Chương 9
Có người chết và đã mang đi, bằng chứng là chiếc giường số ba bỏ trống, lạnh ngắt với hình người in lõm xuống trên tấm vải ga rúm ró chưa kịp thay dọn.
Cậu y tá đang ngồi nói chuyện với Vân, thấy tớ vào liền uể oải đứng dậy bỏ đi.
Vân kéo ghế lại sát đầu giường Đại tá, hai tay thu vào lòng, môi mím lại, đôi mí mắt đánh xanh biếc kéo lên, sập xuống đều đặn như một cái máy. Trên nóc tủ bằng inôc dùng đựng đồ, chiếc xắc của chị ta để hớ hênh đến mức bất kỳ ai cũng có thể nhón tay nhấc đi. Vân hết nhìn Đại tá lại nhìn lên màn hình, nơi có những đường vạch nhiều màu lóng sóng chạy từ mép bên này tới cuối mép bên kia rồi bắt đầu lại, một cách nhẫn nại, cùng với những tiếng píp píp thi thoảng xen vào cũng nhẫn nại phát sợ.
Thấy Đại tá nhắm mắt, tớ khùa tay qua mặt bác ấy kiểm tra thì Vân thờ thẫn bảo:
- Thức đấy, nhưng mệt không muốn mở mắt.
Khuôn mặt Đại tá thiêm thiếp, da đã bắt đầu trong, bóng như thoa sáp nến. Tóc bác ấy trắng, lông mày trắng, những sợi râu trắng lởm chởm, cặp môi bị kênh lên bởi một ống xông xọc vào qua khóe mép trái, cũng bợt bạt ngà trắng. Điều tớ lo ngại là dái tai của Đại tá đã héo, nó quát lại như miếng gừng khô. Tớ nhớ, có lần Lanh dặn tớ là phải để ý tai bác ấy, nếu tai đã héo tức là sắp đi.
Cậu thấy đấy, cuối cùng thì cái đám bác sĩ dưới Hà Nội lên có đưa ra được một quyết định nào cho tử tế đâu. Ông trưởng đoàn mặt nở nang như cái bánh bao, chỉ đứng thẳng lưng ngó Đại tá một cách lấy lệ rồi lẳng lặng quay ra, bỏ mặc mọi người ở lại. Ấy thế mà khi trao đổi với Khuất thì ông ta lại liến thoắng cho rằng tình hình không đến nỗi quá trầm trọng như gia đình vẫn tưởng. Vấn đề ở chỗ các bác sĩ ở bệnh viện này chưa tìm ra phác đồ điều trị cho đúng và ông ta sẽ có phác đồ của ông ta, đảm bảo sau một tuần tình hình sẽ khả quan hơn, sau một tháng Đại tá sẽ về nhà đi lại bình thường. Tớ thấy ông ta có vẻ ba hoa giống như vợ Hòa. Tất nhiên là lúc ấy tớ chẳng dại gì nói vì tớ biết cánh dùng dao với kim tiêm nó dữ tợn hơn cánh dùng tay bốc lá cây nhiều.
Tiếng cửa đóng rất mạnh, sự yên tĩnh giật nẩy lên. Một người phụ nữ tay xách chiếc làn tất tả đi qua giữa phòng tiến tới cái giường trong cùng. Y tá thò đầu ra từ ô cửa của gian trực, quát:
- Này chị kia, đây là phòng cấp cứu, phải có ý có tứ một tí chứ. Sầm sầm như ở bến tàu bến xe không bằng.
Vân cầm điện thoại đi ra ngoài nhanh như một cơn gió, nhẹ êm như một cơn gió. Tớ rất muốn níu Vân lại để hỏi xem y tá đã nói gì nhưng sợ chị ta bực minh nên đành thôi.
Người phụ nữ nhà quê vừa bị mắng vì vô ý giờ rón rén ghé sang, tò mò hỏi xem Đại tá bị làm sao. Tớ phái miễn cưỡng trả lời cho nó qua. Như chỉ chờ có thế, lập tức người phụ nữ kể lể về chuyện chị gái của mình, năm nay đã gần sáu mươi, bị ngã xe máy, đọng máu não.
