← Quay lại trang sách

Chương 28 Hai tuần lễ sau

Thomas Brown đã bình phục hoàn toàn. Nhưng trong suốt thời gian dưỡng thương, Thomas không ngừng nghĩ về những vụ án và thắc mắc xem mọi chuyện sẽ ra sao? Liệu Walker Cox có khai thác được gì từ Larry Cruz hay không khi tình trạng hoảng loạn tâm lý của Larry như vậy?

Vừa uống ly cà phê buổi sáng xong và đang sửa soạn đến trụ sở đi làm lại thì Walker Cox gọi điện thoại cho Thomas.

Thấy số điện thoại của Walker Cox gọi đến, Thomas vội vã nghe ngay.

- Thomas Brown nghe đây! Tôi chờ ông gọi!

Walker Cox cười bên đầu giây bên kia. Hình như Thomas chưa hề thấy Walker Cox cười bao giờ!

- Có tin tốt đây!

Thomas vồ lấy và nói với giọng hối hả phấn khích:

- Tốt là sao? Larry Cruz nhận tội rồi ư?

Walker Cox xác nhận:

- Đúng thế! Tất cả các vụ án từ Christine Baker đến Olivia Ramirez rồi Sophia Flores và cuối cùng là Lisa Wilson đều do Larry Cruz cả!

- Hắn ta tỉnh táo và nhận tội hết sao? Tôi cứ nghĩ hắn ta cứ hoảng loạn như thế và không thể khai thác được gì cả!

- Nhờ những thuốc trị PTSD mà Larry Cruz đã khá hơn nhiều.

Thomas Brown vẫn thắc mắc:

- Nhưng nguyên nhân là vì những lý do gì?

Walker Cox lại cười khi nói với Thomas:

- Anh đoán xem! Lúc trước anh đoán nhiều chuyện lắm mà?

Thomas hơi bực vì thấy Walker Cox trêu chọc mình và có ý khích bác nữa chứ!

Nhưng Thomas đâu chịu thua:

- Ngoài chuyện nghi ngờ Larry Cruz là thủ phạm và nghĩ rằng hắn ta bị PTSD ra thì tôi vẫn thấy chuyện đồng tính của Sophia Flores là mấu chốt của vấn đề!

- Giỏi! Đúng như vậy!

Thomas ngỡ ngàng:

- Thật sao?

Walker Cox giải thích:

- Hai chuyện PTSD và đồng tính đều có dính líu đến nhau đưa đến những hành động mất nhân tính của Larry Cruz như thế!

Thomas tò mò:

- Ông giải thích rõ hơn được không? Uổng quá tôi không có mặt lúc ông tra hỏi Larry Cruz!

- Larry Cruz có bạn gái và là mối tình đầu của hắn. Cô gái đó tên Isabella. Sau một thời gian cặp kè, Isabella đòi chia tay và thú nhận cô ta là đồng tính. Người yêu thực sự của Isabella là cô bạn thân nhất của cô ta. Vừa tức giận vì bị bạn gái bỏ rơi nhưng cũng bị tổn thương tự ái nên Larry Cruz đâm ra căm thù đàn bà! Thời gian đó hắn đang ở trong quân đội. Nhưng sau khi chia tay với Isabella thì hắn bị đưa đi Afghanistan. Anh cũng thừa biết trong chiến tranh Larry Cruz đã gặp những thảm cảnh và khi trở về hắn ta bị PTSD.

Thomas kêu lên:

- Bác sĩ Nguyễn nói đúng thật!

Đến phiên thám tử Walker Cox ngạc nhiên:

- Anh nói vậy là sao?

- Đó là một trong những giả thuyết bà ấy đã đưa ra!

- Thật vậy sao?

Thomas giải thích:

- Tôi đã nói với ông người bác sĩ đó ở trong cùng đội điều tra với chúng ta!

-Đó là người bác sĩ tâm lý mà Liam Wright đã thuê cho Son Nguyễn?

