Chương 30
Trong xấp thư ngày hôm nay có một tấm thiệp. Không biết của ai?
Hoài tò mò mở ra xem trước. Hóa ra là thiệp mời của Liam Wright! Một party cuối tuần này ở nhà anh ta.
Nàng hơi mỉm cười khi nhớ đến lời nài nỉ của thám tử Thomas Brown… Không những vậy còn có lời đề nghị của một thám tử tên gì nàng không nhớ ở sở cảnh sát muốn Hoài hợp tác!
Hoài ngồi ngả người ra sau và cười một mình! Nàng đã kể chuyện này cho Lữ nghe và hai vợ chồng nàng được dịp cười thỏa thuê! Sau lần đó Lữ hay trêu chọc nàng với cái tên mới “thám tử Hoài”!
Chắc chắn nàng và Lữ sẽ đến party này. Nàng muốn gặp lại Son Nguyễn xem bây giờ anh ta ra sao. Và Lữ thì dĩ nhiên là muốn gặp tất cả mọi người sau khi đã nghe Hoài kể nhiều chuyện suốt trong cuộc điều tra.
Hoài còn nghĩ đến kẻ tội phạm bị PTSD. Phiên tòa xử người này chắc cũng sớm thôi vì kẻ bị bắt đã nhận tội. Nàng cũng hiếu kỳ muốn nhìn thấy mặt kẻ tội phạm ở phiên tòa xử. Hoài muốn xem mặt mũi kẻ tội phạm đó ra sao vì đó là người duy nhất mà nàng đã phân tích dù không hề thấy mặt và chưa gặp bao giờ!
Thời gian qua tuy ngắn ngủi nhưng nàng đã trải qua nhiều kinh nghiệm hiếm có và đặc biệt trong đời, khó có thể quên!
Cất tấm thiệp vào ngăn kéo bàn làm việc. Nàng và Lữ sẽ đến dự party này!
Liam giao cho Tâm đi đón Son còn mình thì lăng xăng bầy biện theo ý vợ mình.
Biết là chồng mình nôn nóng, Jane cười trêu Liam:
- Chưa bao giờ thấy anh như vậy! Em cũng rất nóng lòng gặp gỡ anh của anh.
Mà không chỉ vợ chồng Liam, cả ông bà William Wright cũng vậy! Họ đến nhà Liam rất sớm phụ giúp.
Thỉnh thoảng bà William Wright lại nhắc con dâu:
- Đừng làm nhiều quá! Mẹ nghe người ta nói những tháng đầu tiên trong thai kỳ rất quan trọng.
Nghe mẹ mình nói vậy, Liam kêu lên:
- Em ngồi nghỉ đi! Để anh làm hết! Em cứ chỉ cho anh làm là được rồi!
Gần 7 giờ tối thì xe của Tâm đến đầu tiên. Tâm đã cẩn thận mua một chậu hoa thật đẹp để tặng chủ nhà. Biết là Jane thích hoa bách hợp nên Tâm chọn đúng loại hoa mà Jane thích. Tấm thiệp để tên người tặng gồm cả Tâm và Son Nguyễn.
Tâm đề nghị:
- Anh cầm chậu hoa đi!
Son ngần ngừ. Tâm dục:
- Sao? Không được à?
Son bối rối đưa tay đỡ chậu hoa:
- Được chứ!... Có điều tôi chưa hề tặng hoa ai cả!
Tâm nói tỉnh queo:
- Chưa bao giờ thì bây giờ bắt đầu là được rồi!
Nói xong Tâm cười lớn tiếng rồi nhìn Son. Hôm nay cạo râu, ăn mặc giản dị nhưng sạch sẽ trông Son rất giống Liam và khác hẳn lúc trước.
Đến cửa, Tâm bấm chuông.
Liam ra mở cửa. Nhìn thấy anh mình đang bưng chậu hoa, Liam cười lớn tiếng:
- Hôm nay anh là nhân vật chính của buổi party này! Hoa này phải là tụi em tặng anh mới đúng chứ!
Nói xong Liam kéo Son vào bên trong.
Ông bà William Wright đang ngồi ở phòng khách, vừa nhìn thấy người anh song sinh của Liam, hai ông bà đứng phắt dậy và nhanh chóng tiến đến chào đón Son.
Liam giới thiệu:
- Con muốn giới thiệu với bố mẹ đây là anh Son, anh của con!
Bà Wright nhìn Son với cặp mắt đầy thiện cảm. Trông Son giống hệt như Liam, chỉ có vẻ nhút nhát hơn!
