← Quay lại trang sách

Chương 13

Mua đất bên Tuyệt Sơn rồi phải không?

Tớ ra cổng vừa lo ngại chẳng may gặp Vân sẽ khó ăn khó nói thì chạm ngay chị ta từ viện về. Vân chờn chợn nhìn tớ suốt từ đầu tới chân như nhìn một kẻ xa lạ rồi nghiêm giọng hỏi cậu ấy. Tớ nhão người, chẳng biết trả lời thế nào. Cả Khuất lẫn Thảnh đều dặn là chỉ mấy anh em trai biết với nhau, tuyệt không cho ai nữa biết, vậy mà những bí mật cứ liên tục bị cởi như cởi áo một cách không thương tiếc. Chắc thấy mặt tớ ngẩn ra khổ sở nên Vân hất tay cho tớ đi. Nhưng khi tớ ngồi lên, nổ máy xe, vừa định rồ ga thì Vân liền chạy đến, nắm lấy cánh tay tớ, bảo:

- Qua miếu Ngài nhé...

Cả người Vân bừng rộ vẻ tha thiết. Cậu chẳng đỡ được gì cho tớ thì thôi, lại còn nhào ra, hực mấy tiếng trong họng, nhìn tớ bằng đôi mắt ngoèn ngoèn, phờ phạc. Rõ ủy mị chưa kìa. Cậu nhớ tớ đã nói là con người ta có số không? Số chưa tận thì xây tường bao cũng chẳng ảnh hưởng gì. Thôi quay vào đi, đừng níu chân nhau nữa.

Tớ nghĩ mãi mà vẫn chẳng hiểu vì sao Vân lại muốn tớ ghé qua đấy. Ngôi miếu được dựng lên từ bao giờ ít ai biết, cũng ít ai biết người được thờ là đàn ông hay đàn bà mặc dù gọi là miếu Ngài. Chỉ biết đó là một người ăn mày từ chốn khác dạt tới Tuyệt Sơn, ngày đi khắp nơi xin ăn, đêm về ngủ dưới gốc cây sấu cổ thụ cạnh sông Tuyệt. Người ấy chết, mối đùn lên vây lấy xác thành một nấm mộ nhỏ và miếu được dựng đúng nơi gò mối đùn ấy. Chỉ nghĩ đến thế, khắp người tớ lúc này đã ngứa ran lên rồi, cứ như là đang bị gặm nhấm, đục khoét lại. Tớ đã từng ở đấy, không chỉ một lần...

Cậu tưởng tượng nổi không, hóa ra phần đất Hòa chọn cho Đại tá nằm rìa bãi tha ma, gần chỗ cây nhội. Tớ cũng chẳng biết nói thế nào nữa, bởi vì lần trước Khuất hỏi thì tớ bảo chắc chắn là hết đất rồi. Dè đâu Hòa đã chọn chỗ này, lại vội vàng gọi sang nghiệm thu phần tường bao. Mà gọi là tường, thực ra chỉ mấy hàng gạch xây bao quanh khu đất, cao chưa tới đầu gối. Gặp lại tớ, Liệt cười hềnh hệch, lộ ra một chiếc răng cửa bị khuyết trông giống như cửa dẫn vào lòng hang tối om. Thong thả rồi tớ sẽ kể cho cậu biết ai là người đã làm gãy cái răng cửa này Phốc ạ.

Tớ hỏi lấy vợ chưa thì Liệt gật đầu, tớ lại hỏi có mấy con thì hắn giơ ba ngón, sau đó quàng tay qua vai tớ hồ hỏi kéo đi ra góc bãi tha ma. Đến một ngôi mả, đột nhiên hắn hỏi tớ có nhớ đây là mả của ai không. Vì ngôi mả chăng có bia lại rất cũ, gần như xẹp lép và sạt lở nên tớ đành chịu. Liệt buông tay khỏi tớ, hơi tách ra, mặt sắt lại. Cái bóng của hai chúng tớ rời ra và cả hai đều quệt vào những lùm cỏ lúp xúp trên ngôi mả, những lùm cỏ màu tía ngơ ngơ vì bụi phủ lên.