- Đúng vậy! Tôi chỉ nói với bà ta nghi phạm là một cựu quân nhân. Chỉ có vậy mà bà ta đã nghĩ ngay đến hội chứng PTSD!

Walker Cox tò mò:

- Còn gì nữa không?

- Còn chứ! Sau khi gặp Son Nguyễn mới có hai lần, bà ấy đã cho rằng Son Nguyễn không thể là thủ phạm. Khi tôi kể cho bà ta nghe là nạn nhân thứ ba Sophia Flores là người đồng tính và tôi cứ cho rằng chuyện này có liên quan đến những án mạng. Bác sĩ Nguyễn bèn đưa ra một giả thuyết là có thể người yêu của Larry Cruz là một người đồng tính nên hắn ta mới có những phản ứng như vậy!

Thấy Thomas kể với một giọng thán phục, Walker Cox cũng thấy lạ lùng.

Thomas Brown còn hăng hái kể tiếp:

- Lần cuối cùng nói chuyện với bác sĩ Nguyễn là trước khi vụ Lisa Wilson xẩy ra nhưng bà ấy đã nói với tôi là khi những vụ án mạng xẩy ra gần nhau như thế thì tốc độ gây án của thủ phạm sẽ gia tăng nhanh chóng hơn và nếu thực sự thủ phạm bị PTSD thì kẻ đó sẽ có những hành động ngoài chuyện hãm hại người khác ra còn muốn tự hủy hoại chính mình! Mà rồi đúng như thế thật! Hay quá!

Walker Cox rất ấn tượng về người bác sĩ mà Thomas đã kể với mình. Không chừng trong tương lai sẽ có lúc sở cảnh sát sẽ cần đến sự hợp tác của người bác sĩ này!

Nghĩ như vậy nên Walker Cox nói với Thomas Brown luôn:

- Biết đâu sau này sở cảnh sát chúng tôi lại cần đến sự hợp tác của người bác sĩ này!

Thomas phá lên cười thích thú:

- Phải đấy! Tôi sẽ kể cho bác sĩ Nguyễn nghe là thám tử Walker Cox đã nói như vậy!

Nghĩ là Thomas nói đùa nên Walker cũng cười theo nhưng ông ta không hề ngờ là sau đó Thomas có kể cho bác sĩ Hoài Nguyễn nghe thật.

Dù cho như vậy đi nữa, thám tử Walker Cox cũng nói với Thomas:

- Anh text cho tôi tên và số điện thoại của văn phòng bác sĩ Nguyễn!

Thomas hoan hỉ:

- Xong ngay! Tôi gửi liền!

Nhưng rồi Thomas chợt nhớ ra hỏi Walker Cox ngay:

- À vậy Son Nguyễn được thả ra chứ?

- Phải! Tôi đã gọi cho luật sư Tâm!

Thomas reo lên:

- Tốt quá!

Tất cả mọi chuyện đến một cách dồn dập làm Thomas như muốn nổ tung ra trước bao nhiêu là phấn khích! Nhưng rồi anh ta lại hỏi:

- Có điều tôi hơi thắc mắc chẳng lẽ tất cả những nạn nhân đều là đồng tính hết hay sao?

- Không! Christine Baker và Olivia Ramirez không phải là đồng tính!

Vẫn chưa hết thắc mắc, Thomas lại gặn hỏi:

- Vậy thì động cơ với 2 nạn nhân này là gì?