Ông Wright đưa tay ra bắt tay Son:
- Rất vui mừng cuối cùng đã gặp con!
Jane ở trong bếp đi ra nhanh nhẹn đến gần Son:
- Em rất mong được gặp anh. Hôm nay gặp được anh rồi! Em là Jane, vợ của Liam.
Son nhìn Jane. Cô em dâu rất xinh đẹp và thân thiện. Chàng rụt rè mỉm cười và đưa chậu hoa cho Jane:
- Tặng Liam và Jane!
Quay sang chỉ Tâm, Son nói với Jane:
- Hoa này do tôi và Tâm…
Chưa nói hết câu, Tâm đã cướp lời nói luôn:
- Đây là ý kiến của anh Son đó!
Lúc này Son mới biết Tâm là kẻ nói dối tài tình nhưng rất duyên dáng! Có lẽ nghề nghiệp của anh ta làm cho Tâm như vậy!
Jane cầm bình hoa, cúi xuống hít hà nói:
- Hoa bách hợp là hoa em thích nhất! Cám ơn hai anh!
Đột nhiên bà Wright đến nắm tay Son kéo đi. Bà nói với Son:
- Lại đây ngồi!
Son ngoan ngoãn đi theo mẹ của Liam.
Bà Wright ngồi sát vào Son rồi ngắm nghía với ánh mắt trìu mến. Bà đã suy nghĩ suốt cả ngày hôm qua nhưng không nói với chồng. Ông bà đã nhận Liam làm con thì sao lại không nhận nốt người anh song sinh của Liam chứ? Bà đã nôn nao cho cuộc gặp gỡ này. Không những thế bà đã tưởng tượng ra những điều sẽ nói với người anh song sinh của Liam.
- Con và Liam giống nhau thật! Giống quá đi mất!... Này Son… nhìn con ta thích quá! Ta có cảm tưởng như mình đang có tới hai người con trai!... Con nhận ta làm mẹ nhé?
Không riêng gì Son sững sờ khi nghe bà Wright nói như vậy, nhưng tất cả mọi người trong phòng đều ngạc nhiên.
Chưa bao giờ được ai bầy tỏ một tình cảm trìu mến như vậy một cách đột ngột, Son lúng túng không biết phải phản ứng như thế nào! Người mẹ nuôi của Liam với mái tóc trắng phau, nhiều nếp nhăn trên làn da trắng, cặp mắt của bà lão đang cố mở to sau lớp da đang trùng xuống đè trên mí mắt để nhìn Son. Nhưng trong đôi mắt đó Son nhận ra được một thứ tình cảm mà chàng không hề biết đến. Đây là người đã nuôi dưỡng em mình trong bao năm qua. Họ là những người tốt bụng và dành hết tình yêu cho em mình, một đứa trẻ mồ côi!
Cảm xúc dạt dào dâng lên khiến Son muốn ngộp thở. Son không nói được lời nào mà cứ ngây người nhìn bà lão trước mặt.
Không thấy Son nói gì, ông Wright đỡ lời cho vợ mình:
- Son, con đừng để ý, bà ấy thấy con giống Liam quá nên nói như vậy.
Bà Wright cau mặt nói với chồng:
- Tôi nói thật lòng! Tại sao ông lại nói gì kỳ vậy!
Quay lại nhìn Sơn, bà Wright nhỏ nhẹ nói:
- Đấy là những lời nói thật lòng từ trái tim của một người tuy già lão như ta nhưng luôn khao khát được làm mẹ!
Tiếng “mẹ” từ đôi môi không còn đầy và nhăn nhúm kia đã làm Son xúc động đến trào lệ. Anh ta nắm lấy đôi bàn tay nhăn nheo của bà lão rồi ngập ngừng đưa lên môi hôn nói:
- Con… đã chết đi.. rồi được sống lại và chào đời trong giây phút này… Con cám ơn… mẹ… đã cho con được làm con của mẹ… Con… con chưa hề biết tiếng gọi mẹ…
Bà Wright ôm choàng lấy Son. Bà vừa cười vừa khóc khi nói với Son:
- Cám ơn con đã nhận người mẹ này…
Trước cảnh tượng quá đột ngột đó, những cảm xúc giữa Son và bà Wright đã đốt lên những ngọn nến sáng rực tràn đầy ý nghĩa của tình yêu mà tất cả mọi người trong phòng đều cũng có thể cảm nhận được.
