CHƯƠNG V NGƯỜI ĐẸP THIÊN THAI
Khi ấy ở Tahiti đã 9 rưỡi tối.
Nhưng ở Sàigòn, khi ấy mới 5 giờ rưỡi chiều. 5 giờ rưỡi chiều là giờ sắp tan sở nên ở nhiều cơ quan, hãng xưởng, sự hăng say đã bắt đầu đọng lại, đàn ông thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ, sợ lỡ hẹn người yêu đi dạo mát dọc bờ sông, trên xa lộ rộng thênh thang, hoặc vào rạp chiếu bóng tối om để vận động đôi bàn tay. Còn đàn bà thì vội vã mở xắc lấy gương luợc, sửa lại mái tóc cho hợp thời trang, tô lại cặp môi thật chín mọng để làm duyên với khách qua đường.
Tuy nhiên, hiện tượng hối hả và nôn nóng này không xảy ra trong văn phòng trung ương của công ty Điện tử trên lầu một bin-đinh đồ sộ tân tiến mới mọc lên với giá tiền xây hàng trăm triệu bạc trên đường Nguyễn Huệ.
Hiện tượng này không xảy ra mặc dầu những người làm việc trong đó đều là thanh niên nam nữ, hầu hết là chưa vợ, chưa chồng, hầu hết đều khôi ngô và diễm lệ. Vì họ là nhân viên điệp báo, một nghề không có giờ giấc, không có những ngày nghỉ cuối tuần, không có nghỉ lễ lớn như Tết Nguyên đán, thậm chí nhiều trưa không được ngả lưng, nhiều bữa ăn không được cầm đũa, và nhiều đêm không được chợp mắt, dầu là chợp mắt 5, 10 phút nữa.
Trong căn phòng rộng gắn máy điều hòa khí hậu, không có cửa sổ, không có đồ đạc trang trí, ngoại trừ cái bàn buya-rô trên để đầy hồ sơ, và những cái tủ sắt đóng kín kê dọc theo bờ tường chỉ có hai người, một đàn bà, một đàn ông. Người đàn bà còn trẻ, đẹp như minh tinh màn bạc. Người đàn ông gày nhỏ, tóc bạc, đeo kiếng cận thị dày cộm, già nua, trạc 60, 65.
Người đàn bà đẹp là Nguyên Hương, còn người đàn ông già là ông Hoàng, tổng giám đốc Sở Mật Vụ Nam Việt thần sầu quỷ khốc.
Cả hai đang ngồi trước một cái máy lớn. Máy này là một trong những khối óc siêu điện tử lớn nhất và tối tân nhất thế giới, mang tên máy IBM704 cải tiến.
Máy IBM704 được chế tạo trước năm 1960 và được các quốc gia tây phương xử dụng để làm những con toán khó khăn, và đặc biệt là phiên dịch các thứ tiếng. Cùng với sự tiến triển vượt bực của khoa học, việc phiên dịch ngoại ngữ đã trở thành một công tác quan trọng, phương chi ngày nay nhân loại nói cả thảy 80.000 thứ tiếng khác nhau. Con người phiên dịch phải mất nhiều công phu sách đèn mới có thể thành tài, sức dịch lại bị hạn chế, trung bình 2.500 chữ mỗi ngày, trong khi máy IBM có thể dịch 3.000 chữ mỗi phút.
Máy IBM704 cải tiến còn chuyên dịch mật mã hoặc ngoại ngữ sang Việt ngữ và ngược lại.(1)
Hàng tấn văn kiện, tài liệu, thư từ bằng Nga ngữ và Hoa ngữ liên hệ đến các cơ quan điệp báo KGB, GRU và Quốc tế Tình báo Sở đã được ông Hoàng giao cho máy 704. Dựa vào nguyên tắc chế tạo máy dịch 704, ông Hoàng còn phát minh được một dụng cụ tân kỳ gắn vào ống điện thoại, kẻ ở cuối đường dây nói bằng tiếng Anh thì ông Hoàng sẽ nghe toàn tiếng Việt, và lời Việt của ông Hoàng lại được chuyển sang tiếng Anh. Ban Chuyên môn của Sở Mật Vụ, với sự hợp tác của một số khoa học gia quốc tế đang xúc tiến việc nghiên cứu và chế tạo những ống điện thoại dịch tiếng Tàu, tiếng Nhật và Y pha nho, những tiếng thông dụng trên lãnh vực điệp báo cùng với tiếng Anh, tiếng Nga và tiếng Pháp.
Máy 704 phát ra một hồi chuông lanh tanh.
Nguyên Hương ngẩng đầu lên:
-Thưa, hệ thống viễn ký vừa chuyển mật điện của Thu Thu về vụ Thiên Thai ở Tahiti.
Ông Hoàng khoan thai gác điếu xì gà cháy đỏ trên cuộn giấy trắng chạy từ từ trước mặt hai người.
Ông Hoàng nhẩm đọc:
« Kế hoạch Thiên Thai đã được tiến hành đúng với dự tính. Đối phương đều có mặt đông đủ. Có lẽ chỉ trong 12 đến 24 giờ đồng hồ sắp tới là nhân vật liên hệ phải xuất đầu lộ diện.
Yêu cầu gửi thêm chỉ thị mới. »
Ông Hoàng ngẫm nghĩ một phút rồi nói với nữ bí thư trưởng Nguyên Hương:
-Cô đánh ngay phúc điện là trừ phi trở ngại giờ chót, tiềm thủy đĩnh sẽ đợi tại địa điểm đã định.
Nguyên Hương ghi thoăn thoắt trên cuốn sổ tay. Nàng ngồi yên chờ ông tổng giám đốc đọc tiếp, nhưng ông đã quay lại bàn giấy, mở một hồ sơ mới.
Nàng bèn cất tiếng:
-Thưa ông, chỉ có thế?
Ông Hoàng gật đầu:
-Phải, chỉ có thế.
-Thưa ông, tôi sợ…
-Sợ lộ, phải không? Cô đừng ngại. Quỳnh Dao cũng không biết thì địch khó có thể biết. Đến khi họ biết thì đã muộn.
Chợt nhớ ra, ông Hoàng đứng dậy mở ngăn kéo:
-Tôi đã dặn cô mua thuốc và rượu. Từ hôm qua đến giờ, dặn ba lần rồi mà cô vẫn quên
Nguyên Hương giật mình đánh thót. Thuốc ở đây là thuốc lá Salem, thứ đặc biệt, và rượu là huýt ky đóng thùng tại miền bắc Anh quốc. Trước đây, nàng đích thân đặt hàng tại nơi chế tạo. Nhưng sau này, Sở lập ra một hãng xuất nhập cảng riêng để chia xẻ gánh nặng với nàng. Mỗi lần sửa soạn đón Văn Bình, ông Hoàng đều lo thuốc Salem và huýt ky.
Lời giục của ông Hoàng làm Nguyên Hương liên tưởng đến Văn Bình.
Và quên bẵng kế hoạch Thiên Thai chứa đầy nguy hiểm trên đảo Tahiti.
Cả hai mũi dao đều đâm xỉa vào mặt Quỳnh Dao. Nhanh như cắt, nàng thụp đầu xuống tránh. Hai lưỡi dao sáng loáng chỉ cách tóc nàng trong gang tấc, tỏa ra khí lạnh khiến nàng rùng mình.
Cùng khi ấy, lùm đèn pha từ chiếc Buick chiếu lại vụt tắt. Thân gái tay không đấu quyền với hai gã đàn ông lực lưỡng am hiểu võ nghệ dưới ánh đèn sáng đã khó, đèn tắt Quỳnh Dao càng bị khó hơn. Trong bóng tối, nàng chỉ nhìn thấy hai vệt trắng lờ mờ.
Tuy vậy, nàng vẫn không nao núng. Trong khóa huấn luyện Bùi thị Xuân, nàng đã bị băng kín hai mắt bằng vải đen dầy để đấu goshin-jitsu, môn cận vệ chiến kỳ lạ và hữu hiệu của nhu đạo Nhật bản. Nàng phải nín hơi để nghe tiếng gió mà đỡ đòn và đánh trả. Sau nhiều lần tập rượt, nàng đã được khen ngợi.
Kỹ thuật cận vệ chiến này phối hợp với Phượng chỉ bí pháp và 15 thế đánh đỡ bay bướm nhưng nguy hiểm của juno-kata nhu đạo đã tạo cho Quỳnh Dao một sự nhanh nhẹn khác thường. Juno-kata gồm những thế võ thích hợp với phụ nữ, nhất là thế móc mắt, món ruột của Phượng chỉ bí pháp.
