Chương 4
Cậu hình dung không, sẩm tối bệnh viện trông nhôm nhoam, thầm lặng phát sợ. Bên ngoài phòng hồi sức cấp cứu người nhà bệnh nhân ngồi túm tụm trên các ghế đá, trên những gờ gạch bó đường và tràn ra cả lối dành riêng cho ô tô, không ồn ào, nhốn nháo, chỉ rù rì, rì rầm.
Trong này, cậu y tá trẻ măng thọc một tay vào túi áo khoác trắng, một tay cầm cái khẩu trang buông hờ giảng giải cho mấy đứa sinh viên kỹ thuật đo huyết áp. Cậu ta nói năng lưu loát đến mức tớ nghĩ không cần đến thao tác mẫu mà chỉ nghe cũng có thể làm theo được. Một sinh viên cúi xuống quấn dây vào bắp tay Đại tá, sau đó rón rén bóp quả bóng cao su. Đại tá he hé nhìn những người đang vây quanh bác ấy bằng ánh mắt mệt mỏi, lờ đờ rồi khép lại. Con bé sinh viên đọc to chỉ số huyết áp trên đồng hồ, cả đám thực tập đều ghi chép con số đó vào sổ của mình. Cậu y tá tiếp tục hướng dẫn đám sinh viên phân tích, đánh giá về nhịp tim, trong khi nói mặt cậu ta im phăng phắc.
Tớ thấy mọi con mắt đều đổ dồn vào cái màn hình nhỏ treo ở đầu giường Đại tá nằm. Trên nền đen, những vạch sáng xanh nõn chuối nhấp nhô như sóng biển và kết thúc mỗi đợt sóng ấy là một tiếng píp giòn, khô, nhức nhối. Cậu y tá hất hàm hỏi về nhịp tim, khi nghe trả lời, tớ chẳng nom rõ là ai nữa, thì cậu ta lại lạnh lùng hỏi tiếp về chỉ số ôxy. Sau đó cậu ta rút tay kia ra khỏi túi áo, đeo khẩu trang, xỏ găng tay, cúi xuống dùng ngón cái và ngón trỏ vạch mắt Đại tá ra khiến bác ấy nhăn mặt khó chịu.
Bất ngờ góc phòng bên trái có tiếng kêu thét lên. Một người đàn bà hoảng loạn vừa lay kịch liệt cái thân hình nằm trên giường bệnh vừa thất thanh gọi. Cậu y tá cùng đám sinh viên thực tập đổ xô sang bên đó. Người đàn bà cuống quýt vực đầu bệnh nhân lên đặt vào lòng mình, còn máu từ miệng người ấy thì ộc ra như ống nước bị vỡ. Trong tích tắc, mùi tanh nồng đã tràn ngập phòng cấp cứu. Cậu y tá hơi lạc giọng:
- Chạy đi gọi bác sĩ Oánh lại đây, đang đánh bài ở phòng số bốn ấy.
Có đến ba sinh viên băng ra ngoài. Người đàn ông oằn lên, ằng ặc vì sặc máu của chính mình trong khi người đàn bà gần như ghì chặt lấy chồng, mồm lảm nhảm thê thiết. Chỉ đám sinh viên và cậu y tá hối hả, những người nhà của các bệnh nhân khác thì lặng lẽ ngồi nhìn hoặc lảng ra ngoài. Một con bé kín đáo bưng miệng như muốn nôn.
Tớ bước nhanh ra khỏi phòng, qua chỗ giường bệnh ấy, thấy máu đang chảy thành vệt dài và đặc từ giường xuống chiếc chậu nhựa màu xanh.
Khuất đứng hút thuốc dưới gốc cây phượng, cả người anh ta chìm trong bóng tối, chỉ có khuôn mặt là đỏ rực, nổi bật lên bởi ánh thuốc.
