← Quay lại trang sách

Chương 12

Chiếc xe hình chữ nhật sặc sỡ lại chầm chậm đi qua cổng. Tớ chỉ cho Sửu nhưng anh ta chỉ nhìn quấy quá rồi hướng ánh mắt sang cái người lạ mà Vân đang dẫn vào. Nản quá là nản. Tiếng lộc cộc dữ dằn của chiếc xe kia vang lên như thế mà chẳng ai quan tâm, chỉ để ý tới đâu đâu. Sửu háo hức bảo nhỏ với tớ cái người lạ này chắc là ôsin do Vân tìm được. Ôsin gật đầu chào tớ, gật đầu chào Sửu, nhưng không để ý tới cậu, rồi nhanh nhảu đi xộc vào nhà, đặt cái túi xách xuống, chống nạnh quan sát xung quanh. Cậu ạ, động tác ấy của ôsin khiến tớ nhớ ra là lâu rồi, tớ từng thấy một người đứng ngược sáng, hai tay chống nạnh khuỳnh ra như chữ A hoa vững chãi, ngạo nghễ, nhớ là vững chãi ngạo nghễ chứ không phải chảy xều như cái tháp Eiffel trên lọ nước hoa Bỉnh vẩu tặng Lĩnh đâu. Tới lúc này tớ vẫn không xác định được cái hình người ấy là Đại tá hay là bác cả tớ, mà cũng có thể chả là ai trong số hai người đó.

- Ở đâu ra thế?

Thảnh xuống từ lúc nào, chắp hai tay ra sau, hằm hằm nhìn ôsin, hỏi trống không. Vân đáp cộc lốc:

- Nó là Xiên, dân Giang Tiên.

Xiển thản nhiên ngồi xuống ghế, người ườn ra, mặt phê phê thỏa mãn. Thái độ ấy càng khiến Thảnh cáu sườn, anh ta kéo Vân ra góc sân bảo anh ta không chịu trách nhiệm về việc thuê ôsin, ai thuê thì người ấy phải tự mà lo trả tất cả các chi phí. Sửu nghe vậy thì giãy nẩy lên như bị xát ớt vào hạ bộ, liền chạy đi tìm Hoành.

Xiển quay trở ra đứng cạnh tớ, tự nhiên như quen biết nhau từ lâu, khen chiếc xe rất đẹp, sau đó hỏi tớ cái ghế mà Xiển vừa ngồi có phải là ghế của riêng Đại tá không. Tớ chưa kịp mở miệng thì cậu đã láu táu gâu gâu xác nhận mấy tiếng liền. Xiển được đà vênh mặt lên:

- Nhìn cái là em biết.

Tiếng dép kéo thành vệt dài quèn quẹt xen lẫn tiếng gót giày lộp cộp hào hứng, rồi Hoành cùng Sửu tràn tới. Vừa gặp Xiển, Hoành đã vỗ bộp một cái vào mông Xiển, cười cười:

- Em tên là Xiên hả?

Mắt mũi, người ngợm Xiển long cả lên sau cú vỗ mông suồng sã của Hoành:

- Xiển chứ không phải là xiên.

Xiển bạo dạn, bỡn cợt đáp lại. Hoành định vỗ cái nữa nhưng Thảnh hắng giọng khiến cậu ấy thu tay lại, nói nhỏ với Xiển:

- Gọi như anh gọi cho nó gợi cảm em ạ.

Chờ Vân dẫn Xiển đi giao việc, Thảnh mới nhắc Hoành không nên cợt nhả đứa giúp việc vì như thế sẽ làm mất thể diện gia đình. Hoành nhè môi cãi lại, cho rằng Thảnh giống Vân, cảnh vẻ, rởm đời, theo cậu ấy thì thời này thể diện chỉ là cái đồng hai nghìn mất góc.

- Mình hơn gì chúng nó, người cũng lông cũng tóc, cũng phải làm vỡ mặt để kiếm miếng cả.

Sự ương ngạnh của Hoành làm Thảnh bí, anh ta đứng lên phủi đít quần, giọng cay nghiệt:

- Tao thừa cơm mà đi tranh luận với mày. Nhưng mày nên nhớ là khi tao đã cầm dao lên rừng lấy củi thì mày hãy còn là con quăng quăng trong đũng quần ông già nhà mình thôi. Đừng có trứng khôn hơn vịt.

