← Quay lại trang sách

Chương 8

Này Phốc, hai người lại tiếp tục bàn với nhau mua mảnh đất ở gần chùa Liên Phù kìa. Giỏng tai lên mà hóng, như Sửu ấy. Nghe nói khu này sẽ nằm trong diện quy hoạch thành khu đô thị mới. Giống như mọi lần, Hoành sẽ bỏ tiền, còn Khuất thì bỏ công lo làm thủ tục, sau đó tìm mối bán lại. Số tiền lãi được chia làm bốn, Hoành lấy hai phần, Khuất một phần, còn lại tính vào các khoản phụ phí. Nếu phụ phí không hết thì biếu Đại tá. Trong khi bất động sản lên xuống phập phồng như bụng chão chàng thì Khuất và Hoành hầu như vẫn an toàn, vì hai người làm ăn nhỏ giọt và rất chắc chắn chứ không tham lam ôm cả đống dự án. Dạo đầu, khi trúng được mấy miếng, thấy ngon ăn, Hoành cũng muốn làm to, định bỏ cả cửa hàng để dồn vào chuyện đất đai. Nhưng Khuất cho rằng đứng ngoài chơi chơi thì ăn, ham quá dễ chết vì đất đai là thứ đỏng đảnh, lúc tận tụy, lúc bạc tình bạc nghĩa, chẳng biết đâu mà lần. Tớ nhớ không nhầm thì có lần Hoành suýt toi vì cái mảnh đất ở Giang Tiên. Thằng bạn cậu ấy làm trưởng phòng đất đai tài nguyên huyện rủ cậu ấy chung nhau mua hẳn một lô gần nghìn mét ở khu mời quy hoạch, đảm bảo khi trung tâm huyện chuyển về đây thì giá sẽ lên cao ngất ngưởng, chia lô mà bán sè lãi gấp cả vài chục lần. Hoành nghe bùi tai, lại muốn nhân dịp này thoát khỏi vòng o bế của Khuất nên tính ôm cục tiền giao luôn cho thằng bạn. Nhưng trước lúc giao tiền, không hiểu sao cậu ấy lại tâm sự với tớ, tớ liền xui là nên nói thật với Khuất. Cậu ấy nghe theo. Sau đó Khuất thông báo cho Hoành là cái kế hoạch di chuyển trung tâm huyện sẽ không thực hiện được vì sắp thay bí thư và chủ tịch tỉnh. Quan mới quy hoạch mới, chẳng biết đâu mà lần. Cậu hình dung nổi không, nếu ôm quả đó Hoành chết nặng. Sau lần ấy, Hoành bảo đúng là cứ nghe kẻ có chức thì sống, dù biết là bị lừa thì cũng vẫn cứ sống. Không nghe họ, đứng cũng chết.

Hoành nhìn bản đồ quy hoạch mà Khuất trải ra với vẻ háo hức, tò mò như nhìn vào ví của khách hàng. Cái ngón tay trỏ của Khuất di qua di lại trên bản đồ thi thoảng lại lóe sáng vì chiếc nhẫn bắt gặp ánh sáng chiếu vào. Ánh sáng ấy làm cậu phân tán, đúng không, vì tớ thấy cậu cứ ngoảnh nam ngoảnh bắc khi nó chói lên.

Tớ bưng đĩa cam đưa cho mỗi người nhón một miếng. Sửu nhìn những miếng cam vỏ xanh ượi, ngần ngại lắc đầu. Tớ phải bảo đó không phải là cam Tàu, mà là cam Cao Phong do một nhân viên của Khuất đi công tác trên Hòa Bình mang về biếu. Nghe tớ nói, lại thấy Khuất cầm một miếng ăn ngon lành thì Sửu cũng nhón một miếng. Tớ chìa cho Tuyết nhưng Tuyết rụt cổ, chỉ tay sang Hoành. Sửu vừa sụt soạt ăn vừa khen ngôi nhà của vợ chồng Hoành sau khi sửa lại mặt tiền trông nổi nhất phố. Mũi thì phổng tướng lên không kìm nén được, nhưng Tuyết vẫn cố giữ vẻ khiêm nhường:

- Chẳng bằng một góc của mấy cái nhà ở phố Dần Tiên. Anh qua đấy mà xem, như cung điện, không chê vào đâu được.

Sửu ngạc nhiên, có lẽ đây là lần đầu tiên anh ta được nghe thấy tên như thế. Tớ chưa kịp giảng giải cho Sửu thì Hoành đã phẩy tay kiêu bạc nói ngu ngốc nhất của cậu ấy là xây nhà đẹp vì bản thân cậu ấy suốt ngày tối mặt tối mũi làm ăn, chẳng lúc nào có thời gian để ngắm nghía nó.

- Com cóp cho cọp nó xơi. Mai kia con Chi nhà em lại rước mẹ nó thằng Tây dở hơi nào về đây thì mới thấy mình còn ngu nữa.