Không hề nghiện, cậu biết tỏng rồi, nhưng tớ vẫn xin Khuất một điếu thuốc, châm lửa và rít mạnh. Tớ hút vì nghe nói thuốc lá khiến cho người ta kìm chế tốt hơn. Qua lớp cửa kính, tớ thấy nhiều bóng người lờ mờ chuyển động trong phòng. Khuất bảo:
- Ngày nào cũng một hai ca thế. Chết như gà ấy mà.
Cửa phòng mở, tiếng khóc nức nở thoát ra ngoài cùng với chiếc băng ca phủ vải trắng do hai nam sinh viên đẩy. Người đàn bà đi theo băng ca, hai vạt áo đẫm máu, tóc rối bời dính bết trên mặt. Ai đó buông một câu nhẹ thênh, bâng quơ: "Thôi, thế cũng là xong một kiếp." Tớ quờ tay vào khoảng không trước mặt cố thử vớt lấy cái tiếng nói vô định thoang thoảng kia mà không được. Những câu nói hay nhất thường là do người giấu mặt nói. Cậu cứ nghiệm mà xem.
Khuất đứng dậy định vào phòng rồi tặc lưỡi châm thêm điếu thuốc nữa, tớ thì ngược lại, ném điếu thuốc mới cháy được một phần ba xuống, dí nó nát nhừ dưới đế giày. Thế cũng là xong một điếu thuốc.
Rất đột ngột, Khuất hỏi tớ xem liệu Đại tá có qua nổi không. Nhìn cái dáng đậm chắc in trên mảng tường vàng khập khểnh phía sau cùng khuôn mặt cũng ngả vàng bởi ánh điện cao áp hắt vào của anh ta, tớ đáp chắc chắn là sẽ qua. Sau lời đáp gấp gáp pha giữa phẫn nộ với sợ hãi của tớ, Khuất đưa bàn tay còn kẹp điếu thuốc lên gãi đầu, đốm thuốc tạo thành những vệt đỏ rực như lưỡi dao đẫm máu chém lia lịa vào màn đêm.
- Anh thì anh hơi nản.
Giọng Khuất như thanh inôc trắng. Và chỉ dừng lại ở câu ấy. Tớ thọc tay vào túi quần đi ra khoảng sân bên dưới.
Trong khuôn viên bệnh viện, từng tốp hai ba người, đơn lẻ cũng có, vẩn vơ trên sân như chờ đợi sự kiện nào đó, ngoài hàng rào là con đường nhấp nhóa đèn xe. Khi đi ngang qua một cậu thanh niên đang gọi điện, tớ nghe cậu ta gắt lên: Để u ở nhây thôi, nàm nhéo gì có tiền mà thuê xe về Hà Nhôi chữa. Cậu thanh niên ấy mặc quần bò, áo kẻ xám, chân đi dép lê, tóc cắt ngắn nhưng lại để dài phía trước một chỏm.
Trời đất bồn chồn, hiếm hơi lắm mói có một cơn gió từ đâu lộng tới rồi lại nhanh chóng mất hút ở đâu đó.
Người đàn bà vừa chết chồng cầm tập giấy sấp ngửa chạy qua, suýt nữa va phải tớ, loáng cái chị ta đã nhòa nhạt về phía khu nhà tối nhất nằm ở cuối bệnh viện. Đó là nhà xác Phốc ạ.
Khoảng một giờ đêm thì Vân vào thay ca. Khi Khuất thắc mắc tại sao chỉ có mình Vân mà không thấy Thảnh đâu thì Vân phẩy tay bảo Thảnh báo bị mệt, mình chị ta trông cũng được.
Tớ không muốn Thảnh bị Khuất cằn nhằn nên vội bịa ra là Thảnh có gọi điện nhờ trực giúp nhung tớ quên mất không nói. Giờ tớ sẽ ở lại trông thông ca cũng chẳng hề gì. Vân ngạc nhiên nhìn tớ rất nhanh, sau đó xua tớ về. Tớ vẫn nên nhất quyết ở lại nhỉ cậu nhỉ. Dù sao thì gần Đại tá vẫn còn dễ chịu hơn về nhà tầm này để chịu đựng nghe Sửu ngáy.
