Chương 2
Cái điều khiển từ xa của tivi đã thôi không hoạt động nữa, và chẳng còn thỏi pin AA nào trong ngăn kéo nhà bếp bên trái chậu rửa. Có đủ cả các pin loại D và loại C, thậm chí cả một vỉ pin AAA bé xíu còn mới nguyên chưa bóc, song lại chẳng có lấy một cục pin AA chết dẫm nào. Vậy là cô ra ngoài gara, vì cô biết Bob luôn trữ sẵn một ít pin Duracell ngoài đó, và ý tưởng này là tất cả những gì cần thiết để thay đổi cuộc đời cô. Cứ như thể tất cả mọi người đều ở trong không khí, ở trên rất cao trong không khí. Chỉ cần một bước nhỏ ngớ ngẩn sai hướng, vậy là bạn ngã lộn nhào.
Nhà bếp và gara được nối với nhau qua một lối đi có mái che. Darcy hối hả bước đi theo lối này, kéo sát chiếc áo khoác mặc trong nhà vào người - hai ngày trước quãng thời gian ấm áp như mùa hè hiếm có họ được hưởng đã chấm dứt, và lúc này người ta có cảm giác như đang ở trong tháng Mười một chứ không phải tháng Mười. Gió thổi rin rít quanh hai bên mắt cá chân cô. Có lẽ đáng ra cô nên đi tất và xỏ một đôi giày bệt vào chân, song Hai người đàn ông rưỡi[26] sắp bắt đầu sau chưa đầy năm phút nữa, và cái tivi mắc dịch vẫn mắc kẹt tại kênh CNN. Nếu Bob có nhà, hẳn cô đã bảo anh ta chuyển kênh bằng tay - có các nút bấm để làm việc này ở đâu đó, có lẽ là đằng sau, nơi chỉ có một người đàn ông có thể tìm ra chúng - rồi sau đó nhờ anh ta đi lấy pin. Nói gì thì nói, gara gần như là lãnh địa của anh ta. Cô chỉ tới đó để lái xe của mình ra ngoài, và chuyện này cũng chỉ xảy ra vào những hôm xấu trời; vào những ngày khác, cô đậu xe bên ngoài. Nhưng lúc này Bob đang ở Montpelier, đánh giá một bộ sưu tập tiền xu bằng sắt thời Thế chiến thứ Hai, vậy là cô, ít nhất cũng tạm thời, chỉ có một mình trông nom ngôi nhà của gia đình Anderson.
Cô sờ soạng tìm ba chiếc công tắc ở cạnh cửa và dùng lòng bàn tay bật chúng lên. Những bóng đèn huỳnh quang trên đầu bật sáng. Căn gara khá rộng và ngăn nắp, các dụng cụ được treo trên những tấm bảng treo, còn kệ làm việc của Bob cũng rất trật tự gọn ghẽ. Sàn gara là một lớp bê tông sơn màu ghi xám. Không có vết dầu nào; Bob nói các vết dầu trên sàn gara có nghĩa người chủ gara là đồ bỏ đi hay là kẻ quá cẩu thả với việc bảo trì. Chiếc Prius cũ anh ta vẫn lái đi làm tới Portland trong tuần vẫn nằm kia; chồng cô đã lấy chiếc SUV khủng long uống xăng như nước lã của anh ta để đi tới Vermont. Chiếc Volvo của cô được để bên ngoài.
“Đưa nó vào trong cũng đơn giản vậy thôi mà,” anh ta đã hơn một lần nói vậy (khi bạn đã kết hôn được hai mươi bảy năm, những lời nói độc đáo mới mẻ có xu hướng ngày càng hiếm hơn). “Chỉ cần dùng thiết bị mở cửa thôi.”
“Em thích nó nằm ở nơi em có thể nhìn thấy nó,” cô luôn trả lời như thế, cho dù lý do thật là cô sợ làm kẹt cửa gara khi lùi ra. Cô ghét phải lùi xe. Và cô đoán anh ta cũng biết thế... cũng như cô biết anh ta là người rất mê tín với việc giữ tiền giấy trong túi với các hình đầu người hướng xuôi chiều và sẽ không bao giờ úp sấp một cuốn sách đang mở xuống khi đọc dở - vì anh ta nói làm thế sẽ gãy gáy sách.