Walker Cox thở dài:

- Cũng khá phức tạp! Khi bị bồ đá vì chuyện đồng tính, Larry Cruz đâm ra hận đàn bà nói chung. Một câu chuyện xẩy ra ở Afghanistan khi Larry Cruz đang tại ngũ, hắn ta đã bắn giết một phụ nữ bản địa vì tưởng nhầm đó là phiến quân đang chạy trốn. Người phụ nữ bị Larry Cruz bắn chết lại đang ôm đứa con gái cũng đã lớn. Hình tượng đó lại làm hắn nhớ lại chuyện bị phụ bạc vì đồng tính! Với Christine Baker, Larry chỉ giúp cô ta một vài chuyện rồi khi Christine Baker tỏ ra thích Larry thì hắn cũng bị xao xuyến nhưng mình phải hiểu hội chứng PTSD đã ảnh hưởng lên những hành động của y. Olivia Ramirez thì đêm bị sát hại chỉ bởi vì Larry Cruz tình cờ đi ngang qua và nhìn cô ta rất giống với Isabella, người yêu đầu tiên của hắn! Cô gái đã khước từ tình yêu của Larry Cruz mà thú nhận mình là đồng tính.

Thomas vẫn thắc mắc:

- Nhưng làm sao hắn ta dẫn dụ được Olivia Ramirez?

Walker Cox trầm trọng đáp:

- Hắn ta chụp thuốc mê!

- Vậy thì với Sophia Flores và Lisa Wilson thì sao?

- Lúc đó tình trạng tâm thần của Larry Cruz chắc là nặng hơn, hắn đi săn tìm và muốn tiêu diệt những cô gái đồng tính với cái mà hắn cho là “sứ mạng tiêu diệt những kẻ tội lỗi”. Larry Cruz đã gặp Sophia và Lisa ở những quán bar đồng tính!

Thomas thở dài:

- Nhưng thôi đã bắt được thủ phạm và hắn cũng đã nhận tội cả rồi chỉ chờ ngày xử án thôi!

- Đúng vậy!

Thomas vui vẻ nói:

- Tôi rất vui được hợp tác với ông trong suốt thời gian qua, nhất là những sự giúp đỡ của ông tôi không bao giờ quên. Nhưng phải công nhận ông là một thám tử rất chuyên nghiệp và tài giỏi!

- Này anh đừng cho tôi uống nước đường đấy nhé! Tôi không dễ bị phỉnh đâu!

Tuy nói như thế nhưng trong lòng Walker Cox rất vui.

Thomas cười hà hà:

- Tôi nói thật lòng!

Walker Cox cũng nói:

- Tôi rất thích anh! Thích cái mau mắn, nhiệt thành của một thám tử giỏi như anh! Chỉ tiếc anh chỉ muốn làm thám tử tư!

- Biết đâu chúng ta lại gặp nhau trong tương lai!

Thomas chưa kịp gọi cho luật sư Tâm thì đã nhận được cuộc gọi từ anh ta.

Giọng luật sư Tâm nghe vui vẻ quá sức:

- Này Thomas! Tôi được nghe kể về thành tích của anh! Giỏi thật! Cám ơn rất nhiều!

Thomas cười lớn tiếng:

- Tôi là người sung sướng nhất vì lâu nay tôi cứ phải lãnh những lo âu của anh và mọi người. Bây giờ thì kết thúc rồi! Tôi thấy nhẹ người quá!

- Anh giỏi thật mà! Tìm ra hung thủ và bắt được kẻ tội phạm tại trận đâu phải chuyện dễ dàng!

Thomas thú nhận:

- Ăn may thôi!

- Này đừng khiêm nhường quá!

- Không, thật đấy! Ngoài chuyện suy tính ra còn phải nhờ vào vận may nữa!

- Tôi thay mặt hai thân chủ của mình là Liam Wright và Son Nguyễn cám ơn anh đã cho họ lại cuộc đời tự do.

- Chắc cả hai người đó bây giờ mừng rỡ lắm?

- Còn phải nói! Son Nguyễn sẽ được trả tự do ngày mai! À… Liam Wright nói với tôi sẽ đón Son Nguyễn về nhà ở nhưng nghe đâu ông bà cha mẹ nuôi của Liam muốn đưa Son Nguyễn về nhà họ và có ý giúp đỡ Son Nguyễn nữa.

Thomas vui vẻ nói:

- À vậy là một kết thúc quá tốt đẹp!

