← Quay lại trang sách

Chương 29

Luật sư Tâm đi cùng với Liam Wright đến sở cảnh sát làm thủ tục cho Son Nguyễn được trả tự do.

Trong lúc ngồi chờ Tâm làm giấy tờ, Liam Wright rất hồi hộp vì cuộc gặp gỡ sắp đến. Dù ông bà Wright chỉ là cha mẹ nuôi nhưng Liam đã được nuôi dưỡng từ nhỏ trong gia đình Wright, hơn nữa ông bà cha mẹ nuôi không hề có người con nào khác nên chàng chưa bao giờ có cảm giác mình là con nuôi và cũng chẳng hề có ý định đi tìm cha ruột của mình. Theo như Liam được biết thì mẹ mình đã mất từ lâu và cha thì bỏ đi đâu không còn biết nữa! Thực sự Liam Wright đã có một mái ấm gia đình!

Nhưng với người anh song sinh của mình? Tội nghiệp anh ấy biết bao nhiêu! Liệu anh ấy có chấp nhận dễ dàng hay không hay lại mặc cảm về cuộc sống quá khác biệt giữa hai anh em?

Liam Wright cứ miên man và bồn chồn trông đợi cuộc gặp gỡ giữa hai anh em!

Người cảnh sát vào nhà giam và nói với Son Nguyễn:

- Ngày hôm nay anh được trả tự do!

Son Nguyễn vẫn ngồi yên trên băng ghế sắt và cũng là giường. Son dường như không tin là mình được thả ra!

Nhìn thấy thái độ thụ động của Son Nguyễn, viên cảnh sát thấy thương hại:

- Nào đứng lên đi ra! Luật sư và cả người thân của anh đang chờ ngoài kia kìa!

Lúc này Son Nguyễn mới chậm rãi đứng dậy đi theo viên cảnh sát. Son vẫn còn ngẩn ngơ như người đang trong giấc mộng và chuyện mình được trả tự do chỉ là mơ!

Còn nữa, khi nẫy người cảnh sát nói gì mà người thân? Ai chứ?... Người em song sinh của mình… đang chờ ngoài kia? Cảm giác bồi hồi pha lẫn sợ sệt làm cho những bước chân của Son cứ như ríu lại! Không phải vẫn nghĩ rằng trong bao năm nay mình là người cô độc nhất trên đời hay sao? Bỗng dưng bây giờ… lại có một người ruột thịt!

Mới nghĩ tới đó mà mắt Son cứ mờ đi! Nước mắt cứ trào ra chẩy dài trên hai gò má lem luốc làm gương mặt gầy gò đen đủi lại càng thêm loang lổ! Trông Son Nguyễn lúc này như một bức tranh do một họa sĩ bất tài vẽ dang dở!

Người luật sư đã nói với Son là hoàn cảnh của người em song sinh mình khá là tốt đẹp. Mừng cho người em của mình nhưng Son cũng thấy tủi thân và không thể ngừng khóc!

Son Nguyễn cúi gầm đầu không muốn ai nhìn thấy là mình đang khóc. Cố để đừng khóc nữa làm hai vai của Son cứ run lên, cằm và hàm răng như cứng lại, những bước chân càng chệnh choạng hơn nữa!

Khoảng cách từ nhà giam ra đến ngoài không xa nhưng đối với một người không ngờ là mình được trả tự do thì quá dài! Những bước chân của băn khoăn nặng nề đang ghìm lại như không biết phải đối diện với cuộc gặp gỡ như thế nào!

Có những lúc viên cảnh sát phải dừng lại chờ Son Nguyễn. Người cảnh sát lại tưởng Son Nguyễn bị nhốt lâu hay ốm đau gì nên mới có bộ dạng như vậy.

Người cảnh sát rất quan tâm khi hỏi Son Nguyễn:

- Này, anh không sao đấy chứ?

Son Nguyễn run run cố gắng trả lời:

- Tôi… tôi không có sao!

Viên cảnh sát còn lên giọng dậy đời:

- Ra ngoài rồi, sống cho đàng hoàng đừng để bị nhốt lại đó!

