Chương 3
lời nhắn. Cô không muốn nói chuyện với anh ta vào ngay lúc này. Anh ta có thể nhận ra điều gì đó trong giọng nói của cô. Anh ta sẽ đoán cô đã ra chỗ cửa hàng tạp hóa gần nhà hay có thể tới cửa hàng Video Village và gọi lại sau một giờ nữa. Sau một giờ nữa, sau khi khám phá chẳng mấy dễ chịu của cô đã có cơ hội dịu xuống ít nhiều, cô sẽ bình tâm trở lại và họ có thể có được một cuộc trò chuyện vui vẻ.
Nhưng người gọi không phải Bob, mà là Donnie. “Ôi, nhấc máy lên chứ, con thực sự muốn nói chuyện với bố mẹ đây.”
Cô nhấc máy, tựa người vào bàn bếp, và nói, “Vậy nói đi nào. Mẹ vừa từ ngoài gara vào.”
Donnie đang sôi sục với những tin tức nóng hổi. Cậu ta hiện đang sống tại Cleveland, Ohio, và sau hai năm cày ải không được chút đền đáp nào ở một vị trí dành cho dân mới vào nghề tại công ty quảng cáo lớn nhất thành phố, cậu thanh niên và một người bạn đã quyết định tự làm ăn. Bob đã cực lực khuyên nhủ con trai không nên làm vậy, và nói với Donnie rằng cậu ta và bạn mình sẽ không bao giờ có được khoản vay khởi nghiệp cần thiết để trụ qua năm đầu tiên.
“Tỉnh dậy đi,” anh ta đã nói vậy sau khi Darcy chuyển ống nghe cho chồng. Lúc đó là đầu mùa xuân, khi những vạt tuyết cuối cùng vẫn còn lưu lại dưới những thân cây lớn và bụi cây nhỏ ngoài sân sau. “Con hai mươi bốn tuổi rồi, Donnie, và cậu bạn Ken của con cũng thế. Hai gã hậu đậu các con thậm chí không thể có được thêm một năm bảo hiểm va chạm nữa cho xe của mình, đó mới chỉ nói tới nghĩa vụ pháp lý trực tiếp. Sẽ chẳng có ngân hàng nào chấp nhận bảo trợ khoản vay bảy mươi nghìn đô la khởi nghiệp đâu, nhất là trong tình hình kinh tế như hiện nay.”
Nhưng hai chàng trai đã có được khoản vay đó, và đến lúc này đã kiếm được hai khách hàng bự, và có được cả hai trong cùng một ngày. Một người là ông chủ kinh doanh xe hơi đang tìm kiếm một hướng tiếp cận mới có thể thu hút được những người mua ngoài ba mươi tuổi. Vị khách hàng thứ hai chính là ngân hàng đã cấp cho công ty Anderson & Hayward khoản vay khởi nghiệp. Darcy reo lên vì vui mừng, và Donnie cũng reo lên đầy phấn khích đáp lại. Hai mẹ con nói chuyện với nhau chừng hai mươi phút. Có một lần trong cuộc trò chuyện, họ bị gián đoạn bởi hai tiếng bíp báo hiệu có một cuộc gọi khác.
“Mẹ có muốn nghe không?” Donnie hỏi.
“Không, chỉ là bố con thôi mà. Ông ấy đang ở Montpelier xem xét một bộ sưu tập tiền xu bằng thép. Ông ấy sẽ gọi lại trước khi đi ngủ.”
“Bố dạo này thế nào mẹ?”
Tốt, cô thầm nghĩ. Có thêm những mối quan tâm mới.
“Đứng thẳng người và ngửi hít không khí,” cô nói. Đó là một trong những câu nói ưa thích của Bob, và nó khiến Donnie bật cười. Cô rất thích được nghe cậu con trai cười.
“Thế còn Pets?”
“Con hãy tự gọi cho nó xem sao, Donald.”
“Con sẽ gọi, con sẽ gọi. Con luôn tìm được thời gian để làm chuyện đó mà. Trong lúc chờ đợi, ngưỡng mộ con đi.”
“Con bé đang vui lắm. Đầy những ý tưởng cho đám cưới.”
“Đến mức chắc mẹ phải nghĩ nó sẽ diễn ra vào tuần sau chứ không phải tháng Sáu tới.”
