← Quay lại trang sách

Chương 7

Thảnh sang, thấy tớ đang ngồi nói chuyện với Vận liền văng tục một câu rồi vòng qua chỗ treo mấy cái lồng chim. Tuồng như anh ta vẫn cay cú tớ vì vụ tớ nhận ra ông Vận, người quen củ của Đại tá đang còn bán nước ở cổng bệnh viện thì phải.

Trong số mấy lồng chim Đại tá nuôi, Thảnh ghét nhất con sáo đá biết nói, nhưng lại mê giọng con họa mi, hễ xuống chơi là anh ta chỉ quanh quẩn với nó. Thảnh cũng có một con họa mi, anh ta nuôi tít trên sân thượng, chỉ vợ chồng Hoành ở bên cạnh mới nhìn thấy, còn chưa ai nom rõ.

Thấy Thảnh quấn quýt với con họa mi, Vận liền tranh thủ nhờ luôn anh ta rửa mấy cái lồng cho sạch vì phân đã ngập dày lên ở đáy và các lọ nước đã ngầu đục. Trước tớ cũng hay được Đại tá sai rửa lồng chim, nhưng từ cái lần tớ để sổng một lúc ba con chào mào thì bác ấy cấm tớ mó vào nữa. Không được rửa lồng cho chim kể cũng buồn nhỉ, cậu nhỉ.

Tiến tấu, tiến tấu..., con sáo đá bất thần cất giọng ngọng líu khi Thảnh gỡ rất nhanh lồng họa mi xuống, mang ngay về nhà mình để rửa. Con sáo đá được Đại tá dạy tập nói, nhưng chẳng hiểu bác ấy dạy câu gì mà cuối cùng nó lại phát âm thành tiến tấu, sửa thế nào cũng không được. Hễ có khách tới hoặc bất chợt nghe tiếng động là con sáo lại hung hăng vươn cổ uốn giọng tiến tấu một hồi.Tớ ngó cái dây phơi đung đưa, lại ngó dăm ba cái bóng của nó vắt rất xa, lên tận ngang bức tường đầu hồi nhà, bỗng dưng ngờ ngợ... Phải một lúc tớ mới sực hiểu ra những bóng dây phơi kia làm tớ nhớ giàn dây phơi ở đầu hồi nhà ông Văn mà tớ với Khuất đã gặp khi lên thăm Lĩnh ở Võ Nhai.

Cậu hình dung nổi không, ngôi nhà mới ở Võ Nhai của gia đình ông Văn dài chẳng kém gì ngôi nhà cũ. Có điều do nằm ở chỗ đất rộng cho nên cảm giác nó gọn hơn, khuôn phép hơn chứ không khềnh khạo, ngạo mạn như ngôi nhà trước.

Tớ và Khuất đang lơ ngơ trước giàn dây phơi chằng chịt bên chái nhà với đủ loại áo quần còn ướt giăng trên đó thì thấy Lĩnh cắp chậu quần áo nữa đi ra, người vẹo hẳn sang bên, tóc bết lại thành từng mảng trước trán, trên má. Nhìn thấy bọn tớ, Lĩnh chết lặng, nước mắt tự nhiên ầng ậc trào ra. Tớ muốn chạy tới đỡ cái chậu cho Lĩnh nhưng chân cứ ríu cả lại như là dính phải nhựa. Phổi của tớ cũng bết bệt với xương lồng ngực, rất khó thở. Lĩnh thả rơi cái chậu xuống, phăm phăm đi ra giếng.Lúc sau thì Lĩnh quay ra, mặt mày, tóc tai đã được lau sạch, gọn ghẽ.

Rồi Lĩnh kéo bọn tớ ra rìa suối gần nhà ngồi nói chuyện. Thực ra chỉ có tớ và Lĩnh nói, còn Khuất im lặng suốt, quên cả hút thuốc. Tớ nghe tiếng Lĩnh câu được câu chăng trên cái nền róc rách mê man của nước. Khi chuẩn bị về thì tớ phát hiện ông Văn đứng giữa giàn dây phơi, tay chống hông quan sát bọn tớ từ lúc nào. Cậu chưa từng thấy ông Văn nên cậu chưa hình dung ra đâu, đó là một ông già cao lớn, quắc thước, người dày, tóc dày, môi dày, bàn chân, bàn tay cũng dày.

Khuất và ông Văn nhìn nhau chằm chằm như hai con trâu, đúng là như hai con trâu Phốc ạ.