Vẫn cúi gầm đầu bước đi, Son Nguyễn đã bình tĩnh hơn và không nói gì.

Nhìn thấy Son Nguyễn đi ra cùng với một người cảnh sát, cả luật sư Tâm và Liam cùng đứng phắt dậy.

Liam Wright là người xúc động nhất khi nhìn thấy bộ dạng thiểu não nếu không muốn nói là thê thảm của anh mình!

Son Nguyễn vẫn cúi gầm đầu nhìn xuống đất. Làm như ngửng lên để đối diện với người em song sinh của mình là một điều gì quá khó khăn cho anh ta!

Lian Wright tiến nhanh lại gần và ôm choàng lấy anh mình, xiết chặt như sợ rằng Son Nguyễn sẽ tan biến đi làm vuột mất cho một dịp hội ngộ.

Vòng tay ôm chặt đầy hơi ấm từ người Liam tỏa ra làm hàm răng vẫn đang cứng của Son bỗng dưng như được mở ra. Son Nguyễn nhắm chặt mắt lại, hai vai vẫn run lên không ngừng trong nỗi nghẹn ngào đang trào dâng.

Hiểu được những cảm xúc của anh mình. Liam Wright nói nhỏ vào tai Son Nguyễn:

- Cuối cùng anh em mình cũng được gặp nhau. Bây giờ không có gì có thể chia rẽ em và anh được nữa!

Không hiểu vì những lời nói hàm chứa tình thân hay vì vòng tay ôm nhiệt tình của Liam, Son Nguyễn lại bật khóc nức nở không kìm giữ được nữa.

Liam Wright cũng khóc theo anh mình, tay thì vỗ lên vai của Son Nguyễn:

- Không sao nữa rồi! Em và anh là hai người thân nhất của nhau, chúng ta chỉ chào đời cách nhau có vài phút. Em chưa bao giờ thấy được hạnh phúc này khi có được một người ruột thịt là anh. Anh… có thấy sung sướng như em không?

Son Nguyễn không nói gì nhưng lặng lẽ rụt rè đưa hai tay lên ôm hờ lưng của Liam.

Nhìn cảnh tượng đó luật sư Tâm cũng thấy xúc động không kém gì bạn mình!

Khi rời vòng tay buông và cảm xúc cũng đã lắng xuống, Son Nguyễn và Liam Wright nhìn nhau, mắt nhìn mắt cho một nhận diện đầu tiên gần gũi như vậy.

Son Nguyễn vẫn như người bị câm không nói được lời nào nhưng đôi mắt sáng trên gương mặt ủ dột dường như lấp lánh có ánh vui và mừng rỡ kín đáo.

Luật sư Tâm nẫy giờ quan sát không thiếu giây phút nào cũng thấy bồi hồi cho một cảm xúc không đâu.

Tâm chợt nghe có tiếng người nói:

- Mọi chuyện tốt đẹp cả chứ?

Tâm quay đầu lại nhìn. Hóa ra là thám tử Walker Cox!

Luật sư Tâm cười:

- Quá tốt! Cám ơn ông!

Walker Cox nói đùa:

- Chúng tôi và nhà giam này đâu muốn giam giữ một người vô tội chứ!

Ông ta khi đó mới nhìn sang Liam Wright và Son Nguyễn. Hai người này giống nhau thật! Chỉ cần Son Nguyễn được tắm rửa cạo râu sạch sẽ thì quả là giống quá!

Walker Cox nói với luật sư Tâm:

- Chuyện giấy tờ xong cả rồi phải không luật sư Tâm?

Tâm hoan hỉ trả lời:

- Xong hết rồi!

Walker Cox nhắc nhở:

- Đừng quên để anh Son Nguyễn đi lấy lại những giấy tờ và vật dụng cá nhân được giữ ở đây khi mới vào.

- À đúng rồi! Cám ơn ông đã nhắc!

Liam Wright và Son Nguyễn đi theo luật sư Tâm. Mọi thứ bị tịch thu khi Son Nguyễn mới vào đây nay được trả lại. Không nhiều.

Ra đến ngoài Tâm hỏi Liam Wright:

- Bây giờ đi đâu đây?

Liam nói ngay:

- Về nhà tao!

