← Quay lại trang sách

Chương 4

Darcy quỳ xuống trên hai đầu gối, đẩy cái thùng đựng ca ta lô sang một bên, và chiếu đèn pin vào. Thoạt đầu cô không hiểu mình đang nhìn thấy cái gì: hai vệt đen sẫm làm gián đoạn bề mặt trơn nhẵn của những tấm ván lát chân tường, một vệt có phần đậm hơn vệt kia.

Thế rồi một cảm giác bất an gai lạnh bùng lên giữa thân người cô, từ giữa xương ức chạy xuống tận dạ dày. Đó là một hốc cất dấu.

Để nó yên, Darcy. Đó là chuyện riêng của anh ta, và vì bình yên của chính mình, tốt nhất cô hãy để mặc nó y nguyên như thế.

Một lời khuyên tốt, nhưng cô đã đi quá xa để có thể làm theo nó. Cô cầm đèn pin trong tay, chui xuống gầm kệ làm việc, lia đèn xung quanh để tìm mạng nhện, nhưng không hề có. Nếu cô chính là cô gái vô tâm đãng trí điển hình quá thường gặp, thì ông chồng hói đầu sưu tập tiền xu và tham gia Cub Scout của cô quả là một chàng trai hiếm có luôn lau chùi sạch bóng mọi thứ.

Hơn nữa, anh ta cũng hay chui xuống dưới này, vì thế chẳng có mạng nhện nào có cơ hội hình thành.

Có đúng thế không? Kỳ thực thì cô đâu có rõ, phải không nào?

Nhưng cô nghĩ là có.

Hai đường nứt nằm ở hai đầu một mảnh ván ốp dài tám inch[38] có chốt hay thứ gì đó ở giữa để nó có thể xoay được. Cô đã đẩy cái thùng đập vào nó đủ mạnh để nó hé mở, nhưng điều đó cũng không thể giải thích được âm thanh va đập. Cô ấn vào một bên rìa của tấm ván; một đầu tấm ván xoay vào trong, đầu kia xoay ra ngoài, hé lộ một hốc giấu đồ dài tám inch, cao một foot, và sâu chừng mười tám inch. Cô đã nghĩ mình có thể tìm thấy nhiều tạp chí hơn, nhiều khả năng bị cuộn lại giấu trong đó, nhưng chẳng có tờ tạp chí nào cả. Trong hốc có một hộp gỗ nhỏ, chiếc hộp cô tin chắc mình đã nhận ra. Chính nó đã làm phát ra âm thanh va đập. Chiếc hộp vốn được dựng đứng lên trên một cạnh, và tấm ván xoay đi đã hất nó đổ xuống.

Cô với tay cầm lấy chiếc hộp, và - với cảm giác e ngại mạnh tới mức gần như thốt ra lời - mang chiếc hộp ra. Đó là cái hộp nhỏ bằng gỗ sồi cô đã tặng anh ta vào dịp Giáng sinh năm năm trước, có khi còn trước đó. Hay là vào dịp sinh nhật nhỉ? Cô không nhớ nữa, ngoài chuyện món đồ này cô đã mua trong một cửa hàng đồ thủ công tại Castle Rock. Hình chạm tay trên nắp hộp theo cách chạm nổi là một chuỗi xích. Phía dưới chuỗi xích, cũng được chạm nổi, là mục đích sử dụng của chiếc hộp: HỘP ĐỰNG MĂNG SÉT. Bob có khá nhiều măng sét áo sơ mi, và mặc dù anh ta thích mặc áo sơ mi cài khuy thường khi làm việc hơn, một vài món trang sức dành cho cổ tay này của chồng cô trông khá đẹp. Cô còn nhớ đã nghĩ cái hộp sẽ giúp chúng được giữ gìn ngăn nắp. Darcy biết cô từng thấy cái hộp trên mặt bàn đầu giường bên phía chồng cô ít lâu sau khi món quà được mở giấy bọc và được khen ngợi hết lời, song không nhớ có nhìn thấy nó gần đây. Tất nhiên cô không thể thấy cái hộp rồi. Nó nằm ở đây, trong cái hốc ẩn kín dưới kệ làm việc của chồng cô, và cô dám đặt cược cả ngôi nhà cùng những thứ đi kèm (lại thêm một cách nói nữa của anh ta) rằng nếu cô mở hộp ra, thứ cô tìm thấy ở trong chắc chắn không phải là măng sét.

