanh niên da bóng láng như đồng hun, tóc quăn, bắt thịt nổi cuồn cuộn…

Nàng mắc bệnh "phiu" nên bỏ đi giang hồ, ngẫu nhiên lạc đến Boro Bora, gặp chàng trai thổ dân trên bãi biển. Nàng ái ân với hắn cả đêm mà không hiểu tại sao. Nhà doanh nghiệp Mỹ cho mở cuộc điều tra thì được biết cô gái tự ý lái xuồng máy ra khơi, tự ý làm ái tình của gã đàn ông chứ không hề bị lôi kéo, súi giục hay cưỡng bức (1).

-Theo em, có lẽ sự thật đã bị phóng đại.

-Chị cũng hy vọng như vậy. Tuy nhiên, trước ngày em lên đường, chị vẫn yêu cầu em thận trọng để khỏi mắc phải vi trùng "phiu".

Bệnh "phiu"! Hai tiếng này thét vang như tiếng kèn xe cứu hỏa trong óc Quỳnh Dao. Bôlin đã gián tiếp nhắc đến bệnh "phiu", chứng bệnh giang hồ kỳ lạ. Nàng quyết tỏ ra cho hắn biết rằng tim nàng còn rắn hơn bê-tông cốt sắt nữa.

Nàng bèn đáp gọn:

-Ông sợ tôi mắc bệnh "phiu"? Ông yên tâm. Bệnh nhân "phiu" sẽ là ông…

Bôlin tủm tỉm:

-Vậy cô còn đợi gì mà không bảo vệ an ninh cho tôi?

Mặt Quỳnh Dao bỗng đỏ ửng:

-Tôi chỉ có bổn phận bảo vệ cho ông khỏi bị địch bắt vóc hoặc ám sát, chứ không liên hệ đến vấn đề tình cảm riêng của ông. Vả lại, ông đi Tahiti để gặp lại bà nhà, bà Namui. Thú thực, tôi chưa thấy ai thủy chung như ông.

-Thế mà vợ tôi lại bảo là tôi bội bạc…

-Nếu ông cho phép, tôi sẽ tìm cách thuyết phục bà nhà.

-Dĩ nhiên là tôi sẵn sàng ký cả hai tay. Nhưng tôi lại sợ Namui không đồng ý. Vì cô là người đàn bà rất đẹp. Đẹp hơn Namui. Đẹp hơn cả mọi người đàn bà trên đảo. Namui sẽ ghen tuông. Trong cơn ghen tuông, nàng sẽ dữ tợn kinh khủng. Cho nên tôi đề nghị là cô đừng đặt chân xuống sân bay Papít nữa. Cô trở về Hạ uy di là hơn…

Quỳnh Dao đau nhói như bị kim đâm vào thịt. Ông Hoàng và Thu Thu là những lãnh tụ điệp báo nhìn xa thấy rộng, tại sao chưa khám phá ra điều đó. Sự hiện diên của địch trên chuyến bay 237 nguy hiểm thật đấy, song cũng chưa nguy hiểm bằng sự hiện diện của cô vợ giang hồ ghen tuông. Và còn nguy hiểm hơn nữa nếu vi trùng "phiu" đột nhập vào trái tim nàng, bắt nàng có cảm tình mật thiết với gã bác học mắc bệnh loạn dâm maxôsít quỉ quái.

Quỳnh Dao không đáp. Nàng ngồi yên với những ý nghĩ vẩn vơ.

Trong khi ấy phi cơ nghiêng một bên cánh, bắt đầu lượn vòng tròn để hạ xuống đảo. Quang cảnh yên tĩnh đã trở lại trong đám hành khách. Bên ngoài trời trong không một gợn mây.

Lần thứ nhất Quỳnh Dao đến Tahiti. Để nàng làm quen với địa hình và nếp sống trên đảo. Thu Thu đã dành nhiều giờ liên tiếp trình bày và giải thích trước một bản đồ Đại dương châu rộng lớn -loại bản đồ tham mưu- và nhiều cuốn an-bom dán đầy ảnh màu.

Với diện tích 402 dặm vuông, và 120 dặm bờ biển, đảo Tahiti là thành phần của một quần đảo lớn hơn diện tích Âu châu gồm cả thảy 110 hòn đảo lớn nhỏ.

Lớn nhất là đảo Tahiti và đảo Moorea.

Trận Thế chiến thứ hai đã đảo lộn đời sống của các dân tộc nhược tiểu. Nền văn minh tây phương len lỏi vào tận rừng sâu núi thẳm Nêpan hoặc Nam Mỹ, song dân tộc Tahiti vẫn không thay đổi. Thủ đô Papít ngày nay vẫn không khác Papít của nhiều năm trước. Những buổi sáng chủ nhật, đàn chó lang thang vẫn tiếp tục chạy rông trên đường phố vắng tanh. Người da trắng sống ở khu phía tây trong những ngôi nhà trắng xóa ở rải rác. Rồi đến khu Papara, Papeari với những căn nhà lụp xụp của dân bản xứ nổi bật giữa vườn hoa đầy màu rực rỡ. Xa hơn, gần triền núi, du khách sẽ đến hồ Vahiria nổi danh vì những con lươn khổng lồ, hương vị thơm ngon hơn cả lươn Đại tây dương nấu theo lối Pháp. Tại Papeari, có một vườn Bách thảo gồm đủ hoa thơm cỏ lạ nhiệt đới, mỗi khi đến thăm khách có cảm tưởng như lạc vào Thiên Thai.

Khách đi xa hơn nữa và đến làng Taravao dọc theo bờ biển. Nếu khách đói bụng thì một tiệm ăn Tàu nổi tiếng, có khả năng chiều chuộng thần khẩu khó tính nhất, đã chờ sẵn bên đường, đối diện với mặt biển trong xanh. Khách sẽ ăn món Tàu ngon lành không kém các tiệm ăn ở Tân gia ba hoặc Chợ lớn. Hoặc khách thưởng thức thực đơn địa phương với món Fafaru, món được dân đảo ưa chuộng nhất, gồm đủ loại cá lớn nhỏ thái ra từng khúc, và dầm trong nước biển trong hai giờ hoặc hai ngày cho đến khi phát ra mùi tanh tanh thum thủm.

Khách đi được một quãng thì hết đường. Nếu muốn thấy tận mắt và nghe tận tai những thiếu nữ xinh đẹp và dễ tính đánh đàn, khách phải quay lộn lại và tiến về bờ biển phía đông, đến một vùng dân cư thưa thớt không có một bóng người da trắng, khí hậu ẩm thấp. Khách sẽ vượt qua một con sông rồi đến làng Tautira ngửi mùi thơm ngào ngạt của những cụm hoa lạ và nhất là gặp những cô gái thân hình rắn chắc, da ngăm ngăm, bụng chét, mông tròn, bộ ngực tuyệt đẹp phơi trần dưới ánh nắng mặt trời.