- Mà cái xe vừa mới mua anh ạ, loại mấy chục triệu chứ có phải hàng Tàu rẻ rúng gì cho cam.
Tớ liếc rất nhanh về phía giường người đàn bà bị tai nạn, ngập vào cảm giác chờn chạn khi nhớ lại chiếc Nouvo điên dại tạt qua đầu xe tớ hôm trước. Người phụ nữ nhà quê lại bảo:
- Xe nô va nô vô gì đấy, là em nghe các cháu nhà em chúng nó nói thế chứ em có biết đâu vào đâu đâu. Thế mà ngã có đúng một cái, ở ngay lối rẽ vào cổng nhà. Tội nợ.
Tớ hỏi có phải ngã do tập xe máy không thì người phụ nữ rầu rĩ, xa xót nhìn về phía bà chị mình, lắc đầu. Hóa ra là người đàn bà kia ngồi lên chiếc xe máy mới mua cho con trai để nó chở đi một vòng cho sướng, ai dè mới cua ra khỏi cổng đã trượt ngã. Cậu con trai chỉ xước gối một chút còn bà mẹ đập đầu xuống mặt đường bê tông. Người đàn bà đó nhập viện sau Đại tá khoảng bốn, năm ngày.
Trước khi đi ra và đóng cánh cửa nhẹ nhàng cẩn trọng như đóng nắp hộp nữ trang, người phụ nữ còn tấm tắc mãi về chuyện Đại tá là bệnh nhân được chăm sóc chu đáo nhất phòng này. Cậu nhớ chứ, lâu rồi, khi đến nhà thăm Đại tá bị ốm, ông Văn cũng từng xuýt xoa gần giống như vậy, và bác ấy chỉ nhăn trán một cách khó hiểu.
Đại tá mở mắt nhìn tớ, cố nhấc tay phải lên, chụm đầu ngón cái và ngón trỏ vào nhau lắc sang hai bên. Tớ hiểu ý, lấy chiếc bảng xóa của Tàu ra, nhét cái bút vào tay bác ấy, còn mình thì giữ bảng. Đại tá lập cập di tay theo những đường dích dắc, sau đó dừng lại lấy sức, rồi lại cố gắng tiếp tục. Khi quay bảng lại nhìn chữ của bác ấy, mặc dù đã có hình dung trước, tớ vẫn thấy rụng rời bởi những nét như hàng rào đổ, ngả nghiêng, xiêu vẹo, gãy gục. Mãi tớ chẳng luận ra được nội dung của những ký tự này nên nhìn bác ấy, lắc đầu. Đại tá chớp mắt, ra hiệu muốn viết thêm. Những ký tự đã thực sự bí hiểm, lạ lùng Phốc ạ. Triệu thời về, sau khi đọc thành tiếng tớ chết lặng vào chính chuỗi âm thanh vừa phát ra từ miệng mình.
Đại tá buông cây bút, nhìn tớ rất lạ, sau đó nhúc nhích tay ra hiệu cất bảng đi trước khi một con ho dài, long sòng sọc kéo đến khiến bác ấy thở dốc, mặt rực lên thành một quả hồng chín.
Những con kiến vẫn nhẩn nha, thơ thẩn đi lại, và tớ biết như thế là bọn chúng chưa tìm được đường tới quán karaoke của Lĩnh. Tớ không hỏi nữa, chỉ cười khẩy. Tớ có quyền cười khẩy, đúng không cậu.
Vân quay vào dặn tớ trên đường về tiện thể qua báo cho Lĩnh biết tình trạng của Đại tá. Tớ gật đầu đi ra luôn.
Qua cầu Gia Bảy, gặp thằng Tuyên đang bị mấy tay cảnh sát giao thông giữ xe, tớ định ghé lại xem sao, nhưng rồi quyết định mặc kệ nó. Chắc thằng Tuyên cũng thấy tớ vì qua cái gương xe tớ thấy thằng Tuyên kín đáo kẹp ngón cái vào giữa ngón trỏ và ngón giữa, giơ lên vẻ đầy đắc ý.