Ít nhất, bên trong gara cũng thật ấm áp; những đường ống to màu trắng bạc (nhiều khả năng bạn gọi chúng là ống dẫn, nhưng Darcy thì không chắc lắm) chạy ngang chạy dọc trên trần. Cô bước tới kệ làm việc, nơi có vài hộp thiếc hình vuông được xếp thành hàng, mỗi hộp đều được dán nhãn cẩn thận: BU LÔNG, VÍT, CHỐT BẢN LỀ & KẸP CHỮ L, ĐỒ HÀN CHÌ, và - cô thấy cái nhãn này thật thú vị - ĐỒ VẶT VÃNH. Trên tường có một tờ lịch chụp hình một cô người mẫu mặc đồ bơi của Sport Illustrated nom trẻ trung sexy một cách đáng ngại; bên trái tờ lịch có hai bức ảnh đã được đóng đinh lên tường. Một bức ảnh cũ chụp Donnie và Petra trên sân của Liên đoàn Thiếu niên Yarmouth, cả hai đều mặc áo thi đấu của đội Boston Red Sox. Phía dưới bức ảnh, Bob đã dùng bút đánh dấu viết dòng chữ ĐỘI NHÀ, 1999. Bức ảnh còn lại, mới hơn nhiều, chụp một Petra đã trưởng thành và xinh xắn đứng bên Michael, chồng chưa cưới của cô bé, trước một ngôi nhà gỗ trên bãi biển Old Orchard, cả hai đang quàng cánh tay quanh người nhau. Dòng ghi chú bên dưới bằng bút đánh dấu ghi ĐÔI UYÊN ƯƠNG HẠNH PHÚC!
Chiếc tủ đựng pin có dán nhãn bằng băng dính Dymo ghi dòng chữ ĐỒ ĐIỆN được kê ngay bên trái hai bức ảnh. Darcy bước về hướng đó mà không cần quan sát xem cô đang đặt chân xuống đâu - đặt hoàn toàn niềm tin vào sự ngăn nắp tới mức chỉ còn thiếu nước trở thành ám ảnh của Bob - và vấp chân vào một chiếc hộp các tông chưa được đẩy hẳn vào bên dưới kệ làm việc. Cô lảo đảo, rồi kịp bám lấy kệ làm việc vào phút chót. Cô bị gãy một móng tay - thật đau và phiền toái - nhưng kịp cứu mình khỏi một cú ngã nên thân, và điều này quả là tốt. Rất tốt là đằng khác, nếu tính tới chuyện chẳng còn ai ở nhà để gọi 911 nếu cô đập đầu xuống sàn - cho dù sạch sẽ không chút dầu mỡ, song vẫn cực kỳ cứng.
Đáng ra cô hoàn toàn có thể chỉ đơn giản đẩy cái hộp vào bằng cạnh bàn chân của mình - sau này cô sẽ nhận ra khả năng này và cân nhắc về nó rất kỹ lưỡng, như một nhà toán học nghiền ngẫm về một công thức phức tạp khó hiểu. Vì nói gì thì nói, lúc ấy cô cũng đang rất vội. Nhưng cô lại nhìn thấy một tập ca ta lô đồ đan lát của Patternwork để trên cái hộp, và quỳ xuống nhặt lấy nó mang vào trong nhà cùng với pin. Và khi cô nhấc cuốn ca ta lô lên, cô đã làm lệch đi cuốn ca ta lô của Brookstone[27] ở ngay bên dưới. Và phía dưới là Paula Young[28]... Talbots[29]... Forzieri[30]... Bloomingdale’s[31]...
“Bob!” cô kêu lên, chỉ có điều lần này cái tên được phát ra thành hai âm tiết đầy phẫn nộ (đúng như cách nó vẫn được phát âm khi anh ta lê những vệt bùn vào trong nhà hay để khăn tắm đã dùng chỏng chơ dưới sàn phòng tắm, như thể họ đang ở trong một khách sạn hạng sang với những cô hầu phòng), không còn là Bob nữa mà trở thành BOH-ub! Bởi vì trên thực tế cô có thể đọc vị anh ta rõ ràng như đọc một cuốn sách.