Lần ấy lượt đi lên còn đỡ, lượt về thì tớ với Khuất khốn khổ khốn nạn vì thằng lái xe khách bực bõ gì đấy nên phóng ẩu, liên tục sập ổ gà, liên tục nghiêng xe, chưa kể thi thoảng bị công an với kiểm lâm chặn lại. Tớ nôn suốt cả chặng về, nôn đến mức dạ dày mỏng vẹt đi. Đến nhà, Khuất dặn tớ tuyệt đối không được hé răng gì với Đại tá, chỉ để anh ta nói. Nếu Khuất không dặn thì tớ cũng chẳng nói vì chẳng muốn làm cho Đại tá buồn.

Nghe Khuất bảo cuộc sống trên Võ Nhai của vợ chồng Lĩnh rất ổn, sung túc, vui vẻ thì Đại tá nới cúc áo cổ, thở một hơi nhẹ nhõm, mặt buông lỏng, thênh thả như thuyền giấy trên nước.Một buổi trưa tớ đang lau dọn bàn ghế thì Lĩnh về, sau xe buộc một chiếc túi xách căng phồng. Lĩnh bảo, giọng run rẩy:

- Lĩnh không ở nhà họ nữa. Lĩnh về ở với bố, với Phong thôi. Cậu biết không, đạp xe từ Võ Nhai về tới đây mất đúng sáu tiếng đồng hồ đấy...

- Nó có ăn bánh đâu mà vứt cho nó. Chán thật.

Vận càu nhàu tớ. Những bóng dây phơi lập tức lặn sâu vào không khí. Tớ chẳng hiểu vì sao Vân lại bảo chán tớ. Liệu Vân có nhìn thấy cây màu ngọc bích không, có nhìn thấy những viên gạch mờ mờ sáng trong lớp vữa dày két không, có thấy đất dưới chân mềm hơn cả đệm bông gòn nhu tớ thấy không?

Lần đầu tiên khi tớ gặp những thứ ấy cũng là lúc tớ bị nện tơi bời, phải vào nằm bệnh xá. Tới thăm tớ, Lĩnh cứ thắc mắc tại sao đang đêm đang hôm tớ lại gõ cửa gia đình nhà người ta để đến nỗi xảy ra như thế. Tớ thú nhận là tớ không biết, tớ chỉ láng máng đêm ấy tớ đang bồng bềnh thì đột nhiên bọn họ vây lấy tớ, gậy gộc phang tía lia thiên địa. Lĩnh nghe tớ nói mà mặt cứ mỗi lúc một bệch bạc ra...

- Tiện thì anh rửa nốt mấy cái kia cho nó sạch cả thể, lâu la gì đâu mà ngại.

- Mày toàn được đằng chân lân đằng đầu.Tớ thấy cái lồng chim sạch sẽ, óng mượt đã được treo trả lại chỗ cũ, còn Vận thì bĩu môi thất vọng nhìn theo dáng gù gù đi như chạy trốn của Thảnh.

Loanh quanh hết ngồi lại đứng, chán, tớ lân la ngó những tấm giấy chứng nhận huân huy chương của Đại tá lồng trong các khung kính lớn treo san sát nhau. Cả một mảng tường lấp lóa với hình bóng của ghế, bàn, lọ hoa, gờ phào trần nhà, một nửa cánh chiếc quạt trần, chen chúc nhau soi vào mặt kính khiến cho những tấm giấy chứng nhận ấy, những Huân chương Kháng chiến, Huân chương Quân công, Huy chương Chiến thắng trở nên ảo huyễn, chờn vờn. Hòa và Tình nhìn tớ, mờ, xa xăm nhưng rõ ràng có nhìn.

Đúng là cậu không ăn, vì cái mẩu bánh quy còn nằm xẹp gí dưới sân. Cậu chê bánh tớ cho, vậy là cậu coi thường tớ. Chứ không à, đừng có cúi xuống liếm vào hạ bộ mình như thế. Tớ phát ngượng vì hành động bất nhã ấy của cậu. Dừng ngay lại đi, Hoành tới kia kìa.Vân quần cộc, áo phông kẻ ngang, tay cầm bao thuốc, tay cầm chiếc bật lửa, chẳng nhìn ai, Hoành gieo mình xuống ghế với tư thế nửa nằm nửa ngồi, mặt hơi lằm lằm. Tớ đồ rằng cậu ấy vừa phải gửi tiền sang Úc cho cái Chi. Đột nhiên Hoành nhổm dậy nhướn mắt nhìn mấy cái lồng chim, sau đó lết nhanh ra chỗ lồng con họa mi. Cậu ấy nghiêng ngó, soi mói, búng búng vào nan lồng làm con họa mi hoảng sợ nhảy loạn lên.