Nhiều người tây phương ham chân thiện mỹ đã lái xuồng máy đến tận Tautira để « rửa mắt ». Còn muốn « rửa mắt » đầy đủ hơn nữa thì khách phải đến tận đầu mút của hải đảo, giữa cánh rừng già hoang vu, và bờ biển hiểm trở, vì đó là giang sơn của một bộ lạc khỏa thân.

Trời đã ngả chiều…

Phi cơ xuống thấp, xuống thấp thêm nữa. Quỳnh Dao se lòng trước phong cảnh Tahiti đang trải rộng bên dưới. Những bãi cát trắng đã nhuộm hồng ánh sáng mặt trời lặn. Xen vào những bãi cát trắng là những bãi cát đen. Những bãi cát đầy vỏ sò và san hô, lập lòe như có lân tinh.

Nhà cửa được xây cất theo đủ kiểu, cũ mới trà trộn với nhau, cái thì bằng đá như lữ quán Stuart, cái thì bằng gỗ như nhà Giây thép, cái thì bằng bê-tông cốt sắt như cơ sở Hải quân.

Bánh xe cao su của chiếc phi cơ thương mãi to lớn đáp xuống sân bê-tông nhẹ nhàng, nhẹ nhàng đến nỗi Quỳnh Dao không cảm thấy rung chuyển. Nàng liếc nhìn Bôlin. Hắn đã đeo cặp kiếng đen khổng lồ lại như cũ. Miệng hắn mím lại, tuy nhiên, nàng nhận thấy phảng phất một nụ cười kiêu ngạo và thách thức.

Bôlin nhún vai:

-Đến nơi rồi.

Cửa phi cơ mở rộng. Bên trong phi cơ đang mát rượi vì khí hậu được điều hòa, bỗng trở nên nóng bức. Trong chớp mắt, Quỳnh Dao đã đổ bồ hôi. Nàng tái mặt khi thấy Bôlin đang dán mắt vào cánh tay trần của nàng. Ai cũng nói là nàng có cánh tay tuyệt đẹp. Bàn tay có những ngón dài, thuôn thuôn, không một nếp răn, móng cong và tròn, tô bạc óng ánh. Cổ tay của nàng được gọi là cổ tay bắp chuối, nghĩa là cổ tay xinh nhất, đàn ông nhìn thấy là muốn ngoạm một miếng. Tuy nhiên, bắt thịt tay của nàng còn làm đàn ông thèm hơn nhiều, có người đã ví bắp thịt tay này với trái mận Đà lạt chín vàng, vừa lấy trong tủ lạnh ra, người lớn cũng như trẻ con, nam cũng như nữ, đều rệu nước miếng.

Bôlin chiêm ngưỡng cánh tay ngà ngọc của Quỳnh Dao là chuyện dĩ nhiên. Sở dĩ nàng tái mặt vì hắn không ngắm ngón tay, cườm tay, khuỷu tay, bắp tay.

Mà là ngắm nách nàng.

Quỳnh Dao muốn thét lên:

-Gớm thật!

Bôlin quả là đàn ông lọc lõi. Hắn quan sát nách nàng vì nách là yếu điểm số một của phụ nữ, nhất là phụ nữ thời nay chuyên mặc áo hở hang. Nhiều người đàn bà có nhan sắc tuyệt vời, mặt mũi, mông ngực, tất cả đều bất hủ riêng mùi bồ hôi lại quá tệ. Kỹ nghệ mỹ phẩm đã chế tạo đủ thứ nước hoa phấn thơm, song chỉ che đậy được phần nào, đôi khi lại còn làm đàn ông chán chường nữa. Vì vậy, đứng trước đàn bà đẹp, đàn ông lọc lõi thường để ý đến bồ hôi của họ.

Về điểm này, Quỳnh Dao có thể tự hào một cách xứng đáng. Nàng có rất ít bồ hôi, và bồ hôi của nàng thoang thoảng một mùi hăng hắc khác thường, cái mùi độc đáo của cô dâu trinh nguyên mà chỉ một số rất ít chú rể được thưởng thức trong đêm động phòng hoa chúc.

Bôlin ngẩng mặt lên. Một nếp răn hiện lên ở miệng hắn, có lẽ hắn đang sửng sốt. Quỳnh Dao mỉm cười.

Nàng đã thắng trận.

Hành khách lục tục xuống phi cơ.

Sôrenkốp, người đẹp Liên Sô kiêm võ sĩ tài hoa xách cái va-li nhỏ, lầm lì bước theo một đôi vợ chồng già mập ú. Qua chỗ Bôlin ngồi, nàng không thèm nhếch mép. Dường như nàng quên bẵng những việc xảy ra cách đấy mấy giờ đồng hồ.

Eva, người đẹp Đức quốc, rón rén theo sau như sợ tiếng đế giày của nàng sẽ làm phi cơ phát nổ. Qua mặt Quỳnh Dao, Eva khẽ nháy mắt ra hiệu. Ra hiệu về chuyện gì, Quỳnh Dao không biết.

Đi trước tất cả là bộ ba nghệ sĩ Marlon, Mêrama và Lita. Mêrama, gã tài tử điện ảnh đã cố tình chạm bàn tay khổng lồ vào ngực nàng tại phi trường Hạ uy di, vẻ mặt luôn luôn lầm lì, vô tri giác, như thể người bị mổ óc, lại quay đầu lại, ngó Quỳnh Dao và trời đất ơi, nàng thấy hắn lắp bắp hai tiếng « chào cô ». Lần đầu tiên, cóc mở miệng. Lần đầu tiên nhoẻn miệng cười, Quỳnh Dao không chào lại vì trong khi ấy Marlon, một nghệ sĩ Mỹ, cũng đang ngắm nàng không chán mắt bằng luồng nhỡn tuyến khả dĩ xuyên thủng quần áo như quang tuyến X. Marlon suýt té ngã vì Lita, cô gái minh tinh màn bạc, với cái va-li màu đỏ máu, với hai trái tuyết lê nhọn hoắt như sắp sửa nhảy ra khỏi áo, xô mạnh vào vai hắn để bước lên.

Tuy ở xa, Quỳnh Dao cũng nghe được tiếng Lita:

-Cô ta ngon lắm, phải không anh?

Marlon còn bối rối thì Lita lại nói:

-Coi chừng, cô ta ngon thật đấy nhưng đụng vào thì mất mạng.

Nghe nói, Quỳnh Dao hoảng hồn. Không còn nghi ngờ gì nữa, đúng bộ ba điện ảnh kia là nhân viên của địch, nhân viên của Smerch. Họ đã biết nàng là đặc phái viên của D.I.A., đặc phái viên của Sở Mật Vụ Nam Việt. Không giết được nàng trên phi cơ, họ sẽ giết nàng dưới sân bay. Họ sẽ giết nàng trên đường từ phi cảng về trung tâm thành phố.

Quỳnh Dao có cảm giác là thần Chết đang lởn vởn đâu đây. Trong khi ấy một cô gái Á đông rún rẩy từ ghế ngồi gần phòng phi hành bước dọc theo hành lang ra cửa.