Vậy mà lúc Khuất đi rồi, chỉ còn hai chị em, trong cái không gian ươn thiu, thoảng mùi cồn và lặng như tờ thì tớ lại chẳng biết nói chuyện gì. Vân luôn chân luôn tay làm việc nọ, việc kia, hết thu dọn đồ trong tủ lại quay sang chi chút, tỉ mẩn lau từng kẽ ngón tay, ngón chân cho Đại tá.
- Nói chị biết thôi... bác bị là do tức nhau với anh Thảnh đấy, hình như anh ấy có cản bác xây cất cái gì thì phải.
Tớ không kìm được, bất ngờ nói, bất ngờ dừng lại thừ ra. Vân nghe, chẳng gặng hỏi thêm bất cứ câu nào, chỉ thở sâu vào trong.
Có tiếng lê bước từ ngoài vào, lệt sệt, bải hoải.
Khuôn mặt Đại tá teo tóp, gò má như hai ngọn đồi, cái vết sẹo ở má trái do viên đạn bắn sượt qua vẫn hằn rõ, môi trên nhô ra trong khi môi dưới lại thu lõm vào bên trong, chỉ có kích cỡ của vầng trán là giữ được nguyên vẹn. Mắt bác ấy lờ đờ, đồng tử nhòa nhạt sau lóp màng đục, có cảm giác đôi đồng tử ấy như hai kẻ âm thầm chói với chìm lút vào sương mù. Tớ rất lo là có thể chúng không tìm thấy đường về nữa. Lóp chăn mỏng phủ lên ngực Đại tá dềnh lên, hạ xuống, sau lóp chăn, những ống dây nhựa túa ra và tụ vào chiếc máy nhỏ để ở đầu giường. Hai cánh tay gầy guộc thò ra ngoài làm lộ rõ đường ống đấu với một chiếc kim tiêm chọc sâu vào ven của Đại tá, trên ngực bác ấy cũng có dây ống nhưng không phải đấu với kim tiêm mà là miếng giác tròn. Mùi chua sực lên, cái mùi chua họp với lớp da trắng bợt, tớ cảm tưởng như nó tỏa ra từ chính màu da cớm nắng đó. Tóc Đại tá lâu không cắt, dài và trắng, lòa xòa trên gối, màu trắng của chúng trong suốt như những sợi thủy tinh.
Đại tá tiếp tục ho, không chấn động dữ dội bằng lần trước, chỉ là những cơn co thắt đẩy nửa người trên của bác ấy rướn lên. Vân xa xót đặt tay lên ngực Đại tá, mái tóc đổ xòa xuống che lấy nửa khuôn mặt chị ta làm lộ ra vành tai bị sứt một miếng nhỏ. Lần nghe Lanh kể về chuyện con ranh lộn thai bị đánh dấu, tớ để ý thấy Vân cứ kín đáo vân vê cái phần tai khuyết ấy một cách rất man dại. Sau cơn ho, Đại tá lại lào thào vào bên tai bị sứt của Vân, miệng méo xệch, khổ sở, bất lực, những ngón tay co giật, lẩy bẩy nhưng chẳng bấu nổi vào tấm
đệm. Vân ngẩng lên nhìn tớ bằng ánh mắt sẩm sờ, mưng mưng:
- Bố chị hỏi đã báo cho anh Hòa chưa.
Tớ bảo Vân là đã gọi điện hai lần cho Hòa nhưng anh ta đi vắng, chắc mai mới về. Vân vén lại tóc, khẽ khàng giục tớ nói chuyện với Đại tá nhưng tớ chần chừ do không biết phải nói gì. Cậu biết đấy, hằng ngày hai đứa bọn mình với bác ấy đã nói với nhau tất tần tật mọi thứ rồi. Người cần nói chuyện nhiều với bác ấy chính ra phải là Vân mới đúng.