Ông Wright rất hài lòng trước quyết định bất ngờ này của vợ mình. Hình ảnh trước mặt lại gợi cho ông một ngày trong quá khứ khi Liam lúc đó còn là một đứa bé lên hai cứ níu lấy chân ông mà toe toét cười. Sự gắn bó đột ngột giữa ông và Liam cũng phát xuất từ đó! Tình yêu là một cái gì kỳ diệu bộc phát tự nhiên, không thế ép buộc hay miễn cưỡng!
Ông Wright ngồi xuống bên cạnh Son và ôm choàng lấy Son:
- Rất vui mừng khi đón con vào gia đình chúng ta!
Tâm là người vỗ tay trước những điều vừa xẩy ra. Thật không ngờ!
Liam xúc động và vui sướng khi ôm lấy vợ mình.
Có tiếng chuông cửa. Liam vội đi ra mở cửa.
Bên ngoài là bác sĩ Nguyễn có lẽ đi cùng với chồng bà ấy.
Liam vui vẻ chào đón khách:
- Mời ông bà vào! Rất hân hạnh được tiếp đón ông bà đến tư gia chúng tôi.
Hoài giới thiệu với Liam:
- Đây là Lữ, chồng tôi!
Liam niềm nở bắt tay Lữ.
- Mời vào!
Liam giới thiệu với mọi người:
- Đây là bác sĩ Nguyễn, người đã giúp tư vấn cho anh Son. Ông Lữ là phu quân của bác sĩ Nguyễn.
Liam đưa tay về phía bố mẹ mình:
- Ông bà Wright, bố mẹ tôi. Còn đây là Jane vợ tôi. Luật sư Tâm, anh chưa gặp bác sĩ Nguyễn nhưng Tâm là người đề nghị tôi tìm bác sĩ. Còn người ngồi kia chính là anh tôi. Chính anh ấy là lý do cho buổi party hôm nay.
Mọi người bắt tay nhau chào hỏi vui vẻ.
Riêng Hoài khi bắt tay Son, ngoài sự vui mừng cho anh ta nhưng nàng rất ngạc nhiên trước sự thay đổi của Son.
Son nắm tay Hoài hơi lâu rồi mới buông ra. Son nói với Hoài:
- Cám ơn bác sĩ…
Hoài cười nhẹ:
- Tôi thấy rất nhiều thay đổi ở anh. Toàn là những thay đổi tốt cho anh.
Son khoe:
- Lần đầu tiên trong đời tôi được biết đến tiếng “mẹ” và được gọi một người là “mẹ”.
Hoài rất ngạc nhiên:
- Thật sao? Mừng cho anh! Anh tìm được mẹ rồi ư?
Quay sang thấy bà Wright đang đứng gần đó, Son kéo tay bà lão:
- Tôi rất hân hạnh và vui sướng giới thiệu với bác sĩ đây là mẹ tôi! Tôi vừa được chào đời cách đây vài phút!
Nhìn người phụ nữ đã nhiều tuổi tóc trắng phau với đôi mắt và cả gương mặt hiền dịu, Hoài hiểu ra được sự thay đổi của Son.
Nàng ân cần nói với bà Wright:
- Mừng cho ông bà có thêm một người con trai nữa!
Bà Wright cười vui vẻ:
- Chưa bao giờ tôi lại được hạnh phúc như ngày hôm nay! Hạnh phúc của một người được làm mẹ là một điều tuyệt diệu hơn mọi thứ trên đời này! Nhưng Son này, mẹ yêu con và Liam như nhau!
Mọi người đều cười trước câu nói này của bà Wright.
Liam thì nói ngay:
- Không sao! Mẹ cứ yêu anh nhiều hơn con, không sao cả!
Lại có tiếng chuông ngoài cửa.
Liam xin lỗi mọi người để ra mở cửa.
Thomas Brown và Walker Cox mỗi người tay cầm một chai rượu vang đang đứng bên ngoài.
Liam hân hoan nói:
- Rất vui được hai thám tử đến nhà chúng tôi.
Thomas nói đùa với Liam:
- Chúng tôi phải mang rượu mừng đến tiệc vui kẻo anh lại tưởng chúng tôi đến với ý đồ gì khác!
Cả ba cùng cười lớn tiếng. Liam cũng đùa theo:
- Vậy nếu có uống say vì rượu này thì cũng được châm chước, không bị phạt phải không?
Walker Cox và Thomas cười ngất.
- Mời vào! Đã đông đủ cả rồi.