Quỳnh Dao nhận ra là Lei Shi. Trong thông hành, Lei Shi người Tàu, sinh sống ở Hồng kông. Lei Shi tức là Lệ Chi, nghĩa là trái vải. Tên nàng ra sao thì người nàng như vậy. Trời nóng như thiêu như đốt, không có thú nào bằng lột trần trái vải vừa được ướp lạnh đúng độ, nghĩa là không lạnh lắm để cóng tay và mất vị ngọt, cũng không lạnh ít để không trị được bệnh khát ghê gớm.

Mặt nàng, ngực nàng, chân nàng là hiện thân của trái vải Đài Loan. Nàng mặc xường xám, loại áo dài Tàu may bó lấy đường cong, và xẻ hông để lộ cặp giò dài và tròn. Áo nàng giống như vỏ trái vải, cũng một màu đỏ hồng, màu đỏ mọng nước, màu đỏ báo hiệu sinh lực rồi rào, không bao giờ cạn.

Da nàng trắng toát như thịt trái vải lột trần. Nhìn nàng, đàn ông đang khô cổ họng bỗng khô cổ họng thêm lên, khí hậu đang từ 38 độ nóng nhảy vọt lên 100 độ, máu trong huyết quản bỗng sôi lên sùng sục, hơi khói bốc cuồn cuộn. Nếu không được chạm vào da thịt nàng thì nạn nhân phải cháy thành than mà chết.

Lệ Chi đi đến gần Bôlin, hơi mát lạ lùng từ thân thể nàng tỏa ra, bao chùm lấy một khoảng không khí trong phi cơ. Bôlin há hốc miệng như muốn hớp lấy hơi mát thần tiên ấy. Lệ Chi nhìn phớt Quỳnh Dao rồi âu yếm chào Bôlin, giọng ỏn ẻn:

-Bác sĩ chưa xuống ư?

Té ra Lệ Chi cũng biết căn cước thật sự của Bôlin. Vậy nàng là ai? Nàng là ai mà biết Bôlin là khoa học gia quan trọng của tình báo Quốc phòng D.I.A. Hoa Kỳ?

Bôlin đon đả:

-Vâng, tôi xuống bây giờ.

Lẽ ra, theo tiêu chuẩn an ninh, Bôlin chỉ nói như vậy đã là quá nhiều. Vậy mà gã bác học mắc bệnh maxôsít còn ba hoa thêm nữa.

Hắn thốt ra một câu vô cùng dại dột:

-Cô cũng biết tôi à?

Lệ Chi đáp:

-Trời, nhà khoa học danh tiếng như ông thì ai chẳng biết. Ông đi Tahiti làm gì? Nghe nói ông đang bận nghiên cứu cho D.I.A kia mà…Phải rồi, ông đi Tahiti để gặp bà. Tuần trước, tôi có thấy bà trên bãi biển.

Bôlin vồ lấy Lệ Chi:

-Thế à? Cô thấy Namui ở bãi biển nào?

Cô gái Hồng kông đáp:

-Gần làng Fanui.

Bôlin đứng vụt dậy, vẻ mặt đổi khác. Hắn há miệng toan hỏi thêm song Lệ Chi đã biến mất sau cửa.

Quỳnh Dao đã hiểu nguyên nhân làm Bôlin mất bình tĩnh. Vì gần làng Fanui ở Bora Bora có một bãi cát mà dân chúng địa phương không dám bén mảng tới. Ban đêm bãi cát này có ma. Ban ngày, ma cũng hiện ra nữa. Tục truyền con ma ở Fanui có thể biến đầu người thành một khối thịt to lớn, đôi khi bằng cái bô.

Cũng như nhiều bộ lạc khác, người Tahiti rất sợ ma quỷ mà họ đặt tên một cách kín đáo là tupapô. Họ cho rằng tupapô ở đâu cũng có, và có từ đời xửa đời xưa. Con người chết đi, biến thành ma, lang thang một thời gian dài trên mặt đất, sống lẫn lộn với người sống, trước khi được lên Havaiki, nghĩa là thiên đường. Vì sợ ma, người Tahiti sợ luôn đền đài và cây cổ thụ. Họ cho rằng tupapô thường ngự trên cây đa. Ban đêm, nhà nào cũng thắp đèn sáng để đuổi ma.

Ma Tahiti có nhiều loại, có ma súc vật như ma ngựa, ma heo hoặc ma chó, hùng cứ những khu rừng rộng lớn, những đỉnh núi cheo leo hoặc nghênh ngang chạy rong ngoài đường. Về ma người thì phần đông là đàn bà con gái. Tại Bora Bora, nhiều du khách đã gặp một ma nữ tóc dài lê thê gần chấm đất, thân thể cao lớn và nảy nở không kém gì người đẹp kiểu mẫu nhiếp ảnh Palmer nổi tiếng năm châu nhờ vòng ngực lớn một thước. Lại có người đã sống với ma nữ này, và thuật lại là nó biết hờn giận, cười vui như người thật. Nhất là biết mơn trớn và ân ái như người thật.

Gần hồ Têmêa có một con ma chó. Thường thường nó lẩn quất trên bãi biển. Từ xa, người ta có thể nhìn thấy nó. Nó chỉ lớn bằng con chó 3 tháng. Nhưng càng đến gần, nó càng to ra, có lần nó to bằng con ngựa.

Không người Tahiti nào mà không gặp ma trong đời. Vào rừng đốn củi, họ gặp ma và bị ma đưa đi lạc lối, hàng tuần không tìm ra đường về. Thậm chí có người ngà ngà say đạp xe về nhà, dọc đường bị ma đón giữ, bẻ quẹo tay lái. Tuy nhiên, cũng có người thích hợp với ma, được ma coi là bạn.

Nếu trong cuộc đời có kẻ mạnh, người yếu, mạnh được yếu thua thì trong xã hội ma quỷ, ma tupapô cùng bị một loại ma mạnh khác đàn áp và hủy diệt. Loại ma này mang tên là vana inô. Thỉnh thoảng nó rình bắt tupapô trong rừng, hai ma đánh nhau một trận, ma tupapô bị thua, máu chảy bê bết.

Sống trên một hòn đảo có nhiều ma, người Tahiti đã học được nhiều phương pháp để chống lại ma tupapô. Khi bị nó chọc ghẹo, người ta thường mang vana inô ra dọa, con tupapô sợ bỏ chạy có cờ. Hoặc người ta nhổ xuống đất, ma tupapô rất khoái nước miếng, trong khi nó cúi xuống ngửi thì người ta có thể trốn thoát dễ dàng.

Nữ trưởng ban Thu Thu đã kể cho Quỳnh Dao nhiều chuyện ma trên đảo. Tuy không tin, Quỳnh Dao cũng thấy rờn rợn ở gáy. Cho nên nàng không ngạc nhiên khi thấy bàn tay Bôlin run rẩy.