Cuối cùng thì tớ đành cúi xuống nói dối, nói rất nhỏ vì ngượng, là Hòa đang sang. Đại tá chớp mắt thay cho cái gật đầu xác nhận. Tớ hơi nghiêng sang phải và ngộp thở khi thấy một bóng người tơ tướp, miệng xều dớt dãi, đứng múa may quay cuồng bên cây đa đổ.
-Bố!
Thề là tớ hoàn toàn không rõ lời đó là của tớ hay của Vân.
Dưới chân giường đã xuất hiện kiến, những con kiến nhỏ li ti màu nâu đỏ, chúng đi vẩn vơ, tản mát.
Này cái bọn tin hin kia, chúng mày tìm gì thế? tớ hỏi lũ kiến. Một con nghênh đầu lên đáp rằng chúng nó đang tìm đường tới quán karaoké của Lĩnh. Khỉ thật, lại Lĩnh.
Phốc, theo cậu nếu hôm ấy Đại tá không vô tình gặp lại ông Văn ở hội nghị cựu chiến binh thành phố thì mọi chuyện với Lĩnh có khác đi không? Có khi khác thật đấy.
Tớ nhớ hôm ấy ông Văn khoác chiếc áo măng tô dài tới bụng chân hùng dũng tiến tới ôm choàng lấy Đại tá, còn Đại tá thì hơi, tớ nói là hơi thôi nhé, ái ngại co người lại trước cái vẻ vừa vồn vã vừa đường bệ của ông ta. Bọn họ nói chuyện lâu lắm, lâu đến sốt ruột cậu ạ...
Ông Văn là bạn chiến đấu của Đại tá, nghe nói trước khi về làm ở thành phố, ông ấy từng mang quân hàm thiếu tá cơ đấy.
Sáng đi học, tớ bảo là ông Văn sẽ hỏi cưới Lĩnh. Lĩnh giật mình, thảng thốt nhìn tớ: Phong điên à, có điên không mà ăn nói như thế? Tớ nói do tớ nghe lỏm được thế. Hỏi cho anh Ngọ, con trai ông ấy. Lĩnh bật cười giòn tan: Thế mà Lĩnh lại tưởng... - rồi mặt Lĩnh chợt hoang hoải - Trông ông ấy oai ghê cơ... Nhưng Lĩnh còn đang là trẻ con, lấy chồng thế nào được mà lấy, nhỉ Phong nhỉ. Tớ đá văng một mẩu cứt bò khô về phía trước làu bàu bảo nhà ông Văn giàu khét tiếng, tại sao Lĩnh lại không thích. Không, Lĩnh lắc đầu cương quyết, xốc lại Hoành đang xệ xuống sau lưng mình và bước đi nhanh hơn.
Đấy là ngày tớ biết Lĩnh đã bị bố con ông Văn bắt nạt rồi.
Lĩnh thi đỗ vào cao đẳng sư phạm và xuống Hà Nội học ba năm. Tớ cũng thi nhưng trượt chỏng vó. Mà Thảnh bảo tớ có đỗ cũng chẳng ai nhận vì ngoại hình của tớ không đủ tiêu chuẩn. Mắt lắm khi gây phiền đến cuộc đòi ghê gớm cậu nhỉ.
Ra trường một thời gian ngắn thì Lĩnh lấy chồng. Ngày ấy cậu chưa hề có mặt ở gia đình này.