Bây giờ mới nghe Son Nguyễn mở miệng:

- Cho tôi về nhà được không?

Giọng Son Nguyễn trầm và đục, khác hẳn Liam Wright.

Rất ngỡ ngàng khi nghe Son đòi về nhà anh ta nhưng cả Liam và Tâm đều hiểu.

Liam nói với Tâm:

- Đưa anh tao về nhà đi!

Luật sư Tâm quay sang nói với Liam:

- Hai người chờ đây tôi đi lấy xe!

Chỉ còn hai anh em nhưng bầu không khí ngượng nghịu vẫn còn giăng mắc.

Liam lên tiếng trước:

- Anh có mệt không? Ở trong đó chịu cực lắm mà?

Son Nguyễn đã thấy đỡ hơn khi trả lời Liam:

- Thì.. Liam cũng đã phải ở trong đó ít ngày mà phải không?

Thấy Son chịu nói chuyện với mình, trong lòng Liam khấp khởi mừng thầm. Nhưng vẫn tự nhắc nhở mình là ăn nói với Son phải cẩn trọng, đừng để anh ấy bị tủi thân hay tổn thương.

Chàng vồn vã chia sẻ với anh mình:

- Em cũng đã trải qua những ngày lo âu và mệt mỏi! Nhưng… nếu không có chuyện này thì dù ở trong cùng một thành phố… anh em mình sẽ chẳng biết đến sự tồn tại của người kia phải không anh? Nên cho dù có cực khổ trong nhà giam bao nhiêu đi nữa thì em vẫn cám ơn là nhờ vậy mà em tìm được anh.

Son Nguyễn ngẫm nghĩ rồi nói với Liam:

- Chia cắt rồi lại gặp gỡ… đúng là số mệnh không phải sao?

- Em hoàn toàn cũng nghĩ như anh vậy!

Vừa lúc đó xe của Tâm ngừng lại trước mặt hai người. Quay kính xe xuống, Tâm vui vẻ nói:

- Nào lên xe thôi!

Son Nguyễn bảo Liam:

- Ngồi đàng trước đi!

Không chờ Liam có đồng ý hay không, Son Nguyễn mở cửa xe sau và chui vào.

Ngồi đàng sau, Son Nguyễn hỏi luật sư Tâm:

- Để tôi đưa địa chỉ!

Không quay đầu lại, Tâm nói với Son:

- Không cần! Đừng quên có lúc tôi đã là luật sư riêng của anh nên những chi tiết đó tôi có cả! Nhưng bây giờ thì hết làm luật sư của anh rồi mà lại là bạn của em anh nên cũng xem như anh là anh của tôi!

Liam Wright và Tâm cùng cười vang. Son Nguyễn cũng nhếch mép cười theo.

Tâm đã để sẵn google map chỉ đường về nhà Son Nguyễn. Trên xe mọi người cũng không nói chuyện gì với nhau mấy. Phần Liam đã nghe Tâm nói trước đây là anh mình ở một khu chung cư cũng không khá lắm. Ông bà cha mẹ nuôi của Liam có ý định đón Son Nguyễn về ở chung với họ nhưng chắc gì anh ấy bằng lòng! Chắc chắn là anh ấy đang rất mặc cảm, Liam hiểu như vậy nên đã nghĩ trong lòng thôi cứ để mọi sự thuận theo tự nhiên và theo ý anh của mình thôi.

Khi chiếc xe rẽ vào khu chung cư, giờ này đã qua 10 giờ sáng, người ta đi làm cả nên cũng vắng vẻ.

Tâm hỏi Son Nguyễn:

- Anh ở đây bao lâu rồi?

- Không lâu! Nhưng hồi đó tôi đi làm ở chợ HEB nên thuê chỗ này cho tiện và gần.

Liam phụ họa:

- Cũng phải! Thuận tiện đi làm là tốt nhất!

Khi xe ngừng lại chỗ Son Nguyễn thuê, Tâm hỏi:

- Đúng chỗ rồi phải không?

- Đúng rồi! Tôi ở lầu hai. Mọi người thả tôi xuống đây được rồi!