Thất sắc, Bôlin nhìn nàng, giọng rụt rè:

-Namui làm gì ở Fanui, trời ơi!

Tiếng nói của Bôlin đột nhiên bị chìm lấp giữa những âm thanh ồn ào và hỗn độn từ dưới phi đạo vẳng lên. Quỳnh Dao bước ra cửa và đã nhìn thấy một đám đông lúc nhúc đang vây kín nữ minh tinh điện ảnh Lita, thét lên những tiếng hoan hô điếc tai.

Trời bắt đầu tối. Bóng đèn fờ-lát lóe lên hàng loạt, kèm theo tiếng máy ảnh bấm chụp lách tách. Nhân viên an ninh cố rẽ đám đông đưa Lita ra ngoài nhưng nàng đã bị kẹt ở chính giữa. Đàn ông, đàn bà xúm lại, hè nhau giật cái mù soa màu hồng nàng cầm trong tay để thấm bồ hôi. Nàng la lên, song cái mù soa đã tuột khỏi tay nàng, và bị xé làm nhiều mảnh.

Đám đông hét lớn:

-Hoan hô, hoan hô, còn tôi nữa, quà kỷ niệm của tôi đâu?

-Đả đảo! Tại sao cô ký tên cho đàn bà mà không ký tên cho đàn ông?

Một bàn tay sống sượng đã túm lấy vạt áo ở ngực Lita và kéo thật mạnh. Soạt một tiếng, áo nàng bị rách toạc. Hiện ra lớp vải ni-lông bịt ngực mỏng dính. Lita gầm lên như con hổ bị thương. Khó khăn lắm Lita mới thoát được khỏi đám đông. Nhưng nàng cũng để lại cái áo đắt tiền đã bị xé toang, chỉ còn sót lại mấy mảnh nhỏ. Tuy trời tối, mọi người đàn ông có mặt trên phi đạo cũng không bỏ lỡ cơ hội ngàn năm một thuở chiêm ngưỡng tấm thân cân đối bốc lửa thèm muốn của nàng. Nếu nhân viên an ninh kém hữu hiệu, và nếu người ta không kịp lấy áo mưa khoác cho nàng, và hộ vệ nàng vào trong ga thì chắc chắn cả những mảnh vải cuối cùng trên người nàng cũng bị kéo tuột.

Thừa cơ bọn người hâm mộ minh tinh điện ảnh ồ ạt chạy theo, Quỳnh Dao ra hiệu cho Bôlin xuống cầu thang. Khi ấy, mặt nàng có vẻ trịnh trọng và oai vệ như mặt vị tướng ra lệnh cho binh sĩ ngoài mặt trận. Không hiểu sao, Bôlin lại vâng lệnh nàng răm rắp.

Hắn vừa đặt chân xuống phi đạo thì một đám đông không biết núp sẵn ở đâu ùa tới, đèn fờ-lát nhiếp ảnh lại đua nhau lóe sáng. Nhanh nhẹn, Quỳnh Dao bước lên trước, án ngữ lấy Bôlin.

Một người đàn ông kêu lên:

-Trời ơi, cô làm gì thế? Ảnh hỏng mất rồi…

Người thứ hai xáp lại gần:

-Hân hạnh được đón tiếp ông trên đảo. Ông có phải là bác sĩ Bôlin không?

Công trình phòng gian bảo mật của D.I.A. và Mật vụ Nam Việt đã trở thành dã tràng xe cát. Trên phi cơ, hành tung của Bôlin đã bị bại lộ. Xuống phi trường Tahiti, hàng chục ký giả đã chầu chực với máy chụp hình.

Quỳnh Dao muốn buông ra tiếng thở dài ngao ngán. Nàng vừa lo lắng vừa bực bội. Lo lắng vì nhiệm vụ của nàng bắt đầu trở nên khó khăn hơn với kẻ thù ở khắp nơi. Bực bội vì nhận thấy đám ký giả lì lợm bám riết lấy Bôlin. Nhưng nếu nàng có thiên tài nhìn xa hàng ngàn cây số thì sẽ không lo lắng và bực bội nữa. Vì trên thực tế, tổ chức phòng gian bảo mật không lỏng lẻo và hớ hênh như nàng lầm tưởng. Trên thực tế, nàng chỉ là con cờ, một con chốt tầm thường trên bàn cờ thế giới rộng mênh mông dưới quyền điều khiển của nhà vô địch quốc tế lừng lẫy: ông Hoàng.

Trước khi phi cơ T.A.I. đáp xuống Tahiti, một số nhà báo đã biết trên phi cơ có Bôlin. Họ từ nhiều nơi bay tới lũ lượt. Có người thuê cả máy bay riêng từ Úc châu đến. Sở dĩ họ phăng ra tự sự vì tại Hạ uy di, tuân theo chỉ thị của ông Hoàng, Thu Thu đã ỡm ờ tiết lộ cho một cô bạn gái làm thông tín viên cho hãng thông tấn Anh Roi-tơ. Cô bạn này báo cáo về trung ương xin chỉ thị. Các thông tấn xã Hoa Kỳ cạnh tranh ráo riết từng giờ, từng phút với thông tấn xã Roi-tơ nên bí mật đã bị …bật mí.

Có chừng 10 nhà báo tụ tập trên sân bay. Họ núp dưới cánh phi cơ, chờ Bôlin xuống đến nơi mới chạy lại.

Bôlin tỏ vẻ bối rối trước những cû hỏi rồn rập.

Hắn gật đầu, giọng nhỏ nhẹ:

-Vâng, tôi là Bôlin.

Một ký giả hỏi:

-Xin ông cho biết mục đích chuến đi đến Tahiti?

Bôlin cau mặt:

-Vì chuyện riêng.

-Ông có thể nói rõ chuyện riêng ấy là chuyện gì không?

-Tôi không thể chiều ông được.

Ký giả khác chen vào:

-Nếu ông không bằng lòng nói chuyện riêng thì chúng tôi xin hỏi chuyện công vậy. Có phải tại Florida ông sắp hoàn thành một số khí giới bí mật khả dĩ có thể giết hàng triệu người trong chớp mắt không?

Bôlin lắc đầu:

-Không. Phiền các ông xê ra cho tôi vào trong ga…

Đám nhà báo lại vây kín Bôlin hơn trước. Một người nói:

-Chúng tôi lặn lội từ xa đến đây, không thể trở về với hai bàn tay trắng. Nếu ông không chịu trả lời, bắt buộc chúng tôi phải đi theo ông suốt đêm. Đời sống riêng tư của ông sẽ bị xâm phạm. Tuy nhiên, chúng tôi không còn lối thoát nào khác.

Quỳnh Dao cất tiếng:

-Các ông muốn làm gì tùy ý. Nhưng các ông không có quyền giữ chúng tôi lại ở sân bay. Vì phép lịch sự tối thiểu.

Biết lỡ lời, nàng vội ngưng bặt. Trong khóa Bùi thị Xuân, nàng đã được dạy cách giao thiệp với báo chí. Kị nhất là va chạm tự ái và dùng lời lẽ nặng nề. Trong cơn bực bội, nàng đã châm ngòi chiến tranh với các thông tín viên quốc tế.

