CUỘC HÔN NHÂN ÊM ẤM Chương 1
Điều mà không ai hỏi trong một cuộc chuyện gẫu, Darcy thầm nghĩ trong những ngày sau khi cô tìm ra thứ cô đã tìm thấy trong gara, là:
Cuộc hôn nhân của bạn thế nào? Người ta hỏi kỳ nghỉ cuối tuần của bạn thế nào và chuyến đi của bạn tới Florida thế nào, hay sức khỏe của bạn thế nào hay các con bạn có khỏe không; thậm chí người ta còn hỏi cuộc đời đã đối xử với bạn ra sao, cô bạn thân mến? Nhưng không ai hỏi cuộc hôn nhân của bạn thế nào?
Tốt, trước tối hôm đó hẳn cô sẽ trả lời câu hỏi ấy như thế. Mọi thứ tốt cả.
Tên khai sinh của cô là Darcellen Madsen (Darcellen, một cái tên mà chỉ những ông bố bà mẹ bị một cuốn sách chọn tên trẻ vừa mua về làm cho ngớ ngẩn mới có thể mê nổi), và cô chào đời vào năm John F. Kennedy được bầu làm tổng thống. Cô lớn lên tại Freeport, Maine, vào những ngày nơi đó còn là một thị trấn chứ chưa phải một khu mua sắm của L.L. Bean, trung tâm thương mại lớn đầu tiên tại Mỹ, và nửa tá các hoạt động bán lẻ quy mô lớn khác vẫn được gọi dưới tên “đầu ra” (cứ như thể chúng là đường cống thoát nước chứ không phải khu mua sắm). Cô theo học trường trung học Freeport, rồi sau đó vào trường kinh tế Addison, nơi cô học các kỹ năng cần thiết của nghề thư ký. Cô được Joe Ransome Chevrolet tuyển dụng, và khi cô rời công ty vào năm 1984, ông này là nhà cung cấp xe hơi lớn nhất tại Portland. Cô không mấy xinh đẹp, nhưng với sự giúp đỡ của hai người bạn gái có gu thẩm mỹ tinh tế hơn, cô đã học được đủ kỹ năng trang điểm để giúp mình trở nên ưa nhìn trong những ngày đi làm và thực sự bắt mắt vào những tối thứ Sáu và thứ Bảy, khi cô cùng một nhóm bạn bè thích ra ngoài thưởng thức vài ly margarita[17] tại quán The Lighthouse hay Mexican Mike’s (tại đây có phục vụ nhạc sống).
Năm 1982, Joe Ransome thuê một công ty kế toán ở Portland giúp ông ta đánh giá tình hình thuế của mình, vốn lúc đó đang trở nên rắc rối (“Một kiểu rắc rối các vị muốn có,” Darcy nghe lỏm thấy ông ta nói với một trong những phụ trách cao cấp của bộ phận bán hàng). Hai người đàn ông xách ca táp xuất hiện, một già và một trẻ.
Cả hai đều đeo kính và mặc com lê chỉn chu; cả hai đều chải lật mái tóc cắt ngắn ra sau theo cách khiến Darcy nhớ tới những bức ảnh trong cuốn album kỷ niệm năm học thời trung học KÝ ỨC NĂM 54 của mẹ cô, cuốn album có hình ảnh một cậu nhóc đóng vai trưởng nhóm cổ động cầm một chiếc loa với miệng dí sát vào lớp bọc giả da của nó.
Người kế toán trẻ hơn là Bob Anderson. Cô đã có dịp nói chuyện với anh ta vào ngày làm việc thứ hai tại bộ phận bán hàng, và trong lúc trò chuyện, cô hỏi anh ta liệu anh ta có sở thích nào không. Có, anh ta trả lời, anh ta là người thích sưu tầm tiền xu.
Anh ta bắt đầu giải thích cho cô biết sở thích đó là gì và cô đã nói, “Tôi biết. Bố tôi sưu tầm những đồng mười xu có hình Nữ Thần Tự Do và đồng năm xu có hình bò rừng. Bố tôi nói chúng là những đồng tiền ưa thích trong thú sưu tầm của ông. Ông có đồng tiền ưa thích nào như thế không, ông Anderson?”