Liam phản đối:

- Không được! Em và Tâm đưa anh lên!

- Không cần đâu mà!

Vừa nói xong là Son Nguyễn mở cửa xe đi xuống.

Tâm vội vàng tắt máy xe. Cả Tâm và Liam đều nhanh chóng xuống xe theo Son Nguyễn.

Liam thẳng thắn nói ngay với anh mình:

- Em không muốn mất anh một lần nữa đâu!

Hiểu ý Liam, Son thoáng cảm động:

- Không… không đâu… chỉ bởi vì căn gác bề bộn lắm…

Tâm cười:

- Trời đất! Bộ anh tưởng tụi này là những cô gái nào sao mà anh phải mắc cở? Đàn ông đều thế cả! Phải không Liam?

Biết là Tâm có ý chữa thẹn cho anh mình, nên Liam hùa theo:

- Thì em cũng vậy! Bây giờ có vợ rồi thì cô ấy dọn dẹp! Còn thằng Tâm này thì khỏi nói!

Hiểu ý tốt của mọi người, Son thấy dễ chịu hơn nên gượng cười nói:

- Vậy thì…

Liam khoác tay anh mình:

- Vậy thì chúng ta đi thôi!

Son Nguyễn lúng túng mãi mới mở cửa được, không hiểu vì cửa có vấn đề hay vì anh ta ngượng ngập thì không biết.

Bên trong quả là bừa bộn còn hơn Tâm và Liam tưởng tượng.

Liam nói đùa với hai người:

- Đây đúng là thiên đàng của một người độc thân! Nhìn như vậy Tâm ơi, tao nhớ những ngày chưa lấy vợ!

Son bật cười không nói gì và cũng đỡ xấu hổ.

Tâm tự nhiên đi vào bếp mở tủ lạnh rồi kêu lên:

- Nè Liam! Mày phải vào đây xem! Anh mày còn siêu hơn tao! Tủ lạnh gì mà chỉ có toàn nước lạnh! Không có đến một lon bia!

Son nói ngay:

- Tôi không uống rượu bia!

Liam giả bộ trợn mắt ngạc nhiên:

- Anh ngoan vậy sao?

Lần này thì Son cười thoải mái:

- Không bia không rượu vì không uống được!

Tâm chõ mũi nói:

- Chả bù cho thằng em anh uống say bị cảnh sát chặn đường phạt nhốt tù!

Liam nhăn mặt:

- Có mỗi một lần mà mày cứ rêu rao mãi!

Son nhìn em mình và thấy tự nhiên hơn nhiều. Vậy ra nó không giống mình!

Tâm đề nghị:

- Hay tụi này đi chợ rồi về mình ăn trưa ở đây được không?

Son cười nhẹ:

- Được! Tôi biết làm bếp. Để tôi đi chợ với!

Lại thêm một ngạc nhiên nữa, Tâm nói liền:

- Quá nhiều ngạc nhiên ở anh! Anh còn biết làm bếp nữa sao?

Tâm nói với Liam:

- Mày phải học anh mày đó Liam!

- Để làm gì chứ? Vợ tao thích làm bếp thì để cho em ấy làm! Mà anh Son này, vợ em rất mong được gặp anh!

Liam hỏi Tâm:

- Hôm nay mày rảnh vậy sao?

- Lâu lâu tao cũng phải được nghỉ xả hơi chứ! Bây giờ đi chợ đi! Anh Son! Gần đây có chợ HEB hả?

Son nhanh nhẩu nói:

- Gần lắm!

Thấy không khí tự nhiên dễ chịu hẳn, mọi người đều thấy gần gũi hơn. Ra xe, Liam dành ngồi đàng sau và nói với anh mình:

- Anh ngồi trước chỉ đường cho Tâm đi!

Vào chợ, Son hỏi Liam và Tâm:

- Mọi người muốn ăn gì?

Tâm và Liam nhìn nhau rồi cùng quay sang nhìn Son. Liam hỏi:

- Anh muốn ăn gì?

Son ngần ngừ:

- Ăn gì cũng được… nhưng đồ biển thì thích hơn!

Liam nói như reo lên:

- Em cũng vậy!

