← Quay lại trang sách

Chương 16

Thế là mấy anh em phải ngồi lại với nhau.

Lanh được phái vào trong viện cùng phụ giúp với vợ chồng Vân chuẩn bị thu dọn sẵn đồ đạc.

Tớ ngại, muốn tránh cuộc này nhưng Khuất không đồng ý, bắt tớ phải ngồi lại.

Từ trước tới giờ, mỗi khi gia đình bàn chuyện trọng đại thì tớ với cậu lại tìm cớ lảng xa vì hai đứa luôn nhớ vị trí của mình trong gia đình này. Tớ đang tập làm quen dần với lời dặn của Lĩnh.

Khi hoa rụng cánh, cậu sẽ đi về đâu hả Phốc? Quê cậu ở nơi nào? Cậu chắc là cậu biết không? Trông cậu sao mà đơn côi, mũi cậu thật lạ, vừa đen vừa ướt vừa chẳng phải đen ướt cho nên nó cứ buồn buồn. Ai đưa cậu tới đây? Cậu có nhớ mẹ không, có nhớ bố không, có nhớ em gái không?

Kìa mắt cậu long lanh như chực rơi tuột xuống. Không được khóc đâu đấy.

- Ra chỗ khác, ư ử ư ử điếc cả đít.

Thảnh gắt. Hóa ra anh ta đã nói được một lúc rồi, vì hai khóe miệng sùi ra hai dúm bọt trắng đục. Tớ nghe thấy Thảnh nói về vai trò thứ bậc trong gia đình, đại khái mất cha thì còn chú, chú không có thì đến con trưởng. Đại khái thì Thảnh sẽ là người tiếp quản tất cả những gì mà Đại tá để lại, kể cả ngôi nhà này.

- Biết ngay mà, trước sau rồi cũng lòi đuôi ra.

Hoành bực dọc cắt ngang lời Thảnh khiến anh ta hộc lên một tiếng. Khuất ném đầu mẩu thuốc ra sân, châm tiếp điếu khác, đứng dậy đi đi lại lại quanh bàn, vừa đi vừa rít thuốc.

Một lần nữa tớ định lỉnh ra ngoài, nhưng Khuất đưa mắt ra hiệu cho tớ ở lại sau đó anh ta cũng ngồi xuống, đối diện với Thảnh và từ tốn rót cho riêng mình một chén chè, ấp nó vào hai lòng tay. Khuất dạo đầu vài câu, dừng lại nhấp ngụm nước rồi mới nói tiếp. Theo anh ta thì nên tập trung bàn chuyện bố trí, sắp xếp thế nào cho hợp lý khi đưa Đại tá về, còn lúc này chưa phải lúc nói những chuyện khác.

Thảnh càng nghe càng tái mặt, ngả người ra sau, chân rung tít mù. Hoành rót tiếp nước vào chén chè của Khuất và tớ, bỏ qua chén đã cạn của Thảnh. Thảnh không quan tâm chi tiết ấy, vẫn cứ rung chân, khi Khuất vừa dừng lại thì anh ta bảo luôn, giọng lạnh tanh:

- Tùy, tao hết trách nhiệm rồi.

Thảnh bỏ ra về, nhưng mới đi được mấy bước đã vội quay lại vơ lấy bao thuốc để quên trên bàn. Hoành nhìn theo Thảnh bằng ánh mắt chứa đầy những mảnh gang thô nhám xù xì.

Tớ lúng túng chẳng biết làm gì đành nhấc từng cái chén ra khỏi khay đựng, lấy giẻ lau khay, lau kỹ càng, cẩn trọng như sợ nếu kết thúc việc này thì hình ảnh cây hồng trĩu trịt, ối đỏ bên hốc mắt trái của tớ sẽ tan biến.

Khuất lắc đầu ra chiều mệt mỏi.

Tớ nhấc lần lượt từng cái chén đặt lại vào khay, tạo nên những tiếng lách cách giòn lảy và nắng như cái áo lụa rớt xuống đáy mắt tớ lôi tuột cây hồng theo.

Hoành lừ lừ vớ bao thuốc, rút một điếu, xoay nó tít mù trên tay, rồi cậu ấy khủng khỉnh bảo chẳng cần ai đứng ra cầm trịch, mọi việc cứ giao phó hết cho Xiển là đâu sẽ vào đấy hết.

Vừa mở cặp lôi tấm bản đồ quy hoạch ra, Khuất vừa cười ruồi, những tia lấp láy ma quái ánh lên trong đôi mắt ẩn dưới hàng lông mày chổi sể.

Tớ thấy cậu rít lên, chạy quẩn trên sân, đầu ngoái lại nhìn cái đuôi và cậu biến thành một vòng tròn. Phốc ạ, thi thoảng cậu có những hành vi quái đản chẳng kém gì vợ chồng nhà Rồ cả.