Đèn fờ-lát lại lóe sáng. Lần này, mọi ống ảnh đều chĩa vào Quỳnh Dao. Tuy nhiên, đám ký giả lại hỏi Bôlin:

-Cô này là ai?

Bôlin chưa kịp đáp thì một câu hỏi độc địa khác đã được đặt ra:

-Cô này là vợ chưa cưới của ông, phải không?

Bôlin vội cải chính:

-Không.

-Vậy nàng là người yêu của ông?

-Cũng không phải.

-Không lẽ một chuyện tầm thường như vậy mà ông cũng giấu diếm. Nàng là ai?

Quỳnh Dao lạnh toát xương sống vì câu trả lời của Bôlin như có pháp thuật lột truồng nàng tênh hênh trước hàng chục cặp mắt soi mói của đám nhà báo:

-Thú thật với các ông, tôi chưa hề quen nàng. Theo chỗ tôi biết, nàng là nhân viên an ninh chìm có nhiệm vụ hộ vệ tôi từ Hoa Kỳ đến Tahiti.

Thế là hết. Bôlin đã rêu rao trên đài bá âm và truyền hình toàn thế giới rằng nàng là nhân viên điệp báo. Hàng chục cặp mắt của đám ký giả bỗng dán chặt vào thân thể nàng. Đột nhiên, Quỳnh Dao xấu hổ lạ lùng. Mặt nàng đỏ ửng, nàng muốn tông qua đám đông, chạy vụt vào phi cảng.

Họ không nhìn nàng mà nhìn ngực nàng, eo nàng, nhìn những đường cong phiến loạn trên người nàng. Từ lâu, nàng biết mình đẹp. Song từ lâu, nàng dửng dưng trước sự trầm trồ khen tụng của đàn ông. Và cũng từ lâu nàng mới biết thẹn. Mầm tình yêu đang nhú lên trong lòng nàng…

Một ký giả chắt lưỡi:

-Ngon quá!

Quỳnh Dao trở thành mục phiêu của đám ký giả thèm tin tức. Họ bâu lấy nàng, đua nhau chụp hình và phỏng vấn. Song nàng không trả lời. Một phần vì lý do bảo mật. Phần khác vì nàng không nghe rõ câu hỏi.

Tâm trí nàng đang hướng về Bôlin. Giây phút này là giây phút thuận tiện nhất cho địch. Trong khi nàng bị báo chí bủa vây, Bôlin đứng một mình trên sân bay bê-tông rộng mênh mông, trong bóng tối mập mờ. Một điệp viên tập sự cũng có thể hạ sát Bôlin dễ dàng.

Hoảng hốt, Quỳnh Dao gọi lớn:

-Bôlin, ông Bôlin?

Không có tiếng đáp.

Quỳnh Dao kiễng chân nhìn qua đầu đám đông.

Nàng lại cất tiếng kêu:

-Bôlin! Ông Bôlin đâu rồi?

Quỳnh Dao không thấy Bôlin vì lẽ dễ hiểu, nhà bác học cố tình đi vòng ra sau lưng nàng. Hắn nghe rõ mồn một tiếng kêu thất thanh của nàng, song hắn cố tình giả điếc. Nếu ai lại gần quan sát miệng hắn, sẽ thấy một nụ cười khó hiểu.

-Bôlin! Ông Bôlin đâu rồi?

Quỳnh Dao chỉ quan tâm đến tính mạng Bôlin mà quên bẵng các ký giả. Nàng cũng quên bẵng xin lỗi. Như người điên, nàng xồng xộc rẽ đám đông chạy ra. Vô tình cánh tay bề ngoài mềm mại nhưng bên trong cứng chắc của nàng gạt ngã một anh nhà báo nhỏ bé và gày ốm án ngữ trước mặt nàng.

Nàng mới vung tay, hắn đã lăn kềnh ra đất. Cái máy ảnh Rô-lây gắn đèn fờ-lát vừa được nâng lên ngắm đã tuột khỏi tay hắn, rớt xuống nền xi-măng. Tiếng kiếng vỡ lạo xạo nổi lên, tiếp theo tiếng rú của gã nhà báo vụng về.

Họa vô đơn chí, trong khi té ngã, gã nhà báo lại kéo luôn một chùm hai, ba ký giả khác cùng bị đo đất. Tiếng máy ảnh bị vỡ và tiếng kêu tiếp tục nổi lên.

Quỳnh Dao chưa ra khỏi đám đông thì có tiếng la lớn:

-A, người đẹp hành hung nhà báo!

Một chàng nhà báo khôi ngô bước xéo ra cản nàng lại. Nổi máu anh hùng, hắn quyết hỏi cho ra lẽ. Đối với đàn bà thì chỉ có thể đánh bằng bông hồng nên hắn chỉ cho nàng một bài học ngôn ngữ. Hắn không ngờ được rằng Quỳnh Dao là võ sĩ đai đen nhu đạo. Cho nên hắn vừa đụng vào người nàng thì đã bị bắn ra xa. Không những máy ảnh của hắn bị vỡ, hắn còn bị xây xát mặt mũi, máu chảy ròng ròng nữa.

Đám đông dãn ra. Quỳnh Dao mừng như chết đi sống lại. Bôlin đang đứng chống nạnh, cười tình với nàng. Không hiểu sao cái cười của Bôlin lại làm nàng vô cùng bối rối. Nàng nhận thấy trong nụ cười của Bôlin có một chất liệu quyến rũ lạ lùng.

Tuy nhiên, niềm hoan lạc vừa dâng lên trong lòng nàng đã lắng ngay xuống. Vì đám đông ký giả đang la ó phản đối. May thay, nhân viên công an đã đến kịp. Bồ hôi nhễ nhại, viên trưởng ty công an phi trường than thở:

-Đời thuở nhà ai, một chuyến máy bay mà có 2 vụ. Vụ cô đào Lita, rồi đến vụ cô…

Hắn không biết Quỳnh Dao là ai, song hắn không lạ gì Bôlin. Vì một cú điện thoại bí mật đã báo tin cho hắn ngay khi chuyến bay 237 hạ cánh xuống phi trường Tahiti.

Một lực lượng an ninh hùng hậu hộ tống Bôlin vào trong ga. Thủ tục quan thuế được hoàn tất trong vòng một phút. Viên trưởng ty công an đang xun xoe thì Bôlin quay lại:

-Cám ơn ông.

Viên trưởng ty săn đón:

-Không dám. Thưa…chúng tôi có xe riêng. Nếu ông muốn, chúng tôi xin đưa về khách sạn.

Quỳnh Dao xua tay:

-Chúng tôi không dám phiền ông.

Toàn thể những khuôn mặt khả nghi đều tụ tập trong phòng đợi của phi cảng.