- Đểu rồi. Tráo mẹ nó chim của ông rồi.

Theo Hoành, con họa mi này là của Thảnh vì nó bị khoèo một chân, cánh sã sượi, thi thoảng mới mửa ra một tiếng không ra hót, chẳng ra kêu, còn con của Đại tá thì giọng cao sang, lanh lảnh. Tớ ngó lại thấy đúng là con họa mi trong lồng bị tật ở chân trái, chân đó ngắn hơn chân kia và các móng co quắp lại. Ngay cả khi hoảng sợ, con chim này cũng chỉ khẹc khẹc mấy tiếng, gần với tiếng kêu của côn trùng hơn là giọng chim. Tớ cảm thấy mình vỡ vụn ra Phốc ạ, chẳng hiểu cậu có như thế không.Hoành ca cẩm:

- Đấy, bác tính, thế còn nói đéo gì nữa. Sểnh cái là vơ về.

- Cậu cũng vừa vừa phai phải thôi. Anh em trong nhà mà cứ như người dưng nước lã không bằng.

Vân vặn lại thỏi son, ném tọt nó vào cái xắc, than van với người trong gương. Hoành rút thuốc lá châm tiếp điếu nữa, rít hơi dài, mặt đê mê như đang dõi theo những dải khói luồn lách vào mơn man nang phổi mình. Tớ rất muốn ai đó nhắc tới Lĩnh nhưng tuồng như chẳng ai màng chuyện ấy. Thấy Vân rướn cổ nuốt nước bọt chuẩn bị nói gì đó, lòng tớ mừng thầm nhưng hóa ra chị ta quay sang hỏi Hoành xem sáng nay Oánh có đảo qua khám cho Đại tá không.

- Phải qua chứ. Mẹ, em nạp đạn liên tục như thế, không qua thế nào được. Nhưng mà thằng này cũng có vấn đề...

Hoành bỏ lửng câu nói khi thấy ông anh cả xuống.Thảnh tính bơ đi thẳng qua, không ngó ngàng tới lồng họa mi như mọi lần.

- Mày xem có bọn nào sửa được cái ống thoát nước thì gọi chúng nó vào sửa ngay đi, ngấm hết vào tường rồi. Để lâu khéo lại sập bố nó cái nhà này.Vừa nhắc tớ, Thảnh vừa vơ bao thuốc để trên bàn, rút một điếu, ngửa bàn tay còn lại trước mặt Hoành. Hoành miễn cưỡng moi bật lửa trong túi quần cộc đưa cho anh ta. Vân nhìn Hoành và Thảnh định nói gì nhưng rồi nén lại.

Thảnh lim dim thông báo mai sẽ có đoàn bác sĩ giỏi ở bệnh viện Hữu Nghị lên kiểm tra cho Đại tá, đoàn ấy do một nhân viên dưới quyền của anh ta thiết kế. Mọi chi phí, bồi dưỡng đoàn đều do nhân viên này đứng ra lo liệu, bù lại, Thảnh sẽ giới thiệu cậu ta vào cái vị trí phó phòng hành chính thay cho người đang rục rịch về hưu.

- Bọn này thì quá bố tướng.Giọng Thảnh huênh hoang, tự sướng. Tớ nghĩ tới khả năng bác sĩ của bệnh viện sẽ tự ái, và khi tớ nói ra điều ấy thì lập tức Thảnh khẳng định như đinh đóng cột là nhân viên của anh ta đã bố trí đâu vào đấy, coi như người nhà tới thăm chứ không phải bác sĩ.Hoành ngước mắt nhìn lên cái quạt trần đang quay thành vòng tròn đặc xám, bâng quơ:

- Từ nãy chẳng thấy con họa mi của ông hót gì cả. Lạ thật.Thảnh tẹt môi, rút thêm điếu thuốc nữa, giắt lên vành tai, lẳng lặng bỏ về.