Tới gần hàng muỗm cổ thụ, tự dưng tớ oải lạ lùng cậu ơi. Tớ không muốn tiến thêm nữa vì chẳng biết sẽ nói gì với Lĩnh.
Cả cái biển lá xanh đung đưa như sóng làm cho không khí xung quanh kêu o o. Sau biển xanh đó là quán karaoke của Lĩnh. Tớ chưa bao giờ được mọi người, kể cả Lĩnh nữa, cho phép vào đó. Hoành thì đã từng vào cho nên cậu ấy biết rất tường tận nhưng lại chẳng kể gì với tớ. Gió lồng lộng, vuốt ve hai mí mắt tớ, vuốt ve cả cái bóng uyển chuyển sóng sánh của ai đó vừa đi vượt qua tớ để vào bên trong. Tớ nhớ mỗi lần Lĩnh về rồi đi, Đại tá hay nhìn theo cái dáng thon thả, uyển chuyển nhưng chậm chậm của Lĩnh, mặt ươi ươi, xa xôi. Chẳng hiểu sao khi Lĩnh cất bước thì dù không có tí gió nào mà tóc vẫn luôn chờn vờn lay động như rong trong nước.
Gió vẫn cứ vuốt ve, vuốt ve và rồi tớ bỏ xe, ngồi bệt xuống vệ đường, mắt díp lại. Sau đó thì tớ thấy cái biển lá xanh chuyên thành màu ngọc bích, rồi thì tóc buông từ trời xuống với những sợi tinh xảo, mảnh mai, mướt óng. Tớ gần như tan biến đi, còn lại mỗi nhịp tim của tớ hay của ai đó thình thịch đập giữa không trung, đập cuống cuồng, bạo liệt...
Khi tớ choàng dậy thì cái xe vẫn còn nổ máy, tiếng xè xè êm ái lẫn với mùi xăng thơm ngọt.
Chẳng thấy cậu đâu mà chỉ thấy Thảnh, Khuất và Hoành đang ngồi trong nhà bàn luận với nhau về đám bác sĩ của bệnh viện Hữu Nghị. Hoành nói huỵch toẹt ra với Thảnh là cậu ấy không tin vào đám đánh quả lẻ này. Theo Hoành, người ta không đả động tới chuyện chuyển viện thì tức là đã ngửi thấy mùi khó nhằn. Lập luận của Hoành khiến Thảnh tự ái, anh ta sừng lên bênh đám bác sĩ kia, cho rằng họ nói là nói có cơ sở, đâu phải nhắm mắt phán bừa. Đã dốt thì phải tin vào chuyên môn của người ta.
- Tin vào mắt- Hoành cãi - không cần nhìn đâu xa, chỉ nhìn quanh giường bên cạnh thôi thì biết.? Nào có phải một vụ đâu, mấy vụ liền, em tận mắt chứng kiến. Sáng, bác sĩ vỗ vai người nhà bảo yên tâm sắp bình phục rồi, thì tối lăn mẹ nó ra ngoẻo. Bác Khuất nhớ cái tay ở giường số chín không? Đấy, bác sĩ nó ngọt nhạt xui mấy đứa con tay đó chủ động làm giấy xin ra viện sớm để đưa về chữa trị lâu dài ở nhà. Nó nói thế là muốn đuổi khéo để khỏi mang tiếng chết ở chỗ nó. Đùng một cái, sáng hôm sau thằng con ngủ dậy sờ chân đã thấy bố chết mẹ nó từ lúc nảo lúc nào rồi mà đéo biết.
Có một đám mây quây tròn lấy mọi người, kể cả tớ cậu ạ, một đám mây xám có những đường vân nhạt vàng, lễnh loãng. Thảnh bặm môi ra chiều suy tính rất ghê gớm, rồi xoay qua bảo nếu đã xác định là cùng đường thì phải sang Tuyệt Sơn tìm đất cho Đại tá ngay, không thì sợ muộn.
Hoành rứt phắt điếu thuốc ra khỏi môi, phũ phàng cắt ngang lời Thảnh:
- Nguyện vọng của bố là hỏa táng rồi rắc tro, không phải chôn. Đừng có làm ngược lại.