Vậy thì đừng mở ra.

Lại thêm một lời khuyên tốt nữa, nhưng đến lúc này cô đã lại đi thêm quá xa hơn nữa để có thể làm theo nó. Với cảm giác của một phụ nữ đang lang thang trong sòng bạc và vì một lý do điên rồ nào đó đã dồn hết tiền dành dụm cả đời của mình đặt cược vào một lần lật quân bài duy nhất, cô mở hộp ra.

Hãy để nó trống rỗng. Ôi lạy Chúa, nếu Người yêu quý con hãy để nó trống rỗng.

Nhưng cái hộp lại không rỗng. Bên trong có ba tấm thẻ bằng nhựa, được buộc lại bằng một sợi dây chun. Cô lấy chúng ra, chỉ cầm nhón bằng đầu ngón tay - đúng như cách một phụ nữ hay cầm một miếng ghẻ rách khi cô ta sợ không chỉ bẩn thỉu mà còn có thể bị nhiễm khuẩn. Darcy tháo sợi dây chun ra.

Những tấm thẻ đó không phải là thẻ tín dụng như ý nghĩ ban đầu của cô. Cái nằm trên cùng là một thẻ hiến máu của Hội Chữ Thập Đỏ thuộc về một người có tên Marjorie Duvall. Nhóm máu của người này là A, và cô ta sống tại New England. Darcy lật mặt sau tấm thẻ lên và thấy Marjorie - cho dù cô ta là ai - đã hiến máu lần cuối vào ngày Mười sáu tháng Tám năm 2010. Ba tháng trước.

Vậy Marjorie Duvall là ai mới được chứ? Làm sao Bob quen cô ta được? Và tại sao cái tên này lại gợi lên cảm giác gì đó quen quen mặc dù chỉ rất thoáng qua?

Tấm thẻ tiếp theo là thẻ đọc tại thư viện Bắc Conway của Marjorie Duvall, và trên đó có địa chỉ: 17 Honey Lane, Nam Gansett, New Hampshire.

Tấm thẻ nhựa cuối cùng là bằng lái xe cấp tại tiểu bang New Hampshire của Marjorie Duvall. Trông cô ta hoàn toàn giống một phụ nữ Mỹ bình thường ở tuổi ngoài ba mươi, không xinh đẹp cho lắm (cho dù chẳng ai có được khuôn mặt khá nhất của mình trong những tấm ảnh trên bằng lái xe cả), nhưng cũng khá ưa nhìn. Mái tóc vàng sẫm được hất ra phía sau, có lẽ được cặp hay buộc thành đuôi ngựa; nhìn vào tấm ảnh này thì không thể nói rõ được. Ngày sinh: 6 tháng Một, 1974. Địa chỉ cũng giống như trên thẻ thư viện.

Darcy nhận ra cô đang bật ra một tiếng kêu thất thanh. Thật khủng khiếp khi nghe một âm thanh như thế phát ra từ chính cổ họng mình, nhưng cô không thể kìm lại được. Và dạ dày của cô dường như vừa bị thay thế bằng một quả cầu đúc bằng chì. Nó đang kéo tụt mọi thứ bên trong cơ thể cô xuống, kéo căng chúng ra thành những hình dạng mới mẻ và không thích thú gì. Cô đã thấy khuôn mặt của Marjorie Duvall trên báo. Và cả trên bản tin truyền hình lúc sáu giờ.

Với hai bàn tay hoàn toàn không còn chút cảm giác nào, cô chằng dây chun lại quanh mấy tấm thẻ, cho chúng lại vào trong hộp, rồi để chiếc hộp trở lại vào trong hốc. Cô đã chuẩn bị đậy kín cái hốc lại như cũ thì nghe thấy chính mình đang nói, “Không, không, không, chuyện này không đúng. Không thể thế được.”

Mà đó là giọng của Darcy Khôn Ngoan hay Darcy Ngớ Ngẩn? Khó mà biết được. Tất cả những gì cô biết là Darcy Ngớ Ngẩn chính là kẻ đã mở cái hộp ra. Và vì Darcy Ngớ Ngẩn, cô lại quỳ sụp xuống.