Bỗng dưng cậu lại hực lên, lao vọt ra đường. Tớ nhoài theo vì tưởng cậu gây sự với Thảnh, nhưng không phải. Cậu gừ gừ nhìn vào những lưỡi lửa chờn vờn trên bếp nhà Rồ. Hai chân trước cậu choãi ra, hai chân sau chụm lại, đuôi cụp xuống. Cứ như là cậu sắp sửa xông thẳng vào cái bếp đang đùng đùng ấy.

Có tiếng e hèm rất to, tớ tưởng của Rồ vợ, nhưng khi ngoái nhìn thì lại là Rồ chồng. Rồ chồng phả ra mùi mỡ hành ngầy ngậy lưu cữu cả chục năm. Hai lỗ mũi Rồ chồng vành vếch lên giống như hai quả bầu đen treo ngược, thô lậu nhưng hào sảng. Cái áo may ô thủng lỗ chỗ chẳng khác gì bị đạn bắn càng làm cho thân thể Rồ chồng bành trướng hơn.

- Con này có hầm bảy ngày với sâm cũng đéo xực được.

Rồ chồng ngoẹo cổ ngắm cậu, bảo với tớ. Điên tiết lên, tớ nói thẳng vào mặt hắn là nếu đứa nào bắt cậu để hầm với sâm, tớ sẽ cho mấy nhát luôn.

Rồ chồng ngẩn ra, nhìn cậu, nhìn tớ, rồi lại nhìn cậu, lại nhìn tớ vài ba lần cứ như là muốn dùng mắt để cần mẫn chuyển đổi từng phần thân thể tớ với cậu sang nhau. Tớ chờ đợi xem tớ sẽ có tí cậu nào không nhưng cuối cùng thì lại chỉ nhận được nụ cười đểu giả của Rồ chồng.

Tớ bực mình, tay trái bất giác vung sát sạt chóp mũi Rồ chồng làm hắn ta nhảy lùi lại, tóc dựng đứng lên. Mấy người đang ngồi rì rầm uống với tay giám đốc ngã ngựa nghe tớ cao giọng thì đồng loạt nghển cổ nhìn như đựng thần nhân hiện ra sau bụi cây. Rồ chồng gãi nách chữa ngượng, cái nách lông xồm xoàm giống như một búi cỏ. Tớ cũng thấy thái độ vừa rồi của mình là hơi quá nên thu tay lại, rón rén quay về.

- Phốc là mẹ mày à.Rồ chồng gào lên sau lưng tớ thất thanh như tiếng cốc vỡ. Ngu thật, mẹ tớ đã cháy từ đời tám hoánh nào.

Dù còn chưa đến giờ thay ca nhưng tớ vẫn xách phích nước đặt nó lọt trong cái làn nhựa màu hồng rồi lấy xe vào viện.Anh nắng xối xuống nhuốm toàn bộ nhà cửa, cây cối trong màu đỏ hực. Ô tô, xe máy, con người như mới ra khỏi lò, rừng rực, bỏng cháy trên đường. Tớ khoái quá là khoái, tớ muốn cháy, nếu muốn cháy thì phải phi thật nhanh để bùng lên...

Vừa vượt qua ngã ba thì một chiếc Nouvo xẹt từ trong ngõ ra, tạt qua đầu xe máy của tớ, rồi biến mất hút sau làn khói nẹt pô đỏ nhạt với tiếng rít lộng óc. Chỉ tích tắc nữa là hai chiếc xe máy quệt nhau. Tớ dạt xe vào mép đường, tắt máy, nhìn chiếc phích bắn vàng ra cách đấy một đoạn nằm như đứa trẻ mới sinh, chờ cho người nguội bớt rồi mới đi tiếp. Tới cổng bệnh viện, tớ gửi xe, mua một chiếc phích mới, đúng màu với chiếc phích bị vỡ, bảo chủ hàng đổ đầy nước sôi rồi xách vào khoa hồi sức cấp cứu.Vân đang giúp y tá thay ống xông cho Đại tá. Cái màn hình nhập nhằng cả một dãy những đường đồ thị lên xuống như đồi núi, cứ hiện ra, kéo dài, kết thúc rồi lại hiện ra, kéo dài, kết thúc. Trong khung màn hình ấy, bóng của Vân và y tá trở thành hai kẻ bị lạc loay hoay tìm cách thoát ra. Mặc dù mọi thao tác đã được làm hết sức gượng nhẹ nhưng Đại tá vẫn nhăn nhó rướn lên khi ống mới được gá vào. Đôi mắt bác ấy đóng hờ, khuôn mặt vuông đang biến chuyển sang hình tam giác.Người y tá xong phần việc của mình thì lững thững bỏ sang giường bệnh khác. Vân ghé xuống sát tai Đại tá thầm thì, gần như chỉ mấp máy môi hỏi bác ấy thấy có dễ thở hơn không.Đại tá gật đầu, bác ấy không thể nói thành tiếng, nhưng cái gật đầu này cũng làm Vân thỏa mãn vì tớ thấy chị ta nhoẻn cười:

- Tốt rồi, bây giờ thì các cháu ấy sẽ đo huyết áp cho bố.