Giọng Liệt như gió lùa trong tàng lá:

- Mày đéo nhớ tí gì rồi.

Nhìn nét mặt của Liệt thì tớ ngờ ngợ vì trước đó Hòa có nói với tớ là đầu óc của Liệt chập chờn sau cú ngã va đầu vào một hòn đá trong lần đào huyệt cho vợ ông Sinh lùn. Hình như không phải như vậy.

Tới khi Liệt bảo đây là mả ông Khang thì bất giác tớ nhảy lùi lại một bước. Ông Khang ơi ông Khang, lòng dạ tớ cứ reo như thế và người đàn ông ấy hiện ra ngay mũi tớ.

Nửa tháng sau khi Tuyệt Sơn bị ném bom rải thảm, dân quân mang xác một người quấn trong manh chiếu ra đây chôn. Mọi người tò mò hỏi thì được trả lời rằng đó là người chết đường, không rõ tên tuổi. Chôn được mấy hôm thì dân Tuyệt Sơn nghe thấy từ ngôi mả ấy có tiếng người gào thét đòi nợ. Cứ nửa đêm, nhất là khi trăng sáng, người ta lại nghe tiếng người ra rả: Mẹ cha cả họ chúng mày, chúng mày nợ ông hai thùng tương. Ông thầy Quyền bảo đây rõ ràng là ông Khang, chắc do bị chết oan, lại không có ai cúng bái cho nên không siêu thoát được. Muốn ông ta im thì chỉ còn cách là dùng cành dâu nhúng nước tiểu mà đánh thì ông ta mới sợ.

Tớ nhớ, hăng hái đòi đi đánh hồn ma ông Khang nhất chính là đám con lão Cần rỗ.

Một tối, anh em nhà nó kéo nhau ra bãi tha ma, mỗi đứa mang theo một cành dâu đẫm nước đái để rình đánh ông Khang. Thằng Bắc, em sau Việt, lom khom hến lại mả của ông Khang, cái roi dâu khai nồng nắm chắc trong tay sẵn sàng vung lên. Nhưng ngôi mả vẫn im ắng chẳng có bất cứ một tiếng chửi nào. Bắc mạnh dạn tiến lại gần hơn, gọi dụ ông Khang lên thì đột nhiên bị ngã bổ chửng ra như có ai giật cổ chân. Mấy anh em nó hoảng hồn chạy túa đi, tới khi quay lại thì thấy thằng Bắc nằm sấp trên mả, vắt từ bên này qua bên kia, cả người trắng bợt như bị ngâm nước hàng tuần. Sau lần ấy thằng Bắc trở nên khù khờ, ít nói, ai hỏi gì cũng chỉ ngơ ngẩn cười trừ.

Liệt khoe với tớ đã bắt được ông Khang ngậm mồm, vừa nói chân hắn vừa giậm giậm lên ngôi mả như để chứng minh rằng phía dưới chẳng còn oan hồn nào nữa. Theo Liệt kể, khoảng sáu, bảy năm trước hoặc hơn gì đó, hắn với vợ đã ra tay trừng trị oan hồn ông Khang bằng cách đem roi dâu nhúng nước đái quất liên tục lên mộ, cứ khi nào nghe tiếng ông Khang cất lên là hai vợ chồng thi nhau vụt liên hồi kỳ trận cho tới khi ngừng tiếng thì thôi. Vợ chồng Liệt kiên trì ở bên ngôi mả ông Khang ba đêm liền, vụt gãy đến cả chục cái roi dâu, cuối cùng thì ông Khang phải im.

Liệt huênh hoang cười thỏa mãn, cái răng cửa bị khuyết làm hé lộ một phần vòm lưỡi đỏ lòm bên trong miệng. Vợ chồng Liệt bắt ông Khang im mồm bằng được vì ông ta khiến cho thợ của Liệt sợ hãi nhăm nhe bỏ đi làm cho xã khác.

Tớ lại nhủ thầm, ông Khang ơi ông Khang, chẳng hiểu thế quái nào mà lần trước sang đây cháu hoàn toàn quên mất ông, chỉ nhớ có mỗi chú Khoa với thằng Tuấn thôi. Cháu thật tệ.