Nữ minh tinh màn bạc Lita thu hình trong cái áo tơi mưa đàn ông. Dưới chân nàng, va-li xếp thành hàng dài, mấy chục cái một lúc, toàn bằng da đỏ. Quỳnh Dao có cảm tưởng là Lita đến Tahiti để lập nghiệp chứ không phải để đóng phim. Nàng nghe nói các ngôi sao điện ảnh mắc bệnh mang thật nhiều va-li, nhưng số va-li của Lita lại nhiều quá sức tưởng tượng. Cặp mắt giếng thu sâu vời vợi của Lita đang phóng về phía Quỳnh Dao, chứa đầy bực bội và ghen ghét.

Quỳnh Dao nhún vai, quay mặt sang bên. Nàng lại đụng gương mặt lầm lì như bằng đá cẩm thạch của Mêrama và Marlon, hai nghệ sĩ màn ảnh, đồng hội đồng thuyền với Lita.

Như cái máy, Mêrama bước lại sát người Quỳnh Dao. Nàng nhớ lại sự việc ở Hạ uy di, hắn đã chạm tay vào ngực nàng. Vô tình hay cố ý, nàng không biết. Lần này hắn lại chạm nữa. Hắn giả vờ bước lại ghi-sê quan thuế, cùi tay hắn mơn man bộ ngực nảy nở của nàng. Cử chỉ của hắn làm nàng ngạc nhiên hơn là bực bội. Nàng không phải là cô gái mới lớn, còn khó tính và nhiều mơ mộng, coi trái tuyết lê trời cho là khu vực quân sự, ai vượt qua thì bắn chết. Mêrama cũng không phải là cậu bé thèm của lạ. Hắn muốn đàn bà thì chỉ vẫy tay là có cả chục. Hắn khá đẹp trai, riêng bộ mã khôi ngô của hắn đã đũ làm con gái dính chùm theo hắn, phương chi còn hột kim cương óng ánh trên cà vạt chứng tỏ hắn có nhiều tiền nữa.

Vậy hắn giở trò tầm thường bóp nhũ hoa đàn bà để làm gì?

Cũng may không ai nhìn thấy cử chỉ xấu xa của hắn. Ngoại trừ hai người đàn bà đứng ở xa.

Hai người đàn bà cũng đẹp như nàng. Sôrenkốp, quốc tịch Liên Sô, và Lệ Chi, quốc tich Trung hoa.

Sôrenkốp nhếch mép cười rồi rút thuốc lá hút. Lệ Chi cũng cười. Cả hai nụ cười đều nhuộm vẻ bí mật.

Đoàn ký giả bị đẩy ra xa. Mấy gã đàn ông bị xô ngã hoặc vỡ ống ảnh vẫn tìm cách xáp lại gần, trên mặt họ không có nét nào tức giận hoặc bất bình. Họ đã quên tấn kịch đánh tiếc ngoài sân bay một cách hồn nhiên. Vì đây không phải là lần đầu tiên họ gặp tai nạn. Vả lại, vụ xô xát đã mang lại cho họ những tin tức và hình ảnh đáng đồng tiền bát gạo.

Một cơn gió mát rợi thổi lộng vào phi cảng. Quỳnh Dao vội sửa lại mái tóc lòa xòa. Đúng như Thu Thu nói, Quỳnh Dao vừa đặt chân xuống sàn bay đã ngửi thấy ba mùi hương đặc biệt của hải đảo.

Thứ nhất là mùi vỏ dừa. Đi tới đâu, du khách cũng ngửi thấy mùi vỏ dừa hăng hắc, thơm thơm tới đấy. Đôi khi mùi vỏ dừa lại pha lẫn mùi dầu dừa, một trong các mùi dầu xức tóc của vahinê, phụ nữ Tahiti.

Thứ hai là mùi vani. Tahiti là xứ sản xuất dừa và vani. Đi qua tiệm bánh ngọt, mùi vani từ trong lò thoảng ra ngoài làm già trẻ lớn bé cũng rệu nước miếng ừng ực, huống hồ mùi vani ở đây lại quyện trong không khí từ sáng đến chiều, từ tối đến sáng, ở ngoài bãi cát, ở trên núi, ở trong rừng già, ở cả trong phòng kín giữa đàn ông và đàn bà. Gái địa phương có vẻ ngon lành phần nào cũng do mùi vani độc đáo mà ra. Mùi vani này kết hợp với mùi tóc, mùi da thịt thành một mùi khác thường khiến người đàn ông nghiêm trang nhất thế giới, khô khan nhất thế giới cũng phải bồi hồi tham muốn.

Thứ ba là mùi hoa. Mùi hoa được dùng để kết vòng hoa quàng cổ du khách. Loại hoa này không lấy gì làm thơm nhưng ai đã ngửi thì không sao quên được. Nhiều người trót ngửi lần thứ hai, thứ ba rồi đâm nghiện, cũng giống như người nghiện mùi hôi đắng của thuốc phiện. Một số du khách đã bị nhức đầu như búa bổ vì để quên vòng hoa trong phòng. Người ta cho rằng mùi hoa này gần giống như mùi hoa xương rồng trộn với mùi hoa thuốc lá.

Con số 3 dường như là con số định mạng của người dân đảo. Vì nếu có 3 mùi đặc biệt thì lạc thú cũng có 3. Những lạc thú mà con người từ cổ chí kim, từ đông sang tây đều coi là thần tiên. Đó là tình yêu, ca nhạc và nhảy múa.

Có yêu thì phải có ghét. Người Tahiti có 3 cái thích, song cũng có 3 cái ghét. Thứ nhất là muỗi. Trời ơi, muỗi trên đảo đông ngoài sức tưởng tượng, đông đến nỗi người ta không muốn xua đuổi nữa. Các thiết trí tiện nghi đã thắng được giặc muỗi, nhưng muỗi lại kéo ra ngoại ô hoành hành trên khắp đảo. Muỗi Tahiti nguy hiểm không kém muỗi thượng du Bắc Việt, có lẽ còn hơn nữa vì heo, bò bị muỗi đốt đã bị thiệt mạng.

Dân đảo không ưa muỗi chừng nào thì cũng không ưa Hoa kiều chừng nấy. Vì Hoa kiều nắm hết giềng mối kinh tế. Dĩ nhiên, không riêng gì dân Tahiti, ai cũng ngán sự thâm nhập hùng hậu của đạo binh các chú con Trời. Không những thế, dân Tahiti còn ngán sự hiện diện của người da trắng đã làm hòn đảo thần tiên của mình trở thành trần tục.

Trời đã tối mịt.

Nghiễm nhiên Quỳnh Dao đi một bên Bôlin. Nàng không để ý tới tình trạng này, có lẽ vì nàng còn bận tâm xuyên thủng màn đêm, đề phòng tai họa. Về phần Bôlin, hắn cố tình tạo ra cảm tưởng Quỳnh Dao là người thân. Hắn bước song song với nàng, chốc chốc lại mỉm cười âu yếm.