Tớ còn chưa hết ngỡ ngàng về thái độ của Hoành thì đến lượt Thảnh lại cắt ngang lời cậu ấy một cách dữ dội không kém:
- Điên à. Cả đời biền biệt vác súng đi đánh nhau, chả giúp được gì cho gia đình này, giờ đến lúc phải cống hiến một tí chứ. Hỏa táng thì lấy ai phù hộ cho bọn trẻ con?
Hoành cắm điếu thuốc vào miệng, rít một hơi dài như lấy sức rồi lập luận rằng chôn xuống đất thì phải đào bới mấy lần, mất vệ sinh, còn hỏa táng sẽ siêu thoát nhanh hơn. Tớ cũng thấy như thế, nhưng tớ biết nếu nói ra thì có thể oan gia với Thảnh. Thực ra thiêu thì sẽ thơm, vì lửa bao giờ cũng có mùi của lá hồng khô. Tớ muốn thiêu, rất muốn nhảy múa với lửa...
Thảnh chống nạnh, quắc mắt, cả giọng lẫn người anh ta trở thành đống kim loại lởm chỏm, nóng giãy và lẹm sắc:
- Tao là con trưởng, tao quyết. Chôn là chôn, không một hai gì nữa.
Vấn đề chỉ còn bàn là bàn chuyện chôn ở đâu để phát nhanh nhất, thế thôi. Ông Hòa nói đúng, nếu được phù hộ thì chắc chắn anh em mình không chỉ thế này.
Tớ níu áo Thảnh nhắc lại với anh ta là dái tai của Đại tá đã héo. Thảnh thô bạo hất tay tớ ra, bảo đến giờ phút này tính mạng còn không giữ được, lại đi lo cái dái tai. Rách việc.
Nghĩa địa cũ bên Tuyệt Sơn đã bị đóng từ lâu vì ở quá gần khu dân cư, còn nghĩa địa mới thì bị đẩy vào phía bên kia núi. Hoành búng ra thông tin đó. Thảnh gầm gừ nhìn Hoành như cậu ấy là nguyên nhân khiến cho nghĩa địa bên Tuyệt Sơn bị đóng cửa và chuyển vào sâu hơn.
Đám mây bắt đầu tỏa ra mùi lửa, cậu đang ở đâu, có ngửi thấy không? Nó sẽ thiêu ai? Tớ nghĩ có lẽ Khuất ngửi thấy vì anh ta chỉ ngồi khịt mũi nhìn xuống đôi giày bóng lộn của mình với vẻ mơn mơn. Hóa ra tớ đoán nhầm, Khuất khịt mũi, hắng giọng để lên tiếng ủng hộ Thảnh chứ không phải ngửi thấy mùi lửa. Khuất đồng ý chôn, nhưng với điều kiện phải thăm dò xem nghĩa địa bên ấy còn chỗ đẹp không, nếu chỉ toàn đầu thừa đuôi thẹo thì sẽ xoay sang hướng khác. Anh ta khẳng định chắc nịch rằng đóng hay không đóng chỉ là chuyện vặt. Bàn tay trái của Khuất phác một cử chỉ khó hiểu:
- Gõ đúng cách thì cửa giời cũng mở.
Được Khuất đồng tình, Thảnh càng nói già:
- Anh mà lại chịu để bố nằm ở chỗ đầu thừa đuôi thẹo à. Phải là chỗ tốt nhất, đương nhiên như thế. Anh với ông Hòa đã làm việc xong xuôi đâu vào đấy cả rồi, chỉ còn sang nhận đất thôi.
Khuất đánh mắt nhìn Thảnh rất nhanh rồi bảo sáng mai tớ phải sang ngay nghĩa địa Tuyệt Sơn thăm dò, và không ai được hé răng cho Hòa biết. Nghe vậy ruột gan tớ lại lộn phộc lên cậu ạ.
Thảnh vừa thọc tay vào nách vê ghét vừa phóng khoáng hứa sẽ đi cùng tớ. Có lẽ do giành chiến thắng quá dễ dàng nên anh ta mới tỏ ra hào hứng khác thường đến như vậy.
- Mà này Phốc, tớ đã được gặp cô Ngải đấy. Thực ra là thấy được mả của cô ấy thì đúng hơn.