Đại tá lại gật. Thế đấy Phốc, cách đây chưa lâu la gì, Đại tá còn tự hào nói với bọn mình rằng hồi ở chiến trường bác ấy nổi tiếng vì hai đặc điểm: là tiểu đoàn trưởng già nhất, và là người ít gật đầu nhất.

Con bé sinh viên thực tập cúi khom người xuống quấn cái băng cao su vào bắp tay Đại tá, mắt nó chớp liên tục.

- Huyết áp của ông đã ổn định rồi đấy. Cố gắng nhé ông nhé. Cố gắng để rồi về với con cháu ở nhà nhé.

Câu nói dịu dàng ấy làm miệng Đại tá méo xệch đi. Sau chuyến thăm chiến trường cũ về, đây là lần thứ hai tớ thấy bác ấy rơi vào trạng thái rởn lên như thế. Tớ thì thào gọi, bác ơi bác nhớ là từng kể cho cháu nghe buổi chiều khi biết tin đội cải cách xử và bắn anh trai mình trên chợ Chu, ông Vận khàn chủ quán nước chè mà bác hay ra uống, đã châm đóm thuốc lào vào tay mà không biết không. Cháu vừa mới gặp ông ấy đấy. Bác có nhớ bác kể cái đêm giải quyết sáu mươi tư tù binh, lúc giải quyết xong, anh Hòa cuộn cái tăng nhét vào ba lô mà mãi chẳng nhét được, vì tay anh ấy run lẩy bẩy, vùng vằng hết bên nọ sang bên kia. Thấy bác đứng nhìn, anh ấy bưng mặt thú nhận với bác là anh ấy sợ. Bác đã gằn giọng bảo anh ấy phải câm miệng ngay lập tức vì chỉ cần ai đó nữa nghe thấy câu này, hậu quả sẽ khôn lường, bác nhớ không?

Tớ hơi thất vọng vì chẳng thấy bác ấy biểu hiện gì khi tớ thì thào. Kệ thôi Phốc.

Sau đấy anh Hòa tránh xa bác. Bác hỏi chính trị viên đại đội thì chính trị viên đại đội phản ánh anh ấy vẫn dũng mãnh khi lâm trận, nhưng thu hẹp mình lại, xa lánh anh em trong đơn vị. Bác gọi anh ấy lên chấn chỉnh, bác đã nói với anh ấy là bác không muốn trong tiểu đoàn bác có một người hoang mang, gây hiệu ứng xấu cho đơn vị. Anh ấy nhẫn nhịn lắng nghe cho hết, sau mới nhỏ nhẹ với bác là:

- Chú ơi, cháu vẫn đánh chác tốt, có sao đâu. Câu nói của anh ấy đã làm bác sững lại, đần ra một lúc, rồi bác hạ giọng bảo: - Chỉ gọi tao là chú lần này thôi đấy, nhớ chưa.

Từ đấy anh Hòa không bao giờ gọi bác là chú nữa, luôn gọi là thủ trưởng xưng em, như tất cả những người lính khác.

Bác kể là một chiều, anh Hòa mò lên sở chỉ huy tiểu đoàn gặp bác, mắt đỏ hoe nói mới nhận được thư báo mẹ anh ấy mất. Bác chưa kịp chia buồn thì anh ấy đã ra về. Bác có nhớ chuyện ấy không?

- Nhà mình nhớ phải để ý đờm cho ông, rất dễ sặc, mà sặc thì nguy hiểm lắm đấy.

Hóa ra con bé sinh viên vẫn lúi húi bên giường để ghi vào sổ bệnh án những thông số vừa lấy được. Cả Vân lẫn tớ đều gật đầu ngoan ngoãn trước lời dặn chân tình của nó, nhưng tớ lại thấy Đại tá thoáng nhíu mày.

Bác ấy nhíu mày vì ai, vì tớ hay vì con bé sinh viên này?