Vì thế Quỳnh Dao tiến lên một bộ phóng 10 ngón tay sang bên trái. Miếng đòn thần tốc của nàng trúng vào bả vai của một trong hai tên địch đang dùng dao nhọn uy hiếp nàng. Nạn nhân thét lớn rồi lảo đảo trước khi ngã lăn xuống nệm cỏ. Quỳnh Dao xây mặt sang bên phải, chờ nghe tiếng dao xẹt không khí và thấy bóng dao loang loáng mới dùng thế « cá kình rẽ sóng » gạt cườm tay của đối phương thứ hai.
Tên này nặng cân hơn tên kia, nhưng chỉ nặng xương thịt mà rỗng tuếch về mưu lược và võ nghệ nên miếng đòn Phượng chỉ bí pháp của Quỳnh Dao đã tống luôn hắn xuống ruộng.
Trong vòng chưa đầy một phút đồng hồ, Quỳnh Dao đã giải quyết xong trận chiến. Bôlin vẫn đứng yên, hai tay chống nạnh, miệng phì phèo thuốc lá. Nếu có thần nhãn, chọc thủng màn tối, Quỳnh Dao sẽ phải ngạc nhiên vì thấy hắn mỉm cười. Nụ cười của nhà bác học mắc bệnh loạn sinh lý maxôsít chỉ điểm hớt trên môi rồi tắt.
Quỳnh Dao kéo Bôlin:
-Ông lên ngay đi.
Như tỉnh mộng, Bôlin nhào vào xe qua cánh cửa mở rộng. Quỳnh Dao vừa ngồi yên vị trước vô-lăng đã cho máy nổ và lái giật chiếc C6-G ra giữa đường.
Ngay từ phút đầu, nàng đã đạp lút ga xăng. Chiếc taxi cổ lỗ sĩ nhảy chồm lên. Từ băng sau, Bôlin vập đầu vào vai Quỳnh Dao. Trong tiếng động cơ nổ ồn ào, nàng vội xin lỗi:
-Khổ quá. Ông hề gì không?
Bôlin đáp:
-Không. Tôi không ngờ cô giỏi võ đến thế!
-Thưa ông, đó chỉ là tài mọn. Đồng nghiệp của tôi còn giỏi võ hơn tôi nhiều.
-Trời ơi, tôi tưởng trên thế giới không còn ai giỏi võ hơn cô. Cô làm tôi dựng cả tóc gáy.
-Tôi có làm gì đâu mà ông sợ?
-Sao lại không? Từ nãy đến giờ, tôi muốn nói với cô một câu chuyện nhưng khi thấy cô đánh ngã mấy gã đàn ông trong chớp mắt, tôi mất cả tinh thần. Tính tôi lỗ mãng, không khéo có lúc tôi bị ăn đòn của cô cũng nên.
-Tôi đâu dám. Vì tôi chỉ là vệ sĩ, là « cô vú » của ông.
-Nhưng nếu…
Bôlin ngừng nói. Quỳnh Dao đã hiểu ý nghĩa của sự rụt rè ấy. Xe phóng được một quãng xa, hắn mới nói tiếp, giọng tần ngần:
-Nếu tôi có một cử chỉ nào làm cô phật ý, cô có đánh tôi không?
Quỳnh Dao cười:
-Cũng còn tùy.
Trên mặt kính chiếu hậu, Bôlin bắt gặp cặp mắt khác thường của Quỳnh Dao. Đang cười, nàng bỗng hô lớn:
-Ông bám chặt lấy lưng ghế để tôi gia tăng tốc độ.
Bôlin có cảm giác như chiếc Citroen bay bổng lên khỏi mặt đường. Quỳnh Dao cúi rạp trên vô-lăng. Tốc độ xe đã vượt quá 140 cây số giờ. Lái ban ngày, trên xa lộ rộng rãi và thẳng băng đã được coi là nguy hiểm, huống hồ Quỳnh Dao lái ban đêm trên một con đường nàng chưa quen, và trên một chiếc xe cũ hoàn toàn xa lạ.
Bề ngoài sọc sạch của chiếc Citroen chỉ là bức bình phong giả tạo. Thật ra máy nó mới tinh. Tốc độ 140 cây số chỉ mới xử dụng hai phần ba khả năng của nó. Quỳnh Dao biết điều đó nên tiếp tục đạp lút ga xăng.
Bôlin ngoảnh nhìn phía sau. Chiếc Buick đồ sộ đang lùi lũi chạy theo. Xoàng ra nó cũng ngốn đường từ 160 cây số một giờ trở lên. Nhưng nó càng phóng nhanh thì Quỳnh Dao lại phóng nhanh thêm.
Bôlin nhún vai, ngồi thu hình trong góc. Hắn không yêu cầu Quỳnh Dao chạy chậm lại vì giữa tiếng gió vù vù, tiếng máy gầm thét, nàng khó thể nghe rõ lời hắn. Vả lại, hắn đang nghĩ đến chuyện khác. Chiếc Citroen lọt vào một ổ gà lớn và nhảy vọt lên. Quỳnh Dao đảo vô-lăng theo hình chi để giữ cho xe được thăng bằng.
Đồng hồ tốc độ đã chỉ con số 150.
Phải là người từng lái xe hơi và ham phóng nhanh mới hiểu được sự nguy hiểm ghê gớm khi đến tốc độ 150 cây số. Vì khi ấy, tim đập thật mạnh, có thể lên tới 150, 160 một phút. Kẻ yếu tim có thể bị chết bất thình lình. Một cái nháy mắt, một cái hỉ mũi có thể làm xe đâm xuống ruộng. Một viên đá nhỏ giữa đường có thể gây ra tai nạn chết người. Tìm được đàn ông lái xe 150 cây số một giờ cũng như tìm kim đáy biển, phương chi Quỳnh Dao là đàn bà.
Tuy vậy, nàng vẫn lái bình tĩnh, ung dung như thể đang lái xe hóng mát ban đêm dọc bờ biển. Sở dĩ nàng tự tin mạnh mẽ vì nàng đã quen với nghệ thuật điều khiển vô-lăng. Hồi mới sang Mỹ, nàng đã mê Karting như điếu đổ. Kart là một loại xe nhỏ xíu do một số binh sĩ Mỹ giàu sáng kiến tự chế ráp dùng làm phương tiện vận chuyển bên trong căn cứ quân sự. Họ lấy ống máy sưởi uốn lại làm sườn xe, bánh xe ở đuôi phi cơ du lịch làm vỏ lốp, động cơ máy xén cỏ là động cơ để chạy. Và xe Kart ra đời.
Quỳnh Dao mê xe kart giữa lúc loại xe tí hon này tràn ngập lục địa Hoa Kỳ với hơn nửa triệu chiếc. Tốc độ của xe kart chỉ đến 80 hoặc 100 cây số là tối đa. Nhưng với tốc độ này, người lái có cảm giác là trên 200 cây số giờ vì lẽ sàn xe thấp sát đất, lốp xe để trần và dàn đồng -bộ phận cần thiết của mọi xe hơi- hoàn toàn không có.
Những ngày đua xe kart trong trường đã giúp Quỳnh Dao kinh nghiệm để bước vào địa hạt lái xe đua thật sự. Nhân dịp nghỉ hè, sang Pháp, nàng đã ghi tên học lái xe đua tại trường Uyn-phiu (2), một trong 9 tư thục lái xe đua nổi tiếng trên thế giới.
Trường được thiếp lập bên một vòng đua dài 2 cây số, gồm 5 khúc rẽ. Khóa học được chia làm 3 trình độ và chuyên về xe đua xì gà một chỗ ngồi. Muốn học hết 3 trình độ phải là người dẻo dai và có năng khiếu. Quỳnh Dao là phụ nữ Á đông đầu tiên tốt nghiệp trường Uyn-phiu.
Nàng chưa hề tham dự một cuộc đua xe nào, nhưng vốn kinh nghiệm học ở trường cũng như trong thời gian bổ túc tại trung tâm huấn luyện CIA đã biến nàng thành một tài xế giỏi, có khả năng điều khiển xe hơi trên 150 cây số một giờ.
Chiếc Citroen đang chạy giữa đường đột nhiên lạng sang trái. Nếu tay lái Quỳnh Dao không cứng, nó đã phóng thẳng xuống ruộng. Nơi đó ruộng ngập đầy nước. Ánh nước ban đêm lấp loáng. Mùi thơm của hoa dại từ khu rừng kế cận cuốn theo gió mát vào xe. Tuy nhiên, Quỳnh Dao không có thời giờ rỗi để quan sát ánh nước lấp loáng và thưởng thức mùi thơm của hoa dại. Gió thổi ào ào vào mặt nàng mà nàng vẫn mướt bồ hôi.
Vì nàng vừa nghe tiếng súng nổ tacata tacata. Biết không theo kịp nàng, bọn gian trong xe Buick đã ngang nhiên dùng súng tiểu liên.
Tacata…tacata…
Quỳnh Dao thét:
-Cúi xuống, ông Bôlin!