Năm ấy thị xã tổ chức lễ mít tinh kỷ niệm ngày thành lập, Đại tá được mời về làm khách danh dự, bác ấy mang theo tớ. Tan lễ kỷ niệm, bác Hai dẫn Đại tá với tớ qua nghĩa địa thắp hương cho họ hàng, tiện thể chỉ luôn mộ của cô Ngải. Ngôi mộ khá lớn làm Đại tá bất ngờ vì theo bác ấy nhớ thì hồi đầu, mộ cô Ngải chỉ đắp bằng đất, nho nhỏ, lùm lùm, chẳng hiểu sao nay được xây hoành tráng thế. Đại tá hỏi bác Hai xem ai xây lại mộ cho gia đình cô Ngải nhưng bác Hai không trả lời.
Sau này qua Nguyên, con rể bác Hai, Đại tá biết bác ta là người đứng ra xây khu mộ đó. Nguyên tiết lộ với Đại tá, lúc đương chức, mỗi lần công việc có trục trặc, bác Hai vẫn kín đáo ra thắp hương xin cô Ngải phù hộ cho mình.
Nhờ câu chuyện của hai người, tớ mới biết năm một chín năm mươi lăm, bác Cả tớ bị mấy kẻ lạ mặt bắn lúc đang ngồi quán cùng với ba người bạn, khi ấy bác mới tới Thủ Dầu Một sống được hơn năm. Bác Cả tớ chết một mình giữa chốn xa lạ vì thế tớ nghĩ chắc bác ấy bị chôn như người ta chôn ông Khang bán tương.
Bác Hai than phiền là nếu không dính cái lý lịch theo Quốc dân Đảng của bác Cả, bác ấy đã là trưởng ty, có thể còn lên cao hơn. Bởi vì sau hiệp định Genève, bác hai trở về quê đã làm tới phó ty công an thị xã.
Biết Đại tá trả lời thế nào khi nghe bác Hai tớ than phiền không? Bác ấy bảo dù có bị nghiền thành bụi thì bác Cả vẫn mãi mãi là anh cả.
Khi chỉ còn lại hai anh em, Hoành thở một tiếng dài chán nản, chẳng ý tứ gì. Sau đó cậu ấy vỗ vỗ lên tay tớ:
- Bác có thấy nó nhúc nhích tí nào không?
Tớ cười, không phải vì nhột mà vì thái độ hơi run rẩy của Hoành. Con người ta giống như cái thân cây, thế nào rồi cũng có chỗ bị hở. Đây là chỗ sâu sia của Hoành.
- Hỏi nghiêm túc đấy.
Giọng Hoành da diết đến mức tớ không cười nữa. Nhưng tớ cũng không đáp, chỉ một chuỗi nhựng tiếng u uông kéo dài vang vọng làm cho những chiếc lá xà cừ khô trên vỉa hè trước cửa hàng nhà Hoành xoáy tròn.
- Cậu này, cái ông già làm thuê cho ông ngoại tớ xưa kia ấy, hồi đầu cũng rất mê nghề mộc. Ông ta mồ côi từ bé và phải đi ở đợ cho nhà địa chủ tới khi mười hai tuổi thì trốn theo một tốp thợ mộc nhưng sau đó lại bỏ thợ mộc để theo một người thợ rèn cũng độc thân, để học nghề. Cái lý do ông ta mê nghề mộc nhưng phải bỏ là vì trong nhóm sáu người thợ thì không chỉ một mà tới hai gã thợ mộc đêm nào cũng thay nhau tìm cách thục tay vào quần ông ta mó máy bệnh hoạn. Thoạt đầu ông ta im lặng, sau hai gã kia càng lúc càng hung tợn, ráo riết quá nên mới mách với thợ cả. Thợ cả nhiếc mắng họ cũng chẳng chùn, thế là có dịp ông ta bỏ đi luôn. Mẹ, sao mà tớ ghét cái bọn luôn thọc tay vào đũng quần người khác thế cơ chứ Phốc. Ghét đến mức nghe xong tớ chỉ muốn có hàm răng sắc như của cậu để đợp bọn chúng một phát cho bõ.