Lấy cái hộp ra. Suy nghĩ, Đó là một nhầm lẫn, chắc chắn phải là thế, chúng tôi đã cưới nhau nửa đời người rồi, tôi phải biết, tôi phải biết chứ.

Mở hộp ra. Suy nghĩ. Liệu thực sự có ai đó hiểu được ai đó không?

Trước tối hôm nay, chắc hẳn cô đã nghĩ là có.

Bằng lái xe của Marjorie Duvall giờ đây nằm ở trên cùng. Lúc trước, nó nằm ở dưới cùng. Darcy liền chuyển nó xuống chỗ cũ. Song thẻ nào trong hai tấm thẻ còn lại đã nằm ở trên cùng, cái thẻ của Hội Chữ Thập Đỏ hay thẻ thư viện? Rất đơn giản, chắc chắn phải đơn giản khi chỉ có vẻn vẹn hai lựa chọn, song cô đang quá rối trí để có thể nhớ ra. Cô để thẻ thư viện lên trên cùng và biết ngay lập tức là không đúng, vì thứ đầu tiên cô thấy khi mở cái hộp ra là một mảng đỏ, đỏ như máu, tất nhiên một tấm thẻ hiến máu phải màu đỏ rồi, và đó chính là tấm thẻ ở trên cùng.

Cô chuyển nó về đúng chỗ, và trong lúc cô đang chằng dây chun lại quanh bộ sưu tập thẻ nhựa nho nhỏ này, điện thoại trong nhà lại đổ chuông.

Chính là chồng cô. Chính là Bob, gọi về từ Vermont, và giá như cô có mặt trong bếp để nhận cuộc gọi, hẳn cô sẽ nghe thấy giọng nói đầy hân hoan của anh ta (một giọng nói cô biết rõ chẳng kém gì giọng nói của chính mình) lên tiếng hỏi, Chào em yêu, em thế nào?

Những ngón tay của cô cuống cuồng lóng ngóng và sợi chun bật tung ra. Nó bay đi mất, và cô kêu thét lên, song vì thất vọng hay hoảng sợ thì cô cũng không rõ. Nhưng thực vậy, tại sao cô lại phải sợ chứ? Hai mươi bảy năm chung sống, và anh ta chưa bao giờ chạm tay đến cô ngoại trừ để âu yếm. Chỉ có vài lần anh ta đã cao giọng với cô.

Chuông điện thoại lại vang lên... vang lên... rồi vụt tắt giữa hồi chuông. Lúc này hẳn anh ta đang gửi lại lời nhắn. Lại không gọi được cho em!

Khỉ thật! Gọi điện cho anh để anh khỏi lo lắng, okay? Số điện thoại là...

Anh ta sẽ thêm vào cả số phòng của mình nữa. Chồng cô không bỏ sót chi tiết nào cũng không làm thừa chi tiết nào.

Những gì cô đang nghĩ chắc chắn không thể đúng được. Nó giống như một ý tưởng kinh khủng quái đản thỉnh thoảng lại ngoi lên khỏi lớp bùn lầy tận dưới đáy tâm trí của một con người, đầy vẻ tiềm năng một cách ghê rợn: rằng rối loạn acid dịch vị là màn mào đầu cho một cơn đau tim, cơn đau đầu là một khối u não, và việc Petra không gọi điện về tối Chủ nhật có nghĩa là cô bé đã bị tai nạn xe hơi và đang nằm hôn mê trong bệnh viện nào đó. Nhưng những tưởng tượng quái đản như thế thường đến vào lúc bốn giờ sáng, khi cơn mất ngủ ngự trị. Chứ không phải vào lúc tám giờ tối... mà sợi chun mắc dịch đó đâu rồi?

Không có bất cứ sợi chun nào trong tất cả các ngăn kéo của kệ làm việc, và chuyện này chỉ càng làm cô gào thét dữ hơn. Cô quay vào nhà qua lối đi có mái che với những chiếc thẻ tùy thân kinh khủng không giải thích nổi kia trong túi áo, và lấy một sợi chun từ trong ngăn kéo tủ bếp nơi cô tích trữ đủ món lặt vặt nhưng đôi khi lại hữu ích: ghim giấy, kẹp bánh mì, những chiếc nam châm dùng dính giấy nhắn lên tủ lạnh đã mất gần hết lực hút. Trên một miếng nam châm như thế có ghi DARCY CAI TRỊ, và đó là một món quà Giáng sinh của Bob.