Quỳnh Dao gia tăng tốc độ thêm nữa. Khi ấy Bôlin mới nhổm người khỏi băng sau, thoăn thoắt trèo lên ghế trước. Hắn ghé vào tai Quỳnh Dao:
-Chậm lại!
Nàng nói to cố át tiếng gió và tiếng động cơ xé nhĩ tai:
-Không được. Họ đang bắn.
-Vì vậy, càng phải giảm tốc độ. Thế nào họ cũng bắn trúng vỏ xe. Với tốc độ 150 cây số giờ, một vỏ xe trúng đạn sẽ gây tai nạn. Cô nên nghe tôi…
Lời nói của Bôlin như có mãnh lực phi thường bắt Quỳnh Dao phải ngoan ngoãn nghe theo. Nàng thắng bớt, hạ tốc độ xuống dần.
Bôlin ra lệnh tiếp:
-Bây giờ, cô hãy lái ngòng ngoèo, lúc nhanh lúc chậm bất thường.
Quỳnh Dao suýt kêu lên một tiếng. Trời ơi, nàng đã học phương pháp này trong trường mà đến khi thực hành lại quên bẵng. Khi bị đuổi bắt và bị đối phương bắn theo, thượng sách là thay đổi hướng chạy, và thay đổi tốc độ. Và nhất là không được chạy nhanh quá 100 cây số, trừ phi vỏ xe thuộc loại đặc biệt, và xe được gắn thắng đĩa kèm theo một hệ thống thắng dự phòng.
Tacata…tcata…
Tiếng súng vẫn nổ vang. Bỗng dưng Quỳnh Dao cảm thấy thèm trò truyện với Bôlin. Nàng cất tiếng:
-Ông cũng biết lái xe đua ư?
Bôlin gật đầu:
-Biết.
Bôlin xô khối thịt bất độngcủa gã tài xế sang bên, rồi ngồi sát Quỳnh Dao. Hơi thở nong nóng của Bôlin quạt vào má nàng. Nàng cảm thấy tay chân luống cuống.
Bôlin kêu lên:
-Cẩn thận!
Chiếc Buick đồ sộ chỉ còn cách xe Citroen một quãng ngắn. Họ bắt đầu mở đèn pha chói lòa. Nếu họ nhắm bắn, chắc chắn hai người phải trúng đạn vì đèn pha chiếu vào băng trước xe Citroen sáng như trên sân khấu thoát y vũ.
-Lái sang bên phải!
Nghe tiếng Bôlin, Quỳnh Dao vội đảo vô-lăng. Nàng muốn tránh lùm sáng đèn pha nên đã lái sang bên trái.
-Đừng, đừng đạp thắng!
Bôlin ra lệnh dõng dạc và oai nghiêm như viên tướng ngoài trận địa. Đạp thắng thật mạnh trong khi xe phóng nhanh là một trong những cấm điều căn bản của nghệ thuật lái xe đua. Vì xe có thể lật đổ. Hoặc ít ra cũng làm lạc tay bánh.
-Xuống số đi, còn chờ gì nữa?
Quỳnh Dao mắm môi nắm cần số tốc độ tuột xuống số 2. Khi ấy, nàng mới thấy nguy hiểm. Nhưng đã quá muộn…
Một chiếc xe hơi từ phía trước hùng hổ chạy tới. Đường quẹo thẳng góc, tài xế lại mở « cốt » chứ không mở « pha » nên Quỳnh Dao chỉ nhìn thấy chiếc xe đen sì khi nó gần nhào vào xe Citroen.
Quỳnh Dao vẫn chưa mất bình tĩnh. Tuy nhiên, sức lực phụ nữ của nàng chưa đủ để bẻ vô-lăng, điều khiển gần một tấn kim khí đang phóng nhanh vào lề đường. Bôlin đã phản ứng nhanh như máy điện tử. Hắn giằng lấy vô-lăng trong tay nàng, hất nàng ngã chúi vào cửa xe. Tay phải cầm lái, tay trái sang số, một chân đạp côn, một chân đạp thắng, tứ chi của Bôlin đều hoạt động cùng một lúc.
Chiếc Citroen bất kham chịu tuân lệnh Bôlin. Song tài xế chiếc xe phía trước -một chiếc DS cũng do hãng Citroen chế tạo- đã phản ứng chậm một phần vi phân thời khắc. Càng xe DS húc vào vè trái chiếc Citroen cổ lỗ sĩ. Cả cái vè bị bóc tung ra khỏi xe, bay luôn xuống ruộng. Chiếc Citroen cũng đâm luôn xuống ruộng. Nhờ gân tay cứng rắn của Bôlin, nó đã giữa được thăng bằng kịp thời. Nhưng nó chỉ chạy được một quãng nữa là đứng lại. Vì hộp số từ số 3 xuống số 1 đã bị vỡ nát.
Chiếc DS như con hổ dữ húc vào đầu xe Buick. Đối với chiếc Citroen C6-G, nó là một pháo đài kiên cố, nhưng đối với chiếc Buick lớn gấp rưỡi, lại khỏe gấp rưỡi, tốc độ khi xảy ra tai nạn cũng nhanh gấp rưỡi nên nó đâm vào xe DS mảnh khảnh như thể dao đâm qua miếng phó mát. Một nửa ca-bô xe bị đứt ra khỏi phòng lái, kiếng xe vỡ nát. Rồi chiếc DS lật ngửa trên vệ đường, mùi xăng tỏa ra nồng nặc mặc dầu gió vẫn thổi mạnh.
Tài xế xe Buick đã thắng lại sau khi xe DS bị lật ngửa. Trên xe còn hai người. Cả hai đều tông cửa vọt xuống. Họ không buồn nghĩ đến các nạn nhân trong xe DS cần được cấp cứu. Họ cũng không quan tâm đến ngọn lửa đầu tiên vừa cháy bùng, sửa soạn biến chiếc DS tối tân và những người bị kẹt bên trong thành đống than hồng.
Tâm trí họ chỉ hướng về chiếc Citroen cà rịch cà tàng vừa đậu lại giữa đường. Cả Bôlin lẫn Quỳnh Dao đều an toàn. Trước đó một phút, Quỳnh Dao đã chứng kiến cơn hấp hối thê thảm của chiếc DS bẹp rúm. Nàng lại nhìn thấy hai người đàn ông rời khỏi xe Buick, với khẩu súng trên tay.
Nàng kéo tay Bôlin:
-Mau lên, anh Bôlin!
Bôlin cuộn người lăn tròn xuống trước nàng. Cũng may lề đường ở đây êm như nệm mút nên hai người không bị mảy may sây sát.
Khi nhảy xuống, không hiểu sao Bôlin xuống trước mà lại nằm chận lên người Quỳnh Dao. Nàng nằm ngửa, sửa soạn ngồi dậy thì bị khối thịt của Bôlin đè xuống. Kể ra, trong cảnh nguy biến, sự đụng chạm này không phải là hãn hữu. Tuy nhiên, Quỳnh Dao lại thấy tâm hồn lâng lâng một cảm giác khó tả. Cảm giác này làm da thịt nàng nóng ran như nàng đứng bên cạnh lò sưởi, rồi tay chân nàng run lẩy bẩy tuy nhiệt độ mỗi lúc một gia tăng.
Cũng may Bôlin không lợi dụng tình thế. Hắn lí nhí một lời xin lỗi rồi trườn sang bên. Hơi nóng trong người Quỳnh Dao giảm bớt. Bỗng nhiên nàng đâm ra tiếc nuối. Tiếc nuối cái gì, nàng không biết. Có lẽ tiếc nuối hơi nóng từ thân thể gã đàn ông khôi ngô truyền sang.
Má nàng vừa bớt đỏ hồng bỗng đỏ thêm. Thì ra nàng vừa nhớ lại cách xưng hô hớ hênh của mình. Đang dùng tiếng « ông » nghiêm chỉnh và hợp lý, Quỳnh Dao đã gọi Bôlin bằng « anh ». Chính nàng thốt ra « mau lên, anh Bôlin ».
Chết rồi…tư tưởng nàng đã đổi khác một cách quá nhanh chóng, nhanh chóng đến nỗi nàng không theo kịp nữa. Qua bóng tối, dường như nhà bác học mắc bệnh maxôsít đang mỉm miệng cười. Quỳnh Dao càng đỏ mặt thêm khi bắt gặp nụ cười kênh kiệu ấy.
Hai gã đàn ông từ trên xe Buick nhảy vọt xuống, chạy đến gần xe Citroen thì đứng lại, ngồi thụp xuống. Một tên nói:
-Thong thả một phút. Nó có thể bắn mình như chơi. Liệu nó còn ngồi trong xe nữa không?
Tên kia đáp:
-Chắc là không. Vì cửa sau vừa mở. Con bé đã nhảy xuống. Anh chờ ở đây, để tôi lại trước.