Tuyết dẩu mồm mấy lần định cãi lại chồng nhưng cuối cùng cũng chẳng dám. Điện thoại cố định đổ chuông, Hoành ra nghe, mặt cau lại giận dữ. Y tá phản ảnh tối qua không có người nào trong gia đình trông Đại tá.

Tuyết khẳng định đó là ca của Thảnh. Không khác gì bỗng dưng phát hiện được kẻ tội đồ, Hoành hùng hổ sai vợ đi gọi Thảnh xuống để mọi người hỏi cho ra nhẽ. Tuyết bĩu môi:

- Anh cũng buồn cười thật, có phải việc của anh đâu mà bực với chẳng bõ. Về đi, chúng nó đang chờ giao hàng kia kìa.

Giọng Tuyết chỏn lỏn, khích bác. Hoành đùng đùng vỗ đít đứng dậy bỏ về, Tuyết nhẹ nhàng theo sau, qua chỗ lồng chim họa mi, Tuyết kín đáo gí tay đẩy cái lồng làm nó đung đưa, chao đảo và con chim nhảy loạn lên. Tớ nhớ con sáo của chúng tớ, tức là tớ với Hoành, cũng từng nhảy loạn lên như thế cả quãng thời gian dài khi bị con mèo rình rập và ngay cả lúc nhại được tiếng mèo thì nó cũng vẫn cứ hoảng loạn.

Khuất nhìn đồng hồ, sau đó vơ lấy tờ Quân đội nhân dân đọc. Đó là tờ báo duy nhất Đại tá đặt mua.

Lá vàng rụng táo tác trên sân làm tớ vui mắt. Cậu đã lủi vào chuồng từ lúc nào, giờ mới uể oải thò đầu ra, giương đôi mắt lồi tròn nhìn lá rụng rồi lại thụt đầu vào. Lười quá rồi Phốc ạ, cậu lười chảy thây ra rồi.

Sửu biến mất hút vào không khí vì tớ không thấy anh ta đâu cả. Người như Sửu ấy mà, Phốc ạ, giống tàn đốm mùa thu, lúc thấy lúc không, chẳng biết thực hư thế nào.

Có một khoảng yên tĩnh trong nhà khi chỉ còn lại hai người, tớ và Khuất. Thế là Khuất hạ tờ báo xuống thật nhẹ, nhìn kỹ tớ, sau đó nói, giọng cũng nhẹ:

- Anh thấy khó mà bàn được chuyện gì khi có tháng Hoành với ông Thảnh. Động tí là văng nhau. Người cậy quyền, người cậy tiền, nói với nhau khó lắm. Anh thì anh tính sẵn thế này...

Tớ lạnh người khi nghe Khuất nói, hai bàn tay tớ quắp chặt vào nhau, hốc mắt trái như bị đục thông ra phía sau đầu, nhói buốt, lồng lộng.

Theo Khuất, khi Đại tá mất, đứng ra tổ chức lễ tang là hội cựu chiến binh phường, nhưng thực chất gia đình sẽ lo liệu, hội chỉ có nhiệm vụ đọc điếu văn, Khuất sẽ lo chuyện xe tang, Tuyên cùng đám trẻ trông giữ xe cho người đến viếng, Sửu họp đồng với quán của vợ chồng Rồ để đặt ăn, Thảnh tiếp khách, Vân thì phụ trách đám đàn bà lo chuyện nước nôi cùng những việc lặt vặt khác, bộ bàn ghế sẽ phải chuyển ra ngoài để lấy chỗ đặt quan tài, bức ảnh Đại tá mặc quân phục sẽ là ảnh thờ...

Khuất trù tính một cách chi tiết, kỹ lưỡng, vẹn toàn cho đám tang Đại tá, anh ta đứng dậy, đi tới đi lui, khoát tay chỉ tường tận từng vị trí:

- Kéo cái tủ ra góc kia, sát vào tường, để quan tài chỗ này cho mọi người vào viếng. Sẽ vào chỗ này, đi ra chỗ này... Họp lý không?

Khuất dừng lại, hỏi. Miệng tớ khô roong, có muôn nói cũng khó thành tiếng. Nhưng rõ ràng tớ thấy quang cảnh Khuất vẽ ra y hệt đám ma ông Văn mà tớ đã được dự.

Có tiếng thình thịch rồi Thảnh đi như chạy vào, mặt hớn hở, phất tay nói oang oang ngay từ ngoài sân rằng đám bác sĩ của bệnh viện Hữu Nghị đang trên đường lên. Dường như để ngoài tai thông tin của Thảnh, Khuất nhẹ nhàng hỏi lý do sao tối qua anh ta bỏ trực. Thảnh khựng lại, gườm gườm nhìn Khuất và tớ:

- Tao mệt, tao không thức đêm được.