Sửu về, lử lả tiến thẳng tới cái ghế xô pha, nằm xoài ra, vắt tay ngang trán nửa như giấu mặt nửa như che ánh sáng cho khỏi chói mắt.

Có khả năng Hàn Quốc sẽ đầu tư vào khu đất Liên Phù để xây dựng thành đô thị hiện đại nhất khu vực phía bắc. Khuất khẳng định với Hoành giá đất ở đây sẽ vọt lên cao hơn cả ở khu phố Dần Tiên. Khác với lần trước, lần này Sửu không nén nổi tò mò, bật dậy hỏi Khuất phố Dần Tiên ở đâu. Đang háo hức, bị xen ngang, Hoành sốt ruột giải thích cho Sửu rằng đó là khu phố mới, gồm toàn nhà riêng của các quan chức trong tỉnh.

- Dần Tiên là tiền dân. Mẹ, thiên hạ nó gọi lái đi như thế, có chó gì mà bác cứ băn khoăn.

Sửu rên lên khoan khoái, nằm vật xuống.

Khuất với Hoành lại chụm đầu, hạ giọng to nhỏ thêm một hồi nữa, sau đó kéo nhau đi.

Sửu cũng đã ngáy pho pho.

Tớ vẫy Xiển lại, bảo gia đình sẽ giao cho Xiển cầm trịch hết, cho nên phải nhanh chóng dọn dẹp mọi thứ thật sạch để đưa Đại tá về. Xiển đang dựa lưng vào tường ngáp vặt liền đứng phắt dậy, xăng xái lắp dây nối vào vòi nước để xịt rửa sân. Vệt nước vung vít lúc thẳng, lúc cong, lúc tóe loe giội ngược cả vào Xiển làm cái áo phông bết sát người.

Phốc, đừng có nhìn, chẳng hay ho gì đâu. Kệ cậu hả, thì kệ, tớ vào trong đây.

- Anh ít nói nhỉ?

Xiển cố với theo bắt chuyện nhưng tớ không trả lời. Vì sao tớ không trả lời? Là vì tớ vừa thấy một vết nứt chạy chéo trên mặt gương lớn. Chính nó đã gây ra âm thanh khô giòn khi đợt rung chấn ào qua. Vết nứt ngoằn ngoèo, khúc khuỷu đầy hắc ám. Một tia sét đen Phốc ạ.

Cái sân được rửa sạch bóng ướt và cả bầu trời đổ ập xuống nằm sõng soài trên ấy. Cậu đứng giữa sân, giữa bầu trời và bóng cậu in lên đó, sóng sánh, ngoạn mục. Cậu như thần ấy.

Này thần, thời gian còn rất ít, ở nhà nhé, tớ tranh thủ chạy đến gặp Lĩnh mới được. Lần này thì tớ hứa là sẽ cố gắng vượt qua hàng muỗm để vào tận bên trong cậu ạ. Tớ quyết tâm lắm rồi.

Hôm nay nhiều gió, trong gió lại có bao nhiêu những hỗn loạn, láo nháo, chúng xẹt qua nóng bỏng bên tai tớ.

Chưa đến hàng cây tớ đã nghe thấy những âm thanh tê tê vọng ra, xen lẫn với mùi nước hoa găn gắt. Rõ ràng quán đang đông khách. Tớ đi tới cái cây cuối cùng thì nhìn thấy nó, quán của Lĩnh. Đó là dãy nhà cấp bốn cũ, mái fibrôximăng, tường quét vôi vàng nhạt với những cửa bằng nhôm kính sẫm màu và một tấm biển hình chữ nhật chặn trên nóc màu đỏ. Cái cửa chính giữa thờ ơ mở, giống như miệng Lĩnh luôn hé nửa vời khi nhìn xa. Tớ hình dung trong ấy đèn đuốc người ngợm đang nhốn nháo, cực kỳ nhốn nháo còn Lĩnh ngồi ở giữa, ngả đầu vào thành ghế. Bà chủ thì phải ngồi ở giữa. Những cây muỗm xích lại gần, cây nào cũng lìm lịm tỏa ánh sáng màu ngọc bích...

Ai đó cản tớ bằng cách làm tớ tê điếng lại, không thể nhích thêm được một tí nào nữa.

Chịu thôi Phốc.

Tớ mở cốp xe, lấy mẩu giấy viết mấy chữ gửi Lĩnh rồi cẩn thận đặt nó xuống gốc cây. Sẽ có người nhìn thấy và mang vào cho Lĩnh, nếu không thì gió sẽ thổi tới chỗ Lĩnh. Tớ hình dung như thế, nhất định như thế. Cậu nên nghe tớ, cứ kiên trì hình dung, rồi thế nào cũng hóa thật.

Giờ thì tiện đường tớ tạt qua nhà bà Lan luôn.