Liam lại làm một màn giới thiệu lần nữa.
Walker Cox rất chú ý đến bác sĩ Nguyễn và không ngờ là bà ta còn trẻ như vậy. Còn Son Nguyễn hôm nay đã khác hẳn!
Liam nói ngay:
- Cũng đã trễ, mời mọi người ăn tối thôi! Xin cứ tự nhiên!
Nói với bố mẹ mình, Liam ân cần:
- Con lấy thức ăn cho bố mẹ nhé?
Ông Wright gạt đi:
- Để bố mẹ tự nhiên!
Mọi người vui và thoải mái ăn uống trong bầu không khí cởi mở tự nhiên.
Thomas lại gần Lữ bắt chuyện:
- Bác sĩ Nguyễn, vợ của ông thực sự ngoài chuyện là bác sĩ giỏi mà lại còn là một thám tử tài ba!
Lữ cười thú vị:
- Vợ tôi có nhiều bất ngờ! Mỗi ngày tôi lại khám phá ra cô ấy có thêm tài vặt! Hoài luôn luôn dành cho tôi những bất ngờ thích thú! Đó là một phụ nữ luôn luôn làm người ta phải tìm hiểu và khám phá!
Thomas ngẩn người trước những lời nói của Lữ.
- Hay thật!
Lữ gật gù:
- Hoài đúng là như vậy!
Thomas nói ngay:
- Không… ý tôi là anh nói hay thật!
Lữ cười lớn tiếng:
- Có gì đâu mà nói hay. Tôi chỉ nói những điều đúng sự thật về cô ấy mà thôi! À mà này.. chuyện Hoài làm cố vấn cho những vụ án là chuyện nói đùa hay nói thật?
Thomas mở to mắt nhìn Lữ:
- Nói đùa sao? Nói thật chứ! Rồi anh xem thể nào thám tử Walker Cox đang đứng kia sẽ lại mời bác sĩ Nguyễn cho coi!
Lữ không cười nữa vì biết Thomas nói thật và chuyện mời Hoài làm cố vấn trong những vụ án nào đó trong tương lai là chuyện không đùa.
Ngay lúc đó Lữ nhìn thấy người thám tử tên Walker Cox tiến lại gần Hoài. Chàng quan sát với vẻ thú vị hiện rõ trên mặt. Lát nữa đây khi trên đường về Lữ sẽ được nghe Hoài kể về chuyện này.
Walker Cox tự giới thiệu với Hoài:
- Tôi là Walker Cox. Hân hạnh được gặp bác sĩ Nguyễn. Thomas nói với tôi rất nhiều điều về bà, hôm nay mới có dịp gặp bác sĩ.
Nhìn người thám tử trước mặt với đôi mắt tinh khôn sắc xảo làm như ông ta được sinh ra để làm thám tử điều tra, Hoài hơi buồn cười vì ý nghĩ này.
- Hân hạnh được biết ông.
- Thomas nói với tôi không có sự giúp đỡ của bác sĩ thì chưa chắc là anh ta đã bắt được thủ phạm!
Hoài gạt đi:
- Ông đừng nghe! Không có chuyện đó đâu! Tôi chỉ giúp phân tích một người mà thám tử Thomas cho là nghi phạm thôi!
Walker Cox nghiêm giọng nói với Hoài:
- Thomas nói với tôi tất cả những giả thuyết mà bác sĩ đưa ra đều đúng. Nhờ vậy mà anh ta mới bắt được kẻ tội phạm. Tôi rất ấn tượng trước điều này. Và cũng vì vậy tôi muốn mời bác sĩ cố vấn giúp sở cảnh sát chúng tôi trong tương lai. Mong là bác sĩ không từ chối.
Thấy ông ta nói với vẻ thành khẩn và nghiêm túc, Hoài nói lưỡng:
- Tôi thực sự không biết là mình có thể giúp được gì nhưng nếu điều gì tôi có thể làm trong phạm vi nghề nghiệp của mình thì tôi sẽ không từ chối.
Walker Cox mừng rỡ ra mặt:
- Tốt quá! Cám ơn bác sĩ! Cám ơn nhiều lắm. Bác sĩ đừng coi thường những gì mà bà đã giúp cho Thomas trong những vụ án vừa qua. Đối với nghề nghiệp chúng tôi những giả thuyết đó soi rọi nhiều suy nghĩ hay suy luận mà nhiều khi là những khúc mắc không nhìn thấy hay bỏ qua mà không biết.