Khuất lằn nhằn mấy câu trong miệng, xem đồng hồ rồi lên xe máy phóng đi. Tớ cũng định đứng dậy thì bị Thảnh níu lại bảo có chuyện bàn với tớ.

Giọng Thảnh nghiêm trọng chẳng kém gì giọng Khuất khi nãy. Thảnh bảo việc mời bác sĩ từ Hà Nội lên thì cứ mời, tính toán chuẩn bị hậu sự cho Đại tá thì vẫn cứ phải tính toán, chuẩn bị. Thảnh đưa ra phương án của anh ta, dặn chỉ có tớ biết, tuyệt đối không hé răng với bất kỳ ai. Thảnh quên béng mất là cậu cũng đang có mặt ở đây hay sao ấy nhỉ. Sắp đặt của Thảnh khác so với Khuất ở hai chi tiết: thứ nhất, người thay mặt gia đình nói lời cảm ơn sẽ là bác hai, không phải Thảnh, thứ hai, ảnh dùng để thờ là ảnh Đại tá mặc com lê, không phải ảnh mặc quân phục.

Thảnh quả quyết anh ta đã ghi đầy đủ ra giấy, khi cần chỉ việc theo đó mà làm, đâu sẽ vào đấy hết. Cậu có thấy Thảnh càng ngày càng giống thằng Liệt bên Tuyệt Sơn không?

- Mẹ kiếp, mày nói thế là có ý gì, hả?

Mắt Thảnh vằn lên, quai hàm nghiến chặt lại.

Chuồn thôi Phốc, sang nhà Rồ xem có gì hay ho không.

Rồ vợ nhìn bọn mình, cái nhìn ướt sẫm, cặp môi hơi hé ra và gò má ửng lên. Nhân viên thư viện mãi mãi là nhân viên thư viện, ướt nhèm và mềm oặt. Tầm này thì rảnh rỗi, chả bán chác gì, chỉ ngó bâng quơ cho nó thỏa cái máu bâng quơ.

Tớ hỏi Rồ chồng đâu thì Rồ vợ bảo đi Hà Nội ăn cưới từ sáng, mang theo hai đứa, còn thằng tăng động để ở nhà. Thấy không, vừa nhắc tới nó, thằng tăng động đã nhảy tót ra, nhìn bọn mình bằng cái nhìn khô khốc rồi bắt đầu múa may quanh gốc xà cừ. Cái gốc cây ấy luôn có kẻ thù thường trực ẩn nấp chờ đợi để thỏa mãn nó. Thằng tăng động hăng hái vung những đường gươm đẹp đến mức tớ cũng đâm mê, các mạch máu chảy nhanh hơn, những ngón tay ngứa ngáy hơn.

Rồ vợ không nhìn con mà nhìn tớ, nhìn như xoáy vào trong, sờ sẩm não tớ, tim tớ, gan tớ, mật tớ, rồi chép miệng bảo:

- Đàn ông ai cũng như ai, mãi chả bao giờ lớn được.

Thằng tăng động hét lên những âm thanh hây xùy, huây hự... nhưng mãi nó không thể đưa ra đòn quyết định số phận kẻ thù tưởng tượng. Rồ vợ quá giỏi. Tớ hùa theo khảng định thằng này chả lớn được thật.

- Là nói đằng ấy đấy. - Rồ vợ đốp thẳng vào mặt tớ - Người đâu mà vô tình vô cảm.

Tớ buồn câu ấy lắm Phốc ạ. Tớ chỉ muốn chui xuống đất thôi nhưng cái sân nhà Rồ thì toàn xi măng.

Rồ vợ dịu lại, nhẹ nhàng xoay sang hỏi về bệnh tình của Đại tá làm tớ đỡ buồn phần nào. Tớ bảo không xấu thêm, nhưng cũng chẳng khá hơn, cứ chùng chình nửa ở nửa đi. Nhân tiện tớ khoe với Rồ vợ rằng bà Lan bảo phúc phải to lắm mới sống được như Đại tá. Thế là ngay lập tức Rồ vợ cầm tay tớ đùa cợt thân mật:

- Nếu ông cụ còn trẻ thì dứt khoát đây sẽ tán bằng được cho mà xem.

Tay Rồ vợ níu chặt tay tớ hơn, thằng tăng động thì cũng hăng hơn, càng lúc càng hăng khi bổ những đường gươm vào kẻ thù đang ẩn trong gốc cây xà cừ.

- Này, cái lão nhà người ta nói đằng ấy chả có gì là có thật không?

Rồ vợ bất ngờ hỏi. Tớ hỏi lại:

- Cái gì chả có gì?

Rồ vợ hít hơi thở rất sâu rồi thở ra từ từ, buông tay tớ, đứng vậy đi về phía thằng tăng động. Tớ hỏi lại ton hơn nhưng Rồ vợ đã đẩy tuột thằng con vào nhà và đóng cửa lại. Bẽ thật.