Anh ta nghĩ cô đã đặt hàng quá nhiều những cuốn ca ta lô qua thư, thậm chí từng có lần đi xa tới mức tuyên bố cô bị nghiện chúng (thật lố bịch, những thanh Butterfinger mới là thứ cô nghiện). Phân tích tâm lý học nho nhỏ đó đã khiến anh ta phải ngủ một mình hai ngày. Nhưng anh ta biết đầu óc của cô hoạt động ra sao, và biết với những thứ không thực sự thiết yếu, cô là một phụ nữ rất đãng trí hay quên. Vậy là anh ta đã thu dọn hết những cuốn ca ta lô của cô, đồ hèn, và mang giấu ở đây. Hầu như chắc chắn chặng dừng chân tiếp theo sẽ là thùng rác.
Danskin[32]... Express[33]... Computer Outlet[34]... Macworld[35]... Monkey Ward... Layla Grace...
Cô càng lật tìm xuống dưới, cảm giác bực dọc càng tăng lên. Anh ta làm như họ đang lơ lửng bên bờ vực phá sản vì sở thích tiêu pha hoang tàng của cô, một chuyện không thể vớ vẩn hơn. Cô đã quên bẵng hẳn Hai người đàn ông rưỡi; cô đã bắt đầu lựa chọn những gì cô dự định sẽ dành cho Bob khi anh ta gọi điện về từ Montpelier (anh ta luôn gọi sau khi đã ăn tối và đã quay về khách sạn). Nhưng trước hết, cô dự định mang hết đống ca ta lô này vào trong ngôi nhà mắc dịch kia, có nghĩa là phải mất ba hay bốn chuyến đi lại, vì chồng ca ta lô này cao ít nhất hai foot[36], và những tập ca ta lô trơn tuột này rất nặng. Chẳng có gì làm lạ khi cô lại vấp ngã vì đụng vào cái thùng.
Chết vì ca ta lô, cô thầm nghĩ. Giờ thì đó hẳn sẽ là một cách đầy mỉa mai để...
Dòng suy nghĩ gãy đoạn cũng đột ngột như một cành cây khô. Cô đang vừa nghĩ vừa lật giở chồng ca ta lô lên, và lúc này đang tới khoảng một phần tư chồng từ trên xuống, và bên dưới tập Gooseberry Patch (đồ trang trí ngoại cảnh), cô bắt gặp một thứ không phải là một tập ca ta lô.
Không, nó chẳng có gì dính dáng tới một tập ca ta lô hết. Đó là một cuốn tạp chí có tên Những cô ả bị trói. Cô gần như không định lôi nó ra, và hẳn đã không làm thế nếu bắt gặp nó trong một ngăn kéo của anh ta, hay trên tầng giá cao bên cạnh những thứ sản phẩm giúp mọc tóc thần diệu.
Nhưng tìm thấy nó ở đây, kẹp giữa một chồng ít nhất cũng gồm hai trăm cuốn ca ta lô... những cuốn ca ta lô của cô... có điều gì đó trong chuyện này vượt quá sự bối rối mà một người có thể cảm thấy trước một sở thích tình dục lập dị.
Người phụ nữ trên bìa bị trói vào một chiếc ghế và hoàn toàn trần truồng trừ một tấm trùm đầu màu đen, nhưng tấm trùm chỉ che nửa trên khuôn mặt cô ta và bạn có thể thấy cô ta đang gào thét. Cô ta bị trói bằng những sợi dây thừng to lằn sâu vào vú và bụng. Có cả máu giả trên cằm, cổ và hai cánh tay người phụ nữ. Phía dưới trang, bằng thứ chữ cái màu vàng trông như những tiếng thét, là lời chào mời chẳng hay ho gì: Cô ả xấu xa Brenda cầu xin nó và nhận được nó ở trang 49!
Darcy chẳng hề có ý định lật tới trang 49, hay tới bất kỳ trang nào khác. Cô đã tự đưa ra lời giải thích cho mình về chuyện này: một cuộc tìm hiểu khám phá của đàn ông. Cô biết tới những cuộc tìm hiểu khám phá của đàn ông từ một bài viết trên Cosmo cô đã đọc ở chỗ nha sĩ của mình.
Một người phụ nữ đã viết thư tới cho một trong số rất nhiều chuyên gia tư vấn của tạp chí này (lần này là một bác sĩ tâm thần làm việc toàn thời gian cho tạp chí chuyên về những xu hướng tình dục bí hiểm của giới mày râu) về việc tìm thấy vài cuốn tạp chí dành cho dân đồng tính nam trong ca táp của chồng cô ta. Những thứ rất trắng trợn, người phụ nữ viết thư đã mô tả như thế, và giờ cô ta lo chồng mình rất có thể cũng thuộc giới này. Mặc dù nếu đúng như thế, cô ta viết tiếp, anh chồng quả tình đã che giấu điều đó rất kéo léo trong phòng ngủ.