Nhờ lửa cháy, Quỳnh Dao thấy rõ mồn một. Cảnh tượng đang phô bày trước mắt đã giúp nàng chế ngực được ngọt ngào tình cảm. Nàng nhổm lên rồi lại nằm xuống. Chiếc DS chỉ cách nơi nàng ẩn núp 50 thước mà nàng đành phải khoanh tay bất lực. Nàng nghe tiếng kêu cứu của người trong xe. Đó là tiếng kêu cứu của đàn bà. Cũng là đàn bà như nàng.
-Cứu tôi với! Trời ơi, con tôi bị chết cháy!
Ruột gan Quỳnh Dao đau như thắt. Trong xe DS lâm nạn chắc có một cặp vợ chồng và đứa con. Ngay trong phút đầu tiên, người chồng đã bị vô-lăng thúc vào ngực bất tỉnh. Chỉ còn người vợ…
Nhưng cửa xe DS đã dính cứng vào giàn đồng sau khi bị xe Buick húc mạnh. Người đàn bà vô tội tìm cách mở ra mà không được nên đành kêu cứu một cách yếu ớt và tuyệt vọng.
Vô tội…vô tội…hai tiếng vô tội kêu vang bên tai Quỳnh Dao và xuyên thẳng vào óc nàng. Nghề điệp báo là nghề giết những người vô tội. Hồi trước, nàng thích giết, giết để trả thù những mối tình bạc bẽo và tàn bạo làm tuổi thanh xuân của nàng hắt hiu, cũng để trả thù cuộc sống cô đơn, nghèo túng của chuỗi ngày thơ ấu. Nhiều khi lòng nàng khô khan, rắn rỏi đến nỗi nàng tưởng đã biến thành đàn ông.
Giờ đây nàng mới nhìn thấy sự thật. Thì nàng vẫn còn là đàn bà. Đàn bà với trái tim biết rung động trước tình yêu, trước cảnh mủi lòng của người mẹ muốn cứu con ra khỏi đám cháy ngẫu nhiên nhưng độc ác…
Nàng chống tay, định ngồi lên. Nàng không thể dằn lòng thêm nữa. Thiên chức nữ giới trong thâm tâm nàng đã lấn át tiếng nói của lý trí, lý trí sắt thép của nghề điệp báo hành động.
Song bàn tay của Bôlin đã ấn nàng xuống. Nàng định vùng gỡ nhưng Bôlin đã ghé miệng vào tai nàng:
-Cô định cứu mẹ con chú nhân chiếc DS bị cháy, phải không?
Nàng chưa kịp trả lời thì Bôlin đã tiếp:
-Vô ích. Cô chỉ đứng dậy là địch đã bắn cô ngã quỵ.
Nàng phản đối:
-Nhưng…
Bôlin ngắt ngang:
-Chẳng nhưng gì cả…Thôi cái đó tùy cô. Cô là đàn bà đẹp, cô cần sống hơn tôi. Tôi là đàn ông, không thể thản nhiên nhìn cô lao đầu vào chỗ chết. Chào cô nhé!
Quỳnh Dao hoảng hốt:
-Ông đi đâu?
-Đi cứu những người bị kẹt trong đám cháy.
-Không được đâu. Bọn họ đang tiến tới. Tôi yêu cầu ông nằm xuống.
Bùng…bùng…lưỡi lửa liếm vào thùng xăng. Một tiếng nổ kinh hồn nổi lên.
Thế là hết. Tiếng kêu cứu cuối cùng đã tắt. Quỳnh Dao ôm chầm lấy Bôlin. Đến khi miệng nhà bác học kề sát miệng nàng, nàng mới choàng tỉnh. May sao khi ấy có tiếng súng nổ đoàng. Tiếng súng của gã đàn ông đi trước. Tiếng súng này làm Quỳnh Dao trở lại với thực tại.
Nàng trố mắt sửng sốt. Gã đàn ông cầm súng chỉ còn cách nàng 10 thước. Hắn nổ súng hú họa và cảnh cáo:
-Trốn đâu mất rồi? Bôlin, chúng tôi đến để cứu ông đây.
Quỳnh Dao luồn tay vào trong xắc da lấy cái hộp vàng khối dèn dẹt, trên mặt chạm hình hai cô gái khỏa thân. Lời dặn của nữ trưởng ban Thu Thu hiện ra trong trí nàng. Cái hộp này đựng 20 điếu thuốc lá, 4 điếu ở giữa đựng chất nổ và điện đài. Điếu thứ hai gọi là điếu B chứa một ngòi mìn đặc biệt, nàng chỉ cần ngắt đầu thuốc, ném là nổ.
Gã đàn ông lại oang oang:
-Cô Quỳnh Dao. Tôi biết cô đang núp dưới vệ đường, phía sau xe Citroen. Tôi đã nhìn thấy cô. Cô đừng trốn nữa, vô ích. Cô nên đầu hàng thì tính mạng được vẹn toàn.
Quỳnh Dao rít lên:
-Anh đã nhìn thấy tôi thì còn đợi gì mà chưa lảy cò?
-Cô đừng ăn nói dại dột. Sở dĩ tôi còn ngần ngừ vì không muốn giết một phụ nữ đẹp như cô. Nhưng nếu cô tiếp tục ngoan cố, bắt buộc tôi phải áp dụng biện pháp mạnh.
-Tôi đang chờ đây.
-Hừ…ông Bôlin đâu rồi, yêu cầu ông nghe tôi. Tôi biết ông thèm sống đến Tahiti để tái ngộ với Namui. Dại gì ông dính dáng đến cô Quỳnh Dao để bị chết oan. Yêu cầu ông nghe tôi, ông nên tránh xa cô Quỳnh Dao vì trong chốc lát tôi sẽ ném lựu đạn. Phải, tôi sẽ ném lựu đạn. Chỉ một trái lựu đạn miễng là ông thiệt mạng. Một trái không chết thì hai, ba trái, xin báo ông biết là tôi mang theo một túi đựng 6 trái lựu đạn. Bây giờ tôi bắt đầu đếm, đếm từ 1 đến 10. Quá 10, nếu ông chưa đứng dậy, chạy về phía tôi, miễn cưỡng tôi phải quăng lựu đạn. Tôi đã rút chốt an toàn của trái thứ nhất. Nào 1, 2…
Địch đã nằm dán xuống mặt đường nên ở bên này đường lại bị vướng dàn xe Citroen, Quỳnh Dao nhìn không thấy. Nàng bấm nhẹ vào cánh tay Bôlin. Hiểu ý nàng, Bôlin lăn tròn trên cỏ, tuột xuống sâu nữa. Bên dưới là ruộng nước. Đến mấp mé mặt nước, Quỳnh Dao ngừng lại. Nàng nghe rõ hơi thở của Bôlin.
Trên trời hàng trăm ngôi sao óng ánh như kim cương. Gió biển thổi phần phật. Quỳnh Dao ngửi thấy mùi muối mằn mặn. Trong mùi muối, nàng ngửi thấy một mùi là lạ, ngây ngất, mùi da thịt đàn ông. Nếu phía trước không có đám cháy và hai gã đàn ông cầm súng, nàng đã nằm dài bên vệ cỏ mượt như nhung. Không có gì thần tiên bằng hai người yêu nhau trên nệm cỏ, dưới vòm trời đầy tinh tú và gió mát pha mùi mằn mặn của nước biển.
Quỳnh Dao bặm miệng để nén tiếng thở dài. Nàng phải dồn hết tâm trí vào công tác, nếu không sẽ xúc động mãnh liệt như hồi chưa đến 20. Nàng mở nắp hộp, rứt điếu thuốc đựng chất nổ ra.
Từ bên kia đường vẫn vẳng sang tiếng đếm số đều đều của địch. 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9…
Quỳnh Dao bứt đôi điếu thuốc, cầm vững tron tay và rướn lên lấy trớn. Họng súng của địch vừa nhả đạn sau khi tiếng đếm 10 chấm dứt. Cùng khi ấy, Quỳnh Dao ném điếu thuốc nổ vào nơi phát ra tia lửa da cam.
Ầm…ầm…
Tiếng nổ của điếu thuốc còn lớn hơn tiếng nổ của một kilô lát-tích. Sau đó, cảnh vật chìm vào yên lặng. Đám cháy bên trái vẫn còn đỏ ối song ngoài âm thanh của lửa, không còn âm thanh nào nữa. Gã đàn ông bên kia đường đã bị chất nổ xô ngã và tắt thở không kịp trối.
Bôlin nắm tay Quỳnh Dao:
-Ghê quá!
Nói đoạn nhà bác học ọe lên một tiếng nhỏ.
Quỳnh Dao vội hỏi:
-Ông bị đau ư?
Bôlin gật đầu:
-Có lẽ thế.