Hai người đã ra đến bên ngoài phi cảng. Đám ký giả vẫn lẽo đẽo theo sau. Quỳnh Dao không nhìn thấy những bộ mặt quen trên phi cơ đâu nữa. Tuy nhiên, nàng biết chắc là họ còn lẩn quẩn đâu đây. Vô tình, nàng để Bôlin cọ tay vào người nàng.

Bỗng nhiên nàng co rúm

Thân thể như bị điện giật. Bàn tay của gã đàn ông mắc bệnh sinh lý maxôsít truyền vào da thịt nàng một luồng điện kỳ lạ, luồng điện bắt tay chân nàng run rẩy, rồi dần dần nóng lại như cũ, nhường chỗ cho một sức ấm rộn ràng, dâng lên tràn ngập lòng nàng. Nàng cảm thấy gần gũi người đàn ông xa lạ này hơn bao giờ hết.

Nàng vội lắc đầu để xô đuổi ý nghĩ vừa nhú trong óc. Rồi nàng lẩm bẩm:

-Trời ơi, không lẽ mình yêu hắn?

Bôlin đứng lại:

-Cô gọi tôi?

Quỳnh Dao lại lắc đầu:

-Không.

Bôlin cười:

-Vậy mà tôi cứ đinh ninh là cô gọi tôi.

Quỳnh Dao lặng thinh. Nàng đỏ ửng đôi má nên vội cúi mặt xuống. Bôlin phải lên tiếng lần nữa để phá tan sự yên lặng:

-Xe đâu?

Quỳnh Dao choàng tỉnh:

-Xe gì hả ông?

-Xe hơi đón cô và tôi. Thượng cấp của cô không cho xe hơi chờ sẵn bên ngoài phi cảng ư?

-Không.

-Đi taxi càng thích. Để tôi kêu xe. Cô đứng đây, đợi tôi một lát.

Vai trò của Quỳnh Dao suýt bị đảo lộn. Suýt nữa Bôlin trở thành người bảo vệ, còn Quỳnh Dao trở thành người được bảo vệ. Theo luật tự nhiên, đàn ông phải bảo vệ đàn bà. Công vụ oái oăm đã bắt Quỳnh Dao làm « cô vú » an ninh cho Bôlin.

Nàng vội xua tay:

-Ông để mặc tôi. Dầu sao tôi cũng là « cô vú » của ông.

Bôlin nheo một con mắt sau cặp kiếng dâm to tướng:

-Cô dễ thương ghê! Tôi muốn được « cô vú » săn sóc như thế này mãi.

Lời ca tụng của Bôlin làm Quỳnh Dao bối rối. Hắn bắt đầu tỏ tình với nàng. Trước đây, nàng dự định cự tuyệt thẳng tay, nhưng không hiểu vì sao mỗi lúc nàng mỗi trở nên rụt rè, yếu ớt trước mặt Bôlin. Nàng đang bối rối thì đám đông tài xế taxi đã vây kín lấy hai người, ồn ào như đàn ong vỡ tổ.

Quỳnh Dao lắc đầu:

-Không.

Hồi ở trường huấn luyện, nàng đã tập lắc đầu như vậy nhiều lần. Làm nghề điệp báo mà không biết lắc đầu cương quyết mỗi khi xuống phi cơ hoặc xe hỏa thì chẳng mấy chốc là trở về với cát bụi. Taxi là một trong những phương tiện đắc lực và thông dụng nhất để đối phương theo dõi. Họ chỉ cần cải trang làm tài xế, đậu taxi ngoài phi cảng, chờ Bôlin ra ngoài rồi mời lên xe. Thay vì chạy về trung tâm thành phố, tài xế sẽ lái ra ngoại ô, về sào huyệt của địch.

Theo kinh nghiệm, Quỳnh Dao không được trèo lên chiếc taxi thứ nhất. Không riêng gì hiện nay nàng cùng đi với Bôlin, mà là trong bất cứ trường hợp nào, nàng đều phải thận trọng như vậy. Lệnh của Sở là mỗi khi ra ngoài phi cảng, ga xe hỏa, hoặc lữ quán, nhà hàng…điệp viên phải cương quyết từ khước sự mời mọc của người tài xế thứ nhất. Nếu bên cạnh tài xế còn có một bông hồng tha thướt thì càng phải cương quyết từ khước hơn nữa.

Đối với taxi thứ hai thì cũng nên liệt vào danh sách khả nghi. Địch có thể kiếm được một tài xế, tất có thể kiếm được tài xế thứ hai để phòng hờ. Taxi thứ ba không đáng ngại, nếu tổng số taxi không quá 5, 6 chiếc. Mặt khác, cũng nên thận trọng đối với taxi đậu ở cuối hàng.

Một trường hợp điển hình đã xảy ra tại Tây Bá linh trước ngày bức tường bê-tông kẽm gai được xây cất ngăn đôi thị trấn. Các nhân vật chống cộng cũng như điệp viên tây phương đều thận trọng trong việc chọn taxi. Một điệp viên CIA theo đúng sách vở cương quyết không chọn chiếc thứ nhất, thứ hai, thứ ba. Trước cửa hí viện đêm ấy có hơn chục chiếc taxi. Y bèn trèo lên chiếc cuối cùng. Để rồi đêm ấy y đi luôn một mạch. Nửa năm sau, người ta được tin y bị chở sang phía đông, bị tra tấn rồi hạ sát.

Quỳnh Dao lắc đầu lần nữa. Bôlin tỏ vẻ sửng sốt:

-Xe này tốt, tại sao cô không chịu? Tại sao xe nào cô cũng không chịu?

Quỳnh Dao muốn hét vào tai nhà bác học « ông ngu lắm, ông muốn mất mạng, phải không? » song cửa sau của chiếc Citroen vuông như cái hộp, cao lêu nghêu như con đà điểu vừa được mở ra. Nàng cầm tay Bôlin:

-Mời ông.

Bôlin há miệng, tỏ vẻ không hiểu. Ngoài phi cảng, thiếu gì taxi kiểu mới, đầy đủ tiện nghi mà Quỳnh Dao lại chọn một chiếc cổ lỗ sĩ, ra đời từ hơn ba chục năm trước. Chiếc Citroen đang nằm chềnh ềnh trên vệ cỏ này là một trong những loại 4 cửa được chế tạo năm 1932, mang tên là C6-G. 15 mã lực, tốc độ tối đa 105 cây số-giờ.

Bôlin không thể biết được lý do khiến Quỳnh Dao chọn chiếc Citroen cà rịch cà tàng này. Chẳng qua vì nó đậu ở giữa hàng. Tài xế là một thanh niên Tahiti, có khuôn mặt khả ái và cặp mắt đa tình, từ từ lái xe ra khỏi đám đông. Bôlin ngồi thu hình trên băng sau, vẻ mặt thiểu não:

-Không khéo tôi điên mất.

Quỳnh Dao không đáp, đăm đăm nhìn qua cửa xe ra bên đường. Phía sau, ánh đèn pha chói lòa. Nàng đoán là xe của đám ký giả. Họ sẽ bám sát Bôlin từng giây, từng phút.