Anh ta cũng có đồng tiền ưa thích của mình: những đồng một xu có hình bông lúa mì. Hy vọng lớn nhất của anh ta là một ngày nào đó có được một đồng một xu có khuôn lỗi kép năm 1955[18], nghĩa là...
Nhưng cả đồng xu đó cô cũng biết, những đồng xu lỗi kép năm 55 là kết quả của một sai sót. Một sai sót rất giá trị.
Quý ông Anderson trẻ tuổi, người có mái tóc nâu rậm được chải cẩn thận, rất thích thú với câu trả lời. Anh ta đề nghị cô gọi mình là Bob. Sau đó, trong lúc hai người ăn trưa - mà hai người cùng ăn tại một băng ghế dưới ánh mặt trời đằng sau cửa hàng mỹ phẩm, một suất cá ngừ lúa mạch đen cho anh ta và một suất xa lát kiểu Hy Lạp đựng trong chiếc bát hiệu Tupperware cho cô - anh ta hỏi liệu cô có thích đi cùng anh ta tới một hội chợ bán hàng ngoài phố ở Castle Rock vào thứ Bảy không. Anh ta nói mình mới thuê một căn hộ mới và đang tìm một chiếc ghế tựa. Và cả một chiếc tivi, nếu có ai đó bán một món tốt với giá phải chăng. Một món tốt với giá phải chăng là một cách diễn đạt mà dần dà sẽ trở nên quen thuộc với cô một cách dễ chịu trong những năm tiếp theo.
Anh ta cũng là người có bề ngoài không mấy nổi bật giống như cô, chỉ là một anh chàng như bao anh chàng bạn đi ngang qua trên đường mà không buồn quay mặt nhìn theo, và chẳng bao giờ bận tâm tới việc trang điểm cho mình bắt mắt hơn... ngoại trừ ngày hôm đó tại băng ghế, anh ta đã chịu làm điều đó. Hai má anh ta đỏ bừng khi anh ta mời cô đi cùng, vừa đủ để khuôn mặt anh ta bừng sáng lên một chút và giúp nó rạng rỡ hơn.
“Không tìm các bộ sưu tập tiền xu sao?” cô đã hỏi đùa. Anh ta mỉm cười, để lộ hai hàm răng đều. Những chiếc răng nhỏ, được chăm sóc cẩn thận, và trắng bóc.
Cô chưa bao giờ ngờ rằng có lúc nào đó chỉ nguyên ý nghĩ tới những chiếc răng đó thôi cũng có thể làm cô rùng mình - mà tại sao phải thế chứ?
“Nếu tôi thấy một bộ tiền xu đẹp, tất nhiên tôi sẽ để tâm đến,” anh ta nói.
“Nhất là những đồng xu có hình bông lúa mì, phải không nào?”
Lại là đùa, nhưng chỉ một chút.
“Nhất là chúng. Cô đi nhé, Darcy?”
Và cô đã đồng ý đi. Rồi sau đó đến lượt đêm tân hôn của hai người. Họ không thường xuyên đi chơi cùng nhau sau đó cho lắm, nhưng cũng thỉnh thoảng. Đủ nhiều để cô có thể coi mình là bình thường và không có gì phải phàn nàn.
Năm 1986, Bob được thăng chức. Anh ta (với sự động viên và giúp đỡ của Darcy) cũng bắt đầu một công việc kinh doanh nho nhỏ với những đồng tiền xu Mỹ có giá trị sưu tập. Chuyện làm ăn này đã thành công ngay từ lúc khởi đầu, và tới năm 1990, anh ta thêm vào những tấm thẻ hình cầu thủ bóng chày và những món đồ lưu niệm liên quan tới các bộ phim cũ. Anh ta không tích trữ poster, tờ rơi, hay áp phích in trên bìa các tông, song khi có người yêu cầu anh ta những món hàng như thế, anh ta hầu như luôn tìm được. Kỳ thực, người tìm ra chúng là Darcy, cô đã sử dụng những tập giấy ghi chú dày đặc thông tin vào những ngày trước thời của máy vi tính đó để liên lạc với những người sưu tầm ở khắp nơi trên toàn quốc. Việc kinh doanh này không bao giờ đủ lớn để trở thành công việc toàn thời gian, và như thế cũng hay. Không ai trong số hai người muốn điều đó. Hai vợ chồng nhất trí về chuyện này cũng như họ đã nhất trí về ngôi nhà mà cuối cùng họ cũng mua tại Pownal, và về những đứa con khi đến lúc cần phải có chúng. Họ nhất trí. Khi không thể nhất trí, họ thỏa hiệp. Nhưng hầu như hai người luôn nhất trí. Họ luôn nhìn thẳng vào mắt nhau.