Rõ ràng tớ không tham gia bất cứ câu nào, thế mà tự dưng lại bị Thảnh gí ngón trỏ vào trán chì chiết rằng bây giờ thì tớ là thằng đầu tiên thừa ra ở gia đình này.

Xiển đang đấm lưng cho Vân, vừa đấm vừa rủ rỉ kể chuyện gia đình mình. Cậu thì nằm bẹp ngay cạnh hai người bọn họ. Tớ vào, kịp nghe được đoạn Xiển kể vì muốn thoát khỏi cảnh túng quẫn nên đang học dở cấp ba thì Xiển lấy chồng, nhưng chưa kịp sinh con đã bỏ nhau vì Xiển phát hiện ra thằng chồng bị nghiện.

Thấy tớ thì Xiển ngưng bặt, mắt lấm lét cảnh giác.

Cậu đã nghe đầu đuôi chuyện nhà Xiên, cậu phải cho tớ biết với chứ. Ừ, thế nào, gia đình Xiển ở riêng một quả đồi hả, vây quanh là cây ăn quả, bên dưới là ruộng lúa hả? Tớ hình dung được cảnh đó rồi. Ra vậy, chỉ có hai chị em. Thằng em thì sao? Sao cậu lại ngật đầu ra sau thế, à, tớ hiểu, ý cậu là thằng em lúc nào cũng ngửa mặt cười với trời phải không. Mẹ Xiển bị tai nạn do va chạm với xe công nông, phải nằm bán thân bất toại, cho nên nhà mới túng bấn, được rồi, cũng hợp lý. Nhưng cậu có dám chắc là xe công nông không, hay xe khác. Chỗ này tớ hơi nghi nghi, nhưng chẳng quan trọng lắm. Còn bố thì thế nào? Suốt ngày lang thang tìm việc làm thuê, về nhà là lôi rượu ra uống cho quên sầu ư? Ôi dào, nói như cậu Hoành thì loại đít chẳng có cứt để chùi thì sầu cái quái gì mà sầu. Ông ta uống say thì đem chính quyền xã ra chửi, hết chửi chính quyền xã lại quay sang chửi vợ và con trai, chỉ có Xiển là không bị chửi ư? Ớn thật. Ớn quá Phốc ơi, cậu chẳng cần phải thuật lại nữa đâu, biết thế là đủ rồi.

Khi tớ đang chuẩn bị dẫn Xiển vào viện thì Hoành gọi tớ với Sửu lên cửa hàng chơi. Nhìn vẻ mặt của Hoành tớ đoán là cậu ấy có cái để nói. Xem tớ đoán chuẩn không nhé. Chuẩn luôn Phốc ạ. Hoành hạ giọng bảo chuyện của Xiển không phải như Xiển kể.

- Em vừa gọi điện điều tra rồi, trường hợp con này y như chị Lý nhà ông Bách phệ. Chửa hoang rồi mới cuống lên lấy chồng. Cưới xong thì thằng chồng biết, nên nó đập cho một trận rồi bỏ. Mẹ kiếp, đấy, bác bảo người đời nó thế đấy.

Hồi xưa, khi Lý bị chồng bỏ ngay sau ngày cưới vì phát hiện ra có chửa trước, mọi người đã rỉ rách đồn cái thai ấy là của ông Bách phệ. Lý đẻ con trai, vợ chồng ông Bách ẵm cháu lê la khắp xóm, đến từng nhà, gọi là khoe cháu nhưng thực ra để chứng minh rằng đứa bé chẳng có tí nào giống ông ngoại nó cả. Sau rồi đứa bé lớn lên, càng ngày càng giống ông Bách, bà Bách lại bảo cháu mà không giống ông thì chẳng lẽ lại đi giống mả bố cái đứa đặt điều. Từ đấy chẳng ai dám ho he nhắc đến chuyện bố đứa trẻ nữa.

Tớ nghe nói con trai Lý giờ vẫn ở nhà ăn bám mẹ dù đã gần ba mươi tuổi, đầu nó to, mắt to, bụng to, ngồi xề xệ như một núi thịt, cả ngày chỉ cười trừ với ảnh ông ngoại trên bàn thờ.