- Liam có nói với tôi sẽ mở một party ăn mừng ở nhà và ngỏ ý mời anh!

- Cái gì chứ party vui chơi là tôi không bao giờ từ chối!

- Liam Wright còn mời cả bác sĩ tâm lý Nguyễn nữa!

- A, vậy thì vui quá! Bà ta đã giúp rất nhiều cho vụ án này được sáng tỏ!

Luật sư Tâm ngạc nhiên:

- Thật vậy ư?

Thomas bật mí:

- Bác sĩ Nguyễn mới chính là người tìm ra thủ phạm!

- Anh không nói đùa đấy chứ?

Thomas nghiêm giọng:

- Thật! Hoàn toàn thật! Bác sĩ Nguyễn đã giúp tôi nhìn thấy thủ phạm thực sự là một con người như thế nào! Bà ta đã nhìn thấy trước những bước đi của thủ phạm!

- Anh làm tôi tò mò muốn biết người này ra sao!

- Tôi nói hoàn toàn sự thật, không thêm không bớt! Đó là một phụ nữ rất đặc biệt! Rất đặc biệt và làm người ta có ấn tượng tốt cũng như khó có thể quên!

- Anh không thêm bớt gì thật không?

- Một trăm phần trăm là sự thật!

Luật sư Tâm hiếu kỳ:

- Vụ này xong rồi thì anh tính làm gì?

Thomas cười ngất:

- Đó là công việc của tôi! Hết vụ án này thì sẽ có những vụ khác! Nhưng mà sau cuộc điện đàm này với anh tôi phải gọi điện thoại hay phải đến gặp bác sĩ Nguyễn để cám ơn bà ta mới được!

- Vậy đúng là bác sĩ Nguyễn đã nhìn thấy thủ phạm là người như thế nào rồi nên anh mới phải cám ơn!

- Tin rồi hả?

- Ờ… tin..

Sau khi ghé trụ sở và tường trình mọi việc, Thomas quanh quẩn ở văn phòng một lúc rồi đi mua một bó hoa tươi thật đẹp và ghé văn phòng bác sĩ Hoài Nguyễn.

Nhìn thấy viên thám tử bảnh trai cầm bó hoa đi vào, Anne nói đùa:

- Này, hoa đó không phải cho tôi hay sao?

Thomas nghĩ thầm cô gái này có làm gì cho mình đâu mà phải tặng hoa kia chứ? Cô gái này vô duyên thật!

- Đây là món quà trả ơn cho người đã giúp tôi!

Anne nói ngay:

- Tôi nói dỡn, anh đừng để ý!

Thomas cười xòa. Nụ cười xóa đi những ngượng nghịu giữa Anne và Thomas.

- Anh cần gặp bác sĩ Nguyễn?

- Đúng vậy! Tôi phải tường trình cho bác sĩ Nguyễn!

- Anh chịu khó ngồi chờ chút xíu!

- Không sao, cám ơn cô!

Ngồi ở phòng đợi tay cầm bó hoa, Thomas cũng thấy ngượng nghịu thế nào!

Anh ta để bó hoa lên bàn và tìm một tạp chí lật qua lật lại xem qua loa.

Khi thấy có bệnh nhân đi ra, Thomas biết là mình có cơ hội vào gặp bác sĩ Nguyễn ngay lúc này.

Sau khi giúp người bệnh nhân về y phí cũng như cuộc hẹn kế tiếp xong, Anne đứng dậy ngoắc tay ra hiệu cho viên thám tử theo mình.

Cũng như mọi lần, đứng trước cửa phòng của bác sĩ Nguyễn, Anne gõ nhẹ 3 tiếng.

Giọng Hoài trong vắt từ bên trong vọng ra:

- Vào đi!

Đi đàng sau Anne là một bó hoa di động! Người đó hẳn là đàn ông cao lớn đang đưa bình hoa lên che mặt từ từ tiến lại gần.