Cuộc hôn nhân của bạn thế nào?
Ổn cả. Một cuộc hôn nhân êm đềm. Donnie chào đời năm 1986 - cô đã bỏ việc để sinh thằng bé, và ngoại trừ giúp đỡ cho công việc làm ăn của Anderson Coin & Collectible[19], cô chưa từng tìm thêm công việc nào khác - rồi Petra được sinh ra năm 1988. Đến lúc đó, mái tóc nâu dày của Bob Anderson đã thưa đi nhiều trên đỉnh đầu, và tới năm 2002, thời điểm chiếc máy tính Macintosh của Darcy cuối cùng cũng thay thế hoàn toàn những tập giấy ghi chú, anh ta đã có một khoảng hói nhẵn bóng ở đó. Anh ta bắt đầu thử nghiệm nhiều kiểu chải đầu khác nhau với số tóc còn lại, nhưng chúng chỉ làm cho phần đầu hói trông lộ liễu hơn theo suy nghĩ của cô. Và anh ta khiến cô phát bực khi thử nghiệm hai trong số các công thức bào chế thần kỳ có thể làm-mọc-lại-tất-cả, những thứ vẫn được mấy gã vạm vỡ bảnh chọe quảng cáo hết lời trên các kênh truyền hình cáp vào buổi tối muộn (Bob Anderson bắt đầu trở nên giống một con cú đêm khi anh ta bước sang tuổi trung niên). Anh ta không hề nói với cô là mình đã làm thế, nhưng hai người ngủ chung phòng và cho dù cô không đủ cao để có thể nhìn lên được tầng giá trên cùng tủ quần áo mà không cần trợ giúp, cô vẫn thỉnh thoảng đứng lên một chiếc ghế đẩu để lấy những “chiếc áo ngày thứ Bảy” của anh ta, những cái áo phông anh ta đã mặc khi làm vườn. Và chúng nằm ngay trên đó: một chai dung dịch vào mùa thu năm 2004, một lọ đầy những viên nang mềm màu xanh lục nhỏ xíu một năm sau đó. Cô tìm kiếm tên của mấy sản phẩm này trên Internet, và hóa ra chúng không hề rẻ. Tất nhiên rồi, phép màu có bao giờ rẻ đâu, cô còn nhớ mình đã nghĩ như thế.
Nhưng, bực mình hay không, cô đã giữ im lặng về mấy loại chế phẩm thần kỳ kia, cũng như về chiếc Chevy Suburban cũ mà anh ta vì một lý do nào đó đã mua về vào đúng năm giá xăng thực sự bắt đầu leo thang vùn vụt. Cũng như chồng cô đã giữ im lặng, cô đoán (vì trên thực tế cô biết là vậy), khi cô nằng nặc muốn chọn một trại hè tốt cho lũ trẻ, một cây đàn ghi ta điện cho Donnie (thằng bé đã chơi trong hai năm, đủ lâu để có thể chơi tốt đến mức đáng kinh ngạc, rồi sau đó chỉ đơn giản thôi không chơi nữa), hay thuê ngựa cho Petra. Một cuộc hôn nhân thành công là một thỏa ước cân bằng - đó là điều ai cũng biết. Một cuộc hôn nhân thành công cũng còn phụ thuộc vào mức độ chịu đựng bực bội cao - đây là điều Darcy biết. Đúng như bài hát của Stevie Winwood đã nói, em cần chấp nhận đồng hành cùng nó, em yêu.
Cô đã chấp nhận đồng hành cùng nó. Và anh ta cũng vậy.