Trên bàn bếp, đèn tín hiệu của điện thoại nháy đều đặn, báo hiệu tin nhắn, tin nhắn, tin nhắn.

Cô hối hả quay trở ra gara mà không buồn khép vạt áo lại nữa. Cô không còn cảm thấy cái lạnh bên ngoài, vì cái lạnh đang cồn lên trong người còn giá buốt hơn. Và còn đó cả quả tạ bằng chì đang kéo ghì ruột cô xuống. Lôi căng chúng dài ra. Cô có cảm giác thoáng qua là cô cần đi vệ sinh, và rất gấp.

Quên nó đi. Nín lại. Hãy giả bộ như cô đang ở trên đường cao tốc và trạm nghỉ tiếp theo nằm phía trước hai mươi dặm. Hãy làm xong chuyện này đi đã. Thu xếp mọi thứ lại như cũ. Sau đó cô có thể...

Sau đó cô có thể làm gì? Quên nó đi ư? Nhiều khả năng lắm.

Cô lấy dây chun buộc mấy tấm thẻ lại, rồi nhận ra không hiểu bằng cách nào bằng lái xe đã lại trồi lên trên cùng, và bực bội thầm mắng mình là một cô ả ngu ngốc... một cách gọi miệt thị mà nếu từ miệng Bob thốt ra hẳn cô sẽ cho anh ta ăn tát. Nhưng chồng cô chưa bao giờ gọi cô như thế.

“Một cô ả ngu ngốc nhưng không phải là một cô ả bị trói,” cô lẩm bẩm, và một cơn đau thắt như dao đâm nhói lên trong bụng. Cô quỳ sụp xuống hai đầu gối và như hóa đá ở tư thế này, đợi cho cơn đau qua đi. Nếu ở đây có một phòng vệ sinh, hẳn cô đã hối hả lao tới đó, nhưng tiếc là không có. Khi cơn đau quặn rút lui - một cách đầy miễn cưỡng - cô sắp xếp lại mấy tấm thẻ theo đúng thứ tự mà cô hoàn toàn chắc chắn là đúng (thẻ hiến máu, thẻ thư viện, bằng lái xe), rồi đưa trả chúng vào trong cái hộp đựng măng sét. Cái hộp đến lượt nó được trả lại vào trong hốc. Xoay cho tấm ván đóng khít lại. Thùng các tông đựng ca ta lô trở về chỗ cũ của nó khi bị cô vấp phải: hơi thò ra ngoài một chút. Chồng cô sẽ không bao giờ nhận ra sự khác biệt.

Nhưng liệu cô có chắc về điều đó không? Nếu anh ta đúng là thứ người cô đang nghĩ tới... thật khủng khiếp khi một ý nghĩ như thế có thể hiện diện trong tâm trí cô, khi mà tất cả những gì cô muốn chỉ mới nửa giờ đồng hồ trước là vài cục pin mới cho cái điều khiển từ xa mắc dịch - nếu anh ta đúng là kẻ đó, vậy thì chồng cô đã rất cẩn thận trong một quãng thời gian dài. Và anh ta luôn là người cẩn thận, chỉn chu, chính là anh chàng hiếm có luôn lau dọn mọi thứ sạch bong, nhưng nếu chồng cô là kẻ mà mấy tấm thẻ mắc dịch (không, chết tiệt) dường như đang chỉ ra, thì anh ta hẳn phải là một kẻ cẩn thận khác thường. Cảnh giác khác thường. Ma mãnh.

Đó là một tính từ cô chưa bao giờ nghĩ tới khi liên hệ với Bob cho đến tận tối hôm nay.

“Không”, cô nói với cái gara. Cô đang vã mồ hôi, tóc cô đang bết xuống trán thành từng đám không bắt mắt chút nào, bụng cô đang đau quặn và hai bàn tay cô đang run lẩy bẩy như hai bàn tay của một người mắc bệnh Parkinson, nhưng giọng nói của cô lại bình thản kỳ lạ, trầm tĩnh lạ lùng.

“Không, không phải anh ấy. Đây là một nhầm lẫn. Chồng tôi không phải là Beadie.”

Cô quay trở vào trong nhà.

[38] 1 inch = 2,54 cm.