Quỳnh Dao dáo dác nhìn chung quanh vì Bôlin bất thần ngồi dậy. Không những thế, hắn còn hắt hơi một tràng dài. Địch gồm hai tên, Bôlin đang biến thành bia tập bắn ngon lành cho tên sống sót. Quỳnh Dao không hiểu nổi tại sao một người đứng tuổi, học thức uyên bác như Bôlin lại có thể hớ hênh đến thế. Có thể Bôlin chưa am tường cách thức đề phòng đối phương bắn lén. Song cũng có thể quá tự tin, quá khinh thường. Bôlin tự cho mình là nhà khoa học đại tài, đối phương không dám đụng đến lông chân.
Quỳnh Dao chưa kịp kéo Bôlin nằm xuống thì phải khựng lại. Vì bên cạnh nàng vừa có tiếng quát:
-Đứng im.
Tia đèn bấm cực mạnh chiếu vào giữa mặt nàng, khiến nàng phải nheo mắt. Tiếng nói của người lạ mặt lại tiếp:
-Cả ông Bôlin nữa. Cô Quỳnh Dao, phiền cô đi trước.
Quỳnh Dao phải nắm chặt bàn tay để khỏi run. Sự việc đã xảy ra đúng như dự tính. Tuy vậy, nàng vẫn không ngăn được kinh ngạc. Nàng kinh ngạc vì kẻ vừa ra lệnh cho Bôlin và nàng băng qua đường tiến về chiếc xe Buick là Marlon, diễn viên màn bạc Mỹ, gã đàn ông tóc quăn, đẹp trai, vẻ mặt lầm lì mà nàng gặp tại sân bay Hạ uy di trên đường đi Tahiti.
Nàng nghi ngờ bộ ba Marlon, Mêrama và Lita là nhân viên gián điệp. Marlon đã xuất đầu lộ diện.
Còn Mêrama và Lita ở đâu?
Nghĩ vậy, nàng nhún vai:
-Chào ông Marlon. Ông đến đây để bắt cóc bác sĩ Bôlin, vậy mà tôi cứ đinh ninh ông đóng phim vô tuyến truyền hình.
-Không dám, chào cô Quỳnh Dao. Sự thật tôi đến đây để làm hai việc. Sáng mai, chúng tôi mới bắt đầu quay phim. Phim hay lắm, cô ạ, nói về một mối tình thi vị trên đảo giữa một người đàn ông tây phương và cô gái bản xứ.
-Nếu còn sống, tôi sẽ ráng đến coi. Nghe nói ông là tài tử tên tuổi của màn ảnh nhỏ được giới phụ nữ ưa chuộng.
-Cám ơn lời khen tặng của cô. Tôi sợ rằng cô không đến chỗ chúng tôi đóng phim được. Tuy nhiên, cô vẫn còn sống ít nhất là đến khi tôi bắt đầu đóng phim.
-Còn ông Bôlin?
-À, đó là việc riêng của tôi. Cô không nên xen vào.
-Ông dám nói mạnh chẳng qua có khẩu súng. Nếu ông tay không, tôi e ông còn nhát hơn thỏ đế nữa.
-Hừ, bỏ súng ra để cô được thảnh thơi dùng khí giới bí mật, phải không? Cô Quỳnh Dao ơi, cô khôn ngoan lắm nhưng chỉ qua mặt được bọn nhân viên tập sự. Dầu sao, tôi cũng sống gần 10 năm trong nghề…
Quỳnh Dao toát bồ hôi. Giọng kênh kiệu, Marlon lại nói tiếp:
-Chắc cô sẽ chối là không có khí giới bí mật nào hết. Nhưng cô ơi, tôi đã biết rõ máy móc trong xắc của cô. Hồi nãy, cô đã dùng điếu thuốc lá đựng chất nổ để giết đàn em của tôi. Nào, bây giờ cô trao cái xắc khí giới bí mật cho tôi.
Quỳnh Dao thở dài, quăng cái ví da cho Marlon. Hắn kẹp vào nách rồi nói:
-Nghe cô thở dài đến đá cũng tội nghiệp. Nhưng công việc là công việc, cô ạ. Tôi có cảm tình với cô thật đấy, song tôi còn phải thi hành nhiệm vụ. Nếu cô ngoan ngoãn, tôi sẽ đề nghị thượng cấp tha chết cho cô.
-Tôi đã biết rõ chân giá trị của thượng cấp Quốc tế Tình báo Sở.
-Ha ha, cô em đoán trật lất rồi. Tôi không phải là nhân viên Trung hoa, mà là đặc phái viên GRU.
-Ô, cũng là cá mè một lứa.
Marlon nghiêm mặt:
-Cô không được vơ đũa cả nắm.
Quỳnh Dao đứng lại, nhìn giữa mặt Marlon:
-Anh là thằng đàn ông hèn nhát.
Marlon vẫn thản nhiên:
-Hèn nhát là đức tính của nghề gián điệp. Thôi, đã đến xe hơi, yêu cầu cô trèo lên băng trước.
Quỳnh Dao lắc đầu:
-Tôi lái xe dở ẹt. Anh muốn gặp tai nạn thì giao vô-lăng cho tôi.
Marlon nhăn răng cười:
-Vào địa vị cô, tôi sẽ thích lái xe hơn là ngồi ở băng sau. Dầu sao cô cũng là đàn bà đẹp, cô không sợ ư?
Quỳnh Dao dằn từng tiếng:
-Anh có thể bắn chết tôi chứ không thể mó vào da thịt tôi. Báo trước anh biết, nếu anh sàm sỡ, tôi sẽ cho anh biết tay.
-Cô đánh tôi?
-Dĩ nhiên.
-Ồ, tưởng gì, chứ nếu cô muốn đánh thì tôi xin sẵn sàng. Được giai nhân như cô đánh còn sướng hơn vào tiệm đấm bóp chuyên môn nữa.
-Anh đừng tưởng bở. Tôi đánh đau lắm. Chỉ một cái là anh húp cháo cả tháng.
-Ha…ha…cách đây 3 tháng, tôi cũng gặp một giai nhân như cô. Nàng cũng đe cho tôi húp cháo cả tháng. Rốt cuộc, tôi được húp cháo. Nhưng là húp chung cháo với nàng. Vì chúng tôi mệt lử cò bợ, suốt ngày đêm ở lì trong phòng nên không ăn cơm được. Tôi hy vọng sẽ được ăn cháo với cô.
Quỳnh Dao vung nắm tay, toan quất atêmi. Song Marlon đã lùi lại, giọng bai bải:
-Không được, cô em.
-Vậy anh nên ngậm miệng lại.
-Ừ, thì ngậm. Ngược lại, cô cũng nên trèo lên xe. Không thích lái thì trèo lên băng sau.
Bôlin hỏi Marlon:
-Còn tôi?
Marlon dí súng vào sườn nhà bác học:
-Phiền ông làm tài xế vậy. Thật ra, tôi không dám hành hạ ông. Nhưng chúng tôi có ba, tôi ngồi lái xe thì giai nhân sẽ trốn mất.
Dáng điệu mệt mỏi, Bôlin mở cửa xe.
Nhìn hắn, Quỳnh Dao muốn thốt ra:
-Rõ là đồ ăn hại!
Bôlin quả là đồ đàn ông ăn hại. Bị dí súng vào hông, thì chỉ cần một động tác tầm thường là đảo lộn được tình thế. Bất cứ khóa sinh nhu đạo tập sự nào cũng biết đoạt súng như vậy. Thế mà Bôlin lại ngoan ngoãn tuân lệnh…
Bất giác Quỳnh Dao nhớ lại thời gian huấn luyện bổ túc về cận vệ chiến trong khóa Bùi thị Xuân. Nàng phải học đủ các loại súng, súng dí vào hông, vào lưng, vào ngực. Một bàn tay vung ra là khẩu súng rớt xuống đất một cách lẹ làng và ngon lành. Bàn tay thứ hai chặt vào cuống họng đối phương. Một tiếng ái cất lên. Thế là xong. Kẻ đang thắng trở thành kẻ bại trận.
Trong các thế đoạt súng, khó nhất là thế ở xa. Địch đứng trước mặt hoặc sau lưng, cách từ hai đến ba thước, ngón tay hườm sẵn trên cò. Phải phản công thật nhanh, nhanh như điện xẹt mới không bị ăn kẹo đồng. Và muốn phản công thật nhanh phải dùng chân. Đối với nam giới dùng chân không có gì phiền toái, nhưng đối với nữ giới dận giày cao gót, và có những đặc điểm trên cơ thể, thì dùng chân không những phiền toái lại còn dễ gây ra thương tích nữa. Tuy nhiên, nhờ năng khiếu, Quỳnh Dao đã học được thế độc cước tuyệt diệu. Nữ trưởng ban Thu Thu cho biết đại tá Văn Bình Z.28 đã sáng chế ra thế cước vô cùng lợi hại này.
Marlon đứng nghiêng, cách Quỳnh Dao một sải tay. Nàng nhìn hắn bằng đuôi mắt, gân tay bắt đầu chùng lại, sửa soạn phóng cước.