Không có gì phải lo, chuyên gia tư vấn phán. Đàn ông vốn có bản chất thích phiêu lưu, và rất nhiều người trong họ thích tìm hiểu khám phá những sở thích tình dục hoặc khác biệt - quan hệ đồng giới nam là chủ đề số một trong xu hướng này, quan hệ tập thể đứng ngay sát ở vị trí số hai - hay bất thường: “thể thao dưới nước”, mặc trang phục nữ giới, làm tình ở nơi công cộng, búp bê cao su. Và, tất nhiên rồi, những sợi dây trói. Bà ta nói thêm rằng cũng có một số phụ nữ bị cuốn hút bởi dây trói, một điều làm Darcy không tài nào hiểu nổi, song cô hẳn sẽ là người đầu tiên sẵn sàng thừa nhận mình không biết hết mọi thứ.
Một cuộc tìm hiểu khám phá của đàn ông, tất cả chỉ là vậy mà thôi. Có thể anh ta đã thấy cuốn tạp chí này trên sạp báo ở đâu đó (cho dù Darcy không tài nào bắt bộ óc của mình hình dung ra được một trang bìa khác người như thế trên một sạp báo), và thấy tò mò. Mà cũng có thể anh ta đã nhặt nó ra từ một sọt rác ở một cửa hàng nào đó. Anh ta đã mang nó về nhà, xem từ đầu đến cuối trong căn gara này, và cũng bị sốc chẳng kém gì cô (máu trên người cô người mẫu trang bìa rõ ràng là đồ giả, song khuôn mặt đang gào thét kia thì lại quá thực), và ném nó vào chồng ca ta lô khổng lồ được định sẵn dành cho thùng rác để cô không thể tình cờ thấy nó và khiến anh ta bị một phen rầy rà. Tất cả chỉ có vậy, một chuyện thật đơn giản. Nếu cô tìm qua cả phần còn lại của chồng ca ta lô này, hẳn cô cũng sẽ không tìm thấy thứ gì tương tự. Có thể là vài cuốn Penthouse hay tạp chí đồ lót - cô biết phần lớn đàn ông thích ngắm những món đồ lót lụa và ren, và về mặt này Bob cũng chẳng phải ngoại lệ - song chắc sẽ không có gì đại loại như Những cô ả bị trói.
Cô nhìn qua trang bìa lần nữa, và thấy một điều thật lạ: không hề có giá tiền trên đó. Và cũng chẳng có mã vạch. Cô kiểm tra bìa sau, tò mò muốn biết một cuốn tạp chí như thế này có thể có giá bao nhiêu, và không khỏi nhăn mặt trước bức ảnh ở đó: một cô nàng tóc vàng trần như nhộng bị trói vào thứ gì đó trông như một bàn phẫu thuật bằng thép. Tuy nhiên, vẻ kinh hoàng thể hiện trên mặt cô nàng này thì thật chẳng kém gì một tờ ba đô la[37], một điều ít nhiều làm người ta thấy nhẹ nhõm. Và gã đàn ông béo phệ đứng bên cạnh nhìn xuống cô ta với món đồ dường như là một con dao hiệu Ginsu chỉ đơn giản là trông thật lố bịch với đôi ống lót tay và cái quần lót da của hắn ta - trông giống một anh chàng kế toán hơn là một kẻ sắp sửa ra tay tùng xẻo cô nàng bị trói.
Bob là một kế toán, tâm trí cô thầm nhắc nhở.
Một ý nghĩ ngớ ngẩn xuất phát từ Vùng Ngớ Ngẩn có kích thước quá lớn trong bộ não của cô. Cô gạt nó đi cùng lúc ném trả cuốn tạp chí kinh tởm đó trở lại chồng ca ta lô sau khi đã biết chắc không hề có giá tiền hay mã vạch cả ở bìa sau. Và trong lúc cô đẩy chiếc thùng các tông trở lại vào dưới kệ - cô đã đổi ý về chuyện khuân đám ca ta lô trở vào trong nhà - câu trả lời cho bí ẩn về việc không có giá tiền hay mã vạch chợt lóe lên trong đầu cô. Đó là một cuốn thuộc loại những tạp chí người ta hay bán trong một vỏ bao ngoài bằng ni lông che kín mấy cô ả xấu xa kia. Và tất nhiên giá tiền và mã vạch phải nằm trên vỏ ngoài rồi, còn có thể ở đâu được nữa? Chắc chắn anh ta đã mua thứ rác rưởi này ở đâu đó, nếu không phải moi ra từ trong sọt rác.