“Donnie, nếu con không cố gắng nỗ lực để hiểu phụ nữ, con sẽ chẳng bao giờ lập gia đình được đâu.”
“Con không thấy phải vội, con đang có nhiều thứ vui hơn.”
“Chỉ có điều hãy vui vẻ một cách cẩn thận.”
“Con rất cẩn thận và cực kỳ lịch sự. Con phải chuồn đây, mẹ. Nửa giờ nữa con hẹn gặp Ken để uống một ly. Bọn con sẽ bắt đầu suy nghĩ về vụ quảng cáo xe hơi.”
Thiếu chút nữa cô đã định bảo con trai đừng uống quá nhiều, nhưng rồi kìm lại. Có thể con trai cô trông vẫn giống như một học sinh trung học, và trong ký ức rõ rệt nhất của cô, cậu là một chú nhóc năm tuổi mặc bộ áo liền quần bằng nhung kẻ màu đỏ đang hăng hái lượn chiếc scooter của mình không biết mệt mỏi hết lên lại xuống theo những con đường bê tông trong công viên Joshua Chamberlain ở Pownal, nhưng con trai cô không còn là đứa trẻ đó nữa. Giờ đây cậu đã trở thành một người đàn ông trẻ tuổi, và dù chuyện này dường như có vẻ thật khó tin, con trai cô đã trở thành một chủ doanh nghiệp đang bắt đầu vạch cho mình một con đường đi trong thế giới.
“Okay,” cô nói. “Cảm ơn con đã gọi, Donnie. Mẹ rất vui.”
“Con cũng thế. Cho con gửi lời chào bố khi bố gọi lại, và nói với bố rằng con yêu bố.”
“Mẹ sẽ nói.”
“Đứng thẳng người và ngửi hít không khí,” Donnie nói, rồi cười khúc khích. “Không biết bố đã dạy câu đó cho bao nhiêu chú nhóc ở Cub Scout rồi nhỉ?”
“Tất cả.” Darcy mở tủ lạnh ra xem liệu tình cờ trong đó có còn lại một thanh Butterfinger nào không, mát lạnh và chờ đợi sự quan tâm đầy âu yếm của cô. Không có. “Thật khủng khiếp.”
“Con yêu mẹ.”
“Mẹ cũng yêu con.”
Cô gác máy, và lại cảm thấy nhẹ nhõm trở lại. Mỉm cười. Nhưng trong lúc cô đứng đó, tựa người vào bàn bếp, nụ cười nhạt dần.
Một tiếng va chạm.
Đã có một tiếng va chạm vang lên khi cô đẩy thùng ca ta lô trở lại vào dưới kệ làm việc. Không phải là một tiếng lạch cạch như thể chiếc hộp đụng phải một món công cụ bị rơi xuống đó, mà là một tiếng thịch. Một âm thanh trống rỗng.
Mình chẳng quan tâm.
Thật không may, điều đó không đúng. Tiếng va chạm đó làm cô có cảm giác của một việc còn chưa kết thúc. Cả cái thùng các tông cũng vậy.
Liệu còn cuốn tạp chí nào kiểu như Những cô ả bị trói bị nhét trong đó không?
Mình không muốn biết.
Phải, phải, nhưng có thể dẫu vậy cô vẫn nên tìm rõ ngọn ngành. Bởi vì nếu chỉ có độc mình cuốn tạp chí đó, cô coi như đã đúng về việc cho rằng nó là sự tò mò về tình dục đã được thỏa mãn hoàn toàn qua một lần duy nhất xâm nhập vào một thế giới chẳng hay hớm gì (và mất cân bằng nghiêm trọng, cô thầm thêm vào). Còn nếu vẫn còn nữa, rất có thể cũng ổn thôi - nói gì thì nói, anh ta đã tống khứ chúng đi - nhưng có lẽ cô cũng nên biết.
Nhất là... tiếng va đập đó. Nó lưu lại trong tâm trí cô còn lâu hơn câu hỏi về những cuốn tạp chí.
Cô lấy một cái đèn pin từ trong kho chứa và quay trở lại gara. Cô lập tức kéo hai vạt áo khoác kín lại và ước gì mình đã mặc thêm áo choàng ra ngoài. Trời đã thực sự trở lạnh.