Nghe tớ gọi, bà Lan xuất hiện ngay lập tức, mặt ngập vẻ thảng thốt. Bà ấy mặc bộ quần áo màu mỡ gà có vẽ những bông hoa màu tím than, tớ chẳng hiểu đó là loại hoa gì. Tớ tắt máy nhưng không xuống xe, chỉ chống chân cho vững, hỏi luôn:

- Bác ấy hứa gì với cô?

Bà Lan đặt tay lên đầu tớ, những ngón tay bà ấy co lại thành chiếc lược sừng cào đi cào lại tóc tớ. Hóa ra vậy, hóa ra Đại tá đã hứa khi nào bà Lan chết, bác ấy sẽ là người tắm rửa, khâm liệm cho bà ấy. Nghe bà Lan trả lời, nhìn những bông hoa nhỏ xíu tím ngắt trên áo bà ấy, tớ thở phào thay cho Đại tá. Phải khéo lắm mới không làm cho hoa kia rụng, mà Đại tá thì chẳng phải là người khéo tay.

Tớ nghĩ mình nên cho bà Lan nghe vụ sinh nhật thằng Tuyên, nếu không cho thì bà ấy chẳng kịp làm bạn thân của Đại tá mất.

Thế là tớ kể: hôm ấy Lanh kể cho cả nhà nghe chuyện con một người bạn của chị ta sinh ra đã thiếu cánh tay phải vì trước kia người bạn đó gặp phải con ranh lộn thai, chửa mấy lần mà cứ đẻ ra là chết. Nghe lời người ta mách, trước khi chôn gia đình đã chặt một cánh tay của hài nhi ấy vứt đi, thế là lần sau sinh ra đứa bé này mới nuôi được. Nhưng đứa bé lại khuyết hẳn cả một cánh tay, trông rất thương tâm. Đại tá đờ đẫn nghe một lúc rồi nói nên khẩn trương báo cho ban chính sách để họ làm chế độ thương binh cho đứa bé ấy.

- Khi bác ấy bảo thế, chỉ trừ có anh Khuất, còn lại thì mọi người đều nhìn nhau cười mếu cả cô ạ.

Tớ vặn khóa xe đến nấc mở, thấy cái đèn đỏ nháy lóe lên như đầu nén hương.

- Đưa ông ấy về chưa?

Bà Lan chới với hỏi theo khi tớ phóng vụt đi. Tớ đáp là sắp, mà cũng chẳng hiểu có phải tớ đáp hay không nữa vì lúc ấy gió ù ù bên tai. Nhiều lúc bánh xe như thoát khỏi mặt đường, quay êm ro trong không khí cậu ạ.

Hai giờ chiều xe bệnh viện đưa Đại tá về.

Hồi hộp nhất có lẽ là hai đứa mình. Bởi vì chỉ hai đứa mình bồn chồn ra ngóng sẵn ở cổng.

Nhìn xem, mây dồn lại trên đầu bọn mình ngày một nhiều. Phốc ơi Phốc, tớ với Đại tá đã từng ở cạnh những đám mây ấy, đã từng lẫn vào chúng, vượt lên cao hơn chúng. Lúc dập dềnh giữa muôn trùng mây là mây, Đại tá băn khoăn về vụ tù binh còn tớ lại thấy một ngọn lửa nhảy múa trong đầu tớ. Tớ rất muốn chuyển nó ra bên ngoài để xem lửa giữa trời có còn mùi lá hồng khô nửa không. Nhưng chỉ có mặt trời dai dẳng bám ở bên ngoài cửa sổ, khi vạch mây vùn vụt lao theo, khi lặn mất tăm mất tích, khi lại lững thững phía xa. Mặt trời ngoài máy bay là một quả hồng chín, không tròn mà thuôn thuôn, gợi cảm. Một quả hồng lênh đênh. Đó là chuyến đi tớ không thể quên, còn bác ấy lại chẳng nhớ gì.

Trong khi một y tá hướng dẫn thật kỹ cho mọi người những thao tác cần phải làm, thì y tá còn lại nhìn quanh chỗ Đại tá nằm rồi dặn Vân dọn sạch bức tường ở gần giường của bác ấy để giữ không khí thật trong sạch, thoáng đãng. Đó là lòi dặn vờ vịt, vô nghĩa.

Xe cứu thương rời đi rồi, bầu không khí mới thực sự ắng lặng. Ngay cả bên kia đường, ba đứa con của vợ chồng Rồ tự dưng cũng chạy nhảy hò hét ít kịch liệt bằng mọi khi.

Cả buổi chiều cho tới tối, mấy anh em họ quanh quẩn bên ngoài mà chẳng ai nói với ai lời nào. Chỉ cậu là có vẻ phấn khích, rít ư ử suốt từ lúc Đại tá về, nhưng cậu cũng chẳng dám bén mảng vào trong nhà.