- Hay là đi chữa đi, em cho tiền.
Giờ đến lượt những mẩu giấy gói hàng xoáy tròn, xoáy tròn rồi mờ nhòa dần.
Đồ ngu, tớ lẩm bẩm lại câu mà Đại tá nói cậu trợ lý tác chiến của bác ấy. Cậu phải làm chứng cho tớ đấy nhé, kẻo rồi cậu Hoành cậu ấy lại hiểu lầm.
Đại tá từng kể với bọn mình là trước khi mở màn trận đèo Nhông, tự dưng cậu trợ lý tác chiến rụt rè thú nhận với bác ấy là cậu ta rất nhớ đứa em gái mình. Khi cậu ta đi con em gái cứ níu áo cậu ta khóc, không cho đi. Nó bảo bố mẹ mất hết rồi, chỉ còn mỗi hai anh em, cậu ta mà đi nữa thì không ai ở nhà chơi với nó. Đại tá hỏi cậu trợ lý tác chiến có hứa với em là sẽ về không. Cậu trợ lý tác chiến lắc đầu thật thà bảo rằng cậu ta không hứa, mà chỉ dặn đứa em là nếu cậu ta không về thì cứ lấy ngày nhập ngũ mà làm giỗ cho chắc ăn. Đại tá quát cậu ta là đồ ngu, muốn trẻ con nó trưởng thành thì phải biết nói dối nó. Cậu trợ lý tác chiến hứa lần sau sẽ nghe theo lời bác ấy nhưng không có lần sau nào nữa.
Đến khi đơn vị đánh vượt qua được con đèo thì cậu ta là một trong số hơn bốn chục người nằm lại. Cậu ta bị mở toang cả khoang bụng, máu ra nhiều nhưng phải đến gần tối cậu ta mới chết. Từ lúc bị thương cho tới lúc chết, cậu ta luôn miệng nham nhảm kể chuyện về đứa em của mình, giọng cậu ta nhỏ dần và ra đi khi đôi môi vẫn hé nửa vời như đang nói dở. Đại tá vừa vuốt mắt cho cậu trợ lý tác chiến ấy vừa chảy nước mắt vừa lẩm bẩm mắng cậu ta là đồ ngu, đồ ngu.
Trong khoảng lặng giữa tớ với Hoành, tự dưng có mấy quả hồng lơ lắc hạ xuống bậc thềm và tớ thấy cậu từ sau gốc cây nhào tới dùng hai chân chặn gí lấy một quả. Hóa ra từ nãy cậu trốn ở đó mà tớ chẳng đoán ra. Im lặng làm tớ thấy đau nhức các lóng xương. Rồi cái giọng vang như sấm của Hoành lại cất lên:
- Bác Phong ơi, đời là một bữa ăn mặn đấy.
Trong lúc tớ bị hút vào câu nói của Hoành thì hình như cậu đã xơi tái quả hồng chín nhất, hoặc thủ tiêu nó ở đâu đó và trở về nằm lại trước cái chuồng gác mõm lên hai chân.
Trên sân còn một quả sót lại, một quả hồng đỏ ối lay động, rung rẩy không chịu yên, lúc nó tròn, lúc nó méo, lúc lại trồi lên, lúc chìm xuống. Tớ quyết định phải kiếm cho mình quả ấy, nếu không sẽ trắng tay, nên chạy ra, nhưng nhặt mãi mà chẳng được vì nó đã lún sâu vào sân. Đó là một đốm nắng trà trộn làm quả. Cũng may chẳng ai biết tớ bị nhầm.
Bên nhà Rồ, con chị đã thấm mệt, lui vào trong, chỉ còn một mình thằng em hùng hục, điên dại cầm thanh kiếm nhựa chạy loanh quanh giữa hai gốc cây xà cừ lớn vấu váp như hai bàn chân khủng long, những giọt mồ hôi trên cổ nó bắt nắng lóe lên quăng quắc. Thằng tăng động đâm một nhát chí mạng vào gốc cây rồi hét lên:
- Mày chết chưa?
- Rồi.
Tớ hiên ngang đáp. Hoành ngoái lại hộc lên một tiếng.