Trong gia đình nhà chồng Lĩnh, ông Văn là tối cao, không ai được cãi lời ông ta, tuyệt không. Bà mẹ chồng bàn giao toàn bộ việc quán xuyến cửa nhà cho Lĩnh và lui vào một góc riêng với căn bệnh sút cột sống. Sáng Lĩnh phải dậy sớm lo mọi việc xong mới đến trường dạy, chiều về lăn vào com nước, thu dọn cho tới tận tối mịt, và trước khi ngủ còn phải tranh thủ soạn giáo án cho hôm sau. Trong khi ấy hai bà chị chồng ế ẩm chỉ khoanh tay đứng ngoài sai bảo, bắt chẹt. Ngọ gần như chẳng quan tâm đỡ đần Lĩnh mà suốt ngày rong chơi cùng đám bạn trên phố, cũng toàn loại vô công rồi nghề. Sau này, khi rời bỏ gia đình đó, Lĩnh kể với tớ là có nhiều điều Lĩnh muốn tâm sự với Ngọ nhưng thấy anh ta chỉ ầm ừ thì đành nuốt ngược vào trong. Mỗi lần vợ chồng gần gũi nhau, chẳng hiểu sao Lĩnh đều nghe thấy tiếng gầm gừ trong bóng tối của ông Văn vọng tới. Nhiều lần Lĩnh mạnh dạn bàn với Ngọ xin ra ở riêng, nhưng đều không được chấp nhận.
Tớ nhớ nước mắt Lĩnh trượt xuống khi Lĩnh trở về nhà sau ngày cưới khoảng gần hai tháng. Lĩnh bảo Lĩnh thấy mình như con ở chứ không phải con dâu trong gia đình ấy. Khi cam chịu ra khỏi nhà vì bị Đại tá bắt quay lại, Lĩnh bíu tay tớ, nói riêng với tớ rằng Lĩnh sợ, rất sợ ông Văn, nhất là cách ông ta nhìn Lĩnh. Tớ mách lại cho Đại tá, bác ấy ngồi chết lặng bên bàn uống nước, hai tay nắm chặt. Lúc ấy tớ ước ao cứu được Lĩnh khỏi bố con nhà ông Văn. Nhưng cứu bằng cách nào thì tớ nghĩ mãi chẳng ra, đến tận bây giờ, khi Lĩnh đã tự thoát rồi, tớ cũng vẫn chưa nghĩ ra. Tớ chán tớ vô kể là chán.
Đại hội đảng bộ thành phố, ông Văn không trúng cấp úy hay cấp ủy gì đấy, thế là bị điều chuyển lên huyện Võ Nhai. Ông ta bán nhà, kéo cả gia đình lên đó để gây dựng lại. Nhân dịp ấy Lĩnh muốn tách ra ở riêng nên xin cùng với chồng ở lại vì lý do không muốn chuyển trường. Nhưng Ngọ không nghe, vì ông Văn là nguồn chu cấp tiền cho Ngọ, hai bà chị chồng càng không nghe. Ngay cả Đại tá cũng chẳng đồng ý với Lĩnh, bác ấy bảo con phải theo bố, vợ phải theo chồng. Thế là từ đó Lĩnh chẳng có dịp ghé qua nhà chơi với bọn tớ nữa.
Cậu phải biết điều này: mẹ tớ là em gái Đại tá, khi nhà tớ bị cháy, chẳng còn ai nữa thì tớ được bác ấy đón về nuôi. Mặc dù tớ với Lĩnh cùng tuổi nhưng vẫn phải gọi Lĩnh bằng chị, xưng em. Theo cái lẽ ấy, tớ cũng phải gọi Hoành là anh, nhưng hai thằng bọn tớ đều thấy ngường ngượng, cho nên bỏ qua. Hoành cứ xưng em thì tớ cứ coi cậu ấy là em, chả thấy chết ai. Đến bây giờ vẫn quen thế, mà cũng chẳng thấy ai chết.
Cậu cũng cần biết thêm điều này nữa: dạo bé, Lĩnh thường phải cõng Hoành, một phần vì khi sinh ra chân cậu ấy đã yếu sẵn, phần nữa vì là út nên làm nũng. Tớ cũng muốn cõng Hoành nhưng cậu ấy không cho. Mỗi sáng đi học, Lĩnh cõng Hoành còn tớ mang cặp cho cả ba. Lĩnh thả Hoành ở cổng trường rồi ba chị em ai đi vào lớp của người ấy. Khi tan học, ra khỏi cổng trường, đi một quãng, khuất mắt mọi người, Lĩnh lại phải cõng Hoành về.