Xem ra Đại tá sắp không phải của bọn mình nữa rồi.

Những vụn phấn nhộn nhạo hỗn loạn lặng im bay quanh tớ nhưng không làm tớ hắt hơi. Bước chân của tớ cũng lặng im, chẳng vang động, chỉ là hơi nước với hơi nước nối gót nhau thành một vệt sáng ủy mị. Tớ không hề thấy mẹ và em gái tớ, hai quả hồng ấy nhòe xa lắm rồi thì phải. Bỗng dưng tớ nghe giọng quen quen gọi tớ, gọi rất sẽ nhưng vô vàn tha thiết. Thế là không đừng được, tớ liền chồm lên...

- Ơ, làm gì thế?

Xiển đẩy tớ xuống, vùng dậy. Tớ cũng hốt hoảng vùng dậy. Đúng lúc ấy cậu nhào đến, rối rít cào móng chân sồn sột vào thành giường khiến tớ với Xiển cùng quay lại và phát hiện ra Đại tá không cựa mình, không thở. Xiển vội hét toáng lên.

Lúc sau thì Oánh phóng xe từ viện tới. Oánh tiêm thuốc xong, một tay vành mí, một tay cầm chiếc đèn pin nhỏ xíu soi mói kiểm tra kỹ lần lượt cả hai mắt Đại tá rồi cất chiếc đèn pin vào túi áo, thủng thẳng bảo:

- Cứ chập chờn thế này thôi, cho đến lúc đi.

Vân vẫn chưa hoàn hồn, chị ta bủn rủn hết sờ trán lại sờ xuống chân Đại tá, sau đó ngồi hẳn lên mép giường như sợ bác ấy bay mất.

Thảnh đút tréo hai tay vào hai bên nách, rụt cổ bước qua bước lại từ trong nhà ra ngoài sân mờ mờ sáng, từ sân mờ mờ sáng vào trong nhà, vẻ bẳn gắt. Nhìn thấy cái ống bóp mà Hoành xin về, nằm xẹp gí ở mép cửa sổ, Thảnh cầm lên ngó nghiêng rồi ném vụt nó ra góc sân, nơi rác và lá rụng vun thành đống mà Xiển chưa kịp hốt.

Hình như tớ thiếp đi một chặp cũng kha khá, vì khi chuông điện thoại của Khuất làm tớ choàng tỉnh thì trời đã sáng bạch, đồng hồ đã chỉ tám giờ. Khuất nhận liên tục đến bốn, năm cuộc điện thoại gọi tới, nghe lõm bõm nội dung, nhìn mặt anh ta, tớ lờ mờ đoán cuộc chiến đấu đã bắt đầu rồi. Chỉ có điều chẳng biết thang thuốc đã kịp sắc uống chưa. Dắt xe ra tới cổng, như sực nhớ, Khuất liền vẫy tớ lại, dặn nhỏ là anh ta đã chủ động nhờ Hòa triển khai đào huyệt cho nên ngày mai tớ với Hoành phải sang bên Tuyệt Sơn kiểm tra ngay.

- Chắc không lâu nữa đâu.

Khuất làm tớ não cả người. Nếu không có khách sang thăm thì tớ đã lại ngã kềnh xuống đất.

Rồ vợ mặc cái áo đen cộc tay cổ tròn để lộ ra những phần thân thể mỡ màng phốp pháp. Mùi xào nấu tuyệt chẳng còn tí nào, mà có thêm mùi thơm của nước hoa, thơm nhè nhẹ thôi Phốc ạ. Tớ đoán cậu cũng ngửi thấy vì mũi cậu phập phồng dữ dội, đúng không? Tóc Rồ vợ buông ra, tràn xuống vai và đấy là lần đầu tiên tớ nhìn thấy. Trước giờ Rồ vợ toàn vấn tóc lên thành một cục phía sau cho gọn gàng.

Người đàn bà ấy trở lại đúng là cô thủ thư, với những bước từ tốn, uyển chuyển, đôi mắt nhân từ đến mức không cảnh giác sẽ đổ dúi dụi vào đó.

Tớ nhìn theo Rồ vợ đi vào giường Đại tá, thấy có gì sôi sục trong lòng mà chẳng vươn lên được. Tớ là một nồi nước sôi nhưng không gây bỏng. Cậu Hoành cậu ấy chẳng bảo thế là gì. Buồn nôn lắm Phốc ạ...

Khi quay trở ra, Rồ vợ cố tình chạm vào tớ lần nửa, dặn nhỏ rằng tớ thích vào thì cứ tự nhiên mà vào, cửa nhà người ta sẽ không khóa những đêm rằm.

Lần đầu tiên tớ đè lên một phụ nữ đấy.

Xiển thật mềm