Năm 2004, Donnie vào học đại học ở Pennsylvania. Năm 2006, Petra tới Colby, chỉ ngay trên đường tới Waterville. Lúc ấy, Darcy Madsen Anderson bốn mươi sáu tuổi. Bob đã bốn mươi chín, và vẫn tham gia vào Cub Scouts[20] với Stan Morin, một nhà thầu xây dựng sống cách họ nửa dặm phía cuối đường. Cô nghĩ ông chồng hói đầu của mình trông khá ngộ trong chiếc quần soóc kaki và đôi tất nâu dài đến gần đầu gối mà anh ta mặc trong chuyến đi dã ngoại hàng tháng, song cô không bao giờ nói điều đó ra lời. Khoảng đầu hói của Anderson đã được thiết lập vững chãi; đôi kính anh ta đeo cũng trở thành hai tròng; cân nặng của anh ta đã tăng từ một trăm tám mươi lên hai trăm hai mươi cân[21]. Anh ta đã trở thành một thành viên của công ty kế toán - công ty Benson & Bacon, và giờ công ty trở thành Benson, Bacon & Anderson. Vợ chồng họ đã bán ngôi nhà ban đầu tại Pownal để đổi lấy một ngôi nhà đắt tiền hơn tại Yarmouth. Hai bầu vú của cô, trước đây nhỏ nhắn, săn chắc và cao vút (cô luôn nghĩ đó là nét đẹp nhất của mình; cô chưa bao giờ muốn mình giống như một cô hầu bàn với vòng một ngoại cỡ) giờ đã to hơn, không còn săn chắc, và tất nhiên khi cô tháo nịt ngực ra buổi tối chúng liền xệ ngay xuống - bạn còn mong đợi gì khi đã ở sát mốc nửa thế kỷ? - nhưng Bob vẫn thường xuyên áp sát lại từ phía sau cô và ôm lấy chúng. Và cũng thường xuyên như thế là những màn ái ân thú vị trong căn phòng ngủ trên lầu hai nhìn xuống khu đất bình yên rộng hai mẫu của họ, và nếu anh ta có phần hơi quá nhanh trong đoạn kết và đôi lúc khiến cô chưa thỏa mãn, đôi lúc chứ không phải là luôn luôn, thì cảm giác thỏa mãn khi ôm lấy anh ta sau đó, cảm nhận thân hình đàn ông ấm áp của anh ta khi anh ta nằm xuống bên cạnh cô... không bao giờ vắng bóng. Cô đoán đó là cảm giác thỏa mãn khi biết họ vẫn còn ở bên nhau trong khi nhiều đôi vợ chồng khác không còn được thế; sự hài lòng khi biết chắc con đường tới đám cưới bạc của hai vợ chồng họ vẫn tiếp tục bằng phẳng vững vàng.
Năm 2009, hai mươi lăm năm đi trên cùng con đường sau khi nói đồng ý tại một nhà thờ Baptist[22] giờ đây không còn tồn tại nữa (nơi nó từng tọa lạc hiện tại là một bãi đỗ xe), Donnie và Petra dành cho họ một bữa tiệc bất ngờ tại nhà hàng The Birches ở Castle View. Có hơn năm mươi khách mời, champagne (loại ngon), thịt nướng, và một chiếc bánh ngọt lớn. Đôi vợ chồng kỷ niệm ngày cưới trong điệu nhảy theo giai điệu Footloose của Kenny Loggins, giống như họ từng nhảy trong đám cưới của mình. Các khách mời nhiệt liệt tán thưởng bước nhảy mở đầu của Bob, bước nhảy cô đã quên hẳn cho tới khi được nhìn lại nó, và phong thái vẫn còn đầy uyển chuyển nó được thực hiện khiến cô ngỡ ngàng.
Được thôi, phải vậy chứ; anh ta dùng một mảng tóc giả để che đi khoảng hói phiền toái trên đầu (ít nhất là phiền toái với anh ta), song với một kế toán, chồng cô vẫn sở hữu đôi chân cực kỳ nhẹ nhàng.