Lĩnh thường than vãn với tớ là Hoành càng ngày càng nặng, cứ như nhân đôi lên.
Tớ nhớ đường đi học, nó mảnh dẻ, lên xuống ba con dốc. Những cánh rừng hai bên thuở ấy luôn tê dại trong cả biển âm thanh lồng vào nhau, sôi sục với tiếng suối đổ lóc bóc, tiếng chim chói lói, tiếng lá dạt vào nhau từng mảng lớn, tiếng cành khô rụng và tiếng hổ gầm từ tít trong lõi của rừng vọng ra...
Tảng sáng rồi đấy Phốc. Vẻ nhôm nhoam thầm lặng tan dần, người bắt đầu đi lại rậm rịch bên ngoài. Không khí trong phòng trang nghiêm, lặng tờ, ngay cả những giọt huyết thanh nhỏ đều đều cũng chẳng gây lên một âm rung nào.
Cứ chờ nhé, tớ bắt đầu về đây, về đây. Bây giờ mình Vân ở lại là đủ vì cánh y tá cũng dậy rồi.
Qua cửa hàng của Hoành, tớ thấy Thảnh và Hoành đang ngồi cắm cảu với nhau nên định lảng đi thật nhanh nhưng cậu ấy đã vẫy tay cật lực gọi vào.
Tớ lạnh người, kéo ghế ngồi xuống cạnh Hoành chứ không ngồi cạnh Thảnh vì anh ta vừa lừ mắt tớ.
Tớ xơi xơi bảo là chẳng hiểu sao trên đường về, lúc qua hàng muỗm cổ thụ, tớ thấy đoạn ấy cứ hồng rực lên, chỉ lo nhỡ quán của Lĩnh bị cháy thì khốn.
- Mày nói với tao hay với thằng Hoành?
Thảnh hỏi. Tớ đáp là nói với Hoành.
- Mẹ, nhìn một thằng nói với một thằng, đéo biết đâu mà lần. Quái gở. - Thảnh hộc lên, bước ra ngoài, nghĩ sao lại quay lại hất hàm - Thế tóm lại là đứa nào trả tiền viện phí?
Cứ bổ đều ra.
Hoành đáp rồi quay sang tủm tỉm hỏi tại sao tớ lại không thử ghé vào quán karaoke của Lĩnh xem sao. Tất nhiên là tớ chẳng trả lòi. Thế nhưng lòng tớ vẫn cứ nhảy múa khi nhắc tới Lĩnh. Khuôn mặt trắng xanh hơi thất thần như cái lá bắp cải non của Lĩnh luôn nổi trôi trong hốc mắt tớ.
Tớ gạ Hoành cho phép tớ gọi Lĩnh về chăm Đại tá nhưng cậu ấy cương quyết lắc đầu, mắt vằn lên những tia máu li ti như những tia chóp đỏ. Hoành bảo dạo lâu rồi, khi Đại tá bị ốm, cậu ấy để ý thái độ của Lĩnh chăm sóc bác ấy thấy nó rất có vẻ vừa theo bổn phận vừa làm phúc, tuyệt không một chút tình cảm nào.
Bác tính, ai đòi chăm người ốm mà tâm trí cứ để ở chỗ xa hút xa heo nào đấy thì người ốm không chết mới lạ. Thôi, làm một điếu cho nó khí thế.
Hoành moi thuốc, tự châm hút và gí bao thuốc vào tay tớ. Lúc ấy tớ không thích hút, nhưng do ruột gan, lòng dạ phấn chấn nên tớ cũng hút một điếu và tớ thấy nó rất ngon chứ không ngai ngạnh trong cổ như điếu thuốc chập tối qua của Khuất. Hoành vui vẻ hẳn lên, vỗ vai tớ bồm bộp, thú nhận rằng cậu ấy càng ngày càng thích mê vẻ vừa rồ dại vừa bò ngải của tớ.