Những điều viên thám tử nói lại làm cho Hoài thấy hứng thú.
Nàng cười khi nói với thám tử Walker Cox:
- Tôi chưa bao giờ có những trải nghiệm như thế trong nghề nghiệp. Thật không ngờ lại có thể giúp được gì đó trong vụ án!
- Nghề nghiệp của chúng tôi ngoài chuyện phải được học hỏi và huấn luyện chuyên môn thì trực giác hay sự mẫn cảm thiên phú là một điều kiện tất phải có nếu muốn trở thành một thám tử giỏi và thành công. Tôi không nói đùa nhưng bác sĩ có sự mẫn cảm đó!
Hoài cười thích thú. Nói chuyện với người này thật vui!
- Cám ơn! Đây là một lãnh vực mới mẻ với tôi!
- Cám ơn bác sĩ đã nhận lời giúp đỡ chúng tôi!
Hoài nói đùa:
- Tôi chỉ làm tròn nhiệm vụ của một công dân khi sở cảnh sát cần đến thôi!
Walker Cox nghiêng đầu nói nửa đùa nửa thật:
- Người công dân gương mẫu này rất duyên dáng!
Hoài thích thú nhưng cũng hơi ngượng ngập mỗi khi nghe một lời khen như vậy.
Vừa lúc đó Lữ tiến lại gần. Hoài giới thiệu Lữ với thám tử Walker Cox.
Walker Cox nói với Lữ:
- Ông thật là một người may mắn khi làm chồng của một phụ nữ vừa xinh đẹp, duyên dáng, lại tài giỏi như bác sĩ Nguyễn đây!
Lữ cười cười:
- Cám ơn ông. Nhưng đôi khi tôi lại thấy mình hơi bị áp lực về người vợ tài giỏi lại xinh đẹp này!
Cả Hoài, Lữ và Walker Cox đều cười vui vẻ. Nhưng Hoài không quên liếc mắt lườm Lữ.
Khi đã khuya, tiệc vui cũng tàn, mọi người chia tay nhau.
Bà Wright cứ nắm lấy tay Son như không muốn rời ra.
Từ giã chủ nhà, ra ngoài vừa đi Thomas vừa nói với Walker Cox:
- Ít khi nào đi party mà lại vui như vậy! Lại còn nhiều bất ngờ nữa chứ! Nhưng là bất ngờ vui vẻ! Cũng mừng cho Son Nguyễn, anh thấy vậy không?
Walker Cox đồng ý gật đầu:
- Ừ đúng vậy!
Thomas lại hỏi Walker Cox:
- Bao giờ thì xử vụ Larry Cruz?
- Tôi nghĩ là chỉ trong 1 đến 2 tuần là cùng!
- Cũng mong là kết thúc sớm! Anh có nghĩ sẽ là bản án tử hình không?
Walker Cox nhún vai:
- Còn tùy bồi thẩm đoàn! Nhưng nếu không tử hình thì cũng chung thân! Tôi thì nghĩ 3 mạng người vô tội bị giết oan uổng thì phải là tử hình mới đúng!
Thomas giơ tay chào bác sĩ Nguyễn và chồng bà ta.
Thomas lại hỏi Walker Cox:
- Anh mời bác sĩ Nguyễn hợp tác với sở cảnh sát chưa? Bà ấy có nhận lời không?
- Có, xong rồi! Bác sĩ Nguyễn sẽ hợp tác.
Thomas reo lên:
- Vậy là tốt quá rồi!
Son và Tâm cũng ra về cùng lúc.
Lúc ra về, Son bắt tay Hoài rồi ngần ngừ nói nhỏ:
- Bà làm tôi nhớ đến Olivia!
Hoài cười không nói gì nhưng câu nói của Son lại làm nàng nhớ đến lần gặp gỡ hôm nào trong trại giam.
Nàng nhẹ nhàng nói với Son:
- Chúc mừng anh có cuộc sống mới! Mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp hơn!
- Cám ơn bác sĩ!
Liam đứng trong nhà nhìn theo mọi người, chưa lúc nào chàng vui như hôm nay. Tuy không nói ra nhưng Liam thầm cám ơn tất cả mọi người đã đối xử tốt với anh mình, nhất là bố mẹ chàng! Liam thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Khi không còn ai ngoài sân nữa, Liam vẫn đứng đó nhìn theo. Đối với Liam và anh mình thì kể từ ngày hôm nay cuộc đời của cả hai người bắt đầu sang một chương mới.