Nhưng tất cả những thứ đó chỉ đơn thuần là quá khứ, những thứ để dành cho cáo phó, và họ đều còn quá trẻ để nghĩ tới những điều như thế. Nó bỏ qua những giây phút thường nhật của cuộc hôn nhân, những bí ẩn thường ngày của nó, và cô tin (một cách chắc chắn) rằng đó là những điều làm nên một mối quan hệ vững bền. Lần cô ăn phải món tôm khủng khiếp đó và nôn mửa suốt cả đêm, Bob ngồi bên cạnh giường với mái tóc đẫm mồ hôi dính bết vào cần cổ và nước mắt ròng ròng chảy xuống hai bên gò má, Bob đã ngồi cạnh cô, kiên nhẫn bưng chậu hứng rồi mang vào buồng tắm, tại đó anh ta đổ và rửa sạch chậu sau mỗi lần cô nôn - để mùi nôn mửa không làm cô thấy mệt thêm, anh ta nói vậy. Anh ta đã lái xe đưa cô tới phòng cấp cứu vào lúc sáu giờ sáng hôm sau khi những cơn nôn mửa khủng khiếp cuối cùng bắt đầu dịu bớt. Anh ta gọi điện tới công ty xin nghỉ ốm; đồng thời cũng hủy một chuyến đi tới White River để có thể ngồi bên cạnh cô phòng trường hợp cơn bệnh quay trở lại.
Những hành động như thế tới từ cả hai người; nó tới với một người vào năm này để rồi đến lượt người kia vào năm sau. Cô đã ngồi cùng Anderson ngoài phòng chờ tại bệnh viện St. Stephen - hồi đó là năm 94 hay 95 - để đợi kết quả xét nghiệm tế bào sau khi anh ta phát hiện ra (khi đang tắm dưới vòi hoa sen) một cái hạch rất đáng ngờ dưới nách trái. Kết quả xét nghiệm tế bào âm tính, chẩn đoán cuối cùng là một hạch lympho bị viêm. Cái hạch lưu lại đó thêm chừng một tháng, rồi tự biến mất.
Hình ảnh một cuốn sách giải ô chữ nằm trên đầu gối anh ta thấp thoáng hiện ra qua khe cánh cửa khép hờ của phòng tắm trong lúc anh ta ngồi trên mặt tủ commode. Mùi nước thơm trên má anh ta, đồng nghĩa với việc chiếc Suburban sẽ rời khỏi chỗ đậu của nó một hay hai ngày, và nửa giường bên anh ta sẽ để trống trong một hay hai đêm vì anh ta cần giải quyết những rắc rối về kế toán cho ai đó tại New Hampshire hay Vermont (B, B&A[23] giờ có khách hàng ở tất cả các tiểu bang phía bắc New England). Đôi khi, mùi nước thơm đó đồng nghĩa với một chuyến đi để xem qua bộ sưu tập tiền xu của ai đó tại một cuộc rao bán các tài sản của một tư gia, bởi vì không phải tất cả các hoạt động mua bán tiền xu có giá trị sưu tầm trong hoạt động kinh doanh tay trái của vợ chồng họ đều có thể thực hiện được qua máy tính, và cả hai đều hiểu điều đó. Hình ảnh chiếc vali cũ màu đen của anh ta, chiếc vali anh ta không bao giờ chịu bỏ đi cho dù cô có cằn nhằn đến thế nào đi nữa, nằm ngoài tiền sảnh. Đôi dép lê đi trong nhà của anh ta nằm dưới chân giường, một chiếc luôn được lồng vào chiếc kia. Ly nước để trên mặt bàn đầu giường, với viên vitamin màu cam bên cạnh, cả hai đặt trên số mới ra tháng này của Coin & Currency Collecting. Cô chợt nhớ tới cái cách anh ta luôn nói, “Luôn có nhiều chỗ ở ngoài hơn ở trong” sau khi ợ hơi và “Cẩn thận, tấn công bằng hơi độc!” sau khi trung tiện. Chiếc áo khoác của anh ta treo trên cái móc đầu tiên ngoài tiền sảnh. Hình ảnh phản chiếu bàn chải đánh răng của anh ta trong gương (hẳn anh ta vẫn sẽ tiếp tục sử dụng chiếc bàn chải cũ đã có khi họ kết hôn, Darcy tin chắc là vậy, nếu cô không thường xuyên thay chúng đi). Rồi cách anh ta lau miệng bằng khăn ăn cứ sau mỗi hai hay ba miếng. Cách anh ta cẩn thận sắp xếp đồ cắm trại (luôn có kèm một la bàn dự phòng) trước khi anh ta và Stan lên đường cùng cả một đám lau nhau chín tuổi nữa trong chuyến đi dã ngoại dọc Đường Mòn Của Người Chết - một lộ trình nguy hiểm rùng rợn đưa họ qua vạt rừng phía sau siêu thị Golden Grove và kết thúc tại bãi xe cũ Weinberg. Hay hình ảnh những chiếc móng tay của anh ta, luôn được cắt ngắn, sạch sẽ. Mùi kẹo cao su Dentyne trong hơi thở của anh ta khi họ hôn nhau. Những chi tiết này, cùng vô vàn những chi tiết khác đã tạo thành câu chuyện bí mật của cuộc hôn nhân.