Mẹ khỉ, ông trời ông ấy sinh ra thằng người là để nó nhảy nhót hú hí cho nhộn cái mặt đất khốn khó này, đâu phải để làm cục cứt thối hoăng gí vào mũi nhau. Bác có công nhận không?
Tớ nhìn thấy các đốm màu nâu nâu chờn vờn sau làn khói thuốc phả ra từ khóe miệng tớ. Chẳng hiểu đó là những lòi của Hoành hay là lá rụng.
Một chiếc ô tô màu bạc trườn tới ghé bánh lên vỉa hè, cửa sau xe mở khi động cơ chưa tắt. Và một người đàn bà còn trẻ bước ra với chiếc váy màu vàng nhạt điểm mấy chấm hoa nâu nhạt. Sau đó thì lái xe cũng bước ra. Hai vợ chồng họ đi vào cửa hàng. Hoành vẫn ngồi, mặt chỉ hơi tươi lên một chút đủ để tỏ ra chào đón thân thiện. Tớ định đứng dậy ra về thì Hoành níu vai giữ lại. Đôi vợ chồng ngó ngơ hàng rồi đi ra cũng nhanh như khi vào, chẳng lên tiếng một lời.
Nhìn cái là em biết bọn này lởm khảm.
Hoành khinh khỉnh bảo khi chiếc xe đã lùi xuống lòng đường và phóng đi. Ông thầy Quyền nói chính xác rằng Hoành được trời phú cho cái khả năng ngửi mùi để kinh doanh. Chỉ cần liếc qua cậu ấy cũng biết ai là khách hàng thực sự, có thể mang lại lợi nhuận, ai có nài mấy cũng chẳng hy vọng nạy được một cái vảy. Thoạt khi đôi vợ chồng kia bước vào, tớ đã phân vân nghĩ khách sộp thế mà Hoành lại ơ hờ, nhưng hóa ra không phải. Hoành lý giải với tớ rằng hôm nay là ngày mùng chín, ngày thủy mà chiếc xe của nhà kia lại màu nhũ bạc, nó xung nhau, cho nên có rót mật vào tai thì bọn họ cũng chẳng xì ra một xu gỉ nào. Cậu thấy chưa, giỏi như thế thì Thảnh không xứng là đối thủ cũng phải.
Hoành nhìn hóng ra đường, mặt hơi dịu xuống, quay vào xé lấy một nửa tờ báo, xoắn nó lại, châm lửa đốt rồi huơ đi huơ lại mấy lần dưới háng mình. Đốt vía xong, Hoành lại ngồi hóng ra cửa chăm chú như kẻ đi câu ngồi nhìn phao. Cái ghế nhựa xanh nước biển hơi oằn xuống bởi sức nặng cơ thể cậu ấy.
Chỉ lát sau một người bịt kín mặt đi xe máy tới và tất tả bước vào cửa hàng. Tớ nhìn Hoành, ra ý chẳng có tí hy vọng nào cả, nhưng Hoành nhổm ngay dậy, gật đầu chào. Người kia bỏ cái khăn che mặt ra thì trở thành một phụ nữ không trẻ nhưng cũng chưa gọi là già. Người phụ nữ rảo một vòng quanh cửa hàng của Hoành và khi bước lại bàn thanh toán thì trên tay đã ôm một đống hàng. Hoành vừa tính tiền vừa đắc ý nhìn tớ.
- Thời này nó ngược củ tỏi thế, vẻ ngoài càng xú uế thì bên trong lại càng chất lượng. Lợn béo chưa chắc lòng ngon.
Khi đút tiền vào ngăn kéo, Hoành bảo với tớ như vậy và lại châm điếu thuốc nữa, mặt phởn phơ, lơi lỏng.
Những cái lá đen nhạt trượt qua trượt lại trên mặt đất, chậm, run rẩy như bàn tay người mù lần mò, sờ sẩm.
Giờ thì tớ thấy cậu rồi này.