Nhìn thấy Thomas như vậy, Anne không thể nín cười. Nàng cười khúc khích không nói nên lời.

Hoài chưng hửng không hiểu đây là trò đùa gì? Chắc chắn người đàn ông đó không phải là Lữ! Vậy thì ai đây?

Đến gần Hoài, Thomas cúi rạp người, hai tay đưa bó hoa lên nói:

- Cám ơn bác sĩ Nguyễn!

Dĩ nhiên là Hoài nhận ra giọng nói của Thomas, nàng bật cười:

- Này… anh đang làm gì vậy?

Thomas ngửng đầu lên, đứng thẳng người, hai tay vẫn giơ ra phía trước đưa bó hoa tươi đẹp cho bác sĩ Nguyễn:

- Tôi rất cám ơn bác sĩ! Rất cảm kích những phân tích và soi rọi của bác sĩ đã giúp cho tôi đi tìm và bắt được thủ phạm!

Hoài nói như reo lên:

- Bắt được rồi sao?

Thomas cười:

- Bác sĩ nhận bó hoa đi đã chứ!

Hoài cười nhưng cũng hơi ngại ngùng khi đưa tay nhận bó hoa quá đẹp mà thám tử Thomas tặng mình!

- Cám ơn anh… Hoa đẹp quá!

Thomas hoan hỉ nói với Hoài:

- Bắt được thủ phạm rồi!

Hoài cũng cười vui vẻ đưa bó hoa cho Anne:

- Em cắm hoa dùm chị!

Khi Anne cầm bó hoa quay lưng đi ra ngoài, nàng không quên đóng cửa phòng lại.

Hoài ân cần:

- Mời anh ngồi! Thật là một tin mừng!

- Suýt nữa thì có thêm nạn nhân thứ tư!

Hoài hiếu kỳ hỏi lại Thomas:

- Thật vậy à?

Thomas nhìn bác sĩ Nguyễn với vẻ ngưỡng mộ không giấu diếm:

- Tất cả những giả thuyết bác sĩ đưa ra đều đúng!

Hoài thích thú hỏi lại:

- Kể cho tôi nghe!

- Bác sĩ còn nhớ những giả thuyết bà nói với tôi về nhân vật Larry Cruz không?

Hoài gật đầu:

- Nhớ đại khái!

- Xẩy ra đúng như bà nghĩ! Larry Cruz bị PTSD! Không những vậy trước khi đi Afghanistan, hắn ta đã bị thất tình! Cô bạn gái là mối tình đầu của y cuối cùng lại đòi chia tay với Larry Cruz vì cô ta là một phụ nữ đồng tính!

Hoài gật gù nhớ ra những điều mình đã suy đoán:

- Ra là như vậy!

Thomas tóm tắt thêm:

- Trong thời gian tham chiến ở Afghanistan, Larry Cruz từng sát hại oan một phụ nữ bản địa vì lầm tưởng đó là một phiến quân mà y đang truy sát. Người phụ nữ bị thiệt mạng oan uổng đó khi đó đang ở cùng với con gái của mình! Sau khi bị người yêu đầu đời từ chối, thêm vào những diễn tiến như thảm cảnh trong chiến tranh, bác sĩ trong bệnh viện lúc đang điều trị cho Larry Cruz đã đi đến kết luận hắn ta bị hội chứng PTSD. Lý do mà Larry Cruz sát hại những thiếu nữ vô tội đó…

Thomas chưa biết phải nói như thế nào thì Hoài đã tiếp lời:

- Hắn ta đâm ra thù ghét phụ nữ và cho rằng mình có sứ mạng diệt trừ những mầm mống tội lỗi từ những kẻ đồng tính?

Thomas Brown búng tay kêu lên:

- Chính xác! Tôi đã nói với thám tử chính của cuộc điều tra là Walker Cox và luật sư biện hộ cho Son Nguyễn là luật sư Tâm rằng bác sĩ Nguyễn mới là người tìm ra thủ phạm!