Nhưng Marlon đã khám phá ra ý đồ của nàng.
Hắn lùi lại một bước:
-Cô đừng mơ mộng hão huyền nữa. Trước khi cô chạm được vào khẩu súng thì một viên đạn 9 li đã nằm gọn trong tim cô. Nào, mời cô lên.
Quỳnh Dao đành phải gieo mình xuống nệm xe. Bên ngoài gió biển mằn mặn vẫn thổi phần phật. Tahiti là xứ của tình yêu, gió biển như mang theo một mãnh lực kỳ lạ. Ban đêm thổi vào đâu, trai gái cảm thấy tình yêu rộn ràng ở đấy. Sau khi ngửi mùi mằn mặn của gió, nhiều người đàn ông trung niên, lửa lòng đã tắt, bỗng thấy tâm thần trẻ lại như được lùi về tuổi 30 sung sức. Ban đêm nằm trong phòng riêng, bên cạnh một cô gái đẹp, diện mạo cũng đẹp như thân hình mà ngửi mùi mằn mặn của gió thì tuyệt. Người đàn ông yếu đuối nhất bỗng trở thành khỏe mạnh nhất. Thường ngày chỉ trèo cầu thang lên lầu nhất đã thở hồng hộc như mới chạy đua việt dã, vậy mà mùi mằn mặn của gió bỗng làm quên hết nhọc mệt. Giá phải làm một việc gì phí sức hơn một chục cuộc chạy đua việt dã cũng khỏe ru.
Động cơ xe Buick nổ ròn tan.
Bôlin hỏi Marlon:
-Đi đâu?
Marlon hất hàm:
-Ông cứ chạy thẳng. Gần đến trung tâm thành phố thì quẹo trái.
Mặt lầm lì, Bôlin ngồi bất động trước vô-lăng. Ở băng sau, Marlon chuyển súng sang tay trái, còn tay phải cầm thuốc lá. Hai luồng pha cực mạnh quét sáng trên con đường nhựa tối om. Phía sau cũng như phía trước đều không có xe.
Bôlin gia tăng tốc độ. Gió thổi vào xe mỗi lúc một lộng thêm, và mùi mằn mặn mỗi lúc một rõ thêm. Quỳnh Dao giả vờ nhìn qua cửa xe ra bên đường tranh tối tranh sáng. Bằng tai, nàng vẫn rình rập cơ hội chuyển bại thành thắng.
Nàng đã ước lượng khoảng cách giữa nàng và Marlon. Chỉ cần Bôlin lấy cua thật gắt là Marlon sẽ nhảy vào lòng nàng. Khi ấy, nàng vươn tay ra là cướp được khẩu Smith-Wesson.
Nhưng gã bác học vô tích sự vẫn lái một cách nghiêm chỉnh, tuy vẫn tiếp tục gia tăng tốc độ. Có lẽ hắn đã quen với cuộc sống khoa học gia, luôn luôn trung thành với chai lọ và công thức hóa hợp, nên óc hắn trở thành bộ máy bảo sao nghe vậy, không biết và không dám phản đối.
Quỳnh Dao nghĩ thầm:
-Nếu hắn bớt hèn nhát chút nữa, chỉ một chút thôi thì đỡ khổ cho mình biết bao.
Không có hy vọng chế ngự Marlon, nàng đành ngồi yên.
Bỗng Marlon thét lớn:
-Coi chừng!
Quỳnh Dao nhổm người về phía trước. Con đường đang chạy thẳng băng như chữ I hoa đột nhiên bẻ quẹo sang bên phải theo hình trôn ốc, hai lùm đèn pha sáng quắc chỉ chiếu sáng được một quãng. Tuy vậy, nàng vẫn nhìn thấy một khối đen lù lù giữa đường, cách xe hơi khoảng hai trăm thước.
Hai trăm thước ở tốc độ trăm cây số giờ là một khoảng cách khít khao, phải thắng cấp thời, nếu không sẽ gây tai nạn. Khối đen lù lù này là ba con trâu xếp thành hàng ngang, dường như muốn lập thành một pháo đài ngăn chặn xe hơi vượt qua.
Bôlin bóp kèn inh ỏi. Pin…pin…pin…Tu vậy, tiếng kèn xe hơi đã bị chìm ngập trong gió. Ngồi trong xe, Quỳnh Dao cũng chỉ nghe được một âm thanh rời rạc và yếu ớt, phương chi bầy trâu đen chùi chũi lại mắc bệnh lãng tai.
Marlon chồm lên:
-Thắng đi, thắng ngay đi, đồ điên!
Trong phút hốt hoảng, Marlon đã quên giữ miệng với nhà bác học. Quỳnh Dao bám chặt lấy lưng ghế, thấp thỏm chờ đợi tai nạn. Giờ đây nàng mới hối hận. Bôlin chỉ là một anh chàng có tài nói phét. Hắn khoe là biết lái xe đua chẳng qua để làm nàng chóa mắt. Thật ra hắn chẳng biết gì hết, ngoài việc chúi mũi vào đống sách vở dày cộm và ám bụi trong phòng thí nghiệm.
Bôlin vẫn bình tĩnh một cách lạ thường. Dường như hắn không nghe thấy lời la mắng hỗn xược của Marlon, hoặc giả hắn nghe thấy nhưng không thèm để ý.
Đột nhiên chiếc Buick đồ sộ vẹo sang bên. Bôlin đảo vô-lăng sang trái rồi mới đạp lút thắng.
Và trong một phần trăm tích tắc đồng hồ, Marlon ngã nhào vào người Quỳnh Dao.
Cơ hội bằng vàng đã tới.
Quỳnh Dao lẹ như con chim én vọt cành, chụp lấy cườm tay cầm súng của Marlon. Nàng chưa vặn được tay cho khẩu súng tuột xuống nhưng thế khóa nhu đạo của nàng đã làm gân cốt của gã đàn ông tự tin đau nhói. Hắn rú lên:
-Con bé giỏi!
Quỳnh Dao tấn công tới tấp, không cho đối phương có đủ thời giở trả đòn. Ngay khi bẻ tay Marlon, nàng chuyển sang shimêwaza, bộ môn nguy hiểm của nhu đạo nhằm làm đối phương nghẹt thở hoặc nghẽn máu phải bất tỉnh hoặc táng mạng.
Shimêwaza gồm một thế khóa và đánh atêmi trong chỗ hẹp. Nữ điệp viên thường được huấn luyện về môn này vì nó không đòi hỏi sức khỏe khác thường. Mặt khác, nó lại giúp giải quyết trận đấu một cách chóng vánh.
Tại trường, Quỳnh Dao đã học 5 thế khoá căn bản và gần 20 thế phụ. Tuy nhiên, nàng ưa nhất thế nami-juji-jimê, thế khóa tréo bàn tay thành hình chữ thập, dễ thực hiện nhưng vô cùng lợi hại, và nhất là thích hợp với cuộc đấu giữa đàn bà và đàn ông sức khỏe chênh lệch. Marlon giáng một cú đia-réc vào mặt Quỳnh Dao. Hắn dùng toàn lực chứng tỏ hắn quyết sống mái với nàng. Nhưng cũng vì hắn dùng toàn lực nên bị rơi vào thế khoá cổ của Quỳnh Dao.
Nàng nghiêng đầu tránh đòn, đồng thời vươn hai bàn tay nắm lấy cổ áo của hắn. Thế là xong. Nàng cũng không ngần ngại dùng độc thủ vì nếu nhân nhượng, hắn sẽ hạ thủ nàng. Theo sự nhận xét của các bậc thày nhu đạo, thì động mạch cổ bên phải nhạy cảm hơn động mạch cổ bên trái, nên trong các trận đấu quyết tử, người ta thường nhắm vào bên phải. Quỳnh Dao xử dụng thế nami-juji-jimê chém sống bàn tay vào mạch máu cổ bên phải của Marlon nhanh đến nỗi hắn phản ứng không kịp. Đến khi hắn khám phá ra ý định của nàng thì đường máu lên óc đã bị chặn cứng. Bộ óc thiếu máu và thiếu dưỡng khí sẽ làm thân thể bất động, dọn đường cho sự chết. Võ sĩ dày công tập luyện có thể chịu đựng 20 giây đồng hồ. Đối với người thường thì thời hạn này rút xuống 5, 6 giây.
Marlon ưỡn người, như cố gắng hít lấy những phân tử dưỡng khí cuối cùng. Miệng hắn há hốc, lưỡi thè lè, trong khoảnh khắc hắn mềm nhũn như không có xương.
Tất cả được kết thúc trong vòng 10 giây đồng hồ ngắn ngủi. Quỳnh Dao thả Marlon ra. Khối thịt vô tri vô giác ngã nhào xuống sàn xe.