Đột nhiên nàng cảm thấy lo sợ. Nàng lo sợ không phải vì trời đã tối mịt, con đường về thành phố vắng tanh, vắng ngắt, nàng mới đi qua lần đầu. Nàng nhớ vì sực nhớ lại mẩu đối thoại giữa nàng và nữ trưởng ban Thu Thu. Nàng thắc mắc về việc Sở không cho nhân viên đến đón tại sân bay, thì Thu Thu đáp:

-Chị cũng như em, hồi còn là điệp viên hành động, chị được cấp trên cho biết một số điều cần biết. Đôi khi vì điều kiện an ninh, cấp trên cố tình giấu diếm sự thật. Chị nói ít song chắc em đã hiểu nhiều. Chị đã nêu vấn đề mang xe lên phi trường đón em và Bôlin thì ông Hoàng lắc đầu. Chị hỏi lý do, ông Hoàng không đáp. Có lẽ vì Sở không có nhân viên tin cậy tại Tahiti. Nhưng cũng có lẽ ông Hoàng sợ lộ…

Giờ đây, trên con đường ngoằn ngoèo, quạnh hiu và lộng gió, Quỳnh Dao mới hé thấy một phần sự thật. Tuy trời tối lành lạnh, nàng vẫn toát bồ hôi.

Nàng liếc nhìn tài xế. Khi ấy, tài xế cũng đang liếc nhìn nàng. Nàng bắt gặp đôi mắt sắc lẻm như dao cau của hắn nổi bật trên kiếng chiếu hậu.

Quỳnh Dao hô lớn:

-Thắng lại!

Bàn chân của gã tài xế đạp mạnh vào thắng. Chiếc Citroen xộc xệch đảo nghiêng sang bên, chạy lết một quãng ngắn rồi mới chịu ngừng hẳn. Tài xế ngoảnh ra sau, giọng ngạc nhiên:

-Tại sao ngừng ở đây?

Quỳnh Dao mở vội cửa xe cho Bôlin:

-Ông nhảy xuống ngay đi.

Chẳng nói chẳng rằng, Bôlin băng mình xuống vệ đường. Gã tài xế phản đối:

-Cô làm gì thế?

Quỳnh Dao đã phản ứng trước. Miếng đòn sấm sét của nàng rớt vào màng tang gã tài xế. Hắn gục đầu vào vô-lăng ngoan ngoãn như vừa được chích thuốc ngủ.

Quỳnh Dao nín thở, dựa đầu vào băng sau, nghe ngóng. Nàng vốn thính tai từ nhỏ. Lớn lên, gia nhập ngành điệp báo, nàng thính tai thêm nhờ được huấn luyện đặc biệt. Ngay khi trèo lên chiếc C6-G xiêu vẹo, nàng đã có một cảm giác khác lạ.

Cảm giác khác lạ này đã nhú trong lòng nàng mười mấy năm trước khi nàng còn là cô bé Hà thị Liên Tân, cha mất sớm, mẹ bỏ đi lấy chồng khác. Trên đời cô bé chỉ còn một người thân là bà nội.

Và một con nihonzaru, một con khỉ Nhật bản dễ thương, hiền lành, thông minh, trung thành, lông xù màu xám, mặt đỏ như thoa son. Khỉ Nhật nổi tiếng là khỉ đẹp nhất và ngoan nhất, hiện nay sinh sống trong 28 khu rừng cấm trên 4 hòn đảo lớn của nước Nhật.

Con nihonzaru này là di sản do cha nàng để lại. Cha nàng rất mê giống vật. Hồi sinh tiền, ông nuôi đủ thứ chó, mèo, khỉ, chim trong vườn. Sau ngày ông lìa trần, một số súc vật chết bệnh và chết đói vì không có người săn sóc. Một số khỏe mạnh được vợ ông đem bán hoặc biếu không. Con nihonzaru đã vượt hàng rào, bỏ nhà đi trốn khi một lái buôn đến nhà trả giá để mua nó. Nó là giống có trí tuệ nảy nở và biết nói được 37 tiếng khác nhau để diễn đạt tư tưởng của nó với người. Con khỉ của phụ thân Quỳnh Dao lại nói được gần 60 tiếng. Khi đói, nó kêu « ga-ga-ga », có khách lạ vào nhà, nói nhảy ầm ầm trên bàn ghế và la thét « ô-hi, ô-hi ».

Con nihonzaru bỏ đi một thời gian khá lâu mới trở về nhà. Khi ấy, mẹ Quỳnh Dao đã vui duyên mới với người chồng khác. Con khỉ Nhật trở thành bạn đèn sách nô đùa thân thiết của cô bé Quỳnh Dao. Ban đêm, nàng ngủ trên giường, nó đi lùng khắp phòng, giết hết muỗi, và chuột, xong xuôi mới nằm án ngữ trước cửa ra vào. Quỳnh Dao là con gái hơ hớ, nhà nàng lại nghèo ở trong xóm lao động, vậy mà cửa phòng ngủ của nàng luôn luôn được mở rộng để hứng gió. Không ai bén mảng được qua ngưỡng cửa. Một chú trộm –không rõ hắn đến trộm đồ hay trộm tình- dùng ống xì đồng thổi đạn bắn con khỉ bị thương rồi ngang nhiên bước vào. Tuy bị đau gần chết, con vật vẫn vùng được dậy, quật ngã tên trộm, và cắn hắn nát mặt.

Việc phải đến đã đến, con nihonzaru lên cơn sốt rồi nhắm mắt luôn, không bao giờ mở nữa. Trước khi con vật đáng yêu từ trần, Quỳnh Dao cảm thấy một làn hơi lạnh từ ruột dâng len qua bao tử, và trào lên cuống họng. Hơi lạnh này dâng lên đến đâu, nàng đau buốt đến đấy, như thể bị hàng chục mũi kim nhọn đâm chích.

Đang đêm Quỳnh Dao choàng dậy vì hơi lạnh bắt đầu dâng lên. Không hiểu sao nàng nhớ đến con khỉ Nhật. Nàng xuống đất tìm nó và thấy nó đang hấp hối. Gần sáng, nó tắt hơi trong tay nàng. Hợi lạnh tan biến.

Từ đó, mỗi khi nguy hiểm xảy ra Quỳnh Dao đều cảm thấy hơi lạnh dị thường này. Lúc tài xế mới lái ra khỏi trường bay, nàng đã đau buốt ở cuống họng. Nàng nín thở lắng nghe, và nhận ra tiếng tích tắc đều đặn. Tiếng tích tắc của đồng hồ đếm giây phút.

Nàng không được phép trù trừ nữa. Tiếng tích tắc đồng hồ này chứng tỏ trên taxi có bom nổ chậm.

Nàng cúi xuống. Tiếng tích tắc mỗi lúc một rõ. Nàng luồn tay vào dưới băng trước, lôi ra một cái hộp nhỏ, diện tích