Chuyện này xảy ra lâu tới mức nếu Hoành không nhắc lại, tớ cũng quên phéng mất. Nhưng giờ nghe Hoành nói hoàn cảnh của Xiển giống Lý thì tớ hơi choáng. Khi tớ hỏi là chuyện hồi ấy có thật không hay chỉ là đồn thổi thì Hoành ré lên:

- Tặc, bác cứ như vừa đứt dây rơi xuống ấy.

Hoành khẳng định rằng ngay từ hồi ấy, hồi chuyện mới hé ra, mọi người đã biết tỏng ông Bách là bố của thằng bé con Lý. Theo Hoành đến bây giờ tớ vẫn chưa biết thì thật là loại gà mờ, nhưng rồi ngay sau đó cậu ấy lại nghiêm mặt:

- Cũng đéo nên quan tâm, chuyện nó súc vật, hay ho gì đâu. Nhà người ta cũng đau lắm chứ, lụn bại suốt từ bấy đến giờ còn chưa hết.

Hoành bảo Xiển bị rơi vào tình trạng "của tốt nhà dùng" như bao nhiêu những vụ khác mà cậu ấy biết, tớ biết, Sửu biết, mọi người biết.

- Chó thật.

Sửu lẩm bẩm nghiêng về phía cay cú hơn là cảm thán. Hoành liếc xéo sang tớ, ngoác miệng định nói nhưng lại im bặt như bị cấm khẩu đột ngột khi thấy Xiển xách phích nước thập thò ngoài cửa giục tớ về để cùng vào viện. Cậu ấy rung đùi nhìn theo Xiển khi Xiển quay đi, rồi nói nhỏ với tớ:

- Bác bảo, nhà thì ở tít xó rừng, mông thì mẩy như mông ngựa thế kia...

Bất ngờ Xiển quay ngoắt lại. Hoành giơ ngón cái chọc chéo vào không khí, cười khùng khục. Xiển hứ một tiếng, đi tiếp, cặp mông cuồn cuộn sóng.

Quên mất, phải kể ngay cho cậu là tối qua tớ đã thấy mẹ và em gái tớ đấy. Trong ánh sáng vàng hoe, tớ biết mình đang mơ, tớ đảm bảo trăm phần trăm thế, nhưng lại không biết mình đang đợi gì. Rồi mẹ với em gái tớ dắt díu nhau tới, hai người như hai quả hồng, họ không dừng lại ở chỗ tớ mà lãng đãng trôi qua, về phía xa, để lại phía sau những vụn phấn hạt đỏ nhạt li ti giữa không khí. Tớ cố gắng ngoái theo nhưng cổ cứng lại thế là hai quả hồng nhòe thành một vệt dài day dứt bên đuôi mắt phải của tớ...

Cậu thấy giấc mơ ấy nó thế nào, có ra gì khóng? Cứ ngẫm đi, tí nữa tớ đèo Xiển vào viện rồi về thì nói với nhau nhé.

Không khí dịu lại, nắng dịu lại, những cái lá ít lấp lánh, ít bấp bênh hơn. Và rồi từ trên cái bầu trời đùng đục thấp tè thấp tẹt thõng xuống một ngón tay út, ngón tay út thành sợi dây chão màu xám đậm. Cái vòi rồng lả lướt quét dọc theo phía tây, đứng đấy là hướng tây không nhỉ Phốc nhỉ, dồn không khí mát lạnh ra xung quanh. Nhưng đó là cái vòi rồng la cà vô công rồi nghề.

Chờ cho cái vòi rồng xa hẳn, nắng hực lên, tớ mới đưa Xiển đi. Qua chỗ hàng muỗm, tớ chỉ cho Xiển và bảo Lĩnh đang ở sau hàng cây đó. Xiển hỏi Lĩnh là ai. Tớ bảo Lĩnh là người bằng tuổi tớ, nhưng hễ cứ hiện ra là làm tớ ngạt thở. Xiển không hỏi gì thêm, như là không nghe thấy lời tớ.

Này, cái đám xanh đen rì rào rì rầm kia, có nhớ Tuyệt Sơn một tí tẹo nào không đấy?