Marlon vừa ngã nhào xuống sàn xe thì chiếc Buick được thắng lại. Đàn trâu đen sì đã chạy tán loạn xuống hai bên ruộng.
Bôlin mở đèn trong xe:
-Hắn chết rồi hả cô?
Giọng nhà bác học vẫn thản nhiên như thể chẳng có gì xảy ra. Lúc nàng bị nguy ngập, hắn vẫn thản nhiên lái xe, không thèm lưu tâm đến số phận của người đàn bà đẹp sắp chết. Đến khi nàng hạ được Marlon, hắn cũng không thèm khen ngợi nàng một tiếng. Cuộc sống trong phòng thí nghiệm đã biến đổi tâm tính con người Bôlin.
Dưới ánh đèn lờ mờ, Quỳnh Dao nhìn Bôlin bằng cặp mắt bực bội. Rồi như đứa trẻ bi cha mẹ lấy mất đồ chơi, nàng òa lên khóc.
Bôlin lắc đầu nhè nhẹ ra vẻ ái ngại. Song hắn không lựa lời an ủi nàng. Hắn chỉ xuống xe, mở cửa xe, nắm chân Marlon kéo ra ngoài rồi quăng tõm xuống ruộng nước. Đoạn hắn trở lại băng trước, trịnh trọng châm điếu thuốc, gài số 2 từ từ cho xe chạy.
Tiếng máy nổ làm Quỳnh Dao bừng tỉnh.
Nàng ngừng khóc, ngước mặt lên, hai má đỏ như gấc chín. Trong một phút thiếu suy nghĩ, thả lỏng cho tình cảm bộc phát, nàng đã trở thành cô gái dậy thì thích được chiều chuộng và ưa hờn giận. Bôlin không phải là ý trung nhân của nàng, tại sao nàng lại muốn hắn chiều chuộng nàng. Tại sao nàng lại hờn giận hắn…
Quỳnh Dao run lên như bị sốt rét. Không khéo nữ trưởng ban Thu Thu và máy điện tử IBM đã đoán đúng. Quỳnh Dao đã có cảm tình thắm thiết với gã đàn ông mất vợ mắc bệnh sinh lý bất trị maxôsít.
Nàng buột miệng:
-Trời ơi!
Bôlin ngoảnh lại:
-Cô gọi tôi?
Nàng ấp úng:
-Không…
-Chắc cô bị thấm mệt. Chỉ còn một quãng ngắn nữa thôi. Chóng ngoan, trưa mai tôi sẽ mời cô đi ăn Tamaaraa…
Lẽ ra Quỳnh Dao phải tỏ thái độ phản đối. Nặng thì cười một cách khinh khỉnh, còn nhẹ thì cau mặt. Vì Bôlin đã coi nàng như đứa trẻ. Hắn dám khuyên nàng « chóng ngoan ». Nhưng không hiểu sao nàng lại làm thinh.
Bôlin tiếp:
-Tamaaraa là một bữa tiệc linh đình. Ở tây phương, người ta ăn tiệc ban tối rồi kéo dài đến sáng. Còn ở đây, họ lại ăn tiệc từ đúng ngọ, vừa ăn, vừa nhảy nhót cho đến khuya hoặc đến sáng mai, hoặc đến trưa hôm sau nữa. Ăn nhiều, uống nhiều, nhảy nhiều thế mà vẫn tỉnh táo, khỏe khoắn mới thần tiên chứ!
Không cần Bôlin giới thiệu, Quỳnh Dao đã biết rõ về Tamaaraa mặc dầu nàng chưa từng sống trên đảo. Tiệc này thường được tổ chức nhân dịp cưới xin hoặc lễ lạc quan trọng. Mọi người tụ tập dưới bóng dừa râm mát, trên bãi cát trắng nhìn ra khơi sóng biếc, gió thổi mát rợi, thức ăn được bày la liệt bên cạnh những chai rượu cam, rượu dứa thơm phức, đậy bằng trái chanh xanh rờn thay cho nút bấc, và những trái dừa non cắt đầu dùng làm ly.
Món ăn Tahiti không luộc hoặc chiên như Tây Tàu mà là hầm trong những cái lò riêng bằng đất gọi là kanaka. Lò này được chôn phân nửa dưới đất, phân nửa ló lên trên, bên trong rỗng ruột, kê bằng những hòn đá lấy từ miệng hỏa diệm sơn về đun lửa cháy đỏ, và bên trên lớp đá là món ăn được xếp theo thứ tự nhất định, heo sữa, cá, rau. Lò hầm được phủ kín bằng lá.
Khi món được nấu chín, mọi người ôm nhau ca hát, rồi trịnh trọng mở từng cái lá.
Quỳnh Dao không phải là người kén ăn, mặc dầu đàn bà đẹp thường kén ăn ghê gớm. Nàng có lối ăn dễ dãi, nếu cần cả tuần hoặc cả tháng nàng có thể đeo đẳng một món độc nhất. Nói vậy không có nghĩa là cuộc sống điệp viên đã biến nàng thành phụ nữ vụng về bếp núc. Trên thực tế, nàng rất giỏi nấu nướng. Tài làm bánh của nàng không thua học sinh tốt nghiệp Cordon bleu ở Ba Lê. Nàng biết làm mọi thứ bánh, và bánh nào nàng làm cũng ngon, ai ăn xong cũng phải mút ngón tay.
Tuy nhiên, so với tài rán bít-tết thì tài làm bánh của nàng mới là hạng tầm thường. Phải là người sành ăn –không phải sành ăn những món địa phương mà là sành ăn quốc tế- mới biết chiên bít-tết là một nghệ thuật khó học nhất và có nhiều bí quyết nhất. Nhiều người tưởng lầm cứ ra tiệm mua thịt ngon về, đổ mỡ vào chảo, lật qua lật lại cho vàng là thành bít-tết. Trên thế giới, chỉ có khoảng 10 đầu bếp biết rán bít-tết ra hồn. Trên thế giới, cũng chỉ có ba xứ có thịt bò bít-tết ra hồn, đó là Nhật, Pháp và Tân tây lan. Bò Kôbê của Nhật nổi tiếng ngon nhất.
Quỳnh Dao có năng khiếu gia chánh từ nhỏ. Năng khiếu này đã được tận dụng và bồi bổ trong thời gian học khóa gián điệp. Nữ trưởng ban Thu Thu đã bảo nàng:
-Đàn ông thường bị lung lạc vì nhan sắc đàn bà. Nhưng món ăn ngon cũng có một mãnh lực lung lạc không kém. Không phải cầu kỳ là ngon. Không phải nem rồng chả phụng mới ngon. Đàn ông vốn thích những món ăn nấu bằng cá thịt thông thường. Theo sự điều tra của tình báo Anh quốc, đàn ông tây phương khoái nhất món bít-tết, nhưng ít người được ăn bít-tết ngon. Vì vậy, một lớp dạy chiên bít-tết được mở trong trường huấn luyện nữ nhân viên MI.6. Có lẽ trong những ngày sắp tới, ông Hoàng sẽ cho mở một lớp tương tự ở Sàigòn. Chị hy vọng em sẽ nhận lời làm huấn luyện viên. Chị tin rằng ngày mà toàn thể nữ nhân viên trong ban Biệt vụ đều nắm vững nghệ thuật rán bít-tết, ngày ấy chúng ta đã có thêm một khí giới mới để chinh phục đàn ông.
Quỳnh Dao đã nắm vững được khí giới lạ lùng này. Bít-tết do nàng làm vừa mềm, vừa ngon, ai đã ăn một lần là nhớ mãi. Tuy nhiên, năm thì mười họa nàng mới thết khách. Từ ngày hồi hương, nàng mới chiên bít-tết một lần và thực khách là …ông Hoàng. Sở dĩ nàng trổ tài vì hôm ấy một tham vụ sứ quán, nhân viên của ông Hoàng, gửi từ Đông kinh về biếu một miếng thịt bò Kôbê.
Bò Kôbê được nuôi theo một thể thức đặc biệt. Bò ở suốt ngày đêm trong chuồng, hàng ngày uống 30 lít la-ve và được tẩm quất luôn luôn. Món bít-tết Kôbê hôm ấy đã làm ông Hoàng ngạc nhiên. Tuy vậy, điều làm ông ngạc nhiên hơn là Quỳnh Dao không ăn gì hết. Nàng có thể ăn được mọi món, trừ món …thịt bít-tết.
Đến Tahiti, nàng không sợ ăn fafaru, cá sống ngâm nước cho ươn và nặng mùi, món ăn cổ truyền của dân đảo, cũng như món mắm ngóe của người Thượng, mà chỉ sợ ăn đồ lạnh. Tuy là người Việt, Quỳnh Dao lại có nếp ăn uống của người Cao Ly, nghĩa là thích ăn đồ nóng, thật nóng. Nhưng người Tahiti lại thích ăn đồ lạnh, thật lạnh. Họ không biết hâm đồ ăn bao giờ.