Cô biết chắc chắn anh ta cũng có câu chuyện riêng của mình về cô, với mọi thứ từ loại sáp dưỡng môi ChapStick hương quế cô vẫn dùng vào mùa đông cho tới mùi dầu gội đầu của cô khi anh ta áp mũi vào sau gáy cô (chuyện này giờ đây không còn diễn ra thường xuyên nữa, nhưng vẫn có), hay tiếng động phát ra từ máy tính của cô vào lúc hai giờ sáng trong hai hay ba buổi tối mỗi tháng, khi vì một lý do nào đó cô không tài nào ngủ được.
Đến lúc này cuộc hôn nhân đã kéo dài hai mươi bảy năm, hay - một ngày nọ, cô đã tiêu khiển cho mình bằng cách dùng tiện ích tính toán trên máy tính của cô để xác định - chín nghìn tám trăm năm mươi lăm ngày. Gần một phần tư triệu giờ và hơn mười bốn triệu phút. Tất nhiên một phần quãng thời gian đó anh ta dành cho công việc, và bản thân cô cũng đã thực hiện vài chuyến đi (chuyến buồn nhất là lần tới chỗ bố mẹ cô ở Minneapolis sau khi cô em gái bé bỏng Brandolyn của cô qua đời trong một tai nạn kỳ quặc), nhưng hầu như phần lớn thời gian họ đã ở bên nhau.
Liệu cô đã biết mọi điều về anh ta chưa? Tất nhiên là chưa. Cũng như anh ta chẳng thể biết mọi điều về cô - chẳng hạn như chuyện thỉnh thoảng (chủ yếu là vào những ngày mưa hay những đêm mất ngủ) cô vẫn ăn ngấu nghiến những thanh Butterfinger[24] hay Baby Ruth[25], hết thanh này tới thanh khác thậm chí ngay cả sau khi cô không còn muốn ăn nữa, thậm chí cả sau khi cô thấy cồn cào trong dạ dày. Hay chuyện cô nghĩ người đưa thư mới là một anh chàng dễ thương. Chẳng thể có chuyện biết hết mọi điều, nhưng cô cảm thấy sau hai mươi bảy năm, họ đã biết mọi điều quan trọng về nhau. Đó là một cuộc hôn nhân êm đềm, một trong số chừng năm mươi phần trăm những cuộc hôn nhân tiếp tục bền vững lâu dài.
Cô tin tưởng vào điều đó cũng theo đúng cách không còn gì để nghi ngờ mà cô luôn tin trọng lực sẽ giữ chặt cô xuống mặt đất khi cô bước đi trên vỉa hè.
Cho tới tận tối hôm đó, trong gara.
[17] Một loại cocktail bằng rượu thùa pha với rượu mùi hương cam hoặc nước chanh.
[18] Đây là đợt đồng một xu duy nhất trong lịch sử phát hành tiền tệ của Mỹ bị lỗi khi làm khuôn, khiến cho nhiều chi tiết bị trùng đôi, trong đó rõ nhất là các chữ số của con số 1955 bị tách thành hai chữ số giống hệt dính liền nhau.
[19] Andeson Tiền xu và các vật phẩm sưu tập.
[20] Một tổ chức hướng đạo tại Mỹ.
[21] 1 cân Anh = 0,45 kg.
[22] Một giáo phái tại Mỹ chỉ rửa tội cho người lớn.
[23] Benson, Bacon & Anderson.
[24] Tên một loại kẹo.
[25] Tên một loại kẹo.