Nghe thế Tâm đẩy xe đến hàng đồ biển chọn mua tôm thật lớn.

Liam nhắc bạn:

- Mua tôm hùm nữa đi Tâm!

- Xong ngay!

Tâm cố ý mua nhiều hơn để Son có thể trữ thức ăn trong tủ lạnh.

Biết mọi người có ý tốt cho mình, Son Nguyễn nhắc Tâm:

- Cứ mua bia cho hai người đi! Hay rượu vang kìa!

Tâm cười:

- Anh ở lâu với tụi này rồi sẽ hư theo thôi!

Son rất có cảm tình với Tâm và bớt đi những mặc cảm.

Son Nguyễn làm bếp không thua gì Jane, vợ của Liam.

Riêng Tâm thì từ ngày Liam lấy vợ hiếm khi có một buổi chè chén với Liam như thời còn độc thân nên hôm nay thật vui quá là vui!

Tâm bảo Son:

- Đừng dại lấy vợ anh à! Nhìn thằng Liam kìa! Bây giờ đi đâu rồi cũng ngong ngóng về nhà với vợ! Nay lại sắp có con nữa! Thôi bây giờ kể từ hôm nay tôi với anh cặp kè nghe!

Son nghiêm túc hỏi Tâm khi đã thân thiện hơn:

- Sao chưa lấy vợ?

- Không thích bị gò bó hay phải có trách nhiệm!

Liam cãi:

- Chuyện gò bó hay trách nhiệm là tự nguyện!

Cứ thế mà chuyện cứ râm ran khi thức ăn đã vơi đi nhiều.

Điện thoại của Liam reo lên mấy tiếng. Tâm cười nói với Son:

- Cá với anh điện thoại này là vợ nó gọi!

Quả đúng như thế thật! Bên kia đầu giây, Jane hỏi với vẻ nóng nẩy:

- Anh đón được anh Son chưa, sao lâu quá vậy? Có chuyện gì trục trặc sao?

Liam nheo mắt nhìn Son và Tâm:

- Đón rồi nhưng anh Son đòi về nhà của anh ấy. Bây giờ tụi này đang ăn trưa ở đây! Anh của anh làm bếp không thua gì em!

Jane cười bên đầu giây bên kia:

- Thật sao? Giỏi quá vậy! Nói với anh ấy là em rất mong gặp anh ta.

- Có! Nói rồi!

Giọng Jane có vẻ nghi ngờ:

- Anh uống say hả?

- Cũng vài lon, chỉ có anh và thằng Tâm uống! Anh Son không uống! Nhưng… em đừng lo, Tâm sẽ đưa anh về nhà.

- Có anh Tâm là em yên tâm rồi!

Liam cúp máy.

Hôm nay Tâm không uống nhiều bằng Liam vì biết là mình phải lái xe.

Nghe cuộc đối thoại của Liam và vợ, Son bèn nói:

- Thôi Liam đừng uống nữa!

- Được rồi, em nghe anh… Bây giờ anh nói gì em cũng nghe hết…

Không biết đó là lời Liam thực lòng nói hay là nói trong lúc bắt đầu không tỉnh táo nhưng Son thấy khoảng cách xa lạ giữa mình và Liam mới đây gần như không còn nữa. Hay đây chính là sự mầu nhiệm của cốt nhục và tình thân, Son tự hỏi?

Son nói với Tâm và Liam:

- Hai người nghỉ một lúc cho tỉnh rượu rồi hãy về!

Cả Tâm và Liam đều ậm ừ và ngả người xuống ghế sofa đang rất bừa bộn.

Son đứng lên đi thu dọn. Mọi sự diễn ra dễ dàng hơn chàng tưởng. Với sự có mặt bất chợt của hai người đàn ông này trong căn gác trọ thường rất hiu quạnh bỗng dưng trở nên ấm áp khác thường.

Vừa dọn dẹp, Son vừa nghĩ mình phải bắt đầu cuộc sống mới, phải phấn chấn hơn, đừng để cho Liam phải thất vọng! Với ý nghĩ đó vừa chớm lên đó thôi mà Son Nguyễn thấy như có một sức sống mới đang nhú lên trong tâm hồn mình.