Nhưng này Phốc, sòng phẳng ra thì tớ có phải là thằng tệ thật không nhỉ?

Khi tớ và Liệt quay ra chỗ đám thợ đang đứng đợi thì đã thấy Hòa ở đấy từ lúc nào. Hòa vừa móc ví lấy tiền trả cho Liệt, vừa sa sả chì chiết, mắng mỏ cái thói làm ẩu. Nếu không có tớ xuê xoa đỡ cho thì Liệt đã bị Hòa bắt xây tường lên cao thêm mấy hàng gạch nữa.

Tớ theo Hòa về nhà để lấy thang thuốc bổ mà Khuất nhờ anh ta cắt. Cậu biết không, vì Khuất sắp bước vào cuộc chiến đấu giành vị trí mới cao hơn nên anh ta phải bồi bổ sức khỏe. Tớ cũng nói là tớ từng uống một thang của Hòa mà chả thấy động tĩnh gì nhưng Khuất không thèm tin tớ.

Vợ Hòa đang tiếp mấy người khách, hẳn là từ xa tới vì khăn gói lỉnh kỉnh, chị ta lau lảu nói như phủ đầu khách, thi thoảng lại đệm một câu "giỏi lắm cơ" ngọt xót. Tớ vừa nén đau hậu môn vừa nghĩ là thời gian chẳng nhúc nhích tí quái nào. Thật mà. Ngay bây giờ tớ thấy Đại tá đứng cạnh mình, đang ngó ngơ nhìn bức ảnh Hòa đứng chống tay trên cái nền phong cảnh núi non lổ đổ mà tớ đã từng kín đáo chỉ cho bác ấy.

Vợ Hòa không nhận ra tớ, chỉ đánh mắt nhìn, cười xã giao rồi lại lau lảu với những người luôm nhuôm mắt tròn mắt dẹt kia.

Tớ vào trong nhà, rồi lại vòng ra ngoài, sục sạo, ngó nghiêng hết lượt nhưng chẳng thấy, đành phải hỏi thẳng Hòa:

- Con mèo lông đen đâu, con chó lông đen đâu, con vịt lông đen nữa đâu?

Hòa nhăn trán, rồi mặt đỏ rần lên.

Bây giờ thì tớ rời khỏi nhà Hòa, quành sang phía cầu phao bến Ngập để đến miếu Ngài.

Kia rồi Phốc.

Nó vẫn thế, nép dưới cây sấu cổ thụ nhỏ bé, u sầu, phủ lớp rêu loang lổ từ chân tường lên đỉnh mái. Tớ nhớ cái cảm giác êm mượt của lớp rêu, nó chẳng khác gì nhung lụa, nó hơn cả nhung lụa. Bóng tối xoa dịu ánh sáng làm mọi thứ bên trong mềm mại tới mức có thể nuốt ngon ơ.

Trên bàn thờ, bát hương mốc meo với cụm chân hương mục oải, xộc xệch và chiếc lọ còn lại mấy cuống hoa hồng khô héo, teo tóp. Tớ chắp hai tay trước ngực, nhắm mắt lại.

Những chân hương tự dưng mọc dài ra, vừa đỏ rực vừa nóng bỏng. Sau đó khói phơ phất thoát ra, lên cao dần... Tớ vừa ngả người tựa hẳn vào thành ngai thì bỗng nhiên nghe thoang thoảng có tiếng dội lên: Dạ bẩm... Tiếng nói mỏng mảnh, rạn vỡ vì va đập với nhiều tạp âm. Tớ vụt tắt lịm, ngỡ ngàng lắc đầu nhìn quanh. Bóng nắng nhảy nhót lẫn với tiếng chim rộn rã phía ngoài bờ sông.