Hoài cười lắc đầu:

- Anh định chế diễu tôi?

Thomas nghiêm giọng nói:

- Tôi không hề có ý nghĩ đó! Chưa bao giờ có ý nghĩ như vậy! Những điều tôi nói là thật lòng! Bà đã chỉ cho tôi hung thủ là một người như thế nào! Bà đã phân tích một con người mà bà không hề gặp gỡ hay thấy mặt! Bác sĩ còn nhìn thấy trước những bước đi kế tiếp của hung thủ! Bà thật là tài tình!

Biết là Thomas không nói đùa, Hoài nói:

- Tôi chỉ giúp anh phân tích! Những gợi ý về hung thủ là do anh không phải do tôi! Anh mới chính là người đã tìm ra kẻ tội phạm!

Thomas cười thành tiếng:

- Cả bác sĩ và tôi đều cùng tìm ra thủ phạm! Nếu không có bà thì có lẽ đã có thêm nạn nhân thứ tư! Và tôi vẫn còn mù mờ chưa phân định rõ ràng được!

Hoài rất vui khi nói với Thomas:

- Tôi chưa bao giờ trải qua những kinh nghiệm như vậy cả! Cũng là một trải nghiệm thích thú! À… vậy thì Son Nguyễn phải được trả tự do chứ?

- Ngày mai anh ta sẽ được trả tự do!

- Vậy tốt quá rồi!

Thomas còn kể thêm:

- Tôi nghe đâu là bố mẹ nuôi của Liam Wright sẽ đưa Son Nguyễn về nhà họ ở và sẽ giúp đỡ cho anh ta.

Hoài gật đầu:

- Mọi chuyện quá tốt đẹp! Vậy mừng cho Son Nguyễn!

- Luật sư Tâm còn nói với tôi là Liam Wright sẽ mở một party ở nhà anh ta và sẽ mời bác sĩ đến tham dự.

Hoài hơi mỉm cười:

- Để xem sao!

Thomas nài nỉ:

- Mọi người đều muốn bác sĩ đến. Thám tử Walker Cox rất muốn gặp bác sĩ. Ông ta nói với tôi trong tương lai sở cảnh sát sẽ nhờ đến sự giúp đỡ và hợp tác của bác sĩ sau khi nghe tôi kể bà đã giúp tôi như thế nào!

Hoài ngẩn người:

- Bây giờ… còn muốn tôi làm thám tử nữa sao?

Câu nói đó của Hoài làm cho cả nàng và Thomas đều cười vang!

Riêng Hoài vừa cười vừa lắc đầu. Nàng nghĩ nếu tối nay kể cho Lữ nghe chuyện này thì không biết anh ấy sẽ còn cười đến đâu!

Thomas nghiêm nghị nói:

- Chúng tôi rất nghiêm túc khi nói đề nghị đó! Có lẽ bác sĩ không ngờ bà đã giúp tôi như thế nào! Có thể đây là một năng khiếu tự nhiên mà bà không hề biết đến hay chưa có cơ hội và môi trường để phát triển.

Hoài không dám cười nữa và đâm ra cũng suy nghĩ về những điều Thomas vừa nói.

Thomas lại nài nỉ:

- Bác sĩ sẽ đến buổi party của Liam Wright chứ?

Thấy thái độ của Thomas, Hoài không thể từ chối:

- Được rồi tôi sẽ đi nhưng mà… đã có ai mời đâu?

- Sớm thôi bác sĩ ơi! Tôi sẽ check lại với bà để chắc chắn là bác sĩ nhận được lời mời và sẽ đến!

Thomas đứng lên nói với bác sĩ Nguyễn:

- Cám ơn bà rất nhiều! Tôi xin phép đi đây! Tôi đã làm mất nhiều thì giờ của bà rồi! Mong có dịp mời bác sĩ ăn trưa lần nữa trong tương lai gần!

Hoài gật đầu không nói gì!