Vì vậy, nghe Bôlin nhắc đến Tamaaraa, Quỳnh Dao cảm thấy nhột nhạt ở bao tử. Bôlin chạy chậm lại cho tiếng gió khỏi át tiếng nói:
-Cô chê món này mọi rợ, phải không? Cô lầm rồi. Tahiti có những món ăn ngon lạ thường. Không gì ngon bằng những con tôm hùm nhỏ nhắn đang đêm người ta đốt đuốc để bắt trên núi đá dọc bờ biển, thịt nó thơm phức, ăn một ngày vẫn còn mùi dễ chịu ở miệng. Còn tôm thì chao ơi, mình nó to mà ăn lại mềm…Có lẽ chưa bao giờ cô được ăn đọt dừa non, món này ngon hơn cả mọi thứ rau văn minh khác. Ở các đô thị phải là tỉ phú mới dám ăn rau đọt dừa, vì mỗi lần ăn là hạ một cây dừa. Cô đi với tôi, tôi sẽ sai họ chặt cây dừa tuyệt ngon, và dĩ nhiên là cô sẽ được thưởng thức những thứ rượu tuyệt ngon của dân đảo…
-Cám ơn ông. Tôi vốn có ít cảm tình với rượu.
-Vậy thì cô uống Miti haari, nước dừa Tahiti. Ồ, nước dừa này ngọt lắm, người ta bỏ trái dừa rót nước vào trong những cái vò lớn, và nêm vào chút muối. Khi ăn, người ta lấy ba ngón tay rón thức ăn rồi dúng vào nước dừa. Ngon đáo để, cô ạ…
-Nghe ông nói, tôi có cảm tưởng ông là nhân viên hãng du lịch Tahiti.
-Thú thật với cô, nếu có điều kiện, tôi sẽ sống mãn đời ở Tahiti.
-Bà Namui đang đợi ông.
Bôlin thở dài:
-Cô nhắc đến làm tôi thêm buồn. Hiện giờ, tôi đang muốn quên. Quên tất cả hiện tại để được sống với tương lai.
-Tôi lại khác. Tôi lại thích nhìn thẳng vào hiện tại.
-Cô Quỳnh Dao? Tôi…
Bôlin im bặt. Dường như nhà bác học siêu thức muốn nói với nàng một điều quan trọng. Tuy hắn chưa thốt ra, nàng đã đọc được ý nghĩ trong cử chỉ bối rối gần như ngượng ngập của hắn.
Từ đó về đến trong tâm thị trấn Papít, hai người không nói với nhau điều gì nữa.
Xe hơi chạy từ từ giữa hai giẫy cây cao tỏa bóng đen sì của đường Rivôli loáng thoáng những hàng rào quét vôi trắng, rồi đậu lại trước một tòa nhà ba tầng mới cất, bên ngoài đề chữ « Lữ quán Hina ».
Tahiti là xứ tình yêu có khác, bất cứ cái gì cũng dính líu đến tình yêu. Hina là nữ thần ái ân của dân trên đảo. Không hiểu cảnh vật Tahiti có mãnh lực thần bí nào mà hầu hết phụ nữ đều đa tình. Thậm chí nữ hoàng cũng là « giống đa tình ».
Nữ hoàng Pômêra đệ tứ trị vì Tahiti trước ngày thuộc Pháp là một trong những nữ hoàng đa tình nhất lịch sử. Định mạng trớ trêu, khiến vương hậu gặp một đức ông chồng không xứng đôi vừa lứa. Hậu còn trẻ, lại khỏe nên không thể lạnh lòng được mãi. Hậu đành gác bỏ thị phi, bỏ ông chồng thứ nhất và sang ngang lần thứ hai với một thanh niên trẻ hơn hậu 7 tuổi. Vậy mà hậu vẫn đói tình. Đói một cách ghê gớm. Không lẽ lấy chồng lần thứ ba? Hậu phải giải quyết cách khác. Giải quyết bằng cách ái ân bừa bãi. Triều đình biến thành …thiên thai của tình yêu xác thịt.
Bôlin lặng lẽ xách đồ đoàn của Quỳnh Dao xuống xe. Đến khi mặt đất đầy ắp va-li mới có một chú bồi trong lữ quán mở cửa le te chạy ra.
Quỳnh Dao hỏi Bôlin:
-Ông đã lấy phòng sẵn ở đây?
Bôlin gật đầu:
-Vâng. Còn cô?
-Vì điều kiện an ninh, Hoa thịnh đốn không đánh điện giữ phòng trước. Vả lại, họ cũng không biết ông trú ngụ ở đâu.
Bôlin cười:
-Lấy phòng ở Papít lúc này không phải là dễ. Tôi không dám chỉ trích thượng cấp của cô, nhưng dầu sao tôi cũng phải nói là họ quá bết bát. Nếu tôi không lo xa thì không biết đêm nay cô sẽ phải ngủ ở đâu.
Quỳnh Dao xách cái va-li lên tay:
-Ông đã giữ luôn cả phòng cho tôi?
-Dĩ nhiên
-Té ra…
-Chẳng có gì bí mật cả, cô ạ. Sau khi phi cơ cất cánh ở Hạ uy di, nhìn thái độ nhớn nhác của cô, tôi đã biết ngay cô là « cô vú » của tôi. Nên tôi nhờ phi hành đoàn điện cho khách sạn Hina.
-Ông giỏi thật.
-Cám ơn cô. Lần đầu cô khen tôi. Nếu tôi không lầm, từ khi gặp nhau đến giờ, cô vẫn coi tôi là hạng đàn ông vô tích sự.
Quỳnh Dao giật mình đánh thót:
-Thưa ông…đâu dám…
Bôlin nhún vai:
-Đừng trông mặt mà bắt hình dong nữa, nghe chưa cô vú của tôi. Dầu muốn dầu không, số mạng của cô và của tôi đã gắn liền nhau. Cô chết thì tôi cũng chết.
Dứt lời, hắn đưa cánh tay cho nàng khoác. Chẳng hiểu sao, nàng lại luồn tay nàng qua tay hắn, thân mật như tình nhân. Bôlin vẫy chào nhân viên khách sạn.
Rồi hai người trèo cầu thang gỗ lên lầu.
Phòng của hai ở sát nhau, cửa sổ nhìn ra sân ga. Phía sau sân này là biển.
Ban đêm, cảnh vật im lặng. Tiếng sóng vỗ kêu ầm ầm nhưng lại tạo cho người nghe một cảm giác thoải mái như thể nghe những nốt trầm của bản nhạc tình. Bất giác Quỳnh Dao liên tưởng đến nữ danh ca Mary Hopkins. Cô gái này nổi danh từ khi chưa đến tuổi cập kê, tóc còn bỏ xõa, mặt dại khờ, môi mới biết tô son nhạt. Được tứ quái Bít-tơn đỡ đầu, Mary vụt sáng chói trên đài danh vọng. Giọng hát của nàng trong bài Googbye, bài ca thời trang của giới trẻ trong năm, cũng giống như tiếng réo của biển sau rặng dừa đơm trái cao vút.
Lòng Quỳnh Dao se lại. Hồi nhỏ, cô gái Hà thị Liên Tân không lạ gì sóng biển. Quê hương Bình Tuy của nàng là quê hương của sóng biển. Tuy nhiên, hồi nhỏ nàng cảm thấy sóng biển phát triển một âm thanh hiền lành và trong sáng, chứ không bùi ngùi, đượm vẻ thoải mái tê tê ở cuống tim và đầu lưỡi như đêm nay…
Nàng liếc trộm Bôlin.
Gã đàn ông đang bận khiêng va-li đặt lên bàn. Chú bồi lười biếng đã lẳng lặng ra ngoài từ nãy.
Như bị điện giật, Bôlin quay phắt lại. Hắn bắt gặp luồng mắt đê mê của nàng. Không hiểu sao, nàng lại đứng im như tượng gỗ. Bôlin từ từ bước tới. Hắn giang rộng cánh tay khỏe mạnh. Và ôm nàng vào lòng. Quên hết thực tại, nàng ngửa mặt chờ đợi. Bôlin cúi xuống hôn vào cặp môi ươn ướt hé mở của nàng.
Đó là nụ hôn đắm đuối đầu tiên sau nhiều năm trường vắng bặt. Nụ hôn làm toàn thân Quỳnh Dao run rẩy. Nàng bám chặt lấy Bôlin như sợ hắn buông nàng ra, nàng sẽ tan thành nước.
Trong cơn say sưa, nàng không nghe tiếng giày kéo sền sệt phía sau. Cũng không nghe tiếng nói lạ cất lên…
Bôlin vẫn bám chặt vào người nàng. Hai người như hòa thành một. Một chuỗi cười ngạo mạn tràn ngập gian phòng:
-Ha ha…hôn đúng điệu quá nhỉ?