Từ đầu nguồn, một người đàn bà quần xắn cao tận bẹn với nón rách hơi lệch sang bên, cái giỏ đeo bên hông xệ xuống, vác chiếc riu đi xuôi về phía tớ. Đầu óc tớ nháo nhào cả lên. Người đàn bà đẩy riu thi thoảng vẫn xuất hiện trên đoạn sông của khu sơ tán thuở nào giờ còn nguyên như xưa. Xa lạ, ít khi thấy mặt vì bị bịt kín để tránh nắng, người đàn bà đó chẳng bao giờ bắt chuyện với bất kỳ ai, từ người lớn tới trẻ con, từ đàn ông tới đàn bà. Chẳng ai rõ nhà người đàn bà ấy ở đâu, chỉ biết thi thoảng bà ta xuất hiện, với chiếc riu, lầm lũi cày xói đoạn sông này, sau đó bỏ đi lặng lẽ như khi đến.

Tớ chẳng tín vào bên mắt phải của mình. Ngần ấy năm con người không thể không thay đổi.

Ngồi câu cá dưới bụi trúc, đoạn gần nhà ông Bách phệ, mỗi khi thấy người đàn bà riu ở phía trên, dù xa nhưng trẻ con bọn tớ vẫn sờ sợ cái dáng vẻ câm lặng của bà ta. Người đàn bà riu tôm cũng ý tứ, không bao giờ đi vào quá gần chỗ bọn tớ đang câu, do đó chả đứa nào nom rõ mặt của bà ta.

Khi chuyển nhà về bên thành phố, Đại tá đã sai bọn tớ mang hết những đồ không dùng ra đặt ở bờ sông để cho nguôi đàn bà riu tôm lấy. Như có hẹn trước, người đàn bà riu tôm đã chờ sẵn, lẳng lặng khuân những đồ ấy đi mà chẳng nói bất cứ một lời cảm ơn nào. Đấy là một bí mật nho nhỏ, có dịp thì cậu cũng nên khám phá.

Tớ hy vọng người riu tôm sẽ đến gần mình hơn nhưng chị ta đã quành xuống mép nước ở cách đấy một đoạn và trớ trêu là riu ngược lên chứ không xuôi xuống chỗ tớ đứng. Chẳng biết đó là thói quen của chị ta hay là do giữ ý.

Tớ lũng thững tiến lại phía người đàn bà riu tôm, khi chúng tớ cách nhau khoảng vài mét thì người đàn bà riu tôm ngước lên nhìn thẳng vào tớ. Vẫn đôi mắt thuở xưa, đen chói lói ở khoảng trống của khăn bịt mặt với chiếc nón rách rưới. Một đôi mắt gần như chẳng có lòng trắng nhưng nó không gây hoảng sợ. Với đôi mắt ấy, theo logic thông thường thì khuôn mặt phải sáng, trẻ, hẳn nhiên nước da phải trắng, đúng không cậu. Người đàn bà riu tôm chỉ ngước lên thế, rồi tiếp tục đẩy riu, nước rẽ ra, không sôi sục dữ dội mà chỉ là hai gợn ngọt xớt hai bên mép chiếc riu và một chút bùn khuấy lên đủ để gây ra sự hỗn độn cần thiết.

- Được nhiều chưa?

Sự tịch mịch kích cho câu hỏi của tớ to lên, to đến mức vô duyên, đến mức có thế ở nhà cậu cũng nghe tháy. Người đàn bà đáp:

- Ít lắm.

Lí nhí đến nỗi chẳng có cơ hội vọng tới tai cậu. Người đàn bà để lại phía sau một vệt đục, và ở vệt đục ấy, bóng chị ta đổ xuống làm thành một vùng lõm thẳm sâu nhưng sống động lạ thường. Tớ hình dung cái bóng trên vùng nước đục của người đàn bà đó giống như một con cá chuối khổng lồ đang bám sát phía sau, nhăm nhe đớp gọn chị ta.

Tớ chào tạm biệt, người đàn bà riu tôm chẳng đáp lại. Nhưng tớ chẳng cảm giác vô duyên nửa, cậu biết tại sao không? Tại vì tớ nghĩ biết đâu cũng giống như người ăn xin, mai kia người này... Mà thôi, chẳng nên nói ra với cậu, tớ sẽ giữ lại cho riêng mình ý nghĩ này