Cũng có thể anh ta đã mua nó qua Internet. Kiểu gì chẳng có những trang chuyên về những thứ như thế. Chưa kể tới những cô nàng ăn mặc cho có vẻ mới chỉ mười hai tuổi.
“Đừng bận tâm làm gì,” cô nói, và dành cho cái đầu của mình một cái gật nhanh gọn. Đây là dấu chấm hết, là quyết định cuối cùng, chấm dứt mọi tranh luận. Nếu cô nhắc tới nó trên điện thoại khi anh ta gọi về tối nay, hoặc khi anh ta quay về nhà, anh ta sẽ bối rối và tìm cách tự vệ. Rất có thể, chồng cô sẽ gọi cô là kẻ ngây thơ về tình dục, một điều mà cô cho là không sai, và buộc tội cô phản ứng thái quá, điều cô quyết định dứt khoát sẽ không làm. Và điều cô quyết định sẽ làm là hãy sống chung với nó, cô em. Một cuộc hôn nhân cũng giống như một ngôi nhà lúc nào cũng ở trạng thái đang xây dựng, mỗi năm lại chứng kiến thêm những căn phòng mới hoàn thiện. Một cuộc hôn nhân mới kéo dài một năm là một căn nhà nhỏ; cuộc hôn nhân đã kéo dài hai mươi bảy năm là một tòa dinh thự lớn rộng mênh mông. Trong đó không thể không có những xó xỉnh, những nhà kho, hầu hết đều ngập trong bụi bặm và bị lãng quên, đôi nơi còn chứa đựng những kỷ vật chẳng mấy hay ho mà bạn chỉ mong sao không tìm lại được. Nhưng chẳng có gì to chuyện. Bạn hoặc là ném nó đi, hoặc mặc kệ nó cho số phận.
Cô thấy thích ý nghĩ này (nó đem đến cảm giác của một kết luận dứt khoát) tới mức nói nó lên thành tiếng: “Chẳng có gì to chuyện.” Và để chứng minh điều đó, cô dùng cả hai tay dành cho cái thùng các tông một cú đẩy thật mạnh, đẩy nó lùi thẳng vào sát tường.
Và có một tiếng va chạm vang lên. Là cái gì vậy?
Mình không muốn biết, cô tự nhủ, và hoàn toàn tin chắc ý nghĩ này không hề tới từ Vùng Ngớ Ngẩn mà từ một vùng khôn ngoan. Dưới kệ làm việc rất tối tăm, và có thể còn có chuột nữa. Kể cả một gara được duy trì cẩn thận như nơi này cũng vẫn có thể có chuột, nhất là khi mùa lạnh về, và một con chuột trong cơn hoảng sợ có thể sẽ cắn cô.
Darcy đứng dậy, phủi bụi khỏi áo khoác ở chỗ đầu gối, rồi ra khỏi gara. Bước tới giữa lối đi có mái che dẫn vào nhà, cô nghe thấy chuông điện thoại bắt đầu reo lên.
[26] Tên một xê ri phim sitcom trên truyền hình bắt đầu phát sóng trên kênh CBS từ năm 2003.
[27] Một hệ thống cửa hàng bán lẻ tại Mỹ.
[28] Thương hiệu chuyên cung cấp tóc giả và sản phẩm chăm sóc tóc.
[29] Thương hiệu thời trang.
[30] Thương hiệu thời trang túi xách, giày dép, đồ trang sức...
[31] Hệ thống cửa hàng bán lẻ cao cấp tại Mỹ.
[32] Thương hiệu thời trang nữ.
[33] Thương hiệu thời trang.
[34] Tập đoàn chuyên cung cấp phụ kiện máy tính.
[35] Trang đặt mua trực tuyến các sản phẩm của Apple.
[36] 1 foot = 30 cm.
[37] Trên thực tế không có tờ ba đô la.